Là chương trình tài năng đầu tiên quy tụ một trăm người ở Đại Hạ, đã thu hút sự chú ý của tất cả các bên.
Cùng với các thủ đoạn truyền thông khác nhau, mức độ phộ biến của chương trình ngày càng cao, cũng thu hút nhiều người hâm mộ hơn.
Các thực tập sinh đến với chương trình, ngoại trừ những người như Hứa Tích Vân đã ký điều khoản ngang ngược với công ty, những người khác đều đang đổ xô vào giới giải trí.
Ngay cả khi họ không thể ra mắt vào thời điểm đó, họ vẫn có thể nhận được tài nguyên, nếu may mắn, họ có thể phát triển rực rỡ trong giới giải trí trong tương lai.
Nhưng nếu đi theo Tư Phù Khuynh, họ sẽ có vết nhơ.
Trốn thì phải trốn thật xa, ai muốn lại gần cô ta chứ?
Tư Phù Khuynh còn chưa mở miệng, Hứa Tích Vân đã tức giận đi đến: Nghiêm Nguyên Trạch, cậu đang nói gì vậy? Sao có thể rút khỏi lớp?
Tại sao lại không? Nghiêm Nguyên Trạch khá khinh thường, chúng tôi đã hỏi đạo diễn Lý, ông ấy nói rằng nếu cô Tư đồng ý, chúng tôi có thể rời lớp.
Anh ấy hiện đang xếp hạng 66, đây là một thứ hạng khác nguy hiểm.
Tập thứ ba của chương trình là chế độ đào thải, 101 còn 55, anh ta tuyệt đối không thể bị loại vì Tư Phù Khuynh.
Cậu! Mặt Hứa Tích Vân đỏ bừng, anh muốn nói gì đó, nhưng bị Tư Phù Khuynh ngăn lại.
Có thể.
Tư Phù Khuynh không đếm xỉa tới, cũng không có dấu hiệu của sự tức giận, ngẩng đầu nhìn về phía sau: Các cậu thì sao? Cũng phải đi?
Lâm Khánh Nhan và Lê Cảnh Thần đã chọn những thực tập sinh còn lại, số thực tập sinh còn dư toàn bộ bọn họ đều đến đây.
Tất cả có hai mươi bốn người.
Nghe cô hỏi, ánh mắt của nhiều thực tập sinh né tránh.
Nhưng cuối cùng, vẫn nói chắc nịch.
Cô Tư, xin vui lòng gạch bỏ tên của tôi.
Tôi không muốn ở đây.
Tôi cũng muốn đi.
Ai muốn ở lại đây, tự tập còn hơn là theo cô.
Đừng nói về khả năng nghiệp vụ của Tư Phù Khuynh kém như thế nào, cô ấy chỉ mới mười tám tuổi, trình độ và kinh nghiệm hoàn toàn không thể so sánh với Lâm Khánh Nhan.
Họ thà tham gia lớp của Lâm Khánh Nhan hơn là gặp Tư Phù Khuynh.
Cuối cùng còn lại bốn người.
Tất cả hai mươi người đã chọn rời đi.
Đi.
Tư Phù Khuynh hoàn toàn không có ý giữ lại, cô lười biếng cười cười, Vậy đi thôi, không tiễn.
Lời vừa thốt ra, biểu cảm của các thực tập sinh lại thay đổi.
Không ai trong số họ ngờ rằng Tư Phù Khuynh lại dễ nói chuyện như vậy.
Sự ra đi của họ, người bị ảnh hưởng nhiều nhất là Tư Phù Khuynh.
Cô ấy không sợ rằng mình bị toàn mạng anti lần nữa sao?
Đi đi đi, nhanh lên.
Hứa Tích Vân trực tiếp đẩy Nghiêm Nguyên Trạch, Không phải cậu định đi sao? Sao cậu vẫn còn ở đây?
Nghiêm Nguyên Trạch có chút khó chịu: Hứa Tích Vân, cậu đang làm gì vậy?
Đây là phòng khiêu vũ của cô Tư, các cậu không phải thành viên trong lớp sao không ra ngoài? Hứa Tích Vân hừ lạnh một tiếng, Tôi nói cho các cậu biết, các cậu sớm muộn cũng sẽ hối hận.
Anh ấy tin rằng Tư Phù Khuynh là một siêu nhân vĩ đại, chỉ có cô ấy mới có thể khám phá ra bí ẩn cuối cùng của thế giới này.
Hối hận? Hứa Tích Vân, cậu thật sự mất trí rồi.
Nghiêm Nguyên Trạch châm chọc nói: Cậu đi theo Tư Phù Khuynh, để tôi xem cậu ra mắt thế nào?
Nghiêm Nguyên Trạch không nhìn Hứa Tích Vân nữa, với khuôn mặt lạnh lùng, anh bỏ đi cùng những người khác.
Hứa Tích Vân trở lại phòng tập nhảy, anh đột nhiên ngã quỵ, anh ấy chán nản: Cô Tư, tôi thật sự không biết bọn họ...
Có liên quan gì đến cậu? Tư Phù Khuynh liếc nhìn anh, Tranh thủ tập luyện, bài hát này hôm nay không thể tập nữa, buổi tối lập tức đi ngủ.
Hứa Tích Vân: .....
Hoá ra, anh là người duy nhất bị tàn phá.
***
Sáu giờ tối.
Tư Phù Khuynh ra khỏi căn cứ huấn luyện.
Hôm nay cô rảnh, lớp huấn luyện sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai.
Bao gồm Tạ Ngọc và Hứa Tích Vân, tổng cộng có sáu người, thực sự tiết kiệm được các rắc rối.
Cô phải cảm ơn những thực tập sinh này, đã để cô sống cuộc sống huấn lyện viên rất hạnh phúc.
Khuynh Khuynh! Bên ngoài, Úc Đường nhìn thoáng qua đã thấy cô gái mặc đồ da kiểu baroque, vui vẻ vẫy tay: Ở đây ở đây.
Tư Phù Khuynh cũng cười: Úc tiểu thư.
Cô chỉ có thể gọi tôi là Đường Đường.
Úc Đường rất quen thuộc với cô, ôm lấy cánh tay rồi cọ cọ vào người cô: Chú Cửu thật vô lý, tôi như vậy chính là tràn đầy nhiệt huyết.
Nếu cô không làm vệ sĩ cho chú nữa, có thể làm vệ sĩ của tôi, tôi cũng trả tiền cho cô.
Về sau cô ấy tham gia những bữa tiệc, không cần mặc váy hay đeo trang sức nữa, bởi vì Khuynh Khuynh chính là phong cảnh đẹp nhất.
Mọi người sẽ ghen tị với cô.
Đường Đường.
Tư Phù Khuynh thở dài, thì thầm, Tiền của cô, nguồn gốc là ở chú Cửu của cô, phải không?
Úc Đường: .....
Úc Đường lắp bắp: Được rồi, hình như là vậy.
Cô ấy ôm đầu, bắt đầu kêu woo woo woo: Phải làm sao, chú Cửu của tôi đối xử với thuộc hạ rất biến thái, nhìn Phụng Tam đi, anh ấy không còn dễ thương như trước, tóc cũng rụng rất nhanh.
Đừng bận tâm, tôi có thể kiếm tiền.
Tư Phù Khuynh vươn tay kéo cô đứng dậy, nhướng mày, Tôi cảm thấy ông chủ rất tốt.
Buổi sáng còn đích thân gọi cô đi ăn điểm tâm.
Đó chắc chắc là vì chú ấy chưa lộ bộ mặt thật của mình.
Úc Đường lớn tiếng nói, Chú ấy tra tấn thuộc hạ của mình, bản thân chú ấy cũng là một người nghiện công việc, có lần tôi bắt gặp chú ấy đang làm việc lúc ba giờ sáng.
Tư Phù Khuynh im lặng một lúc, cảm thán: Lịch trình này, có nguy cơ đột tử.
Cô điều chế một loại thuốc khác cho anh, lại có thể kiếm được một khoản.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện.
Úc Đường nói rất nhiều, nhưng không nhàm chán.
Tư Phù Khuynh và những đứa trẻ trong các gia đình lớn và nhỏ, bao gồm các thành viên hoàng gia của Công quốc Tây Lục Địa, đều đã tiếp xúc qua.
Rất hiếm khi gặp người không có cảm giác xa cách như Úc Đường.
Họ không đến những nhà hàng sang trọng, nhưng là một căn bếp riêng.
Nghe Úc Đường nói, súp cá tươi của bếp riêng này có vị rất ngon.
Hai người đang đi dạo, chợt nghe thấy có tiếng rên rỉ yếu ớt.
Tư Phù Khuynh dừng chân, quay người lại.
Úc Đường cũng chú ý đến.
Dưới máy điều hoà, có một cục bông màu trắng đang nằm sấp.
Này, Khuynh Khuynh, đó là một con chó.
Úc Đường bước tới, lơ lắng, Hình như nó bị thương.
Hửm? Tư Phù Khuynh cũng ngồi xổm xuống, thấy máu đang rỉ ra từ bộ lông trắng của chó con, ánh mắt cứng đờ, Là bị thương.
Đưa nó đến bệnh viện thú y trước.
Úc Đường cẩn thận bế con chó trắng nhỏ lên, Khuynh Khuynh, có phiền không?
Đi một chuyến.
Tư Phù Khuynh ậm ừ, Để nó ở đây không ổn.
Có một bệnh viện thú y ở phía trước không xa.
Chú chó nhỏ bị thương ngoài da, bác sĩ thú y nhanh chóng làm sạch vết thương, khử trùng rồi băng bó cho nó.
Nhưng vì phải bôi thuốc nên vẫn phải nằm viện theo dõi mươi ba phút.
Oa oa, đáng yêu quá, con mắt màu tím, lỗ tai này, cái đuôi này.
Úc Đường vuốt ve bộ lông của con chó trắng nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, Dắt chó đi dạo là chuyện tuyệt vời nhất trên đời này.
Tư Phù Khuynh đồng ý.
Một tay cô chống cằm, tay kia véo tay con chó trắng nhỏ.
Cô cũng từng có một con thú cưng, không chỉ có thể trách mắng mà còn có thể cưỡi.
Đáng tiếc....
Khuynh Khuynh! Cứu với! Úc Đường đột nhiên hét lên, Con chó này, nó không có mông!
Hả? Tư Phù Khuynh uể oải, cũng không thèm nhìn nó, giơ tay vỗ bờ mông có lông xù của con chó trắng: Đây không phải sao? Rất mềm?
Con chó nhỏ kêu lên aww một tiếng, trông rất tức giận.
Nữ côn đồ này, cợt nhả nó!
Úc Đường sụp đổ: Không đúng, ý tôi là nó không có chỗ xả nước.
Tư Phù Khuynh đột nhiên tỉnh táo lại: Cái gì?
Cô lập tức đoạt lấy chú chó nhỏ trong tay Úc Đường, hoàn toàn bỏ qua sự chống cự của nó, nhìn từ trên xuống dưới.
Rất bằng phẳng.
Quả thực không có chỗ để bài tiết.
Tư Phù Khuynh rơi vào im lặng.
Chẳng lẽ con chó này là Tỳ Hưu ngốc ngếch cô nuôi sao?.