"Chị hai, chị che chở cho cô ta làm gì? Tả Tình Nhã uỷ khuất: "Em mới là em của chị, sao chị có thể nói giúp cho cô ta?"
Tả Huyền Ngọc ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Đó bởi vì cô ta là người ngoài, chị muốn nói với em, cô ta tự sa đoạ cũng không ai nói gì.
Nhưng em là Tam tiểu thư Tả gia, nhất định phải chú ý lời nói và hành động của mình, đừng để bị mất mặt trong giới danh nhân."
"Nhưng em vẫn không vừa mắt cô ta." Tả Tình Nhã cong môi, ánh mắt lắp tức sáng lên: "Em nhớ trong phòng cô ta còn rất nhiềy đồ tốt, dù sao cô ta cũng sắp đi rồi, em sẽ lấy lại mọi thứ trước."
Cô đứng phắt dậy đi lên lầu, lần này Tả Huyền Ngọc không cản cô ta nữa.
Bất kể thế nào, Tư Phù Khuynh đã sử dụng tiền của Tả gia trong suốt những năm qua, những thứ trong phòng cô ta đều là của Tả gia.
Tả Huyền Ngọc uống xong một tách cà phê đen, tô lại môi son, cô cầm túi xách ra ngoài làm việc.
Trên lầu.
Phòng nhủ của Tư Phù Khuynh nằm trong cùng của tầng Bốn, ngoài ra tầng này còn có rất nhiều phòng cho khách.
Tả Tình Nhã có một chiếc chìa khoá dự phòng có được từ Tả phu nhân nên cô đi vào rất dễ dàng.
Phòng ngủ này không lớn, chỉ có một cái giường cùng một cái bàn và giá sách.
"Nhiều sách như vậy làm gì?" Tả Tình Nhã không giấu được vẻ khinh thường.
Không tiếp tục để ý đến giá sách, cô ta đi tới bên bàn, cầm mấy hộp trang sức vừa thấy, lại lẩm bẩm: "Quỷ nghèo kiết xác."
Còn tưởng rằng có thể lấy được món gì đó tốt.
Tả Tình Nhã quay lại, chuẩn bị rời đi.
"Ầm"
Cả người cô bất ngờ bị một lực mạnh ấn vào tường, lưng tê dại, cổ tay càng đau hơn.
Bàn tay Tả Tình Nhã mềm đi, chiếc hộp rơi xuống đất.
"Cô thích ăn trộm đến vậy sao?" Giọng cô gái thật trong trẻo, cô cười nhẹ: "Nếu đã có gan ăn trộm, vậy để xem cô có bản lĩnh để lấy được nó không."
Tả Tình Nhã giật mình, không kìm được hét lên: "Tư Phù Khuynh, là cô, cô muốn làm gì?"
Một năm trước, Tư Phù Khuynh trở về nước cùng với nhóm nhạc nữ Starry Sky Girls, cô luôn trang điểm đậm, môi tím, lông mày trắng.
Bây giờ khuôn mặt cô không trang điểm, Tả Tình Nhã gần như không nhận ra cô.
"Tôi nên hỏi cô mới đúng" Tư Phù Khuynh cong cong đuôi mắt hồ ly, chậm rãi tới gần: "Cô muốn làm gì!"
"Tôi có thể làm gì?" Tả Tình Nhã không nhịn được co rúm lại, lập tức nổi giận "Đương nhiên là tôi muốn lấy lại những gì cô ăn của Tả gia trong những năm qua, cô dám làm gì tôi?"
"Yên tâm đi." Tư Phù Khuynh dùng ngón tay nâng cằm cô ta, ép cô ta ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: "Của cô tôi sẽ không dùng, sẽ trả lại thôi."
Tả Tình Nhã cười nhạo: "Cô không tiền không quyền, làm sao cô trả lại? Tôi nói cho cô biết, cô...."
"Suỵt, ngoan đi." Tư Phù Khuynh từng chút một siết chặt tay cô ta, khẽ cười nói: "Tôi không thích người ồn ào."
Tả Tình Nhã sững sờ trong giây, không khỏi run rẫy.
Cánh cửa "Ầm" một tiếng, cô ta bị đẩy ra, trực tiếp bị nhốt ở ngoài.
"........"
Vài giây sau, Tả Tình Nhã cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Cô ta tức giận hét lên, không ngừng đập cửa: "Tư Phù Khuynh, Tư Phù Khuynh cô có gan thì ra đây, đây là Tả gia, cô dựa vào cái gì mà nhốt tôi ở ngoài!"
"Cô ra đây! Con khốn không có cha mẹ, mày còn ở Tả gia làm gì?"
Khả năng cách âm của cánh cửa rất rốt, Tư Phù Khuynh không quan tâm nữa, quay đầu nhìn quanh phòng.
Cô không nhìn vào thứ gì khác, đi thẳng đến giá sách, trên đó có mấy cuốn sách dạy khiêu vũ và ca hát chuyên nghiệp.
Có một số trang đã bị ố vàng, ngoài ra còn có những sticker nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau.
Tư Phù Khuynh vuốt từng ngón tay của mình, vẻ mặt lười biếng.
Cô biết mình vẫn là người trong giới giải trí, là một thần tượng có chút tiếng tăm, nhưng đáng tiếc tai tiếng đầy rẫy.
Kiếp trước, sư môn để các đệ tử chọn địa điểm ra ngoài trải nghiệm, cô đã từng ở Greene một thời gian.
Grenne là trung tâm điện ảnh và truyền hình lớn nhất thế giới.
Đây là nơi quy tụ của các ảnh đế ảnh hậu từ khắp nơi trên thế giới, đồng thời cũng là nơi quy tụ của những tài năng diễn xuất.
Tư Phù Khuynh cúi xuống, bóp chân và eo của cô, chúng mềm hơn nhiều so với cô tưởng tượng.
Bằng cách này, luyện tập lại cũng rất dễ dàng.
Ngoài sách chuyên môn, có ba hàng sách lịch sử, dày dặn và trang nhã.
Tiền thân của Đế quốc Đại Hạ là Vương triều Đại Hạ và Vương triều Đại Hạ tiếp theo là Vương triều Đại Chiêu, lịch sử nghìn năm đều được bày ra ở đây.
Tư Phù Khuynh nhướng mày, tay đặt chính xác lên một cuốn sách lịch sử.
Đây là tiểu sử của một vị Hoàng đế.
Một lịch sử huy hoàng nhưng ngắn ngủi, cô đã nghe Nhị sư huynh nói về điều này rất nhiều lần.
Dận Hoàng, Hoàng đế trẻ nhất trong lịch sử của triều đại Đại Hạ.
Anh ta hoàn mỹ mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán, lòng mang thiên hạ.
Trong thời gian trị vì, anh đã mở rộng lãnh thổ của mình đến mức lớn nhất, chinh phụ vạn dặm, đánh bạn những kẻ man rợ và Công quốc Lục địa phương Tây, càn quét thế giới.
Các nước nhỏ xung quanh đều tôn thờ và xưng chư hầu.
Đại Hạ ngày đó uy danh lẫy lừng, khiến tất cả các Vương quốc ở Tây Lục Địa muốn chiếm lãnh thổ của Đại Hạ đều phải kinh ngạc.
Dận Hoàng cả đời cống hiến cho triều đại này, không vợ không thiếp, không con không cháu, người kế thừa cũng là người từ gia tộc.
Đáng tiếc xưa nay anh hùng như mỹ nhân, thiên hạ không thấy được đầu bạc, anh qua đời 27 tuổi vì bệnh ho ra máu.
Lúc đến rung chuyển đất trời, lúc đi lại lặng yên không một tiếng động.
Trước đây, Tư Phù Khuynh luôn nghe thấy Nhị sư huynh than thở rằng Dận Hoàng chết quá sớm, nếu không, toàn bộ Lục địa phía Tây sẽ bị Đại Hạ chiếm giữ.
Anh là một chiến thần bẩm sinh, không ai sánh bằng.
Lúc đó cô chỉ nghe thôi nhưng chưa hiểu lắm.
Dù sao thời đại cũng cách nhau quá xa, khi Dận Hoàng băng hà là năm 684 âm lịch, không ai trong số ông bà cô được sinh ra trong thời điểm đó.
Nhưng khi được trải nghiệm điều tương tự - một cái chết đột ngột xảy ra trên người mình, cô cuối cùng cũng quan tâm đến vị hoàng đế trẻ tuổi này.
Cô xoa xoa cằm, rút ra bỏ vào trong balo.
Sau khi thu dọn những thứ cần thiết như chứng minh thư, cô rời khỏi phòng.
Đồ của Tả gia, cô sẽ không lấy.
Tư Phù Khuynh vừa xuống đến lầu Ba, thì đã nghe thấy tiếng kêu của Tả Tình Nhã từ tầng Một truyền đến rất rõ ràng.
"Cha, cô ta vậy mà lại nhốt con ngoài cửa, cô ta còn động tay động chân với con, cổ tay của con sưng lên rồi!"
"Cha, tại sao cô ta vẫn còn ở Tả gia, ông nội đã đi rồi, cô ta cũng nên cút nhanh một chút."
Tư Phù Khuynh nhặt chiếc áo khoác của mình, tiếp tục bước đi.
Sau khi xuống tầng Một, quả nhiên nhìn thấy Tả Thiên Phong, người vừa trở lại cách đây không lâu.
Vì thức cả đêm vì chuyện của Tả lão gia, đôi mắt của Tả Thiên Phong giờ có màu xanh đen, tâm trạng cũng rất tệ.
Bây giờ lại nghe thấy tiếng phàn nàn của Tả Tình Nhã, sự chán nản dâng lên, "Rầm" mọi thứ bùng nổ.
"Dừng lại." Tả Thiên Phong tức giận vỗ bàn, lạnh giọng, "Lấy hết đồ trong túi ra, đặt xuống."
Không phải người của Tả gia, còn muốn lấy đồ của Tả gia?
Tư Phù Khuynh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt hồ ly nheo lại, sâu thẳm mà mị hoặc, mê ly mà phù phiếm.
Cô cử động cổ tay, cười nói: "Tôi đề nghị ông, tránh ra!".