Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 37

Editor: Lilinyann (Mèo Đào Hố)

Trước kia khi được huấn luyện ở trong cung, tôi sẽ cưỡi ngựa cùng mọi người. Sau khi Điện hạ bị cấm túc, thuộc hạ chúng tôi dĩ nhiên cũng không có cơ hội xa nhà nữa, cho nên bây giờ không quá quen thuộc. Cưỡi ngựa phụ thuộc rất nhiều vào sức eo mạnh mẽ, đối với cái loại mất hết võ công, gân cốt chây lười mấy năm như tôi quả thật là khó như lên trời.

Ra đến ngoại ô, Cửu thiên tuế giục ngựa tăng tốc, sự xóc nảy mãnh liệt khiến sườn của tôi bị cuộn lại đến hơi đau nhức. Tôi không thể không điều chỉnh lại thân thể, nghiêng người vịn vào cánh tay của Cửu thiên tuế, dựa hầu hết trọng lượng cơ thể lên người của hắn.

Thế mà Cửu thiên tuế trông vẫn vô cùng nhẹ nhàng, còn cúi xuống cọ cằm vào vành tai tôi, cười nói: “Tiểu Cảnh hiếm khi dịu ngoan như thế.”

Từ trước đến nay tôi đều không thể chịu nổi giọng điệu này của hắn, như con rùa đen rụt đầu mình lại, ngậm miệng không đáp.

Cửu thiên tuế ở trên lưng ngựa có phong thái hoàn toàn khác biệt so với lúc thường ngày, vừa hào phóng, vừa tự do, dường như cung quy chưa bao giờ thực sự ảnh hưởng đến hắn, mà bên dưới thân hình thái giám là một tâm hồn hoang dã tràn đầy sức sống.

Hắn sẽ cố ý thúc ngựa chạy qua đất núi gồ ghề, khiến tôi cả người phập phồng, vô cùng chật vật, sau đó một bên không ngừng cười một bên ôm chặt lấy tôi; hắn sẽ nhân lúc xông vào bụi rậm kéo cổ áo tôi ra, đùa giỡn mà tán thưởng một câu da của Tiểu Cảnh trắng quá; hắn cũng sẽ chạy dọc bờ biển, vươn tay xuống hái một khóm thuỷ tiên, đặt bên môi tôi rồi hôn lên, nói ngọt quá.

Sau đó hắn sẽ thưởng thức bộ dạng tay chân luống cuống, mặt đỏ tới tận mang tai của tôi, cười đến lồng ngực chấn động không ngừng.

Tôi giận, dùng tay che lấy miệng của hắn, lòng bàn tay lại bị liếm đến ướt sũng, càng làm mặt mình thêm đỏ ửng, chỉ có thể bỏ tay xuống giả chết.      

Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được sự thoải mái của hắn, thậm chí có lẽ hắn chưa bao giờ hoàn toàn thả lỏng và hưng phấn như thế này.    

Cũng không biết đã chạy bao xa, hắn ghìm ngựa lại ở một sườn núi. Cửu thiên tuế xuống trước, tôi né tránh cái ôm của hắn, nhấc cái đùi có chút bủn rủn, tự mình xuống ngựa từ phía bên kia.

Cửu thiên tuế sững sờ, vòng qua thân ngựa nắm lấy tay tôi: “Giận rồi?”

“Không có.” Tôi lắc đầu, không từ chối động tác cầm tay mạnh mẽ của hắn, “Chỉ là có những việc một mình ta cũng có thể làm, không muốn được chăm sóc từng li từng tí.”

Nói xong, tôi cũng dừng một lúc. Lấy thân phận của tôi, câu nói này đúng là bất kính và không biết điều. Cũng không biết từ lúc nào, sự bao dung vô hạn của hắn đã làm lá gan của tôi càng thêm lớn, vô tình quên mất sự thật rằng địa vị của hắn và tôi cách nhau một trời một vực, cũng quên mất từ nhỏ mình đã được giáo dục phải luôn khom lưng uốn gối, cẩn trọng từ lời nói đến hành động.

Thế mà Cửu thiên tuế chỉ hơi ngẩn ra, rồi gật gật đầu: “Là ta sơ sót.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt hơi mang ý cười của hắn.

“Ta biết cảm giác bị người xem nhẹ. Tiểu Cảnh là ám vệ số một số hai, đương nhiên là có năng lực. Đúng là ta nên cho em nhiều không gian hơn.”

Lúc hắn nói câu này, mặt mày vô cùng nhu hoà, có lá khô trên cây rơi xuống, chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song, tạo thành một bức tranh đẹp đẽ.

Tôi nhìn đến ngơ ngẩn.

“Ai mà dám xem nhẹ Ngài chứ?”

Lời nói cũng tuôn ra mà không suy nghĩ.

Cửu thiên tuế nghe vậy thì cười thành tiếng, lắc đầu, xốc vạt áo lên ngồi tại chỗ, cũng kéo tôi ngồi xuống giữa hai đùi của hắn, rồi giang tay ôm chặt lấy tôi.

“Tất nhiên là ai cũng xem nhẹ. Chỉ là trước đây dám nói ra ngoài, còn hiện tại thì giấu ở trong lòng.”

Tôi muốn quay mặt ra nhìn hắn, lại bị hắn che chặt hai mắt, cả người thuận thế bị xoay trở lại.

“Các thái giám bình thường đều xuất thân nghèo khổ, năm, sáu tuổi được đưa vào cung, cái gì cũng không hiểu, đương nhiên sẽ không có ham muốn gì ở phương diện kia. Mà năm đó ta đã mười sáu tuổi rồi, bạn cùng lứa có không ít người đã cưới vợ sinh con, ta lại bị cha đẻ ném vào trong phòng tịnh thân.”      

Trái tim tôi không hiểu tại sao lại không ngừng run rẩy. Lông mi cũng động đậy, chạm vào đôi bàn tay đang che mắt tôi của Cửu thiên tuế.

“Trong hoàng cung, quyền quý khinh thường hạ nhân. Hạ nhân, cung nữ khinh thường thái giám. Còn các thái giám khác thì khinh thường ta. Bọn họ cười nhạo ta rõ ràng xuất thân từ một gia đình giàu có và đông đúc, lại không thoát nổi cảnh rơi xuống bùn, châm chọc ta rõ ràng đã đến tuổi chạm vào nữ nhân rồi lại bị thiến để làm thái giám, phỉ nhổ ta dùng khuôn mặt nửa nam nửa nữ này bò lên người Lệ Chương, được lão già kia nhận làm con nuôi.”

Giọng nói của Cửu thiên tuế vô cùng bình thản, dường như hắn không phải là người trải qua tất cả tình cảnh thê thảm này, không phẫn nộ, cũng không thương cảm.     

“Thực ra Lệ Chương cũng không phải là người quá khó lấy lòng. Lão ta cao hứng, sẽ cho ta tiền quyền. Chỉ là tính tình có chút kỳ quái, nếu có ngày nào tức giận trên triều, khi về sẽ ngược đãi đám cấp dưới Đông xưởng. Trước ta, lão già đã đánh chết bảy, tám đứa con nuôi rồi.”

“Bọn họ không dám tiếp cận lão già, lại ghen ghét ta có được chỗ tốt ở chỗ lão ta, liền dùng chút thủ đoạn ngáng chân ta. Nhiều lần thiếu chút nữa ta đã bị đánh chết, cũng may mạng lớn, cuối cùng đều cắn răng sống lại.”

Không phải là tôi chưa từng nghe kể về các sự tình dơ bẩn ở trong cung. Thế mà bây giờ lại cảm thấy hít thở không thông, liền chậm rãi duỗi tay phủ lên mu bàn tay của Cửu thiên tuế. Da dẻ chúng tôi dán chặt vào nhau, tôi lặng lẽ an ủi hắn thông qua nhiệt độ cơ thể. 

Cửu thiên tuế hôn lên vành tai tôi: “Không sao rồi, hiện tại đã không còn ai có thể đối phó được với bổn Đốc nữa.”

Tôi lại không hề được an ủi nửa phần.

Chẳng có người nào sinh ra đã kiên cường không sợ sệt gì, chắc chắn, trong thâm tâm, hắn không hề cảm thấy bình thản như biểu hiện bên ngoài. Tôi nhớ đến những vết sẹo trải dọc cơ thể của hắn, không hiểu được làm sao hắn có thể liều mạng vượt qua để đi đến ngày hôm nay…

“Tuy rằng lão già rất ghê tởm, cái gia đình đã đẻ ra ta còn ghê tởm hơn. Vậy nên, sau khi thân thể của lão già suy yếu, ta trực tiếp đổi sang họ của lão luôn, khiến lão yên tâm giao phó càng nhiều quyền lực hơn cho ta.”

“Lúc ta còn trẻ, mới cập quan, không biết che giấu mũi nhọn, có một thời gian thu hút sự chú ý của đám nguỵ quân tử ở trên triều đình. Bọn họ thường kéo bè kéo phái qua lại Đông Xưởng, chỉ cây dâu mắng cây hoè nói ta bỉ ổi. Ban đầu ta không hiểu gì, mãi đến khi có võ quan tính tình cực đoan trực tiếp đứng trước mặt ta, chỉ vào mũi ta mắng ta là thứ lạn hoá lấy sắc hầu người, ta mới phản ứng được.”

“Bên ngoài trông có vẻ đạo mạo, trong tâm lại bẩn thỉu đến nỗi có những tư tưởng đột phá. Đúng thật là ta chưa bao giờ nghĩ đến, lão già đã già đến như vậy rồi, còn bị bọn họ ý dâm trong đầu.”

“Đốc chủ…”

Tôi mấp máy môi, âm thanh có chút khàn khàn. 

Chỉ cảm thấy có một cây kim đang đặt bên tai, mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho cây kim đâm sâu vào trong, tiến vào lục phủ ngũ tạng, đau đến chảy máu đầm đìa.

“Sợ cái gì?” Cửu thiên tuế lại chẳng để ý, ôm chặt lấy tôi như ôm em bé vào sâu trong lồng ngực hắn, “Nói đến đây cũng phải cảm tạ hắn, nếu như không nói mấy câu khơi gợi trí tò mò của ta như thế, ta cũng sẽ không đi tìm hiểu làm sao thái giám có thể lấy sắc hầu người.”

Hắn nhẹ nhàng cười: “Nếu không tìm hiểu, sẽ không thể thấy một mặt đáng yêu như vậy của Tiểu Cảnh rồi.” 

Mặt tôi đỏ rực, không ngờ đề tài đứng đắn như vậy cũng có thể lệch hướng đến phương diện này.

Tâm tình ngột ngạt cũng bị cắt ngang một cách bất thình lình.

“Không cần khổ sở. Sau khi thượng vị ta đã giết chết rất nhiều người. Những kẻ khinh ta, nhục ta, không một ai may mắn thoát khỏi. Ta không giết được, thì tống ra khỏi Kinh thành, hoặc trực tiếp phái đến biên cương.”

Lúc này tôi mới dám thở ra một hơi, cảm thấy không còn suy sụp như lúc ban đầu.

“Tiểu Cảnh thật tốt.” Cửu thiên tuế cúi đầu, miệng kề sát tai tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm bằng âm thanh không thể nhẹ nhàng hơn: “Lúc đó, cứ mỗi lần ta cảm thấy không sống nổi, nghĩ đến em, liền có thêm khí lực. Hiện tại đã qua hết rồi, cũng chỉ còn em là người duy nhất sẽ thay ta khổ sở.”

“Thích Tiểu Cảnh lắm.”

“Nếu tương lai em có đổi ý, ta cũng sẽ tuyệt đối không thả em đi.”

Tôi cứng ngắc, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bình Luận (0)
Comment