Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)

Nam nhân trung niên mặc quần áo xám, đầu đội mũ rơm, trên lưng đeo một thanh kiếm gỗ, chậm rãi đi xuyên qua dòng người, nhìn chẳng hợp chút nào với hình ảnh của chốn Kinh thành phồn hoa.

Gã đến từ núi hoang ở phía Nam, vừa đi vừa nghỉ mất hai tháng ở trên đường, điều kiện có hạn, mặc dù cũng chú ý gội rửa, trên người cũng khó tránh khỏi dính chút bụi bặm. Đối với bách tính sống quen ở trong Kinh thành nhung lụa này, quả thật là hơi khó coi. Cho nên sau khi gã vào thành lúc sáng sớm hôm nay, bất kể là đi đến đâu cũng đều bị “nhường” sẵn một con đường.

Lỗ tai nghe thấy tiếng xì xào ghét bỏ, gã hạ mũ rơm, bất đắc dĩ thở dài một hơi, rồi xoay chân, thay đổi phương hướng, quẹo vào bên trong khách đ**m.

Bây giờ đúng lúc xế chiều, đại sảnh ở trong khách đ**m chứa đầy các thư sinh chơi bời lêu lổng. Hai ba cốc trà, mấy đĩa điểm tâm, ai cũng bàn luận chuyện đương thời đến khí thế ngất trời, nên cũng chẳng kịp chú ý đến cái tên “ăn mày” bẩn thỉu tiến vào từ cửa trước.

Trong đó có một nam nhân đứng tuổi nói năng đến ngất ngưởng, vén vạt áo, đạp ghế dài, xông lên mặt bàn, cứ như thể là đại hiệp giang hồ hào khí vạn trượng, thu hút sự chú ý của tất cả khách khứa bên trong sảnh đường.

“Cứ nói thiên tử phạm tội xử như thứ dân, đấy chỉ là đi lừa trẻ con. Họ Thân một nhà 167 mạng người, ngoại trừ một mình Thân Văn Ngọc, còn lại đều chết thảm. Nếu là người khác, lôi ra Ngọ môn chém đầu 180 lần cũng không hết tội! Nhưng mà vì xuất thân Hoàng tộc, nói là giáng thành thứ dân, cho lưu vong ở bên ngoài, có mà bị đưa đến cái hành cung bí mật nào đấy, tiếp tục được ăn ngon mặc đẹp ấy chứ!”

Người kia căm phẫn sục sôi, hất hết cốc chén trên mặt bàn, nước trà vàng nhạt bắn tung toé xung quanh.

Mọi người bên dưới im lặng, cứ như thể đang tự suy đoán lời nói này có đáng tin không, mãi sau mới có người phản bác: “Khó nói đấy, cứ coi như họ không coi nhà họ Thân là mạng người đi, nhưng không phải trong cung còn có Bát hoàng tử bị hạ độc đến bệnh rồi sao? Đều là con đẻ của Hoàng đế, sẽ không đối xử bất công đến nỗi thế?”

“Đúng là bị bệnh, nhưng lại không chết!” Thấy có người nghi ngờ, nam nhân kia có vẻ không vui, hốc một chén rượu, mặt đỏ đến mang tai, tăng cao âm lượng, nói tiếp, “Các ngươi đúng là ngu dốt, còn không chịu động não nghĩ thử mà xem, Thái y viện có nhiều thần y như vậy, làm sao có thể không chữa được bệnh?”

Hắn nói vừa phiến diện lại vừa vô lễ, khiến cho người nghe bên dưới vô cùng tức giận, không ngừng đáp trả một cách không kiên nhẫn.

“Không biết gì mà cũng dám đến đây khoác lác. Bát hoàng tử đã điên được tròn một năm, trong cung còn chém đầu hai thái y. Thế mà ngươi dám mồm mép nói là chữa được cơ.”

“Đúng vậy, hai ngày trước ta đi qua phủ Thuận vương, tận mắt thấy người trong cung đến dán giấy niêm phong rồi! Còn nói là hạ nhân trong phủ sẽ được phân phát lại, tài vật thì được đưa hết về cung. Nếu bệnh của Bát hoàng tử có thể chữa khỏi, Hoàng thượng còn làm vậy sao?”

“Nói đến chuyện này, con út của nhà đối diện nhà ta là người hầu nhỏ trong cung, mấy ngày trước có xuất cung về nhà một chuyến, nói là phải rời Kinh thành nửa năm, đi áp giải vị kia đến miền đất hoang dã ở phía Nam…”

Rất nhanh, mọi người bàn tán đến khí thế ngất trời.

Kha Tiêu giống như vô tình đảo mắt nhanh về phía bên kia, rồi thu hồi tầm mắt, trước khi chưởng quỹ coi hắn là tên ăn mày mà đuổi đi mất, móc một thỏi bạc vụn đặt lên trên quầy.

“Một gian phòng hảo hạng, nước nóng và một bộ đồ mới.”

Chưởng quỹ vui vẻ nhận lấy bạc.

Đợi đến lúc mặt trời xuống núi, nam nhân trung niên mới rời khách đ**m, mà lúc này gã đã trở thành một con người khác, chỉ có kiếm gỗ trên lưng là vẫn giữ nguyên, còn bản thân mang theo khí chất phi phàm.      

Không có mũ rơm che đậy, Kha Tiêu không quen thuộc xoa trán, lại nghĩ một chút, mình rời Kinh thành nhiều năm như vậy rồi, tỉ lệ bị cố nhân nhận ra đã nhỏ lại càng nhỏ thêm, mới từ bỏ việc quay người lại lấy mũ.    

Gã đi vào hẻm nhỏ, ép hơi thở khẽ xuống, không cần lấy đà nhảy thẳng lên nóc nhà, nhanh đến mức không thấy tàn ảnh, một giây sau liền biến mất vào bên trong bóng tối.

Gã chính là Kha giáo tập ở trong hoàng cung của mười năm trước, một nhân vật vừa đơn giản lại vừa truyền kỳ.

Gã xuất thân giang hồ, vì võ công cao cường nên thành danh từ thời niên thiếu. Vào độ tuổi hăng hái khí phách nhất, gã đi theo lời hiệu triệu của triều đình mà vào cung làm Tổng giáo tập của đội ám vệ, rồi lại đúng vào thời khắc sắp thăng quan tiến chức, gã nhất quyết xin nghỉ, mai danh ẩn tích, biến mất khỏi giang hồ.

Kha Tiêu đứng trước phủ đệ hào hoa phú quý, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, bên trên viết ba chữ lớn “Phủ Đốc công”, xác nhận con đường ở trong ký ức không có sai lầm, đây chính là mục đích của gã khi đến đây hôm nay.

Vì vậy gã vòng tới tường bên, mũi chân chạm nhẹ, dễ như ăn cháo nhảy vào bên trong. Đến cả con mèo đang ăn trộm thịt bên dưới chân tường cũng không cử động.

Thần không biết quỷ không hay, một thân nhẹ nhàng uyển chuyển đứng trên nóc nhà chính, dời đi một mảnh ngói, vẫn không phát ra bất cứ tiếng động gì.

Là người cầm quyền Đông xưởng dưới một người trên vạn người, thủ vệ của phủ Đốc công đương nhiên là cực kỳ nghiêm ngặt. Nhưng đối với Kha Tiêu, đừng nói là gia đinh tầm thường, đến cả những ám vệ cung đình cũng là học trò do gã tự tay dạy dỗ, làm sao có đủ bản lĩnh để ngăn được thầy giáo này?

Gã cong gối ngồi xuống, thả chậm hơi thở, lắng nghe tiếng vang lúc ẩn lúc hiện ở bên trong phòng.

Đầu tiên là tiếng nước kỳ quái, không giống với âm thanh lanh lảnh của dòng nước bình thường, mà nhóp nhép, dính dính, không vang nhưng đậm vô cùng.

Sau đó là những âm thanh khác, tiếng vải vóc ma sát, cùng với tiếng hít thở ngày một gấp gáp.

Kha Tiêu sững sờ.

Gã đã ngoài bốn mươi, đương nhiên là hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi. Chỉ là gã rời khỏi Kinh thành được nhiều năm như vậy, cũng không biết thái giám thời nay cũng có thể…?

Không nhịn được mà cúi xuống nhìn trộm tiếp.

Điểm nhìn của gã có hạn, chỉ có thể thấy được nửa bóng lưng, lại không có cảnh tượng diễm sắc như ở trong tưởng tượng. Thế mà cái tên mặc áo quan tím đậm kia lại quần áo chỉnh tề, trong lòng ôm một người nào đó, che chắn đến kín mít, không nhận ra được là cung nữ hay là luyến sủng.

“Ngon sao?”

Tiếng trao đổi nước bọt tạm thời ngừng lại. Nam nhân kia cúi đầu, chậm rãi mở miệng ra, ép giọng nói vốn nên lanh lảnh trở nên ôn nhu dịu dàng.

Gã không nghe thấy người kia đáp lại, mà cũng có thể là gật đầu, vì nam nhân tiếp tục hôn xuống tiếp, nói: “Em cũng thật là ngon.”

Lời nói âu yếm quá sến súa, nếu không phải là chính tai mình nghe thấy, căn bản là không thể tưởng tượng được lời nói này xuất phát từ miệng của tên thái giám vốn mang nhiều tiếng xấu.

Kha Tiêu ở trên nóc nhà co giật khoé miệng, tự nhủ mình đến không đúng lúc, định thôi nhìn nữa, lại bị giữ lại bởi tiếng xích sắt đập xuống dưới mặt sàn.

Nhìn lại lần nữa, hoá ra là hai người trong phòng đã thay đổi tư thế. Nam nhân cao lớn kéo người trong lòng ra, cường ngạnh muốn đối phương vòng tay qua vai lưng của mình, khiến cho chân người nọ rũ xuống. Trên cổ chân, khoá một chiếc xích sắt thô nặng.      

“Há mồm, thè lưỡi ra…”    

Giọng nói lần này càng thêm trầm thấp, có chút mơ hồ, lại không ngăn được s*c t*nh ái muội.

Không khó để đoán sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.

Kha Tiêu không nhịn được nữa mà ngồi dậy, bắt đầu hoài nghi có phải bản thân mình ẩn cư quá lâu không, bỏ lỡ quá nhiều điều.

Gã quyết định trở lại Kinh thành là vì có chuyện chính sự, chứ không hứng thú rình coi chuyện giường chiếu nhà người khác, nữa là…

Gã lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ ngày mai trở lại cũng chưa muộn đâu, rồi định lắp mái ngói về chỗ cũ.

Lại không ngờ đến bàn tay mới chạm vào chỗ đó thì bỗng nghe thấy tiếng k** r*n khàn khàn của người đàn ông, theo sau là tiếng cười đầy trấn an của tên thái giám: “Tiểu Cảnh ngoan quá.”

 

Lời editor: Ngại quá, tớ bận cả tháng nên bây giờ mới ngoi lên đăng nốt phiên ngoại  Lâu lắm không động đến “nghiệp vụ” edit, nếu thấy không mượt chỗ nào thì nhắn lại giúp tớ nhó. Tớ cũng đã check hết tất cả comment/inbox và sửa lại những chỗ mà mọi người góp ý rồi. Cảm ơn mọi người vì đã dành những lời yêu thương đến tớ cũng như Đốc chủ và Tiểu Cảnh ạ Tớ đã đọc rất kĩ 

Ngoài ra thì tớ cũng vừa tìm được bản raw của 3 phiên ngoại mới ra trong năm 2022, vậy là tổng cộng có 6 phiên ngoại. Sẽ được edit dần trong tháng 7 ạ 

Bình Luận (0)
Comment