Cố Hành Xuyên gọi đến mấy cuộc điện thoại nhưng Tống Nghi không nghe, anh chỉ nhắn lại nói mình đang bận.
Anh không biết Cố Hành Xuyên đang muốn làm gì, cũng không muốn để ý đến, chuyện của anh còn chưa giải quyết xong thì tâm trạng đâu mà đi quan tâm Cố Hành Xuyên.
Về đến nhà, sau khi Tống Nghi tắm xong thì anh lấy ra quyển album từ nơi sâu nhất trong tủ, rồi ngồi trên giường mà giở ra xem, anh cẩn thận từng chút một lật ra, lộ ra một tấm ảnh chụp tập thể được kẹp trong đó.
Ảnh chụp vào thời điểm đi chơi xuân năm lớp mười, các thiếu niên tươi cười rạng rỡ như gió xuân, chỉ có một mình Tống Nghi ngồi trên bãi cỏ mang khuôn mặt ủ dột, Thẩm Lê ngồi bên cạnh anh, lúc máy ảnh chụp thì cậu đã nhẹ nhàng nằm tay anh ở sau lưng.
Đây là bí mật của riêng anh và Thẩm Lê.
Lúc ấy, cha Tống Nghi bị bệnh nặng, chuyện trong nhà rối tung lên, chữa bệnh tốn rất nhiều tiền, số tiền vượt qua cả tưởng tượng của một Tống Nghi ở tuổi đó, Triệu Hồng Nham bàn bạc với thân thích rồi quyết định bỏ trị liệu, tiết kiệm tiền để cho cô nhi quả phụ sau này, Tống Nghi sống chết không đồng ý, đó là lần đầu tiên Triệu Hồng Nham đánh anh.
Ngay lúc này, Thẩm Lê đã vươn tay giúp đỡ, rộng rãi nộp năm mươi ngàn tiền viện phí, giải quyết khó khăn cho nhà Tống.
Tuy rằng sau này cha Tống cũng ra đi nhưng Tống Nghi mãi mãi nhớ đến phần ân tình của Thẩm Lê, giống như bếp lửa sưởi ấm trong ngày đông giá rét vậy, anh có thể vì Thẩm Lê mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Trước lúc đó, Tống Nghi chỉ là có chút thiện cảm với vẻ ngoài của Thẩm Lê thôi, là một thiếu niên ngây ngô, sau việc đó, vị trị Thẩm Lê trong lòng Tống Nghi là không thể thay thế, thứ tình cảm này pha tạp giữ cảm kích và yêu thích, vô cùng kiên định.
Thế nhưng có lẽ vì vật đổi sao dời, vào khoảnh khắc Thẩm Lê hôn anh, trong lòng anh không có một chút gợn sóng nào, cũng không có cảm xúc chập trùng gì.
Anh cảm thấy bản thân đối với phương diện tình cảm vẫn rất nghiêm túc, thích là thích, không thích là không thích, đơn giản, chứ không dây dưa dài dòng.
Nhưng đến Thẩm Lê, Omega từng giải nguy cho anh, cho dù bây giờ không còn tình cảm đi chăng nữa thì anh vẫn không nhịn được muốn che chở, chăm sóc cho Thẩm Lê, luôn mong Thẩm Lê được hạnh phúc.
Anh cần phải có thời gian để quên đi Thẩm Lê, quên đi đoạn tình cảm này.
Tống Nghi còn chưa quyết định sẽ đầu quân cho công ti nào thì giảng viên kịch nói dạy anh lúc trước đã ném cho anh một cành ô liu, vị giảng viên này là ngôi sao sáng trong giới kịch nói, là một lão làng, rất có bản lĩnh, người học ông sau này làm ảnh đế không ít.
Lần này có tổ chức một lớp bồi dưỡng diễn viên cao cấp ở Mỹ, dự định là chỉ mời Hoa Kiều nhưng ông có chút quan hệ nên đã đề cử một danh sách, trong đó có tên của Tống Nghi.
Lớp này một mặt là bồi dưỡng khả năng diễn xuất, nhưng quan trọng là có thể tiếp cận được nhiều chế tác, mở rộng quan hệ, có thể nâng cao giá trị bản thân thêm một bậc, là cơ hội vô cùng tốt.
Tống Nghi nhờ ông quan tâm giúp anh tin tức của lớp học này, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng đi phỏng vấn.
Đến ngày sinh nhật của Tống Nghi, vốn dĩ sinh nhật anh không có mấy ai biết đến, lúc còn bé muốn tổ chức thì phải mời bạn bè đi ăn, anh đâu có rỗi tiền như thế, lớn nên rồi thì cũng không muốn làm, những sinh nhật trước đều là Tống Khiết trải qua cùng anh.
Tống Khiết năm nay bụng đã lớn nên ở trong bệnh viện dưỡng thai, không tiện đi lại nên sớm đã mua bánh kem và tặng anh một chiếc đồng hồ.
Tống Nghi ăn bánh kem một mình ở nhà rồi call video với Tống Khiết tán gẫu, không khí vui vẻ.
Tống Khiết nhìn anh một thân một mình qua diện thoại không khỏi cau mày: "Mẹ đâu rồi anh? Không phải mẹ đang ở nhà anh sao?"
"Mẹ đi đánh bài rồi." Tống Nghi nhìn thời gian hiển thị trong điện thoại, mới bốn giờ chiều, Triệu Hồng Nham chắc chưa kết thúc cuộc đánh bạc đâu.
Tống Khiệt xụ mặt, tức giận nói: "Có phải là bả lại không nhớ sinh nhật của anh không? Em đã nói với bả từ nửa tháng trước rồi, sao bả lại quên nữa vậy trời?"
Tống Nghi bật cười: "Anh đâu phải con nít, không cần nhiều người đến tổ chức sinh nhật đâu, có em bên cạnh là anh cũng đủ vui rồi."
Tống Khiết vẫn không nuốt trôi cơn giận này, dùng sức đánh vào gối ôm trong tay cho hả giận: "Có người mẹ nào như bả sao? Sinh nhật con không khi nào nhớ hết, có khi còn nhớ lộn nữa, tức chết em rồi."
Tống Nghi chậm rãi uống nước, anh lắc đầu cười cười: "Anh còn chưa giận thì em giận cái gì, em bây giờ nên bớt nổi nóng hơn đi."
"Có khi nào mà anh giận ai đâu." Tống Khiết nghiến răng, cô vừa giận vừa bất bình: "Bả ăn của anh uống của anh, còn xài tiền của anh, thế mà đến bửa cơm làm cũng không được, có ai như bả không?"
Tống Nghi nhún vai, tỏ vẻ không sao: "Anh để cho mẹ đến nhà của anh ở là vì sợ bọn người kia đến quấy rầy, không phải là vì muốn mẹ làm bảo mẫu cho anh, trước đây bà sống thế nào thì bây giờ cứ như thế đấy, anh sẽ không vì thế mà tức giận, em cũng đừng nói như thế, cứ chăm sóc bản thân tốt là được."
Chuyện này anh nghĩ rất thoáng, trước đây vì nhà không có tiền, Triệu Hồng Nham lại thích đánh bạc, nhưng muốn đi cũng không đi được, bèn ngồi trước cửa tiểu khu đánh bài hoa, giờ đã có điều kiện, đến nơi đánh bạc sa hoa hơn, có thể dùng bữa lại còn được mát xa, rất thoải mái.
Tống Nghi rất vui, nếu là trước đây khi ở riêng thì nếu Triệu Hồng Nham bị bệnh gì thì đều là anh đến chăm sóc, giờ thì tốt rồi.
Anh không có kì vọng gì với Triệu Hồng Nham cả, chỉ cần không sinh bệnh, không làm mai cho anh thì bà muốn tiêu tiền thì tiêu, muốn làm gì thì làm.
Anh tắt call với Tống Khiết thì điện thoại vang lên ngay lập tức, Cố Hành Xuyên gửi cho anh một tấm hình, cảnh tượng trong tấm hình vô cùng quen thuộc, là dưới nhà của Tống Nghi.
Tống Nghi xem xong thì quyết định xuống lầu một chuyến, miễn cho Cố Hành Xuyên tìm đến cửa, lại một lần nữa dẫn sói vào nhà.
Cố Hành Xuyên đã đổi xe, là chiếc McLaren màu cam, so với chiếc Bugatti huênh hoang cũ thì có khiêm tốn hơn được một chút, cửa sổ xe mở phân nửa, vì muốn che ánh mặt trời chói mắt nên trên sống mũi cao có thêm một chiếc kính râm, đường quai hàm sắc bén, giống như người mẫu đang chụp hình quảng cáo.
Hắn nhìn thấy Tống Nghi nên kéo cửa sổ xuống thấp, khuỷu tay gác lên mép kính: "Lên xe đi, anh đây dẫn cậu đi bơi thuyền."
Tống Nghi nghĩ thầm, cậu là anh của ai hả, thằng nhóc như cậu mà muốn làm anh à, tuy rằng anh rất thích bơi thuyền, thời tiết này cũng thích hợp đi hóng gió, câu cá, nhưng kí ức về cái hôn uy hiếp của Cố Hành Xuyên vẫn chưa phai.
Anh không được vì sẹo lành mà quên đau: "Tôi có việc rồi, không đi được."
"Việc gì?" Cố Hành Xuyên nhìn anh.
Tống Nghi cười cười: "Không có liên quan đến cậu."
Cố Hành Xuyên vươn một cánh tay ra ngoài cửa sổ, giống như một chú chó con đang đùa giỡn mà kéo nhẹ ống tay của Tống Nghi, hắn chớp mắt mấy cái: "Tại sao lại không liên quan đến tôi chứ?"
Tống Nghi cúi đầu nhìn tay của hắn, đó là một bàn tay đẹp đẽ mười phần, đốt ngón tay thon dài, sạch sẽ, khiến cho lòng anh mềm nhũn một thoáng: "Cậu đừng làm rộn, không có gì thì tôi lên nhà đây."
"Không được." Cố Hành Xuyên nắm chặt tay áo của anh, không nặng không nhẹ mà lắc lắc, có chút cảm giác làm nũng thân mật khó giải thích: "Cậu đi cùng tôi đi mà, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho cậu."
"Cậu muốn tổ chức sinh nhật cho tôi?" Tống Nghi hơi ngạc nhiên, tại sao Cố Hành Xuyên lại muốn tổ chức sinh nhật cho anh kia chứ?
Cố Hành Xuyên nâng cằm nhìn anh đầy hứng thú rồi nhanh chóng nghiêng đầu: "Nhanh lên xe, đừng lề mề nữa."
Tống Nghi đột nhiên cảm động, vì là do hắn muốn tổ chức sinh nhật cho anh nên anh mới cho hắn mặt mũi thôi.
Anh mở cửa phó lái, còn chưa kịp ngồi xuống thì Cố Hành Xuyên rất không vui mà nói: "Cậu lên nhà thay quần áo đi, mặc đẹp đẹp chút."
Hắn vẫn còn nhớ Tống Nghi mặc đẹp như thế nào để dự sinh nhật của Thẩm Lê, con ngươi của đám người trong hội trường như muốn dán chặt lên anh không thôi.
Tống Nghi cúi đầu nhìn lại bản thân, anh đang mặc quần áo ở nhà, quần thể thao cùng với áo thun rộng, nếu đi nơi sang trọng sẽ không hợp thật nhưng đi bơi thuyền thì dư sức rồi.
"Quên đi, cậu mặc như thế cũng được." Cố Hành Xuyên sửa lời rồi khẽ hừ một tiếng, biểu thị hắn đang ghét bỏ anh.
Tống Nghi không để ý đến hắn, trong đầu phác họa cảnh bơi thuyền, gió thổi sóng nước lăn tăn, bơi thuyền trên mặt hồ, nếu bên cạnh là một Omega đáng yêu thì tốt hơn rất nhiều.
Xe chạy rất nhanh đã ra khỏi phạm vi nội thành, ánh mặt trời đã ngả về phía tây, tỏa ra ánh vàng rực.
Nhìn thế nào cũng không giống là đến công viên, giấc mộng bơi thuyền của Tống Nghi dần dần tan biến: "Rốt cuộc là đi đâu vậy?"
"Lát nữa cậu sẽ biết." Cố Hành Xuyên tỏ vẻ thần thần bí bí.
Mãi cho đến khi sắc trời đã tối, đèn đường cũng đã sáng lên thì đã đến Bắc Đới Hà.
Tống Nghi đẩy cửa xe bước xuống thì nhìn thấy một chiếc du thuyền loại nhỏ màu trắng, anh cùng với Cố Hành Xuyên đi vào bên trong du thuyền.
Vừa mở cửa bước vào thì anh đã bị bóng bay cùng dây ruy băng làm cho lóa mắt, bóng bay màu trắng và màu bạc hà được treo rũ xuống từ trần, còn được quấn một vòng dây đèn lấp lánh quanh quả bóng, giữa phòng còn đề mấy chữ to Happy Birthday, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Tống Nghi sửng sốt vài giây sau đó quay sang nhìn Cố Hành Xuyên một cách kì quái, tổ chức lớn như vậy sao?
Cố Hành Xuyên vừa nhìn thấy ánh mắt của anh thì đút hai tay vào túi quần, giả bộ như không quan tâm mà nói: "Lúc tôi bao du thuyền có nói là sẽ tổ chức sinh nhật cho một người bạn, dặn bọn họ trang trí một chút, không ngờ lại làm đẹp thế."
Tống Nghi khẽ ồ một tiếng thật dài, anh đảo mắt nhìn một vòng, tường cũng được dán giấy sặc sỡ lên, xem ra đã bỏ không ít công sức, hơn nữa những món trang trí phối hợp với nhau tạo nên màu sắc vừa thời thượng và đẹp đẽ, có thể nhìn ra rằng đã được chọn lựa một cách khéo léo, người không có mắt thẩm mĩ khó mà đạt được hiệu quả như thế.
"Lúc gặp nhân viên thì thưởng cho họ một ít, cực khổ cho họ rồi."
Cố Hành Xuyên khoanh tay nhìn anh: "Thích không?"
"Thích, rất đẹp." Giọng Tống Nghi vô cùng chân thành, lần đầu anh được người khác tổ chức sinh nhật mà còn được tổ chức lớn như thế.
Đôi mắt Cố Hành Xuyên cong cong, hắn giống như làm ảo thuật mà lấy một cây đàn ghi ta ra từ quầy rượu, hắn ôm đàn ngồi xuống tay vịn của ghế sopha rồi gác chéo chân: "Để tôi hát tặng cậu một bài làm quà sinh nhật."
Tống Nghi ngồi xuống đối diện với hắn: "Còn có thể được nghe hát à, tôi muốn nghe bài 'Ca vương'."
"Không được." Cố Hành Xuyên quyết đoán từ chối rồi liếc nhìn anh: "Tôi chỉ cần hát một bài bất kì thôi đã thu về được tám mươi vạn, hát cho cậu nghe mà cậu còn đòi hỏi thế."
Tống Nghi cười cười, anh đổi một tư thế thoải mái hơn ngồi dựa vào ghế sopha: "Cậu hát đi, cậu hát gì tôi nghe nấy."
Lúc thanh âm đầu tiên vang lên thì Tống Nghi cứ như bị điện giật, anh ngẩn người ra nhìn chằm chằm vào mặt Cố Hành Xuyên.
Cố Hành Xuyên ngẩng đầu nhìn anh, hắn nhếch môi, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, ngón tay sạch sẽ gảy gảy dây đàn.
"Anh nói này cưng ơi, em cần được tự do, em cần có được khoảng trời của riêng em
Em muốn được sải rộng đôi cánh ấy, em không muốn bị ràng buộc bởi bất kì điều gì
Chỉ cần em hạnh phúc thì đối với anh không còn gì quan trọng hơn
Baby baby
Em muốn theo gió vượt qua sóng dữ
Cưỡi con thuyền rong ruổi khắp đất trời
Em muốn được tự do bay lượn
Trong lòng em không muốn sợ hãi điều chi..."
Bài hát "Thừa phong" [nghĩa là thuận theo gió] này anh đã nghe "Anh giai chân dài" hát nghe một lần, anh rất yêu thích nhịp độ ung dung của bài hát này, khiến anh cứ nhớ mãi không quên, nhưng tiếc là "Anh giai chân dài" sau lần đó lại không hát thêm một lần nào nữa.
Không nghĩ đến lại được nghe ở đây.
Tống Nghi sững sờ một lúc, anh đột nhiên cảm thấy choáng đầu, mẹ nó, Cố Hành Xuyên là "Anh giai chân dài"!
Khúc cao hòa quả* trong lòng anh, "Anh giai chân dài" uy vũ, bất khuất lại là Cố Hành Xuyên sao?
[Khúc cao hòa quả: câu thành ngữ này để ví với tác phẩm hoặc ngôn luận thâm thúy, khiến nhiều người khó tiếp thu. Hay dùng để chỉ người có phẩm hạnh thanh cao, người thường không thể sánh kịp]
Anh lại có thể trong trạng thái vô thức mà nghe Cố Hành Xuyên hát lâu như thế, còn vì hắn mà tặng quà, bỏ ra một đống tiền mua quà cho hắn.
Các loại tâm trạng ùa vào trong đầu anh, khiến Tống Nghi vừa tức giận vừa buồn cười, đáng lẽ anh phải sớm nghĩ ra mới phải, từ lúc nhìn thấy tấm hình kia thì anh phải nhận ra mới đúng.
Tiếng đàn ghi ta kết thúc, đôi mắt Cố Hành Xuyên tỏa sáng, mong đợi nhìn anh, "Thích không?"
Trong lòng Tống Nghi vô cùng nhiều cảm xúc, ngũ vị tạp trần, một lúc sau mới gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thích."
Tại sao Cố Hành Xuyên lại đi vote cho anh, tại sao Cố Hành Xuyên lại ước pháo* với "Mic Bạch"?
[Ước pháo: gạ chịch]
"Nếu mà cậu thích thì có phải là nên trả ơn tôi không?" Cố Hành Xuyên đặt ghi ta xuống ghế, hắn nhìn Tống Nghi từ trên xuống dưới sau đó híp mắt, cà lơ cà phất nói: "Tám mươi vạn đổi lấy một nụ hôn của cậu, được không?"
Tống Nghi lắc đầu, anh nói đùa, "Không bằng tôi hôn cậu một cái, cậu cho tôi tám mươi vạn."
"Cậu thật biết cách làm ăn." Cố Hành Xuyên bật cười, ánh mắt tùy tiện nhìn Tống Nghi, hắn chỉ chỉ vào môi mình một cách không đứng đắn, "Tôi đồng ý vụ giao dịch này."
Tống Nghi không có ngốc như thế, huống chi trinh tiết của anh đáng giá hơn tám mươi vạn nhiều, anh khẽ cười một tiếng sau đó đứng lên nhéo nhéo hai má Cố Hành Xuyên, cảm giác vừa trơn vừa mịn, thích ghê, "Tôi không đồng ý, hủy bỏ giao dịch đi."
Cố Hành Xuyên nắm lấy cổ tay anh, ánh mắt thâm thúy nhìn Tống Nghi, trong con ngươi là hai ngọn lửa dục vọng bùng cháy, hắn chầm chậm nghiêng đầu, đôi môi ấm áp, mềm mại kề sát vào động mạch ở ở tay Tống Nghi, hắn hơi ngừng lại một chút để cảm nhận nhịp đập ở giữa môi, sau đó Cố Hành Xuyên liếm nhẹ đường gân tay màu xanh nhạt, hôn lên từng chút một.
Đôi mắt từ đầu đến cuối không chớp một cái, sáng rực không hề rời khỏi Tống Nghi.
Editor có lời muốn nói: Sau chương này mình sẽ lặn một thời gian để đi du lịch, tèn ten ~