Cố Hành Xuyên không thèm để ý đến lời anh nói mà bế anh đến đặt nằm xuống ghế sopha, tay như muốn đòi nợ mà nhéo nhéo má của Tống Nghi, "Em đã như vậy rồi mà còn, để tôi đưa em đi bệnh viện có người quen của cha tôi."
Tống Nghi sờ sờ dạ dày chua xót, quay mặt đi, "Bệnh cũ thôi, không cần phiền đến cậu."
Cố Hành Xuyên kề sát đến, hai tay hắn dứt khoát xoay mặt anh lại, "Hai ta ngủ cũng đã ngủ rồi, em giờ vẫn xem tôi là người ngoài sao?"
Tống Nghi không thể xoay đầu, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Cố Hành Xuyên, anh không muốn nghe mấy câu như kiểu ngủ với nhau mấy lần rồi này nọ, Cố Hành Xuyên cố tình cứ nhắc đến, anh lạnh giọng nói: "Cậu đừng có chạm vào tôi, tôi đang buồn nôn đó, coi chừng tôi nôn vào người cậu."
Cố Hành Xuyên cau mày, hắn buông anh ra rồi đứng lên, nhẹ giọng nói: "Em cứ nằm yên đây đi, tôi đi làm chút gì cho em ăn, như vậy thì dạ dày sẽ dễ chịu hơn."
Tống Nghi "Ừ" một tiếng, anh lấy gối che mặt, Tống Nghi nghe thấy tiếng Cố Hành Xuyên làm đồ ăn trong bếp, mùi thơm kéo đến, mang theo mùi gạo thơm phức, khí tức sinh hoạt dày đặc khiến cho dạ dày đang khó chịu của anh giống như dễ chịu hơn một chút.
Tống Nghi nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, Cố Hành Xuyên thường hay sang "phục vụ" anh, Cố thiếu tình nguyện kiêm chức nội trợ, Tống Nghi khuyên cũng không khuyên nổi, đành phải tùy theo ý hắn.
Anh vẫn luôn theo dõi lớp bồi dưỡng kia, đại khái là anh được chọn do có một ông chủ tiến cử, thầy anh đem ông chủ này nói đến mơ mơ hồ hồ, là một dòng dõi chính thương [vừa có người làm trong bộ máy chính trị, vừa có người làm thương gia], thủ đoạn cứng rắn, vẻ vang đã từ lâu, nhưng hiện tại về hưu, có thể mắc nối được với ông chủ này, tài nguyên sau này không cần phải lo lắng nữa.
Tống Nghi chân thành cảm ơn thầy anh, anh tặng thầy ấy loại trà ngon nhất, quyết định sẽ đi gặp vị chủ tịch kia.
Ngày anh hẹn khám sức khỏe cũng đã đến, nơi anh hẹn là bệnh viện mà Tống Khiết đang chờ sinh, tiện thể có thể thăm Tống Khiết, bụng cô bây giờ đã tròn vo, giống như một quả dưa hấu, nằm trêи giường bệnh, cử động khó khăn, Tống Nghi làm xong kiểm tra sức khỏe đang chờ kết quả, sẵn tiện ngồi nói chuyện với cô một lúc.
Bác sĩ điều trị chính gõ cửa bước vào, biểu tình nghiêm túc, "Ngài là người thân của bệnh nhân?"
Tống Nghi đứng lên, anh gật đầu, "Tôi là anh của bệnh nhân."
"Trực hệ sao?"
"Đúng vậy."
Bác sĩ xem báo cáo trong tay, ông cau mày, "Tiểu cầu của bệnh nhân khá thấp, để phòng ngừa chuyện xuất huyết không ngừng thì mong ngài sẽ hiến máu cho bệnh nhân."
[Tiểu cầu thấp/Giảm tiểu cầu: Tiểu cầu là những tế bào máu đóng một vai trò quan trọng trong quá trình đông máu. Giảm tiểu cầu xảy ra khi số lượng tiểu cầu thấp trong máu.
Giảm tiểu cầu có thể gây ra tình trạng xuất huyết trong, xuất huyết dưới da, xảy ra hiện tượng chảy máu kéo dài, chèn ép tim]
Tống Nghi lo lắng: "Tình trạng của em ấy có nghiêm trọng không bác sĩ?"
Nếu mà thật sự nghiêm trọng thì anh dù anh có hiến hết máu cũng chưa chắc đã có thể làm được gì.
Bác sĩ nói: "Không nghiêm trọng đâu, sỡ dĩ cần ngài hiến vì hai người là trực hệ, phản ứng truyền máu tán huyết cấp tính* sẽ khó xảy ra hơn."
[Phản ứng truyền máu tán huyết cấp tính: Nó còn được gọi là "phản ứng truyền máu tán huyết ngay lập tức". Nó thường liên quan đến sự không tương thích nhóm máu ABO - nghiêm trọng nhất thường liên quan đến các tế bào hồng cầu nhóm A được trao cho bệnh nhân có nhóm máu nhóm O. Vàng da và đông máu nội mạch lan tỏa (DIC) cũng có thể xảy ra. Nguyên nhân phổ biến nhất là lỗi văn thư (tức là đơn vị máu sai được truyền cho bệnh nhân).]
Tống Khiết căng thẳng kéo kéo tay áo của anh, mặt trắng bệt, "Anh, em không có sao chứ?"
Tống Nghi vỗ vỗ tay cô, anh tiễn bác sĩ đi sau đó ngồi xuống bên cạnh giường mà sờ tóc cô, cười trấn anh, "Em có thể xảy ra chuyện gì chứ? Em cứ yên tâm mà dưỡng thai đi, anh đang chờ cháu trai ra đời đây."
Tống Khiết cười nhẹ rồi gật đầu, cô giữ chặt tay anh, lòng bàn tay ẩm ướt toàn là mồ hôi, "Em xem ti vi thấy chuyện sinh nở rất sợ, lúc nãy bác sĩ nói như thế thật sự hù chết em."
"Đứa ngốc này. "Tống Nghi vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, anh dù sao cũng có hơi căng thẳng nhưng không thể biểu hiện ra lúc này, "Bác sĩ sẽ nói tình huống nghiêm trọng nhất cho chúng ta nghe, mà con bé như em phúc khí đầy người, đừng sợ."
Tống Khiết nhìn thần sắc trấn định của Tống Nghi, trái tim treo lên cũng dần an ổn, Tống Nghi đúng là có ma lực, chuyện dù có lớn hơn nữa thì chỉ cần nhìn anh thì cô sẽ không còn sợ gì nữa.
Tống Nghi đợi đến lúc xế chiều thì mới có kết quả kiểm tra sức khỏe, trong tay anh cầm một xấp giấy, nhìn kết quả âm tính dương tính, dữ liệu cong lên quẹo xuống, đi vào phòng làm việc của bác sĩ.
Vẫn là nữ bác sĩ lần trước, bà tiếp nhận báo cáo nhìn một lúc, ánh mắt quái lạ nhìn Tống Nghi, rồi nở một nụ cười hòa ái, "Xem ra tôi không nên giới thiệu website AO cho cậu mới phải, cậu đã có bạn đời rồi à?"
Tống Nghi híp mắt, anh không hiểu được ý của bà, "Vì sao tôi bị buồn nôn vậy bác sĩ? Có cần nằm viện không?"
Nữ bác sĩ nhìn anh, "Gần đây có phải cậu giống như không có sức lực, không cảm thấy ngon miệng không?"
Tống Nghi gật đầu, anh nhìn biểu tình vui vẻ của bác sĩ, mơ hồ có linh cảm không lành, chẳng lẽ anh lại bị một loại bệnh hiếm gặp nào sao?
Bác sĩ mở ảnh chụp CT ra, bà chỉ vào cái bóng đen nho nhỏ trong bức ảnh, mừng rõ nói, "Nhìn tiểu tử này xem, chắc đã ba tháng rồi nhỉ?"
Tống Nghi nghiêng đầu nhìn, điểm đen bé tí như nắp chai nước, tròn tròn, nho nhỏ, anh cau mày, "Khối u sao?"
Bác sĩ như nghe được chuyện cười mà bật cười một tiếng, bà cầm ảnh chụp CT giơ đến trước mặt Tống Nghi, "Đây là con của cậu đó, cậu đang mang thai!"
Cái gì!?
Mang thai?!
Tống Nghi ngu người, anh bối rối, sao anh có thể mang thai được, Omega ẩn tính không phát ɖu͙ƈ hoàn toàn, sao có thể mang thai được?
Bác sĩ còn tưởng mà anh mừng đến phát điên rồi, bà vui vẻ nói: "Đứa nhỏ phát triển rất tốt, khoảng thời gian này cậu phải chú ý sức khỏe một chút, một tháng đến khám một lần..."
"Tại sao tôi lại mang thai?" Môi Tống Nghi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầu trán.
Bác sĩ kì quái nhìn anh, "Các cậu có sử dụng biện pháp tránh thai không?"
Tống Nghi hít sâu một hơi, "Không có."
Cái tên ngốc Cố Hành Xuyên này không có ý thức mang bao gì cả, Tống Nghi cũng không nghĩ rằng anh sẽ mang thai nên hai lần ngủ với nhau đều không dùng biện pháp tránh thai.
Bác sĩ nói: "Tuy cậu là Omega ẩn tính, xác suất mang thai rất thấp nhưng cũng không phải là không có khả năng, các cậu không sử dụng biện pháp tránh thai thì cậu mang thai là chuyện dễ hiểu."
Tống Nghi nặn nặn sống mũi, cố gắng bình tĩnh lại, "Tôi bây giờ nên làm gì đây bác sĩ?"
Bác sĩ ho khan một tiếng, trịnh trọng nói: "Nhu cầu sau khi mang thai của Omega rất lớn, nhưng vì sức khỏe của đứa bé thì hai cậu nên tiết chế lại, một tuần ba đến bốn lần là hợp lí, phải nhớ kĩ vào."
"..."
Tống Nghi nghẹn một ngụm máu ở trong cổ họng, anh phát ra tiếng thở gấp, thần sắc lúng túng.
"Còn có!" Bác sĩ cầm một tập văn kiện rực rỡ màu sắc đưa tới, "Alpha của cậu hôm nay không tới phải không, mang cái này về đưa cho cậu ấy, ở trêи đây có ghi những điều cần phải lưu ý, còn có một danh sách thuốc bổ thận tráng dương, các cậu đừng xem thường đông y, rất hữu hiệu!"
Tống Nghi tiếp nhận tư liệu, anh nắm chặt một góc của tập văn kiện, dùng sức đến vò nát.
Bác sĩ cười híp mắt, "Về nhà chia sẻ tin vui với Alpha của cậu đi, tôi chúc cho hai người sẽ sinh được một đứa bé khỏe mạnh, xinh xắn."
Tống Nghi thất thần, chán nản rời khỏi bệnh viện, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hoàn toàn không còn vẻ lãnh đạm, bình tĩnh như thường ngày.
Anh sống đã hai mươi sáu năm rồi, không lúc nào chật vật như ngày hôm nay cả.
Anh sao lại có thể mang thai con của Cố Hành Xuyên kia chứ?
Anh ở trong khϊế͙p͙ đảm mãi không bình tĩnh lại nổi, dường như thế giới đã sụp đổ trước mắt của anh, trong bụng của anh có một đứa bé, đứa bé này lại là từ Cố Hành Xuyên mà ra.
Tống Nghi xuống hầm giữ xe, ngón tay trong vô thức siết chặt chìa khóa xe, anh đột nhiên nghe thấy tiến bóp còi từ đằng sau, anh mờ mịt quay đầu lại nhìn thì có một chiếc MCLaren màu cam dừng bên cạnh anh.
Cửa sổ màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Cố Hành Xuyên, hắn nhếch cằm, đẩy cửa xe ra, "Biết ngay là em ở bệnh viện này mà, kết quả kiểm tra sức khỏe ra sao rồi?"
Sắc mắt Tống Nghi hơi đổi, anh nắm chặt túi báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay, cúi đầu mím môi, lạnh nhạt nói: "Không có gì, chỉ là viêm dạ dày thôi."
Cố Hành Xuyên nhìn anh, khóe miệng nhếch nhẹ, "Em cứ ăn uống không quy luật như thế, lại còn đòi uống rượu, tôi xem ai quản được được em đây."
"Tôi không cần cậu lo." Tống Nghi rầu rĩ nói, anh khom lưng ngồi vào ghế phó lái, hơi lạnh bên trong phà vào cổ của anh khiến anh nổi da gà, Tống Nghi không nhịn được mà xoa nhẹ cần cổ.
Cố Hành Xuyên cau mày, hắn tăng nhiệt độ trong xe lên, không đồng ý với Tống Nghi mà nói: "Tôi là người đàn ông của em, tôi không quản em thì quản ai."
Tống Nghi ngoảnh mặt đi không để ý đến hắn, anh nhìn cảnh vật dần lùi về phía sau ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn còn choáng váng.
Cố Hành Xuyên đưa anh về đến nhà, Tống Nghi muốn đẩy cửa bước ra thì Cố Hành Xuyên đột nhiên nắm chặt cổ tay của Tống Nghi, kéo anh trở về ghế phó lái, vô cùng không biết xấu hổ mà đến gần, "Em hôn tôi một cái đi."
Tống Nghi cau mày: "Không hôn, cậu buông tay tôi ra."
Cố Hành Xuyên híp đôi mắt thành một đường, khóe miệng cong đến xán lạn, "Hoặc là em hôn tôi, hoặc là tôi hôn em, em chọn đi."
Còn phải chọn à? Tống Nghi đối với chuyện cưỡng hôn này vẫn còn sợ hãi lắm, Cố Hành Xuyên muốn hôn anh thì không thể nào dứt ra sớm được, mà anh bây giờ chỉ muốn lên nhà để bình tĩnh lại thôi.
Tống Nghi nghiêng đầu, anh tiến đến hôn một cái lên mặt Cố Hành Xuyên, là một nụ hôn vô cùng qua loa ở khóe miệng.
Cố Hành Xuyên thừa dịp anh còn chưa phản ứng thì liền nắm lấy cằm của anh, dùng sức hôn lên, hôn từ môi rồi di chuyển xuống hầu kết, vừa ɭϊếʍ vừa cắn nhẹ, động tác tràn đầy kϊƈɦ động dồn nén.
"Cái này mới gọi là hôn." Cố Hành Xuyên hài lòng ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi.
Vai Tống Nghi run lên, hầu kết không ngừng lên xuống, anh giả vờ trấn định mà mở cửa bước xuống xe, nghiêm mặt nói: "Sau này cậu đừng như vậy nữa, cậu có buồn nôn không?"
Cố Hành Xuyên trêu tức anh, "Tôi không ngừng muốn hôn môi em, tôi còn muốn hôn khắp nơi trêи người em đó, buồn nôn cái gì?"
"Cậu thật biến thái." Tống Nghi thật sự phục rồi, lời không biết xấu hổ như vậy mà cũng dám nói ra.
Cố Hành Xuyên khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài gõ gõ cửa kính xe, "Tôi cùng với cha sẽ tham gia một buổi tiệc rượu, nhớ mở cửa chờ tôi, mười giờ tôi sẽ về với em."
Tống Nghi giả vờ không nghe thấy, anh đi thẳng lên nhà rồi cởi hết đồ ra đi vào phòng tắm, anh mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp thuận theo tóc mà chảy xuống cần cổ, do nước nóng nên hơi nước bốc lên, quấn lấy cả người Tống Nghi.
Tống Nghi không nhịn được mà đưa tay lên sờ bụng, vẫn bằng phẳng như bình thường, không có gì lạ, nhưng bên trong lại chứa một sinh linh bé nhỏ, sau khi trải qua khϊế͙p͙ sợ ban đầu thì bây giờ anh lại có cảm giác mới mẻ.
Anh rất thích trẻ con, có thể là do tuổi thơ trôi qua quá thiếu thốn, anh trước đây từng nghĩ, nếu như có con thì nên thương yêu, chăm sóc thế nào để con của anh có thể lớn lên trong hạnh phúc, không giống với tuổi thơ của anh, anh sẽ trở thành người cha tốt nhất trêи thế gian.
Chỉ là... anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ là người sinh, hơn nữa đây còn là con của Cố Hành Xuyên.
Chuyện này không hề nằm trong tưởng tượng của anh, Cố Hành Xuyên có thể trở thành một người cha tốt cho đứa bé không?
Tống Nghi lau mặt, anh vỗ nhẹ hai má, nhắc nhở bản thân nên tỉnh táo một chút, Cố Hành Xuyên chỉ muốn làm bạn giường với anh, anh lại mang thai con của Cố Hành Xuyên, việc này nghe cứ như anh đang đòi chịu trách nhiệm.
Anh tắm xong thì qua loa lau thân thể, anh mặc áo tắm vào, cầm khăn chậm rãi lau tóc, lười biếng ngồi ngoài ban công nhìn bầu trời rực rỡ.
Tống Nghi suy nghĩ thật kĩ, anh quyết định sẽ sinh đứa bé, muốn bù đắp tuổi thơ thiếu hụt cũng được, muốn một sinh linh bé nhỏ gia nhập cuộc sống bận rộn của anh cũng được, anh vô cùng mong chờ đứa bé này.
Đương nhiên, đứa bé này sẽ không liên quan gì đến Cố Hành Xuyên, tuy rằng hắn là người gieo hạt giống đi chăng nữa, thế nhưng đứa bé là từ bụng anh mà chui ra.
Cố Hành Xuyên đi cùng với người đại diện của hắn, hai người đứng gõ cửa một lúc lâu, Tống Nghi chậm rãi, khoan thai mở một khe hở ra nhìn.
Cố Hành Xuyên có vẻ đã hơi say, dáng người rắn rỏi, nghiêm túc đứng trước cửa, khoát tay, "Chị Chu, nhà em ra đón rồi."
Tống Nghi khoanh hai tay đứng nhìn hai người họ, chị Chu nhìn Tống Nghi cười ngại, chị vén tóc nói: "Cậu ấy uống say quá, em đừng có giận cậu ấy nha, cậu ấy cứ nhất định muốn đến nhà em, chị không cản được cậu ấy."
Chị Chu cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, Tống Nghi cũng không muốn làm khó chị nên anh mở cửa cho Cố Hành Xuyên đi vào.
Cố Hành Xuyên đến gần Tống Nghi thì anh ngửi thấy mùi rượu brandy nồng nặc trêи người hắn, không biết đã uống bao nhiêu nữa.
Cố Hành Xuyên cởi giày ra, an tĩnh ngồi trêи ghế sopha, tay cầm remote xem tivi, cứ dương dương, tự đắc như thường ngày, ngoại trừ khuôn mặt trắng nõn nay có chút ửng đỏ thì không nhìn ra được rằng hắn đang say.
Tống Nghi không nhìn ra được là hắn đang say thật hay đang giả vờ, anh rất sợ người uống say xong quậy phá, cứ như Cố Hành Xuyên là tốt nhất.
Anh đi vào phòng tắm xả nước nóng, dùng tay thử độ ấm, thấy nhiệt độ đã vừa đủ thì đi ra ngoài, "Cậu đi tắm đi, người toàn là mùi rượu."
Cố Hành Xuyên chăm chú xem tivi, khẽ hừ một tiếng, "Tôi không tắm đâu."
Tống Nghi giờ mới phát hiện ra tivi đang chiếu "Chú bọt biển tinh nghịch", anh liền cảm thấy buồn cười, "Cố Hành Xuyên, cậu có phải say rồi không?"
Cố Hành Xuyên xoay đầu qua nhìn, đôi mắt híp lại, đảo lên xuống người Tống Nghi, "Cậu là Tống Nghi hay là Thẩm Lê vậy?"
Đến người cũng không nhận ra, Tống Nghi nổi lên tâm tư đùa giỡn, anh nở nụ cười nhẹ, "Tôi là Thẩm Lê, sao thế?"
"Tôi không có uống nhiều, tôi còn tỉnh lắm." Thanh âm Cố Hành Xuyên rất vững vàng, hắn hất cằm đầy kiêu ngạo với Tống Nghi, "Nhìn tôi giống say lắm hả?"
Tống Nghi phụt một tiếng bật cười, anh đi đến vò vò tóc của hắn, cứ như là đang chơi với cún con.
Cố Hành Xuyên thô bạo đẩy tay anh ra, liếc nhìn anh sắc lẹm, "Ai cho động tay, tóc của tôi mà cậu dám động vào à?"
"Được, tôi không động nữa."
Tống Nghi nhịn cười, anh lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không phải Thẩm Lê, tôi là Tống Nghi."
Tầm mắt Cố Hành Xuyên dừng trêи mặt anh một lúc lâu, cứ như là đang cố gắng nhận diện người trước mặt, trợn mắt nhìn anh một lúc thì Cố Hành Xuyên không có một chút hình tượng nào mà ngã xuống ghế sopha, thanh âm khàn khàn, "Em là Tống Nghi hả, tôi uống nhiều quá, đau đầu quá đi thôi, muốn uống gì đó nóng nóng, em mau đi làm cho tôi đi."
Editor có lời muốn nói: Từ nay hãy gọi Cố Hành Xuyên là Cố-Thần-Kinh hoặc Cố-Tâm-Cơ :)