Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 41

Tống Nghi rất bất ngờ về chuyện Cố Hành Xuyên tìm anh, oán hận đến mức muốn chạy theo đòi nợ, anh cười khẽ, ngón tay chọt chọt vào ngực của hắn: "Tâm nhãn cậu cũng nhỏ thật."

Cố Hành Xuyên nắm được tay anh rồi đè xuống, không cho anh cử động, "Trái tim tôi còn nhỏ hơn, em xong đời rồi."

Hắn vừa dứt lời liền đưa tay Tống Nghi đến bên cạnh môi rồi cắn nhẹ lên đầu ngón tay.

Tống Nghi khựng lại, môi lưỡi nóng hổi lại ẩm ướt, mang theo đau nhói giống như bị ong mật chích: "Cậu có thể đừng chán ngấy như vậy được không?"

Cố Hành Xuyên siết chặt tay anh, nhướng mày, "Người khác còn chẳng có cái vinh hạnh này đâu, em ghét bỏ cái gì hả?"

Tống Nghi khẽ cau mày, mím môi không nói gì.

Cố Hành Xuyên lấy điện thoại từ trong túi ra, loay hoay mấy phút rồi quơ quơ màn hình điện thoại trước mặt Tống Nghi, "Thấy cưng đáng thương như thế nên anh đây muốn dẫn cưng đi chơi, cưng muốn đi đâu?"

Tống Nghi nhìn cảnh du lịch sắc màu rực rỡ trong điện thoại, trong lòng đột nhiên hứng thú, gần đây cuộc sống của anh có nhiều điều phiền não quá, đầu tiên là chuyện Tống Khiết li hôn, rồi đến chuyện anh mang thai, sau đó là chuyện hôm nay...

Có lẽ nên đi đâu đó khuây khỏa một chút.

Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Los Angeles đi."

Đúng lúc anh cũng đang muốn đi tham quan thành phố điện ảnh Hollywood, Tống Nghi rất tò mò về hậu trường của các bộ phim.

"Los Angeles thì được." Cố Hành Xuyên cúi đầu bấm điện thoại.

Tống Nghi cẩn thận nhắc nhở, "Đặt vé ba ngày sau đi, ngày mai Tiểu Khiết sinh rồi, tôi muốn ở lại với em ấy, chờ sinh xong rồi đi."

Cố Hành Xuyên nháy mắt với anh một cái, phụt cười một tiếng, "Đi theo tôi thì không cần đặt vé máy bay đâu, anh đây có phi cơ riêng, em muốn đi khi nào thì mình đi khi đó."

"..."

Tống Nghi đã đánh giá thấp sức mạnh của giai cấp tư bản.

Ngày hôm sau, Tống Nghi đến bệnh viện thăm Tống Khiết, cô sinh một bé gái mập mạp, đôi mắt vừa đen vừa sáng, da dẻ lại nhăn nheo, nằm trong lòng giữ nhiệt cứ như một con chuột nhỏ.

Tống Khiết xõa tóc nằm ở trên giường, đôi mắt mở to nhìn con gái tràn đầy yêu thương, mãnh liệt đến nỗi không thể nào hình dung, Tống Nghi nhìn ánh mắt của cô, cảm nhận được sự hạnh phúc khi đón nhận một sinh linh mới vào cuộc đời, anh cũng bắt đầu mong chờ ngày được nhìn thấy con của mình.

Trước khi Tống Nghi lên phi cơ thì nghe được bài hát "Los Angeles", anh tiện tay chia sẻ lên vòng bạn bè.

Đến L.A thì đã là buổi chiều, khí hậu ở đây đang là mùa hè, dương quang lộng lẫy, vừa xuống máy bay một cái là hơi nóng đập vào mặt, đến nỗi mồ hôi ướt đẫm dán vào lưng áo sơ mi của Tống Nghi, cũng may là có lái xe đến đón, một người nước ngoài cao lớn mắt xanh tóc vàng mặc âu phục, không ngại nóng mà mở cửa xe, một mực cung kính khom lưng, "Mời thiếu gia."

Bên trong chiếc Bingley mở điều hòa mát rượi, xe rất rộng rãi, trải thảm dưới chân, nhìn qua rất có phong thái, Cố Hành Xuyên nhìn trán đẫm mồ hôi của Tống Nghi thì lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng đưa cho anh: "Bạn tôi đã đặt khách sạn rồi, nửa tiếng nữa sẽ đến."

Tống Nghi mở nắp chai, anh uống một ngụm, đôi mắt nhìn cảnh vật không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa kính, thành phố cứ như bị phơi nắng đến phát khô, cảm thán một câu: "Ở đây nóng thật."

Cố Hành Xuyên giang rộng cánh tay, ôm vai anh từ phía sau, "Seattle mát mẻ hơn ở đây, còn có thể đến nhà của tôi nữa."

Tống Nghi lườm hắn một cái, lười biếng nói: "Đi nhà cậu cũng được, khi về cậu cứ tính một lần, tôi với cậu chia đều."

Cố Hành Xuyên nắm lấy gáy của anh, cứ như phạt mà dùng sức bấm một cái, Tống Nghi đau đến run lên, hắn mới hừ nhẹ một tiếng nói: "Tôi chưa bao giờ AA (chia tiền) với ai hết, với em thì càng không."

Hắn dừng lại một chút nhìn Tống Nghi, ngữ khí ám muội nói: "Nhà của tôi có thể nhìn ra biển, bơi vào sáng sớm có thể nhìn thấy đường chân trời ở Seattle, ngay cả núi tuyết cũng nhìn thấy được, đến lúc đó tôi ở trần bơi lội, còn em ngồi trên bờ thưởng thức, thế nào hả?"

Tài xế người nước ngoài quan sát Tống Nghi qua gương chiếu hậu, tuy da mặt anh có dày thật nhưng bị người lạ nhìn cũng hơi sượng, Tống Nghi ho khan một tiếng: "Cậu an phận chút đi."

Cố Hành Xuyên cười một tiếng, cả người lười biếng dựa vào vai gầy của Tống Nghi, "Em lớn nhất, tôi nghe em vậy."

Tống Nghi nghiêng đầu, nhìn đầu của hắn cứ một một con nhím, chọt chọt vào vai anh, nhìn cũng rất bướng bỉnh.

Trong lòng anh khẽ thở dài, cuộc sống của Cố Hành Xuyên quá khác với anh, du thuyền xa hoa, phi cơ riêng, đảo tư nhân, xe hiệu, danh tiếng, y hương tấn ảnh (đã từng được giải thích), đồ vật mà người khác cả đời có lẽ không nhìn thấy thì Cố Hành Xuyên đã sớm chán từ năm mười mấy tuổi rồi, chiếu theo gia đình có tiền của Cố Hành Xuyên thì hắn không cần quá nỗ lực cũng có được cuộc sống sung túc.

Tống Nghi lại không giống như vậy, nếu anh thật sự làm bạn giường của Cố Hành Xuyên thì chắc là sẽ không nổi, không cẩn thận còn có thể làm cho mình lún sâu vào.

Khách sạn bạn Cố Hành Xuyên đặt ở bên cạnh tượng đài của ngành công nghiệp giải trí, là một khách sạn vô cùng đặc sắc cao mấy tầng, có vẻ ngoài rực rỡ màu sắc, trên tường bò đầy dây thường xuân, quấn quanh cây tử đằng, rất đẹp đẽ cùng mới mẻ.

Bên trong lại càng mang vẻ đẹp ngọt ngào, bố trí thanh tân, không gian tràn ngập mùi ca cao nóng.

Tống Nghi đã cầm thẻ mở phòng từ lâu, anh hứng thú bước trên sàn nhà làm bằng gỗ màu trắng, đến trước một phòng tên là "Oras" thì dừng bước.

Không kịp suy nghĩ, anh mở cửa phòng bước vào, ngay lập tức liền bối rối.

Anh cũng không phải là chưa từng trải đời, gian phòng rất lớn, tường được sơn lên màu đỏ nổi bật, ngay giữa phòng là một cái giường nước hình tròn cũng màu đỏ, từ trên trần rũ xuống một vòng màn che.

Trên vách tường treo đầy hình cụ, các loại dây đeo, vòng cổ, xiềng xích, cùng một cái "xích đu" không biết để làm gì.

Trên ban công còn có một con ngựa gỗ vô cùng đáng yêu, cứ như giành cho con nít chơi, nhưng Tống Nghi biết rằng chức năng của nó không phải đơn giản như thế.

Nhìn sao cũng không ra đây là một khách sạn đàng hoàng.

Cố Hành Xuyên xách theo vali hành lí theo phía sau, đi vào cũng bối rối theo, thấp giọng mắng một câu, "Thằng ngu này."

Tống Nghi tỉnh táo lại, phụt cười một tiếng, "Bạn cậu có ý gì vậy?"

Cố Hành Xuyên có chút quẫn bách, sượng cứng quay mặt đi, "Đầu nó có cái lỗ."

Tống Nghi cười ha ha, anh rất tò mò, trước đây anh từng quen nhiều Omega nhưng chưa từng đưa người đến những nơi như thế này, anh thả hành lí trong tay xuống, hiếu kì đi dạo một vòng.

Lần đi dạo này khiến anh không khỏi cảm thán người nước ngoài, cửa kính phòng tắm hoàn toàn trong suốt, đối diện là bồn tắm hình tròn cho hai người, bốn phía đều là kính trong suốt, nghĩ có chút kích thích.

Anh nhìn qua nhìn lại, tấm tắc, thỏa mãn chút hiếu kì của con người.

Cố Hành Xuyên vô cùng nhanh nhẹn sắp xếp hành lí của hai người, hắn ngồi trên ghế, cầm lấy tạp chí trên bàn mà lật xem.

Tống Nghi đến ngồi bên cạnh của hắn, lúc ngồi xuống thì anh có cảm giác mông hơi cấn, anh thò tay xuống thì lấy ra được một cái remote tivi.

TV treo tường rất lớn, Tống Nghi bật công tắt, anh muốn xem dự báo thời tiết ở L.A, để biết ngày mai nên mặc gì.

Khi TV vừa bược bật lên thì hình ảnh bên trong là cái thể loại censored, không thích hợp cho thiếu nhi.

Tống Nghi híp mắt quét một vòng, tổng cộng hơn mười bộ phim, đa dạng thể loại.

Lúc anh còn đi học có hiếu kì về sinh lí con người nên có xem qua vài bộ, sau đó thì cũng mất dần hứng thú, chẳng có thiết tha gì mấy thể loại này.

Cố Hành Xuyên tiến gần đến nặn nặn hai má của Tống Nghi, giống như nói chuyện với con nít: "Cưng xem có hiểu không đó?"

Tống Nghi liếc nhìn hắn, cố ý hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi nghe tiếng Anh cũng tốt lắm, cậu không cần bận tâm đâu."

Cố Hành Xuyên nhìn bộ dạng của anh, hắn thấp giọng bật cười rồi cầm lấy remote trong tay anh, "Em muốn xem thể loại gì, tôi giúp em chọn."

Tống Nghi không có yêu thích gì đặc biệt, anh nhìn một chút rồi chỉ chỉ, "Cái này đi, giáo viên Omega."

Cố Hành Xuyên nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng rồi mở phim.

Tuy rằng Tống Nghi không xem nhiều nhưng chỉ cần một đoạn đầu anh cũng có cảm giác vóc dáng của Omega trong phim vô cùng nóng bỏng, cái eo cái mông kia, nhìn là biết đây là diễn viên nổi tiếng trong giới.

"Dáng người đẹp thật." Tống Nghi thành thật tán thán.

Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn anh, không vui nói, "Đẹp hơn tôi không?"

Tống Nghi cười, "Cậu ta là Omega, cậu là Alpha, so sánh sao được?"

Cố Hành Xuyên khinh khỉnh hừ một tiếng: "Em thích cái thể loại gà yếu gà bệnh như vầy à, đúng là thẩm mỹ kém."

"Vâng, thẩm mỹ của tôi kém lắm." Tống Nghi lười tính toán với hắn, anh chăm chú xem phim, Omega trong phim tuy là người da trắng nhưng tướng mạo thuộc về thanh tú, rất hợp với yêu thích của anh, không quá lông lá, nhìn rất đáng yêu.

Cố Hành Xuyên nhìn bộ dáng chăm chú của anh thì một luồng khí giận từ từ bốc lên, chờ đến lúc quan trọng nhất của phim thì biến thành hành động, tay hắn bịt kín mắt của Tống Nghi, hùng hồn nói: "Không cho em xem, nhìn bộ dạng háo sắc của em kìa!"

"Cậu có bệnh à?" Tống Nghi mắng một câu, trước mắt là tay của Cố Hành Xuyên, anh chẳng nhìn thấy được gì, chỉ có thể nghe thấy thanh âm liêu nhân từ bộ phim.

Cố Hành Xuyên nhún vai, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Vì muốn bồi dưỡng thẩm mỹ cũng như tình thú của em, sau này không cho xem mấy cái này nữa."

Tống Nghi dùng sức kéo tay hắn ra, kéo mấy lần đều không được khiến anh nhụt chí, "Tôi không xem nữa, cậu lấy tay ra đi."

"Không được." Cố Hành Xuyên bĩu môi, cánh tay gác lên vai của Tống Nghi, chua chua nói: "Tai của em không phải tốt lắm sao, em cứ nghe tiếng đi, miễn cho em nói tôi bắt nạt em."

Tống Nghi vừa muốn xem vừa muốn nghe, không thì xem thời sự còn hơn, nhưng anh không lay chuyển được Cố Hành Xuyên, chỉ có thể ngồi nghe hết cả bộ phim.

Buổi tối Cố Hành Xuyên có hẹn với người đã hố hắn và Tống Nghi đi ăn, là một nhà hàng Ý trên Đại Lộ Danh Vọng.

Ở trong nước vì ngại thân phận của Cố Hành Xuyên nên hắn với Tống Nghi chưa từng cùng nhau đi dạo phố, đi ăn bên ngoài cũng chỉ có thể lựa nhà hàng xa hoa ít người lui tới.

Lần đầu tiên hai người quang minh chính đại đi dạo trên đường, gió đêm thổi mang theo hơi nóng, có cảm giác rất tốt.

Tống Nghi đến cửa nhà hàng, xa xa thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi, mặc khoác da cùng quần da, trên tai đeo một loạt đinh tai màu bạc, trang phục vô cùng hầm hố.

Cậu thanh niên kia nhìn thấy hai người thì vô cùng phấn khởi mà đi đến, vô cùng bỉ ổi mà nhìn Cố Hành Xuyên, sau đó nhìn chằm chằm Tống Nghi, "Em chào 'anh dâu'."

Vốn là Cố Hành Xuyên đang nén giận, muốn thu thập thằng nhóc này, vừa nghe cậu thức thời như thế thì tâm tình cũng sáng sủa hẳn.

Tống Nghi sửng sốt một chút, anh đang nghĩ nên phải trả lời thế nào thì cậu ta cười hì hì nói: "Anh là Thẩm Lê trăm nghe không bằng mắt thấy đúng không, khí chất của anh dâu thật tốt ghê."

"..."

Tống Nghi cau mày, khẽ cười, "Cậu nhầm người rồi, tôi không phải Thẩm Lê."

Sắc mặt Cố Hành Xuyên khó coi đến đòi mạng, hung tợn liếc cậu thanh niên đang không biết đầu cua tai nheo gì, trong lòng hận không thể đạp phát chết luôn.

Hắn xoay người qua kéo nhẹ ống tay áo của Tống Nghi, thấp giọng nói, "Không phải như em nghĩ đâu, em nghe tôi giải thích đã."

"Không cần phải giải thích đâu." Tống Nghi bình tĩnh cười cười.

Hô hấp Cố Hành Xuyên chựng lại, hắn kéo ống tay áo Tống Nghi không buông, hắn cảm thấy với quan hệ của cả hai bây giờ thì hắn phải giải thích rõ, miễn cho Tống Nghi hiểu lầm.

Hắn đứng chững ra sắp xếp từ ngữ, Cố Hành Xuyên rất ít khi nói chuyện tỉ mỉ với ai, trong thời gian ngắn không thể nhớ ra cách nói rõ ràng là nên nói thế nào.

Tống Nghi nhìn biểu tình xoắn quýt của hắn, phụt một tiếng rồi bật cười, anh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của hắn, "Tôi biết, tôi không giận gì đâu, chúng ta đi ăn thôi."

Cố Hành Xuyên sửng sốt, hắn nhìn khuôn mặt không nhìn rõ biểu tình của Tống Nghi, dò hỏi, "Không có giận thật chứ?"

Tống Nghi gật đầu, lườm hắn một cái, "Tôi nói không giận là không giận, đi ăn nhanh lên, tôi đói rồi."
Bình Luận (0)
Comment