Editor: Gấu Lam
Ở nơi này đóng phim, điện thoại Cố Giai Mính vẫn luôn không có tín hiệu, muốn liên hệ với Mặc Uẩn Tề cũng không được. Biết hôm nay đối phương sẽ tới, lại không biết đã đến đâu, lòng Cố Giai Mính vẫn luôn hồi hộp, ngóng trông, mãi cho đến khi buổi chiều quay xong, Mặc Uẩn Tề cũng không tới.
Cố Giai Mính lập tức không bình tĩnh nỗi, nhân loại yếu ớt này sẽ không nửa đường gặp chuyện chứ? Có khi nào bị yêu quái bắt đi làm thành bánh bao nhân thịt không?
Cố Giai Mính còn muốn nhân lúc không có ai bay lên đỉnh núi một vòng, nhìn xem Mặc Uẩn Tề có tới không.
Ý niệm này mới vừa nổi lên, liền nghe thấy tiếng gầm rú vang lên từ trên đỉnh đầu, một chiếc trực thăng màu xám từ xa tới, cảm nhận được hai hơi thở quen thuộc trên đó, Cố Giai Mính luôn xụ mặt cuối cùng cũng tốt hơn, vui sướng đứng lên, chạy về phía trước vài bước, giơ tay vẫy vẫy với trực thăng, "Lão Mặc!" Nếu không phải đông người, Cố Giai Mính thật muốn bay lên, vây quanh cái cục sắt này vài vòng, lại bế cục sắt lên cao.
Nhìn khẩu hình của cậu Mặc tổng bất đắc dĩ lắc đầu, lão Mặc thì lão Mặc, so với mở miệng là "Này", ai, cậu như vậy đã khá hơn nhiều.
"Cha là lão Mặc, con là Tiểu Mặc." Mặc Trạch Dương vui vẻ vỗ bả vai cha bé, đối với xưng hô mình vừa nghĩ ra cực kỳ hài lòng.
Mặc Uẩn Tề bật cười, "Đúng vậy, phía dưới còn có một Mặc phu nhân."
Mặc Trạch Dương cười ghé vào bên cửa sổ, dùng sức kêu: "Ba!" Giọng nói giòn tan khiến lỗ tai Mặc Uẩn Tề tê rần, nhỏ con thế mà giọng nói giống như pháo cỡ nhỏ, con của hắn quả nhiên không phải người thường.
Tiếng trực thăng ầm vang miễn cưỡng đè ép tiếng gọi này, người thường cách khá xa, nghe không rõ người kêu to, lỗ tai Cố Giai Mính lại rất thính, vừa nghe Mặc Trạch Dương gọi cậu, lập tức thiếu kiên nhẫn, nhanh chóng chạy lên phía trước vài bước.
Nhân viên đoàn phim gần như đều dán ánh mắt lên người Cố Giai Mính, một em gái phụ trách cảm thán nói: "Phú nhị đại(?) anh Mính che giấu cuối cùng có bao nhiêu tiền vậy, vì thăm anh ấy đến trực thăng cũng lấy ra." Nghĩ đến đây cô lại đồng tình nhìn Đặng Hưng, đều là phú nhị đại, Đặng thiếu gia là cậu hai nhà họ Đặng cũng không được cưng bằng Cố Giai Mính.
(?): thế hệ giàu có đời thứ hai, một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.
Lúc em gái phụ trách đồng tình người khác thì người khác cũng đều đang đồng tình nhìn cô, lúc này chỉ có đồ ngốc mới tin tưởng cách nói phú nhị đại, sau hai lần Mặc tổng đánh bất ngờ đoàn phim, quan hệ của hai người bây giờ đã là một cửa sổ giấy bị chọc thủng một lỗ, chỉ có bên ngoài không biết, trong giới vốn đã không phải bí mật gì.
Cứ tiếp tục như vậy, ngày nào đó đột nhiên công khai cũng không phải không có khả năng, dù sao thì Mặc tổng cũng rất muốn công khai.
Cậu hai Đặng ngay từ đầu cho rằng Cố Giai Mính là dựa vào bán mông bò lên, tâm tình cũng rất chi là phức tạp, thậm chí đang suy xét nói lời xin lỗi với Cố Giai Mính. Người có đời sống đứng đắn, bị hắn tưởng tượng thành như vậy...... Nhưng xin lỗi thật sự rất mất mặt được không, hắn cũng cần mặt mũi chứ!
Cuối cùng trực thăng cũng tìm được một nơi để hạ cánh bình yên, xét thấy lần trước Mặc tổng muốn xuống dưới xoát cảm giác tồn tại, Cố Giai Mính không đợi Mặc tổng xuống, nhanh chóng tiến lên. Nhưng mà, Mặc tổng từng ăn mệt một lần lần này đã có kinh nghiệm, vậy mà còn nhanh hơn Cố Giai Mính một bước, lần này Cố Giai Mính mới vừa lên bục, Mặc tổng đã đứng ở cửa, Cố Giai Mính tiến lên, vừa lúc đâm vào hắn.
Mặc Uẩn Tề thuận thế ôm eo Cố Giai Mính, cúi đầu hôn xuống, Cố Giai Mính không còn sức lực, bị hôn tới ngây ngất.
Cũng không biết người lái có tâm hya là vô tình, tóm lại vị trí của cửa khoang, vừa lúc đối diện với nhân viên đoàn phim đng dọn dẹp đồ đạc, vốn dĩ có một vài người có tâm tư muốn xem náo nhiệt. Cho tới khi thấy anh trai Cố Giai Mính em gái phụ trách tức khắc hít ngược một ngụm khí lạnh vào khí quản, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Nói là anh trai tốt mà?!
Lúc này, một bé đáng yêu từ phía sau Mặc Uẩn Tề chạy tới, đôi tay ôm lấy chân Cố Giai Mính.
Người đoàn phim đều lắp bắp kinh hãi: A! Giấu rất sâu nha, con cũng lớn như vậy rồi!
Phóng viên đi theo đoàn phim, nhanh chóng chụp được một màn này.
Vương đạo thấy mọi người vì xem náo nhiệt, đều không làm việc tốt, hóp eo trung khí mười phần hô to: "Nhìn cái gì vậy? Còn không mau chóng chuẩn bị đạo cụ, buổi tối còn quay cảnh đêm nữa!"
Bị sư tử hống thúc giục, tất cả mọi người cử động, nhanh chóng làm việc.
Cố Giai Mính liếm môi, cuối cùng phản ứng lại, tức giận nhéo eo Mặc Uẩn Tề một phen, "Dạy hư con cái!"
Mặc Trạch Dương bất đắc dĩ vỗ chân ba bé, "Trọng điểm không phải là ba bị hôn sao? Mặc phu nhân?"
Cố Giai Mính ngẩn người, ngay sau đó liền xù lông, "Học ai mấy từ lung tung rối loạn này hả! Muốn nói phu nhân, cha con phải là Cố phu nhân mới đúng, bây giờ hai người đều do ba nuôi!"
Mặc Trạch Dương ôm chân Cố Giai Mính bò lên, tựa như có thể thấy từng sợi lông trên người ba bé đều dựng lên. Bây giờ ba bé nói đều là nói ngược, bé sẽ không tin đâu.
Ai, tính tình của Mặc phu nhân càng lúc càng lớn, bé có thể làm sao bây giờ? Phải cưng chiều thôi.
Tâm tình Tiểu Mặc tổng vô cùng thâm sâu.
Bây giờ Cố Giai Mính vẫn chưa tháo tháo trang sức, mặc đồ diễn, Mặc Trạch Dương túm đai lưng bò lên trên, thiếu chút nữa làm hư quần áo của cậu, Cố Giai Mính nhanh chóng bế thú con dưới chân lên, trong một thoáng ôm vào trong ngực, lập tức kinh ngạc nói: "Béo!"
Mặc Trạch Dương nhe răng, "Đây không phải béo, cha nói ta đây là cao to trưởng thành!"
Cố Giai Mính nhìn Mặc Uẩn Tề một cái, nghiêm túc nói: "Lừa con không tốt đâu."
Khóe miệng Mặc Uẩn Tề cong lên, kéo Cố Giai Mính vào phòng nghỉ, mỉm cười nói: "Nó xác thật cao lên hai centimet." Cũng thật sự mập thêm chút thịt, nhưng mà về điểm này con của hắn sẽ không thừa nhận.
Cố Giai Mính ngồi xuống ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, giống như xoa cục bột, xoa nhẹ toàn thân một lần, lại xoa từ đầu tới đuôi, híp mắt cười hì hì nói: "Nhãi con nhà ta lớn lên có tiền đồ."
Mặc Trạch Dương ưỡn bộ ngực, khoe khoang duỗi duỗi chân nhỏ mập mạp của mình, "Một ngày nào đó, chân con sẽ dài như của cha."
Cố Giai Mính nhìn chân Mặc Uẩn Tề, nhìn lại Mặc Trạch Dương, "Phốc!"
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương ôm tay, nghiêng mắt nhìn ba bé, tiếng "Phốc" này của cậu ngửi được mù vị cười nhạo.
Cố Giai Mính lạnh mặt, thâm trầm gật đầu, nghiêm túc nói: "Ba tin tưởng con, trẻ con nhất định phải có ước mơ, nếu không có ước mơ thì có khác gì cá mặn đâu?"
Mặc Trạch Dương chớp chớp đôi mắt, theo bản năng nhìn Mặc Uẩn tề ngồi ở bên cạnh Cố Giai Mính, những lời này thật sự đang khen bé sao?
Mặc tổng sờ đầu nhỏ của Mặc Trạch Dương, sau đó ôm bả vai Cố Giai Mính, ôm một lớn một nhỏ vào trong ngực, mỉm cười nói: "Đúng vậy, con nhất định có thể."
Cố Giai Mính nhìn bàn tay to đặt ở trên vai mình, nhiệt độ cơ thể ấm áp, cách quần áo, lại bỗng chốc khiến cả người cậu run lên, sắc mặt mất tự nhiên đỏ lên. Cố Giai Mính quay đầu bĩu môi, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm Mặc Uẩn Tề, đối phương cũng đang nhìn cậu, thật là không e dè, không có ý muốn dời đi tí nào.
Cố Giai Mính hít sâu một hơi, nghẹn ra một câu: "Anh ôm tôi làm gì?"
Mặc Uẩn Tề cười cười, nghiêng đầu dán sát vào cậu, con ngươi như mực rõ ràng phản ánh biểu tình xấu hổ buồn bực của Cố Giai Mính, hắn tiến đến bên tai Cố Giai Mính, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là nhớ em."
Cố Giai Mính khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, vậy mà lý do lại đơn giản trực tiếp như thế, nói rằng nhân loại đều là động vật tương đối hàm súc mà? Anh còn có thể nói thẳng hơn không?
Mặc tổng rất sảng khoái tặng cậu một phương thức biểu đạt càng trực tiếp hơn: Lại hôn một cái.
Cố Giai Mính nháy mắt liền xù lông, trong lòng bùm bùm bồn chồn giống như nhảy múa, mỗi một lần nhìn thấy Mặc Uẩn Tề đều có phản ứng như vậy, nhìn thấy người khác thì không có, cậu cũng dần dần hiểu phản ứng này rốt cuộc là vì cái gì, lại như vậy, lỡ như cậu không khống chế được tình cảm của bản thân thì làm sao bây giờ?
Cậu còn muốn tu thành chính quả mà!
Hơn nữa trước mắt là nhân loại, một người chỉ có thể sống trăm năm!
Tuy rằng...... Nhân loại này có khả năng liên quan đến cậu trước khi mất trí nhớ, là vợ nhỏ của cậu. Cố Giai Mính có hơi chột dạ, có phải mình hơi ít kỷ hơi khốn nạn hay không, làm sao bây giờ thật rối mà a a a a!
Cố Giai Mính muốn vỗ đầu mình, để mình bình tĩnh lại, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương, trong lòng lại càng ngày càng loạn. Mặc Trạch Dương thấy hai người bọn họ vẫn luôn nhìn nhau như vậy, mệt mỏi thay hai người, bò dậy mỗi tay ấn một cái đầu, dùng sức đè sát lại gần nhau, không phải muốn hôn một cái sao? Trực tiếp hôn là được rồi!
Đều là yêu tinh, có gì mà thẹn với chả thùng?
"Ư......" Cố Giai Mính sắp nhịn không được mà bùng nổ, quá mất mặt, không dám lại nhìn đôi mắt đầy ý cười của Mặc Uẩn Tề, bóp eo thịt nhỏ của Mặc Trạch Dương, giơ bé lên cao, tức giận quơ quơ, hận không thể run lắc bé, "Con biết con đang làm gì không?"
Mặc Trạch Dương thuận thế giang hai cánh tay, tưởng tượng mình là một máy bay nhỏ sắp cất cánh, vui vẻ cười khanh khách, "Đương nhiên biết, ba không cần cảm ơn con."
"Ba còn phải cảm ơn con?"
"Ba đã nói, dù là ai hay lúc nào đều phải dũng cảm biểu đạt suy nghĩ trong lòng của bản thân, hôn chính là biểu đạt của yêu."
Cố Giai Mính không lời gì để nói, những lời này xác thật là cậu đã từng nói, nhưng cũng không áp dụng ngay lúc này, bây giờ thú con càng ngày càng có suy nghĩ của mình, vậy mà có thể trau chuốt những lời cậu đã nói, biến thành lý luận mới.
Lúc này nhân viên công tác bên ngoài đã dọn dẹp gần xong, mọi người đang chuẩn bị kết nhóm nấu cơm, bên kia chính là lều trại, Mặc Uẩn Tề nhìn thoáng qua bên ngoài, mày nhăn lại, "Điều kiện ở đây quá khắc khổ, anh mua một chiếc xe RV, lại thuê đầu bếp cho em."
(?): 房车 (từ gốc): tiếng anh là RV (Recreational Vehicle): xe "giải trí", hoặc hiểu là xe căn nhà di động cho dễ hiểu.
Cố Giai Mính cạn lời, "Đừng, người khác đều có thể chịu được, vì sao tôi phải khác biệt?"
Mặc tổng: "Bởi vì em vốn dĩ đã khác biệt."
Tiểu Mặc tổng: "Mặc phu nhân."
Cố Giai Mính: "......"
Tui phi á!
Cậu xem như đã nhìn ra, thú con đã hoàn toàn phản chiến đi theo cha ruột nó. Hai cha con này giống như nói tướng thanh(?) vậy, còn có một người chuyên môn đóng vai phụ.
(?): có thể hiểu là một loại hình nghệ thuật kịch nói.
Nghĩ như vậy Cố tiểu yêu rất thương tâm, nuôi con cho Mặc Uẩn Tề, con trai không chỉ không cùng họ với mình, cuối cùng còn một lòng với mình nữa.
Mình còn có thể hạ thấp đến mức nào?
Mặc tổng đã ra lệnh cho thư ký, "Mua một chiếc RV."
Mặc Trạch Dương: "Thuê cả đầu bếp!"
Cố Giai Mính phản ứng lại, nhanh chóng ngăn cản, "Không cần!"
Mặc tổng xoa nhẹ đỉnh đầu cậu một phen, trầm giọng nói: "Nghe lời! Lấy thân phận của em có một cái RV cũng không tính là gì, anh lại đem cho em thêm một cái máy nhận tín hiệu, dù em đi đến đâu cũng có thể video với Trạch Dương."
Lại lần nữa dùng con trai để uy hiếp, Cố Giai Mính do dự.
Mặc tổng không đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, đã chém đinh chặt sắt quyết định chuyện này, "Nghe anh!"
Mặc Trạch Dương: "Nghe cha!"
"Tôi......" Ký thật Cố Giai Mính còn muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra được mình còn có thể nói cái gì. Trong lòng cậu cự tuyệt, thật đó. Không biết vì sao, mỗi lần Mặc Uẩn Tề nói chuyện đều có thể chọc đến tử huyệt của cậu, ép cậu không cách nào phản bác được.
"Nếu vậy, em tự lấy tiền của mình?"
Mặc tổng xụ mặt, thanh âm hơi trầm xuống, "Anh là ông chủ của em, xe này là công ty thầy em biểu hiện tốt, khen thưởng cho em."
Cố Giai Mính nhịn cười, cậu quả thật biểu hiện rất tốt, đến ba Trịnh còn nói cậu là cây rụng tiền của công ty. Nhưng mà, lý do này đến con nít còn chẳng tin, ví dụ rất đơn giản, Bùi Bằng không có.
Bây giờ Mặc tổng phát ra tín hiệu kỳ lạ cuối cùng đã bị Cố tiểu yêu thu được rồi, cảm ơn công ty đối xử không tốt với Bùi Bằng!
Buổi tối, Vương đạo rất có tình người không sắp xếp suất diễn cho Cố Giai Mính, để cậu suy xét cẩn thận cảnh diễn đó.
Cố Giai Mính cũng không thể vẫn luôn giấu Mặc Uẩn Tề ở trên trực thăng không cho bé xuống dưới, quan trọng là Mặc tổng cũng không muốn giấu giấu diếm diếm.
"Yên tâm, không có sự đồng ý của em, anh sẽ không để cho người khác đưa con trai ra ngoài ánh sáng." Mặc tổng sờ soạng vuốt đầu Cố Giai Mính, tựa như đang sờ một con hồ ly lớn, thái độ của Cố Giai Mính bắt đầu thả lỏng, kỳ thật, vừa rồi bọn họ đã thấy được, có bị lộ hay không đã không còn quan trọng.
Dưới sự uy hiếp bán manh của đồng lõa Mặc Trạch Dương "Ba không cho con xuống con sẽ quậy", Cố Giai Mính bất đắc dĩ dẫn hai cha con bọn họ xuống dưới.
Cố tiểu yêu yên lặng tìm cho mình một cái cớ, Mặc Uẩn Tề cũng không phải lần đầu tiên tới đoàn phim, ai còn không biết hắn là ai? Còn Mặc tiểu nhãi con, sớm muộn gì có một ngày cậu sẽ để bé quang minh chính đại ở trước mặt mọi người gọi mình là ba! Trước kia cậu chỉ là một diễn viên quèn, ở thế giới loài người còn không có chỗ dừng chân, khi đó cậu chỉ có thể giấu Mặc Trạch Dương đi, bây giờ cậu không cần nữa. Lộ thì cứ lộ đi, Cố Giai Mính nhìn nhan sắc của hai cha con, nháy mắt đủ tự tin, không có gì đáng xấu hổ cả!
Đi!
Đi xuống!
Vốn dĩ Cố Giai Mính đã làm đủ ám chỉ tâm lý, dẫn Mặc Uẩn Tề, ôm Mặc Trạch Dương không muốn buổng cổ cậu ra đi đến cái ổ tạm thời của mình —— lều trại.
Chỉ là, ánh mắt của đông đảo nhân viên công tác đều là muốn nhìn mà không dám nhìn, ánh mắt ái muội lại tò mò, phức tạp giống như đang vậy xem một loài động vật đặc biệt, nháy mắt Cố Giai Mính có cảm giác thẹn thùng như dẫn vợ về quê vậy.
Nơi cắm trại vốn dĩ là tập trung lại, cũng chỉ có mấy diễn viên chính có đãi ngộ đặc biệt, mỗi người một lều trại, nhân viên công tác và diễn viên quần chúng khác đều ở trong lều lớn, nam bên trái, nữ bên phải, diễn viên chính và đạo diễn ở chung, lúc nghỉ ngơi còn có thể giảng diễn.
Cố Giai Mính mang đến áp lực tâm lý cho nhân loại thú hai chân khắp bốn phương tám hướng, mặt không đổi sắc dẫn Mặc Uẩn Tề tiến vào lều trại, chỉ chỉ, làm bộ rất bình tĩnh, "Đây là chỗ tôi ở."
Trên thực tế, bây giờ cậu có hơi đau trứng!
"Sao hai người trễ vậy mới đến?" Cố Giai Mính vốn tưởng rằng hai cha con giữa trưa tới, chơi một lát đến chiều thì đi, nhưng dựa theo tình huống này, chẳng lẽ buổi tối muốn ở đây?
Nhưng cậu chỉ có một lều trại một cái giường!
Mặc Uẩn Tề còn chưa nói, Mặc Trạch Dương đã hăng hái, "Con muốn ở đây! Buổi tối chúng ta cùng nhau ngắm sao!"
Cố Giai Mính cưng chiều vỗ vỗ lưng bé, bảo bé thành thật một chút, nhìn về phía Mặc Uẩn Tề, "Khi nào hai người đi?"
Mặc Uẩn Tề trầm ngâm một chút, "Nếu con không muốn đi, vậy ngày mai đi, mấy ngày nay anh cũng không bận."
Cố Giai Mính nhíu mày, một ông chủ lớn như vậy chạy vào trong núi ở trong một cái lều, rớt giá trị con người quá, lại nói, "Anh ở đâu?"
Mặc tổng ở trong ánh mắt ái muội của mọi người ái muội, chỉ chỉ lều trại trước mặt.
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương cực lực tán thành, đóng diễn phụ cực kỳ ưu tú: "Đúng vậy, nghe cha đi!"
Cố Giai Mính: "......"
Editor: Nếu mọi người tin em, thì tối nay có chương tiếp theo :3