Từ bé thì Thẩm Lê đã luôn được nâng trong lòng bàn tay, Alpha theo đuổi cậu ta chạy theo như vịt, ai cũng nghe lời cậu răm rắp, nào có ai hung dữ với cậu đâu.
Cậu ta cứng miệng, khuôn mặt nín nhịn đến đỏ bừng, vừa sợ vừa tức, vành mắt đỏ ửng lên, vốn là luôn được nuông chiều từ bé nên da dẻ rất trắng, thế nên nhìn qua vô cùng khiến người ta yêu thương.
Tống Nghi không chịu được khi có một Omega nhìn anh như thế, tâm muốn nhũn ra, cùng cả lòng thông cảm, anh giật giật sau áo của Cố Hành Xuyên, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn ăn cá lư hấp."
Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nhìn anh, híp mắt, hắn ngồi xuống, gắp một đũa cá lư, đầy oán hận thả vào trong chén của Tống Nghi, dùng giọng hung dữ, "Em ăn đi."
Thẩm Lê cúi đầu, dè dặt rút mấy tờ khăn giấy lau nước trà trên người, lông mi cùng môi cùng run run, thân thể theo hô hấp phập phồng lên xuống.
Một lúc sau, Chu Mặc Tuyền mang một người mồ hôi trở lại, trên đầu còn bốc lên khí nóng, mang theo cái nắng của ngày hè, gã đặt hai nước lên bàn.
"Tiểu Lê, nước chanh của em đây."
Chu Mặc Tuyền đặt một chai trà hoa quả lên đĩa xoay, gã liếc nhìn Tống Nghi, đôi môi giật giật, thản nhiên cười: "Không đường, anh nhớ không sai chứ?"
Tống Nghi ngẩn ra, anh đảo mắt nhìn qua chai trà hoa quả sắc màu rực rỡ, từ chối lắc đầu, chỉ chỉ chén trà bên cạnh: "Cảm ơn, tôi không cần, tôi uống nước là được rồi."
Cố Hành Xuyên nhìn qua lại giữa hai người, tay nhéo nhẹ hai má của Tống Nghi, ám muội cười nói: "Em thật dễ nuôi đó."
Nghe tới thân thiết cực kì, cứ như là tình nhân đang trong thời kì yêu cuồng nhiệt.
Ánh mắt của Chu Mặc Tuyền ngay lập tức trở nên không bình thường.
Cố Hành Xuyên xoay bàn, tay cầm lấy chai trà hoa quả, lười biếng mở nắp chai sau đó nhấp một miếng, rồi tiện tay ném chai theo một đường cong, chính xác rơi vào thùng rác cách đó không xa.
"Khó uống."
Chu Mặc Tuyền nhìn chai trà giờ nằm trong thùng rác, gã xoay đầu nhìn Cố Hành Xuyên, Cố Hành Xuyên dương dương tự đắc hất cằm, chẳng khác nào một con khổng tước ngạo mạn, mười phần khiêu khích.
Chu Mặc Tuyền không nói một lời ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lê, Thẩm Lê dùng ống hút uống một chút nước rồi nhìn ba người còn lại, ánh mắt tối nghĩa bất minh.
Bữa cơm này khiến Tống Nghi vô cùng khó chịu, không hề muốn ăn nên anh ăn rất ít.
Ăn xong, Tống Nghi cùng Cố Hành Xuyên đi trước để tính tiền, ra bên ngoài thì mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng chỉ còn lại một vệt chiều tà, sa mạc màu đỏ trải dài mênh mông, thành phố cứ như tỏa sáng dưới ánh chiều.
Gió thổi thoáng qua, đẹp không tả xiết.
Tống Nghi đang chuẩn bị lên xe, Thẩm Lê đẩy cửa kính nhà hàng, bước nhanh đến, Tống Nghi nghe thấy tiếng động thì quay đầu liền cau mày.
Mắt Thẩm Lê đỏ lên, giả vờ kiên cường cười cười, hai tay đút vào quần, "Tống Nghi, em có thể nói chuyện riêng với anh được không?"
"Không được!" Cố Hành Xuyên hạ cửa sổ xuống, thần sắc lạnh nhạt, "Có gì thì nói tại đây."
Tống Nghi không nhúc nhích, liếc mắt nhìn Chu Mặc Tuyền đứng cách đó không xa, rất thức thời đồng ý với Cố Hành Xuyên.
Thẩm Lê khịt khịt mũi, cúi đầu cười cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Tống Nghi, "Tống Nghi, xin lỗi."
Tống Nghi giơ tay lên muốn xoa đầu cậu ta, nhưng đến giữa chừng thì chợt ngừng lại, đổi thành động tác chỉnh lại áo sơ mi xộc xệch của cậu ta, nhu hòa nói: "Tiểu Lê không có gì lỗi gì với tôi cả, em không nên như vậy, tôi hi vọng em sẽ thật hạnh phúc."
Thẩm Lê xoa xoa hai mắt đỏ bừng: "Em làm gì anh cũng đều có thể tha thứ cho em hết sao?"
Tống Nghi cảm thấy câu hỏi này rất kì quái, anh lắc đầu, anh từ chối trả lời: "Tiểu Lê, tôi tin tưởng em sẽ không làm tôi cảm thấy thất vọng với em."
Thẩm Lê hơi ngưng lại, nhanh chóng lau nước mắt, cậu ta dang rộng tay với anh: "Em sẽ không để anh thất vọng về em, có thể cho em một cái ôm bạn bè không?"
Tống Nghi do dự, anh nghe thấy tiếng còi xe từ phía sau, mặt Cố Hành Xuyên mất kiên nhẫn, trào phúng nói: "Có muốn tao đến ôm mày không?"
Trong lòng Tống Nghi cảm thấy buồn cười, anh dịu dàng vỗ vai Thẩm Lê, "Hôn phu của em còn đang chờ kìa, anh ta cưng em như thế, sẽ ăn dấm mất."
Thẩm Lê dang tay giữa không trung, cứng ngắc thu về.
Tống Nghi không nói gì thêm nữa, anh lên xe, Cố Hành Xuyên trầm mặt xuống một đường từ đó về khách sạn.
Giờ đã là bảy giờ tối, Tống Nghi mở đèn trong phòng, đây là dạng một căn hộ được trang trí theo phong cách Địa Trung Hải, anh mở cửa sổ ra rồi nhoài ra cửa, gió đêm thổi qua tóc anh, tâm tình buồn bực vì Thẩm Lê cũng vơi đi ít nhiều.
Anh là một con người tương đối thiết thực, cấp ba có thể theo đuổi Thẩm Lê cả ba năm là vì anh nhận ra Thẩm Lê cũng có ý với anh, điều đó cứ như cục mỡ treo trước miệng anh, làm cho anh không ngừng vì Thẩm Lê mà nỗ lực, càng thích nhiều hơn.
Không ngờ vào ngày tốt nghiệp, Thẩm Lê đã từ chối anh, anh cũng đã buông bỏ từ đó, nhưng sáu năm trôi qua, thái độ của Thẩm Lê đối với anh vẫn còn ám muội không rõ, thậm chí khi đã có hôn phu vẫn có thể làm dáng bộ đó trước mặt anh, khiến anh càng không rõ được rốt cuộc Thẩm Lê có thích anh hay không, hay đã từng thích anh chưa.
Nếu như thật sự thích anh thì tại sao làm như vậy?
Cố Hành Xuyên đi đỗ xe, vừa vào cửa thì đã thấy bóng lưng gầy gò của Tống Nghi, ánh mặt trời chiếu xuống lưng anh, bao phủ cả người Tống Nghi, tô một vầng sáng quanh anh, trông yên ả vô cùng.
Lòng hắn khẽ run động, Cố Hành Xuyên ôm Tống Nghi từ phía sau, do hắn cao hơn Tống Nghi nên hơi cúi người, cằm đặt trên vai anh: "Nhìn gì vậy?"
"Hoàng hôn." Tống Nghi nói đơn giản.
Cố Hành Xuyên bĩu môi, trầm mặc một lúc mới không được tự nhiên nói: "Em dịu dàng với Thẩm Lê thật."
Tống Nghi khẽ cười một tiếng, anh hơi nghiêng đầu ra, kéo dãn khoảng cách rồi nhìn hắn: "Thẩm Lê là Omega, tôi đối xử tốt với em ấy là phải rồi, ai giống như cậu chứ?"
"Anh làm sao?" Cố Hành Xuyên không phục, đôi mắt nhìn chằm chằm anh.
Tống Nghi nhớ về chuyện năm xưa, anh cười khúc khích: "Không biết cậu còn nhớ rõ không, có lần Thẩm Lê muốn cậu đưa em ấy về nhà đó?"
Cố Hành Xuyên nghiêng đầu nghĩ ngợi, mơ hồ có chút ấn tượng: "Không nhớ rõ lắm."
Tống Nghi không nhịn được mà cười cười khanh khách, "Thẩm Lê muốn cậu đưa về nhà, cậu nói xa quá, lại muốn đi chơi bóng hơn nên móc ra một trăm đồng đưa cho Thẩm Lê, để Thẩm Lê tự bắt xe về nhà."
Lúc đó Tống Nghi đúng lúc đứng ở cổng trường, vốn là chuyện Thẩm Lê muốn ngồi xe của Cố Hành Xuyên khiến anh tức giận, kết quả là anh bị Cố Hành Xuyên chọc cười.
Khi đó chưa có lưu hành cụm từ "thanh niên cứng", nếu có thì Tống Nghi nhất định sẽ lấy đó làm biệt danh cho Cố Hành Xuyên.
Cố Hành Xuyên không vui lắm, hắn nhìn Tống Nghi cười đến cong cả mắt, nghiêng đầu hôn lên môi anh một cái, "Buồn cười đến vậy à?"
"Rất buồn cười luôn." Tống Nghi nghĩ thầm, nếu lúc đó Thẩm Lê có weibo thì nhất định sẽ bóc phốt hành động "thanh niên cứng" của hắn cho xem.
Cố Hành Xuyên hừ nhẹ một tiếng, tay thì sờ mó khắp người anh, hắn liếm môi Tống Nghi, thấp giọng nói: "Nếu đổi lại là cưng thì dù cưng có muốn lên mặt trăng đi chăng nữa thì anh đây cũng đập tiền vào NASA cho cưng luôn."
Lưng Tống Nghi cứng còng, kí ức tối hôm qua hiện về trước mắt, nếu mà làm thêm một lần giống như thế nữa thì anh sẽ không xuống nổi giường mất, anh giả vờ như không có gì mà cười cười: "Tôi không lên mặt trăng làm gì, giờ tôi chỉ muốn tắm thôi."
"Anh đã cản cưng đâu." Cố Hành Xuyên nhìn anh, khuôn mặt điển trai hiện lên nụ cười vô cùng hạ lưu, "Hay là ám chỉ muốn anh tắm chung với cưng?"
"Cậu ảo tưởng quá rồi." Tống Nghi đẩy ngực hắn ra, anh cũng không quay đầu lại mà tiêu sái đi thẳng vào phòng tắm.
Anh mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp tẩy rửa khắp người, nhìn hơi nước quẩn quanh không khí trong phòng tắm, Tống Nghi ưm một tiếng, bàn tay trong lúc vô ý thức chạm đến sau gáy ướt đẫm.
Con mẹ nó, anh lỡ bước vào con đường không lối thoát rồi.
Khoảng thời gian này anh luôn ở cùng với Cố Hành Xuyên, ngủ cùng một giường ở nhà anh, lâu dần cũng quen có người bên cạnh như thế, đi du lịch lần này đương nhiên cũng ở cùng nhau.
Thế mà tối hôm qua đã...
Tống Nghi đập trán vào tường gạch sứ một cách chán nản, hai má hơi nóng lên, thở dài mấy lần, chẳng lẽ trong tiềm thức của anh thật sự muốn trở thành bạn giường của Cố Hành Xuyên?
Tống Nghi không cảm giác anh sẽ là người có hành động khác hẳn với ngày thường như thế, huống chi anh còn thẳng thắn nói với Cố Hành Xuyên không thể động tay với người quen, chớ ăn cỏ gần hang.
Hiện tại thành thế này, trách nhiệm không thể quăng hết cho Cố Hành Xuyên, là do anh tình tôi nguyện mà ra cả.
Tống Nghi mở vòi nước rửa mặt, đối với gương mặt trong gương mà nghiêm tức nói: "Lần này có thể tha cho mày do ý chí không kiên định, lần sau không được như thế nữa, biết không hả?"
Anh gật đầu, giống như là tự đáp chính mình.
Tống Nghi mặc đồ ngủ, một tay lau tóc đang ướt đi ra.
Cố Hành Xuyên đang lười biếng tựa vào ban công gọi điện thoại, biểu tình trên mặt cũng không tập trung vào cuộc trò chuyện, hắn nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, hắn liếc nhìn Tống Nghi rồi ồ một tiếng thật dài, vô cảm quay mặt đi.
Tống Nghi mở laptop ra đặt trên bàn, kết nối với wifi của khách sạn rồi chọn một vài tấm hình chụp du lịch.
Cố Hành Xuyên gọi điện cũng đã gần mười phút rồi.
Cách gần nên Tống Nghi có thể nghe được láng máng lời Cố Hành Xuyên nói: "Tôi không về", "Các người tự xử lí đi", "Xin lỗi cái quái gì."
Anh cũng không muốn tò mò chuyện của người khác nên sau đó liền chăm chú làm việc của mỉnh.
Lúc này, weibo đột nhiên nhảy ra tin tức.
"Cố Hành Xuyên 'trượt tay" like bài hắc Chu Mặc Tuyền."
Tống Nghi giật mình, có chút dở khóc dở cười bấm vào xem, top 1 là một blogger, là một blog ăn dưa, nửa tiếng trước có đăng bài, "Nghe đâu ZQ* có ông lớn chống lưng, lại còn muốn bò lên một gia tộc đáng gờm, có khác gì gái hồng lâu, ZQ đúng là có bản lĩnh tiểu bạch kiểm mà."
[ZQ: Chu Mặc Tuyền có tên phiên âm là Zhou moQuan]Phía dưới còn thấy Cố Hành Xuyên để lại một like.
Tống Nghi mở bình luận bên dưới, fan của Cố Hành Xuyên đã khống bình*, không còn nhìn thấy những bình luận khác, chỉ có một cmt đứng top: "Nói trượt tay liền trượt tay, nhưng anh không bằng cao thủ trượt tay Chu Mặc Tuyền đâu nha!"
[Khống bình: khống chế bình luận]Cố Hành Xuyên có phải là trượt tay hay không thì Tống Nghi biết rất rõ, anh thở dài một tiếng, anh khoanh tay đứng tựa vào cửa ban công, nhìn bóng lưng kiên cường của Cố Hành Xuyên.
Chờ khi Cố Hành Xuyên cúp máy, quay người lại híp mắt nhìn Tống Nghi.
Tống Nghi lắc đầu bất đắc dĩ, ngữ khí nghiêm túc, "Sau này đừng như vậy nữa, ấu trĩ."
Cố Hành Xuyên cau mày, như đương nhiên nói: "Họ cũng đâu có nói sai."
Tống Nghi lấy mắt kính xuống, niết sống mũi: "Đây không phải là vấn đề đúng hay không."
Anh suy nghĩ một chút, quyết định nói với Cố Hành Xuyên, ngữ khí chậm rãi: "Tôi biết cậu xem thường gã, thế giới này không phải ai cũng có điều kiện giống như cậu, cha mẹ của Chu Mặc Tuyền mất sớm, từ nhỏ đã phải ở nhờ nhà họ hàng, phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống từ sớm, thế nên gã rất chú trọng danh lợi hơn người bình thường, cậu có thể tưởng tượng như gã là một nhân vật phản diện, cậu lại nắm trong tay tất cả những gì gã mong ước có được."
Tống Nghi thở dài: "Cậu phải hiểu người như thế muốn tồn tại đều là có phương thức sinh tồn của bản thân, lúc tôi quen gã thì gã đã là người như vậy rồi, nhưng tôi chưa từng xem thường gã, đây là do chính gã lựa chọn, cầu nhân đắc nhân*, gã không thẹn với lương tâm là được rồi."
[Cầu nhân đắc nhân: cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng.]Với gia cảnh của Cố Hành Xuyên, hắn không cần phải nhìn sắc mặt người khác để đi lên, từ xưa đến giờ cũng không biết chuyện nhìn sắc mặt người khác là như thế nào, sống vô cùng kiêu ngạo, vô cùng tùy hứng, muốn làm gì thì làm nấy, thế giới này đều phải nhường đường cho hắn.
Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm Tống Nghi một lúc rồi quay mặt đi, cứng rắn nói: "Em lại giúp người khác nói đỡ, đúng rồi, là tôi sai hết đó."
Nói rồi, hắn giận đùng đùng bỏ đi vào phòng khách, lấy áo khoác rồi nhanh chóng đi về phía cửa.
Tống Nghi nhìn bóng lưng của hắn, vừa giận vừa buồn cười, nhẹ giọng nói: "Cố Hành Xuyên, sao cậu ngốc thế?"
Cố Hành Xuyên quay đầu lại liếc nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Em lúc nào chẳng tự coi mình là thông minh nhất."
Tống Nghi nhún vai: "Tôi sẽ coi đây là một lời khen vậy."
Cố Hành Xuyên hừ lạnh một tiếng, coi thường nói: "Tôi đây sợ gã chắc?"
Tống Nghi cười nhẹ, chớp mắt mấy cái: "Vậy thì cậu đừng nóng, tôi không có ý trách cậu."
"Thật?"
"Thật." Tống Nghi chắc như đinh đóng cột.
Cố Hành Xuyên đi vài bước đến, mạnh mẽ nắm chặt lấy gáy của anh, cúi đầu hôn lên môi anh, vô cùng không vui nói: "Hôm nay em thật đáng ghét."
Tống Nghi bình tĩnh ồ một tiếng, nghĩ thầm bản thân ngày nào cũng khiến người ta thích mới đúng.
Cố Hành Xuyên trầm mặc một lát, nghiến răng nói: "Em nói anh không biết nhìn sắc mặt người khác, không phải anh đang nhìn sắc mặt em mà sống đó sao?"
Tống Nghi nghiêng đầu nhìn hắn cứ như đứa trẻ bị oan ức, anh cười cười: "Cậu có nhìn sắc mặt của tôi à?"
Cố Hành Xuyên nắm lấy cằm của anh, hừ một tiếng: "Không cho cười."
Hắn dừng một chút, ngón cái sờ sờ môi của Tống Nghi, hô hấp không đều, thốt ra từng chữ một: "Anh không xem em là bạn tình, anh muốn trở thành người đàn ông của em, không cho phép từ chối."