chương 54 - MẶC TỔNG TỨC GIẬN MUỐN NHÀO RA QUĂNG LÔI
editor: idecidedtobegay
---0---
Mặc tổng lạnh mặt, nghiêm trang hỏi: "Cái tên Cố Giai Mính, ai đặt cho em?"
Cố Giai Mính: "......"
Điên hả, nửa đêm nửa hôm dựng đầu y dậy, chỉ muốn hỏi chuyện tên!
"Anh Thiệu đặt, anh ta nói vào giới nghệ sĩ phải lấy tên văn nghệ chút." Cố Giai Mính ngáp một cái, ghét bỏ nói: "Đổng Hân còn nói tui cứ lấy tên Cố Tiểu Yêu đi, đơn giản trực tiếp, vừa nghe là biết cậu ta không biết đặt tên, cái này còn không phải làm người khác biết tui là yêu sao, kiếm chuyện làm!"
Mặc Uẩn Tề sờ sờ lỗ tai lông xù xù của y, ánh mắt chợt lóe, Tiểu Yêu? Tiểu Yêu!
Cố Tiểu Yêu!
Trong mơ, lúc mới gặp tiểu hồ yêu có nói với hắn: "Lúc ta mới hoá hình người gặp được một lão bà bà rất tốt bụng, bà nhặt sau con yêu tinh, ta là con thứ bảy, cho đến khi bọn ta có thể tự sống sót một mình được bà mới đi. Ngươi có thể gọi là Tiểu Thất hoặc là Cố Tiểu Yêu giống bà ấy, ta không nói với mấy người khác đâu."
"Tiểu Thất?"
"Gì?"
Mặc Uẩn Tề hít một hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại, hắn cảm thấy mình thật sự sắp phân liệt rồi, những giấc mơ đó ảnh hưởng hắn quá sâu, bây giờ hắn đã sắp không rõ đâu mới là thực, "Em biến thành tóc bạc anh nhìn xem."
Cố Giai Mính lười bò dậy, "Bây giờ tui không muốn động đậy chút nào hết á, hôm nào cho anh xem, thật ra thì tui cũng có thể biến thành một người tóc bạc đó, tóc dài lắm nha, đến đây nè!" Cố tiểu yêu dùng móng vuốt ấn ấn mông Mặc tổng, ước chừng dài đến đây, "Quần áo cũng đẹp nữa, còn có hình thêu và hoa văn." Tóm lại, nói sao anh nghe vậy là được rồi, lười, không muốn biến _(:з" ∠)_
Mặc tổng nhíu mày, vậy không phải giống cách ăn mặc của tiểu yêu hồ sao? Cố Giai Mính, đúng là y!
Vậy mình, có phải là cái người tên "Họ Mặc" kia không?
Đáp án đã rất rõ ràng, từ lúc ông chủ Đổng nói miếng ngọc này là tự tay hắn đep lên, thật ra đã giải đáp thắc mắc cho hắn rồi.
Cho dù biết người kia có thể là mình, những giấc mơ đó đều là kí ức của hắn, nhưng Mặc tổng vẫn ghen!
Giận quá!
Thậm chí muốn chạy ra ngoài quăng lôi!
Mặc Uẩn Tề im lặng một hồi để mình bình tĩnh lại, ngay lúc Cố Giai Mính nghĩ là anh ta cho mình ngủ rồi, đột nhiên Mặc tổng lại hỏi một vấn đề hắn rất để ý: "Anh ăn nhiều lắm sao?"
Cố Giai Mính bị câu hỏi này hỏi đến đơ người, "Phụt! Nhiều chứ! Anh chíng là người đàn ông ăn cơm bằng bồn!" Ai nha, tự nhiên hỏi câu này xong y không buồn ngủ nữa! Mắc cười quá!
Mặc Uẩn Tề lạnh mặt, ấn con hồ ly tìm được chết này, "Biến thành người!"
Cố Giai Mính cái bụng ngửa lên trời, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, "Tui không biến! Tui cứ vậy đó, anh dám làm gì tui?"
Đúng là không làm gì được y · Mặc tổng ấn y xuống, từ đầu tới đuôi vuốt một lần, lại xoa nắn một lần, Cố Giai Mính khẩn trương nâng cái chỏm đuôi mình lên thổi thổi, ánh mắt nhìn Mặc tổng cực kì ai oán, vuốt rụng hết lông thì khó coi bao nhiêu!
Thú hai chân này, cái đồ không thích nghe sự thật!
Mặc tổng lạnh mặt, ấn ngã Cố tiểu yêu, xoa tiếp!
————
《Đại Dực Vương triều》chiếu tập nào hot tập đó, mấy diễn viên chính bây giờ nổi bay nửa bầu trời, giống như vòng nhiệt độ chỉ có mấy người này, không viết về bọn họ thì không có gì để viết, đủ loại tài khoản đều đưa tin tức và dưa về bọn họ mỗi ngày.
Thừa dịp nhiệt độ lên cao, Trịnh Học Thiệu cho Cố Giai Mính đi chụp thêm hai bộ chân dung cổ trang.
Một bộ tiên phong đạo cốt, tươi mát thoát tục đầy khí chất, nhìn ngang nhìn dọc đều đẹp ngây người!
Một bộ khốc huyễn cuồng bá túm, tà mị cuồng quyến bạc tình, câu người đoạt mạng, cực tuyệt tình!
Cố Giai Mính nghe yêu cầu xong thì vui vẻ, hai bộ tương phản nhau đủ lớn nha, "Sao anh không cho tui biểu diễn bản sắc hả? Tui biểu diễn bản sắc không đẹp trai sao?"
Trịnh Học Thiệu bị chọc cười, "Biểu diễn bản sắc? Diễn đồ tham ăn thì có."
Cố Giai Mính tức giận trừng Trịnh Học Thiệu, cho hắn một ánh mắt khinh thường "anh hoàn toàn không hiểu nét đẹp của tui", a! Thú hai chân nhân loại ngu xuẩn! Dù là tiên phong đạo cốt hay là tà mị cuồng quyến, y đều đặc biệt lành nghề, là hồ ly tinh đẹp trai nhất, khí thế của y phải chừng 8m8! Biểu diễn bản sắc còn bay lên trời được luôn, bay lên dọa anh xỉu up xỉu down!
Ba Trịnh từ chối nhận sự khinh bỉ của Cố Giai Mính, cúi đầu nhìn điện thoại, gửi tin nhắn cho Giả Xuyên, để hắn mau đi liên hệ đoàn đội, ngày mai mang Cố Giai Mính đi làm ngay, đỡ mắc công thằng này rảnh quá khó chịu, ở nhà ngợp tới hoảng!
————
Trăng thanh gió mát mùi hoa quế, dưới cây hoa quế, một nam tử bạch y tuấn mỹ tóc đen như mực bay trong gió, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào cây đàn dài màu son, sườn mặt hơi nghiêng, đôi mắt trong suốt như giếng cổ không gợn sóng, làm người ta rất muốn biết, rốt cuộc thứ gì mới làm ánh mắt này thay đổi?
Chỉ mới cảnh này mà nhiếp ảnh gia đã chụp được hơn chục bức ảnh, rồi mới OK với Cố Giai Mính, " Anh Mính, đổi tư thế đi!"
Nhà thiết kế bối cảnh chuyển cây đàn đi, vội vã dọn một cái bàn nhỏ lên, đưa cho Cố Giai Mính một "bầu rượu bạch ngọc" và "chén rượu ngọc", huỷ bỏ cảnh tượng sau lưng, đổi thành một rừng trúc nhỏ. Nhà tạo hình xông lên, tháo ngọc quan trên đầu Cố Giai Mính xuống, một đầu tóc đen xoả ra, cầm một sợi lụa trắng cột tóc lên, làm tạo hình của y trở nên nhàn tản thoải mái, thích hợp với bối cảnh sau lưng.
Biểu tình của Cố Giai Mính thay đổi ngay lập tức, lười biếng nghiêng người về trước, cầm bầu rượu lên, rót ra một ly rượu. Bưng ly rượu lên kề bên miệng, còn chưa kịp uống, đôi mắt lại nhìn về nơi khác, không biết trong lòng y đang nghĩ đến chuyện gì, hay là người nào, trong đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy cô đơn.
Tạo hình thay đổi nhanh chóng theo bối cảnh nhà thiết kế tạo ra, từ biểu tình đến ý cảnh đều hoàn mỹ, lâu lắm rồi nhiếp ảnh gia không tìm được người mẫu ăn ảnh như vậy, quan trọng nhất là Cố Giai Mính có thể phối hợp mệnh lệnh của hắn, làm cho tiến độ chụp ảnh nhanh cực kì.
Nhiếp ảnh gia sợ nhất chính là người mẫu không phối hợp động tác được còn không nghe lời, Cố Giai Mính đã vừa biết phối hợp vừa có linh khí, làm cho công việc của nhiếp ảnh gia nhẹ nhàng hơn không ít, công việc của cả một ngày chỉ cần làm trong một buổi sáng.
Cơm trưa là Giả Xuyên lái xe mua về từ mười dặm ngoài kia, món ăn vặt nổi tiếng khu này, gà nướng rượu.
Nhớ lại cả đoàn đội nhà mình đều là đồ tham ăn, trợ lý Giả mua bốn con, mỗi một con đều nặng hơn 1.5kg, ăn không hết thì cho nhân viên công tác hiện trường.
Cố Giai Mính vui vẻ mang bao tay lên, bẻ gà thành từng miếng nhỏ, xúm lại một chỗ với tổ trợ lý của mình, cùng ăn trưa với những người khác trong sảnh.
Bốn năm người ngồi cùng một chỗ ăn gà, lại là ở nơi đông người, gương mặt tuấn tú của Cố Giai Mính cực kì nổi bật. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi xuống xe, vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy Cố Giai Mính ngồi giữa đám người, nhìn y cười nói vui vẻ, khóe miệng hắn nhếch lên, nhấc chân bước qua.
Thư ký đi theo sau lưng nhanh chân đuổi theo, vừa nhìn thấy mục tiêu của ông chủ nhà mình, không khỏi nhíu nhíu mày.
Cố Giai Mính đang gặm đùi gà đến hăng hái, đột nhiên trước mặt có một tấm danh thiếp xuất hiện, y ngẩng đầu, nhìn người trước mặt, hơi nhướng mày, người này nhìn quen quá nha. Người tới cực kì anh tuấn, hình dáng ngũ quan rõ ràng, đôi mắt sâu hút, hắn cúi đầu nhìn Cố Giai Mính, mỉm cười thân thiện, "Xin chào, tôi là fan của em, em ký tên cho tôi được chứ."
Người này nói chuyện cũng rất lễ phép, từ thái độ của hắn, Cố Giai Mính có thể cảm nhận được sự chân thành của hắn, hình như người này là fan của y thật, chẳng qua...... Không có đẹp trai bằng Mặc Uẩn Tề!
A nhổ vào! Là nhìn mặt hơi quen thôi, đặc biệt là đôi mắt, giống ai ta?
Cố Giai Mính nhận miếng khăn giấy trợ lý đưa qua, lau lau tay, nhận danh thiếp của hắn, trên đó cũng không viết thân phận của người kia, chỉ có một cái tên, Đặng Khải, bên dưới còn có một dãy số, là số điện thoại của hắn.
Tấm danh thiếp vàng này cũng không đẹp bằng của Mặc Uẩn Tề! Tấm của Mặc Uẩn Tề còn mang gia huy nữa kìa, còn là quý tộc nữa đó!
A nhổ vào! Cố Giai Mính nhanh chóng lắc lắc đầu, đuổi người trong đầu ra ngoài, ý của y là người dùng danh thiếp chất liệu thế này thì thân phận đều không đơn giản, không phải ông chủ lớn thì chính là đại lão có tiền, dù sao danh thiếp Mặc Uẩn Tề giữ lại đều như vậy. Vừa thấy người kia họ Đặng, lại nhìn mặt hắn, Cố Giai Mính bừng tỉnh đại ngộ: "Anh là anh trai của Đặng Hưng?"
Đặng Khải cười cười, "Đúng vậy, em trai tôi ít nhiều gì cũng nhờ có em săn sóc, bây giờ nó thay đổi rất nhiều. Giờ tôi chỉ là một fan nhỏ trong lượng fan khổng lồ của em, ký tên cho tôi được không?"
Thư ký sau lưng lập tức đưa một cây bút qua.
Cố Giai Mính mím môi, đã nói tới nước này rồi cũng không thể không ký, ký tên mình lên mặt sau tấm danh thiếp rồi đưa danh thiếp và cây bút cho hắn. Người kia nhìn thấy y ký tên lên mặt sau tờ danh thiếp, ánh mắt hiện lên vài phần thất vọng, nhưng vẫn cười cảm ơn Cố Giai Mính, đặt tờ danh thiếp quý giá trong bóp tiền của mình, rồi đưa cho Cố Giai Mính một tấm danh thiếp khác, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác, sau đó dẫn thư ký đi.
Cố Giai Mính nhìn bóng dáng người kia, nhỏ giọng hừ một tiếng.
Cảnh Kiều Kiều nhạy cảm nhướng đôi mày lá liễu được trang điểm kỹ càng, bước đến bên cạnh Cố Giai Mính nhỏ giọng hỏi: "Người vừa rồi có ý gì? Anh ta là fan của cậu thật sao? Sao chị cảm thấy kì kì?"
Cố Giai Mính nắm tấm danh thiếp đó, bất mãn rầm rì một tiếng, "Đương nhiên không chỉ là fan của tui!"
Anh ta còn là anh trai Đặng Hưng, lần trước y trả thù Đặng Hưng, hừ! Người này muốn báo thù cho em trai mình chứ gì, y không có mắc mưu đâu!
Trợ lý Giả thúc giục y: "Bỏ nhanh đi, cái này trăm ngàn lần không thể mang về nhà, để Mặc tổng thấy thì không tốt đâu."
Cố Giai Mính bỏ danh thiếp, tiếp tục gặm đùi gà của y, hoàn toàn không hiểu con tê tê bên cạnh đang nói gì.
Sau khi ăn sạch nửa con gà, đột nhiên Cố tiểu yêu nhặt lại tấm danh thiếp kia, móc di động ra chụp một tấm ảnh, gửi Mặc Uẩn Tề: Nếu hắn ta bắt nạt tui, anh đi đánh hắn!
Đang ăn trưa với ba của bé sói trắng, thương nghị hạng mục hợp tác sắp tới · Mặc tổng lập tức trả lời: "Được, nghe em!"
Bạch Khiếu Thần mỉm cười lắc đầu, cùng là người đàn ông có gia đình có sự nghiệp, hắn rất hiểu hành động bây giờ của Mặc tổng, trời đất bao la, vợ là lớn nhất.
Nhìn tấm danh thiếp kia, Mặc tổng ghi tạc tên và số điện thoại của người kia vào đầu, sau khi lục lọi lại kí ức, đột nhiên hỏi: "Người này cạnh tranh miếng đất lần này với anh đúng không?"
"Đúng vậy!" Bạch Khiếu Thần cười nói: "Anh muốn giúp tôi sao? Lần này anh giúp tôi, lần sau đến lượt tôi giúp anh, chỉ cần hai chúng ta liên thủ, đánh bại hết tất cả thú hai chân trên đời này."
Mặc tổng nhướng mày, sảng khoái nói: "Được."
"Tôi thích thái độ sảng khoái này của anh đấy, dô dô thêm ly nữa!"
Mặc Uẩn Tề đặt điện thoại lên bàn, để tiện trả lời tin nhắn bất kì lúc nào, Bạch Khiếu Thần tò mò hỏi: "Hỏi anh một câu riêng tư nha, tôi có thể cảm nhận được linh khí trên người anh, nhưng không nhìn ra được bản thể của anh, có phải anh mang bảo bối gì không? Mua ở đâu, tôi cũng đi kiếm một cái."
Mặc tổng vẻ mặt thâm trầm lấy miếng ngọc treo trên cổ ra, chỉ cho hắn liếc sơ một cái rồi giấu ngay, nhàn nhạt nói: "Của hồi môn của Tiểu Cố, không biết ở đâu ra."
Bạch tổng thất vọng uống một hớp rượu, vậy hết công chiện rồi.
"A? Đúng rồi, bản thể của anh là gì, Tiểu Cố là hồ ly tinh, tiểu nhãi con nhà anh cũng là tiểu hồ ly, anh thì sao? Cũng là hồ ly?"
Mặc tổng banh mặt im lặng mười mấy giây, đột nhiên hỏi: "Nhân tinh có tính không?"
Kiến thức rộng rãi · Bạch tổng: "............ Nhân tinh, là con gì thành tinh?"
Mặc tổng: "......"
Đề tài này, thật sự không có cách nào nói tiếp được.
Cũng may Bạch Khiếu Thần là một con sói rất rộng rãi, hoàn toàn không để bụng Mặc tổng là con gì thành tinh, chỉ cần hắn tán thành, mặc kệ là người hay là yêu, hay là bất kì thân phận gì, chơi thân chính là bạn bè, nếu không xem Mặc Uẩn Tề là anh em, hắn cũng sẽ không đi hỏi vấn đề riêng tư như bản thể này, thế nên đề tài này cứ vậy mà bóc qua, nói công việc tiếp.
Hai đại lão vì có con học chung lớp, đều là "yêu", đều là sủng thê cuồng ma, cứ vậy mà liên thủ, còn phát triển thành tình hữu nghị yêu tinh thâm hậu!
Buổi chiều Cố Giai Mính tiếp tục làm việc, bắt đầu chụp bộ chân dung thứ hai.
Nhà tạo hình chuẩn bị cho y sáu bộ quần áo, đầu tiên là bộ trường bào đỏ sậm, Cố Giai Mính câm nín, "Muốn chụp hình cưới sao?"
Cảnh Kiều Kiều ấn đầu y xuống để y đừng động đậy, tiếp tục cho make up mắt cho y, tay bận rộn không ngừng, miệng cũng nhắc mãi: "Nghe nói bộ đồ này là nhiếp ảnh gia chọn, trước kia cũng có vài minh tinh tới nhưng đều không hold được khí thế này nên bộ đồ đó sắp bị áp xuống đáy hòm luôn rồi, cậu yên tâm chụp đi, chị nghe được một tin lén, nhà thiết kệ bộ đồ này có địa vị lắm nha."
Là một người ăn dưa có kỹ thuật, em gái loli xinh đẹp nhanh chóng dò ra được tin tức cô muốn.
Cố Giai Mính hứng thú thiếu thiếu, "Ồ."
Cảnh Kiều Kiều tức giận nhéo cánh tay y, "Thái độ đoan chính, nghiêm túc làm việc!"
Cố Giai Mính đau tới nhe răng, thú hai chân giống cái, quả nhiên không chọc được!
Tuy ngoài miệng Cố Giai Mính ghét bỏ, nhưng lúc vào set thì không qua loa chút nào, một thân phục trang đỏ đứng trên đỉnh núi tuyết trắng xoá, một bên khoé môi hơi nhếch, ánh mắt tà mị câu hồn. Biểu tình tà mị đa số diễn viên đều làm được, nhưng Cố Giai Mính mặc bộ đồ nói này vào lại có vẻ tà mà không xấu, yêu mà không mị, trong suốt che giấu ở chỗ sâu trong đôi mắt làm rất nhiều người đều phải thở dài, không phải trong lòng sạch sẽ thật sự thì không giả vờ được như vậy. Hơn nữa khuôn mặt tinh xảo không chút nữ tính làm bộ trang phục này có vẻ quyến rũ hơn.
Bộ quần áo này thay đổi mười mấy cảnh tượng mới chụp xong, Cố Giai Mính hất tay áo, sắp mặc tới nghiện luôn rồi, đột nhiên cảm thấy màu đỏ cũng khá đẹp đó, nụ cười nghịch ngợm cuối cùng bị nhiếp ảnh gia chụp dính.
Nhìn bức ảnh trên màn hình, đột nhiên nhiếp ảnh gia chợt nảy ra ý nghĩ, nói với Cố Giai Mính: "Chụp thêm tấm nữa, tới đây, ngồi dựa vào cây!
"Hả?" Cố Giai Mính hất tay áo nhìn xung quanh, cây nào?
Nhân viên thu xếp hiện trường đã chuyển một khối gỗ tới.
Cố Giai Mính nhịn cười đi qua, ngồi dưới tàng cây, trong ngực lập tức bị nhét vào một con hồ ly nhỏ mô phỏng lông xù xù.
Cố Giai Mính sửng sốt, nhìn này con hồ ly này ngây ngốc, sau đó y ngồi dựa vào dưới tàng cây, một tay ôm hồ ly nhỏ, mỉm cười giơ tay bắt lấy cánh hoa rơi xuống từ trên cây, ánh mắt tà khí lúc này nhu hòa xuống dưới. Dù là ai, trong lòng luôn có một nơi dịu dàng, đây là điều cuối cùng nhiếp ảnh gia muốn diễn đạt, không chờ hắn nói, Cố Giai Mính đã lĩnh ngộ được. Ánh mắt dịu dàng này giống như đang nhìn con mình.
Nhiếp ảnh gia sắp bị cảm động rồi, "Kéo cổ áo ra một chút, chụp thêm tấm nữa được không?"
Cố Giai Mính túm chặt cổ áo mình, kiên quyết nói: "Không được! Ông chủ nói, không thể lộ thịt!"
Lần trước Mặc Uẩn Tề đã nói, cổ áo mở rộng quá, không tốt. Vì sự hài hòa của gia đình, vẫn phải tôn trọng ý nguyện của cha thằng nhỏ.
Nhiếp ảnh gia tỏ vẻ cực kì thất vọng, một tấm phóng đãng không kiềm chế được có lẽ cũng rất đẹp
Chụp đến 6 giờ chiều mới chụp xong sáu bộ, trên mặt Cố Giai Mính không lộ ra chút mỏi mệt, ngân nga bài hát lên xe, nhưng nhân viên công tác mệt gần chớt rồi. Không ngờ thể lực của một đám người lại không PK lại một người, nói ra mất mặt bao nhiêu, liều mạng tam lang có tiếng trong giới quả nhiên danh bất hư truyền, hình như Cố Giai Mính không biết chữ "mệt" viết thế nào!
Sau khi Cố Giai Mính đi rồi, vị nhiếp ảnh gia kia ôm mặt vui mừng gọi điện thoại: "Anh, hình em gửi qua anh thấy chưa? Bộ quần áo anh thiết kế cuối cùng cũng có người mặc ra hình dạng, edit xong chắc chắn đẹp hơn nữa."
"Anh? Anh hai! Anh có nghe thấy em nói gì không?"
"...... Chú gửi cho anh một tấm bóng lưng mặc đồ trắng nữa xem, mau!"
Nhiếp ảnh gia nghe giọng điệu sốt ruột của bên kia, nhanh chóng gửi qua hai tấm bóng lưng.
"Anh, anh sao vậy?"
"Đúng là hắn!"
"Anh?"
Nhiếp ảnh gia bị làm cho mơ hồ, cái gì là hắn? Sao kích động quá vậy?
Trong biệt thự bờ biển, một người ngồi xe lăn kích động ôm toàn bộ màn hình máy tính vào lòng, thân hình gầy yếu, nhẹ nhàng run rẩy, như ôm lấy bảo vật đã mất mới tìm lại được.
Bóng dáng xuất hiện trong giấc mơ suốt 35 năm, cuối cùng cũng tìm được rồi!
Hắn biết mà, những cảnh trong mơ đó đều không chỉ là mơ, không phải là do hắn ảo tưởng!
Người trong mơ hắn luôn gọi là "chủ nhân", tồn tại thật sự!
"Trợ lý Bàng, mua vé máy bay sớm nhất cho tôi, tôi phải về nước!"
.
.
..................
nhớ vote nha mn ới ~~~