Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 53

Tống Nghi thăm dò sắc mặt, anh đã nói sai cái gì sao, sao Thẩm Tứ Gia lại như thế?

Thẩm Tứ Gia nhắm mắt lại, thở dài một hơi não nề, giữa hai chân mày lộ ra vẻ mệt mỏi, khoảnh khắc này ông không còn là một chính trị gia có thể làm rung chuyển trời đất mà chỉ là một ông lão mang trong mình nỗi đau mất đi người thân mà thôi.

"Con trai và con dâu của ta gặp tai nạn, qua đời cũng ở Tô thị."

"Tứ gia nén bi thương."

Trong lòng Tống Nghi cũng thở dài, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cường ngạnh như Thẩm Tứ Gia cũng khó mà chịu đựng được.

Thẩm Tứ Gia nhìn những lá trà trôi nổi trong chén, lắc đầu nói: "Cũng lỗi do ta, lúc đó ta còn trẻ, tính tình cương liệt, khiến cho nó rời khỏi ta, kết quả là đến cả thi hài cũng không còn, cái gì cũng không còn."

Người trung niên nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói: "Tứ gia, ngài còn có hai người cháu nội mà, là bảo bối mà thiếu gia để lại cho ngài, không thể nói như vậy được ạ."

Thẩm Tứ Gia cười khổ một tiếng, ông ngẩng đầu nhìn Tống Nghi rồi khôi phục lại thần thái không vui không buồn, "Tiểu tử nhà cậu rất hợp ý ta, sau này nhớ thường xuyên đến đây uống trà, nói chuyện phiếm với ta đó."

Tống Nghi cung kính rót một chén trà, "Có thể bồi chuyện cho lão nhân gia là vinh hạnh của tôi."

Một nửa là đồng tình, một nửa là tôn kính, Tống Nghi rất nguyện ý trở thành bạn vong niên với một nhân vật từng rất nổi tiếng này.

Đợi cho đến khi Tống Nghi rời đi thì Thẩm Tứ Gia hé mất, ông cầm lấy văn kiện mà Tống Nghi đã kí, nhìn vào bút tích rồng bay phượng múa của anh trêи đó, nhàn nhạt nói: "Khi nào tiểu Lê về thì tìm người đưa nó đi làm giám định nhân thân."

"Tứ gia... chuyện này là?" Người trung niên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thẩm Tứ Gia không cho kháng cự: "Nghe ta phân phó, không cần hỏi nhiều, làm kín đáo chút, đừng để cho tiểu Lê phát hiện."

Mặt người trung niên vàng như nến, ông không dám hỏi nhiều nữa mà gật đầu như giã tỏi.

Tống Nghi mấy ngày gần đây không có việc gì làm, nói chuyện yêu đương, đọc nguyên tác của kịch bản, nghiên cứu một chút làm sao để nhập vai tốt, ngày qua ngày đều vui vẻ.

Trong giới có một thầy đoán mệnh nổi tiếng, bởi vì vô cùng linh nghiệm mà không có ít người từng đi xem qua, ngẫu nhiên thầy đoán mệnh từng bói cho Tống Nghi một quẻ, nói Tống Nghi rằng: "Ngày không phải là người tầm thường, là rồng nhưng ẩn thân không thể duỗi người vì nước cạn, phút chốc có thể vút bay lên tầng mây."

Tống Nghi vốn ngay cả một chữ cũng không tin, từ nhỏ đến giờ "chuyện tốt" chẳng bao giờ dính dáng đến anh cả, nhưng bây giờ anh đều có cả ái tình lẫn sự nghiệp, nên anh vẫn nghĩ thầy đoán mệnh này có chút đáng tin.

Trước khi Cố Hành Xuyên đi Hokkaido quay quảng cáo thì hai người dành chút thời gian hẹn hò, cùng trải qua thế giới của hai người.

Tống Nghi ngồi ở vị trí phí lái, anh muốn cùng đi xem phim với Cố Hành Xuyên ở một rạp chiếu tư nhân, Tống Nghi lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết ở Hokkaido, "Ngày mai đi cậu mang nhiều áo ấm vào, Hokkaido gần đây hay có mưa."

Một tay Cố Hành Xuyên lái xe, ừ một tiếng, một lúc sau liền quay mặt qua, "Em sẽ nhớ anh chứ?"

"Tàm tạm." Tống Nghi chán ngán nói, nếu muốn thật sự nói là bây giờ đã có cảm giác muốn nhớ.

Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh một cái sau đó chăm chú lái xe, "Mỗi lần mà cha anh đi công tác thì mẹ anh vô cùng quyến luyến ổng."

Cố Hành Xuyên cau mày, xe đang dừng ở giao lộ chờ đèn xanh, hắn nghiêng người qua hôn một cái lên vành tai trắng nõn của Tống Nghi, hô hấp nóng hổi: "Anh sẽ vô cùng nhớ em."

Tống Nghi xoa xoa lỗ tai đang tỏa nhiệt, khẽ gật đầu một cái, trong lòng cũng đột nhiên cảm động, nhưng còn chưa kịp cảm nhận gì đã nghe Cố Hành Xuyên nhỏ giọng, mười phần tà khí nói bên tai anh: "Nhớ em, cũng muốn làm em..."

Tống Nghi lườm hắn một cái, đúng là đồ không biết xấu hổ, điện thoại di động vang lên không đúng lúc, lấy ra nhìn thì là một số lạ.

Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, "Chào ngài Tống, tôi là quản đốc của trà lâu Sương Thanh, ngài bây giờ có rảnh không ạ?"

"À, chào cô, có chuyện gì sao?"

"Tứ gia muốn ngài kí thêm một hiệp định bảo mật."

"Được rồi, tôi đang ở gần đấy, nửa tiếng sau là đến." Tống Nghi nhìn thời gian trong điện thoại sau đó cúp máy.

Cố Hành Xuyên cau mày, "Lão già này làm giá quá, không quyết định một lần đi mà cứ làm khó em đi tới đi lui."

Tống Nghi nhìn gương chiếu hậu, chỉnh sửa tóc tai, "Cậu đừng nói như vậy, dù sao tôi cũng không phiền, kí thêm hiệp định bảo mật cũng là điều đương nhiên thôi."

Cố Hành Xuyên hừ một tiếng, lái xe đến cổng trà lâu, Tống Nghi đẩy cửa xe bước xuống rồi đi vào.

Đứng tiếp ở cửa vẫn là mỹ nữ mặc sườn xám lần trước, bước đi nhẹ nhàng, vóc người xinh đẹp, cứ như người mẫu vậy, cô dẫn Tống Nghi đi về phía trước.

Tống Nghi đi vài bước thì nhớ ra đây không phải là con đường dẫn đến phòng trà của Thẩm Tứ Gia, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, đi cùng mỹ nữ đến một gian phòng trang trí cổ điển bên ngoài, mỹ nữ đẩy cửa, làm dấu tay mời vào.

Gian phòng được che rèm màu trắng, ánh mặt trời nửa rọi vào bên trong căn phòng, căn phòng bố trí đơn giản, kiểu bàn làm việc phương tây, ngồi trêи ghế là một người đàn ông mặc âu phục, đưa lưng về phía Tống Nghi, lưu lại một cái gáy tiêu sái.

Tống Nghi bước vào cửa, ngửi thấy mùi trà Cổ Long nhàn nhạt khiến anh cau mày, có loại dự cảm không lành.

Đúng như dự đoán, người kia quay đầu lại lộ ra khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan tuấn lãng, khí chất phong lưu, phóng khoáng, không được hoàn mỹ chính là trêи khuôn mặt tím đen một cục, cứ như bảng pha màu.

"Muốn gặp em cũng thật khó." Thẩm Độ nở nụ cười ôn văn nho nhã.

Tống Nghi liền đau đầu, vừa nghĩ liền biết Thẩm Độ thân phận gì, đảo đi đảo lại cuối cùng vẫn không thoát khỏi liên quan đến họ Thẩm: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Thẩm Độ sờ sờ khóe miệng xanh tím, "Tôi bỏ ra mười vạn sửa xe, em uống cùng tôi miếng trà không được à?"

Tống Nghi cười khẽ, nhàn nhạt nhìn gã: "Thẩm công tử sửa xe mất mười vạn là do anh tự làm tự chịu, tôi đã sớm nói với anh là tôi có bạn trai rồi mà."

Thẩm Độ chớp mắt, "Nhà của em nuôi chó hoang, để nó cắn tôi, em có phải nên chịu trách nhiệm không?"

"Chó nhà tôi có xích dây, Thẩm công tử nếu không làm chuyện gì mờ ám thì làm sao bị chó cắn được?" Tống Nghi mỉa mai trả lời.

Thẩm Độ cúi đầu cười khẽ, sau đó liền ngẩng đầu, ám muội nhìn anh: "Em càng hung dữ như thế chỉ càng làm tôi có hứng thú với em hơn thôi."

Tống Nghi thật bội phục cái sự biến thái này, nếu mà Thẩm Độ đem tinh lực này đi làm việc thì đã sớm tiến được vào Forbes, anh nói rõ ràng từng chữ, "Nhưng tôi không có hứng thú với anh."

Da mặt Thẩm Độ dày như tường thành, hoàn toàn không có chút vẻ xấu hổ nào, gã dứng dậy, từng bước tiến đến.

Tống Nghi híp mắt, không chút sợ hãi mà nhìn gã, bình tĩnh nói, "Bạn trai tôi đang ở bên ngoài chờ."

Thẩm Độ dừng bước rồi đột nhiên nắm lấy eo của Tống Nghi, Tống Nghi giơ tay đánh vào người gã nhưng lại bị Thẩm Độ nắm chặt lấy, cứ như lưu manh mà ngửi lấy tĩnh mạch xanh nhạt trêи cổ tay anh, "Cứ để hắn chờ đi."

"Thẩm công tử, xin tự trọng." Tống Nghi rút tay về, dùng sức đẩy cánh tay đang siết eo của anh, anh lui về sau mấy bước, giãn ra khoảng cách giữa hai người.

Thẩm Độ bật cười, "Em chán ghét tôi như vậy sao? Tôi đến cùng là có chỗ nào không bằng Cố Hành Xuyên?"

Tống Nghi lắc đầu, đang muốn muốn lời thì nghe thấy tiếng nữ mơ hồ thét chói tai, khàn cả tiếng, sau đó là tiếng đập phá, rồi đến tiếng khóc ngắt quãng, cứ như là bị giật mình.

Tống Nghi nghi hoặc nghiêng đầu, còn chưa hiểu chuyện gì thì sắc mặt của Thẩm Độ đã tái nhợt, hai mắt lộ ra vẻ hốt hoảng.

Tiếng bước chân hỗn loạn xen với tiếng giày cao gót vang lên ngoài hành lang, bước chân lảo đảo, kèm theo thanh âm ầm ầm đầy bạo lực, cứ như cả dãy phòng đang run lên.

Thẩm Độ vội vã đi đi lại lại, gã kéo một cái ghế đến hòng chặn ở cửa, nhưng người ở bên ngoài nhanh hơn gã, ầm một tiếng, tiếng gỗ vỡ vang lên đầy giòn giã, cửa phòng trà vì muốn đẹp nên đều rất mỏng vì điêu khắc, chạm trổ hoa văn đầy trêи đó, cánh cửa mỏng như thế nên đùng một cái, lộ vào bên trong là một nửa cây cờ lê.

Là loại chuyên dùng để sửa xe, to bằng nửa cánh tay, một cái đập thôi là đem xương vứt luôn là vừa.

"Có phải là phòng này hay không?" Thanh âm Cố Hành Xuyên mang theo tức giận bừng bừng.

Cô gái thấp giọng khóc thút thít: "Tôi không biết..."

Thẩm Độ nhìn chằm chằm vào cây cờ lê, vết thương trêи mặt lại bắt đầu đau, gã lui về sau vài bước, cố gắng tránh xa cánh cửa.

Tống Nghi tiến lên kéo cánh cửa, trong tay Cố Hành Xuyên là cây cờ lê, đứng sừng sững trước cửa, hắn nhìn thấy Tống Nghi liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thấy Thẩm Độ sau lưng Tống Nghi khiến cho sắc mặt của hắn đen kịt, Cố Hành Xuyên chỉ thẳng cờ lê vào mặt Thẩm Độ: "Thẩm Độ, mày chán sống rồi đúng không?"

Lúc hắn xuống xe đi mua nước thì vô tình nhìn thấy chiếc xe quá đỗi nổi bật của Thẩm Độ kia, cái xe vừa mới mang đi sửa đó, hắn không nhiều lời liền vào trà lâu tìm Tống Nghi, mà nhân viên ở sảnh không chịu tiết lộ thông tin của Thẩm Độ, hắn không có kiên nhẫn mà lôi cờ lê từ trong xe ra, đập một đường vào trong.

Thẩm Độ đứng trêи địa bàn của nhà mình nên có chút gan hùm, "Nơi này thuộc về trà lâu, không phải hậu hoa viên nhà mày, mày là người đầu tiên dám đập trà lâu của ông nội tao."

Đầu Tống Nghi vang lên ong ong, trống rỗng, anh hít sâu vào một hơi, đến gần Cố Hành Xuyên, "Chúng ta đi thôi."

Lát nữa anh phải suy nghĩa làm cách nào để nhận tội với Thẩm Tứ Gia.

Cố Hành Xuyên vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Thẩm Độ, kiêu ngạo cười một tiếng: "Thẩm Độ, mày cho rằng tao sợ Thẩm Minh Quốc à?"

Sắc mặt Thẩm Độ liền khó coi, nghiến răng nói: "Mày muốn thế nào?"

Cố Hành Xuyên đi vòng qua Tống Nghi, cất bước đến bên cạnh Thẩm Độ, gã theo phản xạ mà lui về sau một bước, Cố Hành Xuyên liếc mắt đầy khinh thường, cờ lê không nặng không nhẹ mà đánh giá đầu của Thẩm Độ: "Nếu có lần sau, tao liền bổ lấy sọ của mày về làm gạt tàn thuốc."

Toàn thân Thẩm Độ cứng còng, cây cờ lê treo trêи đỉnh đầu cứ như một thanh kiếm sắc, gã chỉ sợ Cố Hành Xuyên không cẩn thận biến đầu gã thành cái muôi thật.

Bầu không khí đang lúc giằng co thì vào lúc này, một đạo thanh âm không giận mà uy vang lên, "Tiểu tử Cố gia, cậu dám không?"

Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, không khí chợt an tĩnh lại.

Người trung niên đỡ Thẩm Tứ Gia đứng bên ngoài, ông nhìn qua cánh cửa gỗ đã bị vỡ vụn, cười lạnh nói: "Ghi lại, sau này gửi giấy nợ đến cho Cố Thiệu Nguyên."

Thần sắc Thẩm Độ khá hơn một chút, gã khẩn trương đi đến bên cạnh Thẩm Tứ Gia, cung kính gọi một tiếng, "Ông nội."

Cố Hành Xuyên tiện tay đặt cờ lê trong tay xuống, hắn khoanh tay nhìn Thẩm Tư Gia, thanh âm chậm rãi, "Thẩm Minh Quốc, lão quản cháu trai của lão cho tốt, nói với gã đừng có mà đụng vào người của tôi, không thì tôi sẽ giết."

Tống Nghi kéo kéo ống tay của Cố Hành Xuyên, ra hiệu cho hắn nhịn xuống, Cố Hành Xuyên quay đầu nhìn Tống Nghi, trở tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, mười ngón tay đan vào nhau, trái tim nhảy lên kịch liệt của Tống Nghi cũng dần dần bình tĩnh lại.

Thẩm Tứ Gia cười giận dữ: "Ha ha ha, gan cậu lớn đó, đến cha cậu còn không dám nói chuyện kiểu vậy với ta."

"Bởi vì ông già nhà tôi tôn kính lão." Cố Hành Xuyên lạnh lùng nói, hắn nhìn Thẩm Tứ Gia một lượt từ trêи xuống dưới, "Lão lớn tuổi như vậy rồi thì tích chút đức cho mình đi."

Thẩm Tứ Gia xanh mặt, hai mắt trợn trừng, "Cậu nói cái gì?"

Cố Hành Xuyên liếc nhìn Thẩm Độ đang cúi đầu, giận không có chỗ phát tiết, "Lão già, cháu trai của lão quấy rồi người của tôi mấy lần rồi, bộ lão không biết à?"

"Cái gì mà người của cậu?"

Cố Hành Xuyên ôm vai Tống Nghi kéo về phái trước, hắn chỉ chỉ Tống Nghi, tuyên bố chủ quyền, "Em ấy, vợ của tôi."

Sắc mặt Thẩm Tứ Gia âm lãnh đến cực điểm, ông xoay qua nhìn Thẩm Độ, "Mày đi theo đuổi Tống Nghi?"

Thẩm Độ ngơ ngác, gã gật đầu, còn chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Tứ Gia cho một bạt tay, hồi còn trẻ dù gì ông cũng là người có sức khỏe tốt, đánh Thẩm Độ đến mức không đứng vững, hoa mắt choáng váng, suýt chút nữa té ra đất.

Thẩm Tứ Gia phẫn nộ quát, "Súc sinh!"
Bình Luận (0)
Comment