Sau Khi Bị Tỏ Tình Mười Lần

Chương 15

(1) Lạc Thư đã quên lần trước cậu khóc thảm như vậy, là khi nào. Đồ mít ướt, trong mắt đại đa số người đều rất phiền phức, nhưng Lạc Thư lại cảm thấy hâm mộ những người như bọn họ, thậm chí trong khoảnh khắc nào đó còn cảm thấy ghen tị. Cậu hâm mộ những người muốn khóc là có thể khóc thoải mái. Đau khổ tủi thân sợ hãi, dường như vừa khóc lên, là có thể phát tiết mọi cảm xúc. Nghe thì thấy dễ, nhưng cậu lại làm không được. Có lẽ là sợ mình khóc nấc lên, người xung quanh sẽ cảm thấy phiền chán. Vì thế cậu bắt đầu mất phương hướng.

Thời gian dần trôi, bởi vì lo sợ ánh mắt của mọi người, nên trong vô thức cậu đã chôn giấu cảm xúc thật của mình. Đến cuối cùng, cậu tạo ra một không gian, tự áp lực lên chính bản thân. Hoàn toàn quên mất thật ra cậu còn có thể bật khóc, ngay cả quyền lợi bé nhỏ ấy cũng bị tước đoạt. Kết quả là, chỉ vì một tác động nhỏ thôi, đã làm cậu hoàn toàn sụp đổ. Ngay cả một cơ hội cứu vãn cũng không có. Bây giờ đã hỏng bét cả rồi, cậu đang ôm chặt người trước mắt không chịu buông tay. Lạc Thư hy vọng, có thể nhận được sự an ủi từ đối phương. Cậu muốn tranh thủ vì mình, cho nên không ngừng cố gắng, tấn công vào thành trì, cuối cùng lại cam tâm tình nguyện bị khuất phục. Bốn bề im ắng, ánh sáng pháo hoa đã sớm lụi tàn, bị bóng đêm cắn nuốt. Hai người thân mật đan xen, đủ để cho Lạc Thư bỏ qua gió lạnh thổi không ngừng. Về phần nước mắt, sớm đã bị tên biến thái nào đó hôn hết. “Điện thoại.”

Trong mơ hồ, Lạc Thư hình như nghe được tiếng chuông điện thoại, cố gắng tìm lại lý trí. Đây không phải là tiếng chuông điện thoại của cậu, cho nên nó xuất phát từ Tề Ngọc. Hơi lạnh xen vào kẽ hở khoảng cách giữa hai người, chàng trai tách ra không chút quyến luyến, làm lòng cậu thấy hụt hẫng. Cậu nhìn Tề Ngọc lấy di động ra khỏi túi áo khoác, đối phương nhìn màn hình, mãi tới khi tiếng chuông kết thúc. Mấy giây sau, di động lại reo lên. Tề Ngọc vẫn không nhận, thậm chí còn dứt khoát ấn nút tắt máy ở bên sườn. “Vì sao không nhận?”

Có thể là bị hôn tới hồ đồ, Lạc Thư không kịp suy nghĩ đã hỏi ra miệng. Tề Ngọc cất điện thoại, bình tĩnh trả lời: “Số lạ, tôi không nhận cuộc gọi lạ.”

Nhưng có thể từ chối cuộc gọi, hoặc là kéo thẳng vào danh sách đen, tại sao lại phải tắt máy? Nhiệt độ trên người dần dần tản đi, đầu óc của Lạc Thư cũng tỉnh táo trở lại. Cho nên cậu nghẹn lời này vào trong bụng. Dường như Tề Ngọc đã nhận ra sự nghi ngờ của cậu, nhưng không giải thích. Đang lúc Tề Ngọc quay lại tìm Bố Bố bị bỏ rơi nãy giờ, điện thoại của Lạc Thư cũng vang lên. Cậu vừa nhìn, cũng là một dãy số lạ.

Mã vùng ở cách nơi bọn họ rất xa, cậu chưa từng tới đó, cũng không có bạn bè gì ở đó. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cậu vẫn nhận. “Alo?”

Đáp lại cậu là một khoảng im lặng rất dài, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy đầu bên kia có tiếng nói chuyện, chỉ là khoảng cách quá xa, cho nên nghe không rõ. Ngay lúc Lạc Thư định cúp máy, bên kia mới chậm rãi lên tiếng. “Tề Ngọc đang ở bên cạnh cậu?”

Tông giọng trầm thấp, nghe ra là một người thành thục ổn trọng. Không biết có phải do gió thổi lạnh hay không, Lạc Thư cảm thấy như bị một hơi thở lạnh lẽo quấn quanh. “Cậu là?”

Lạc Thư bước tới chỗ Tề Ngọc, thuận tiện hỏi thân phận người bên kia. Tìm Tề Ngọc, vì sao lại gọi cho cậu? “Nếu có, kêu cậu ta nghe điện thoại.

Không có thì đi tìm, đưa điện thoại cho cậu ta.”

Bên kia cũng không giải thích gì thêm, giọng điệu ra lệnh. Điều này làm cho Lạc Thư thấy hơi khó chịu. (2) Bên này. Tề Ngọc đang ngồi xoa đầu Bố Bố bị bỏ rơi nãy giờ.

Nhóc con hình như cáu kỉnh, lấy tay khều ngực của hắn mãi. Hắn xoa lỗ tai của nó, cười hỏi: “Bố Bố của chúng ta ghen tị?”

Bố Bố là chú chó hồi lớp 10 cậu nhặt được từ ven đường.

Giống rất thuần chủng, có lẽ bị chủ cũ bỏ rơi. Khi đó Bố Bố rất bẩn, còn bị mất mấy nhúm lông. Đúng lúc Tề Ngọc và Hứa Thanh Hà đi ngang qua, nhóc con chạy tới ăn vạ, ánh mắt của nó trong veo lấp lánh, dưới sự kinh ngạc của Hứa Thanh Hà, hắn lựa chọn đem nó về nhà, nuôi một mạch tới bây giờ. Phát hiện sau lưng có người tới gần, Tề Ngọc đứng dậy, xoay người nhìn thấy thiếu niên tay cầm di động, đưa cho hắn. Cậu nói: “Tìm cậu.”

Nghe vậy, Tề Ngọc nhìn xuống, cũng không nhận ngay. Hơi thở của hắn trở nên âm trầm, chăm chú nhìn màn hình hiển thị, ánh mắt tối tăm. Người bên kia cực kỳ kiên nhẫn, mãi tới khi Tề Ngọc cầm di động, người này cảm nhận được là hắn đang nghe. Cậu ta chậm rãi mở miệng: “Năm mới vui vẻ.

Chưa vượt qua 0 giờ, không tính là muộn.”

Tề Ngọc không thoải mái tiếp lời cậu ta, hắn ra hiệu cho thiếu niên trông coi Bố Bố, rồi đi tới chỗ xa xa. Bảo đảm thiếu niên không nghe thấy, hắn mới thong thả lên tiếng: “Hứa Thanh Hà, cậu không nên đụng vào điểm mấu chốt của tôi lần nữa.”

“Tề Ngọc! Cậu cứ một hai phải dùng thái độ này nói chuyện với tôi?”

Hứa Thanh Hà tức giận. Cậu ta cùng lắm chỉ muốn nhận được một câu ‘Năm mới vui vẻ’ từ Tề Ngọc mà thôi. “Cục diện không phải do một mình tôi tạo thành.”

“Tề Ngọc, có lẽ cậu biết, kiểu gia đình như chúng ta đã định sẵn là thân bất do kỷ, phải thận trọng từng bước.

Chỉ cần sơ ý, là thua cả ván cờ, thân bại danh liệt.”

Ngừng một hồi, Hứa Thanh Hà mới thấp giọng nói: “Tề Ngọc, tôi không thể thua được.”

Đây là một mặt yếu đuối mà Hứa Thanh Hà để lộ ra trước Tề Ngọc. Bởi vì cậu ta hiểu rõ tính tình của hắn. Tề Ngọc thích tiếp cận với những người kiêu ngạo, khiến cho những người này mặc dù không tình nguyện, cũng phải lộ ra tư thế của một kẻ yếu trước mặt hắn. Tề Ngọc không phải người tốt, cậu ta cũng không, cho nên giữa bọn họ mới có cái gọi là tình bạn. Nhưng mà cậu ta không thỏa mãn với tình bạn đơn thuần này, cũng không muốn một tình yêu chân thành gì đó. Cậu ta muốn chinh phục một yêu tinh tựa như sinh ra từ bóng đêm, muốn đạt được cả thế lực ở phía sau hắn. Hứa Thanh Hà muốn Tề Ngọc và mình vĩnh viễn cột chặt vào nhau. Cùng sống chết, cùng chìm nổi. Tề Ngọc yên tĩnh nghe, ngón tay di chuyển tới nút tắt máy. Hứa Thanh Hà hiểu hắn, hắn cũng hiểu Hứa Thanh Hà. Cho nên không có mắc bẫy cậu ta, chỉ bình tĩnh nhắc nhở: “Cậu có lựa chọn, nhưng cậu đã chọn sai, cho nên thua.”

Từ giây phút Hứa Thanh Hà coi hắn như một quân cờ, cũng đã định trước kết cục. Tề Ngọc không dễ dàng tha thứ cho kẻ phản bội, mặc dù vốn dĩ hắn chưa từng hoàn toàn tin tưởng đối phương. Hứa Thanh Hà cắn răng: “Cho dù không có tôi, cũng không có khả năng cậu sẽ đứng ngoài cuộc, dù thế nào cậu cũng phải đứng ở giữa vũng nước đục Tề gia.

Đến lúc đó cậu sẽ hiểu, khi ấy tôi ôm tâm trạng gì mà quyết định như thế.”

Từ giọng điệu của cậu ta, dường như đã sớm chắc rằng Tề Ngọc sẽ dính vào cuộc tranh đấu lợi ích của Tề gia. Hứa Thanh Hà tin rằng mình và Tề Ngọc là một loại người, tàn nhẫn quyết đoán, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạt. Nhưng cậu ta sai rồi. Hứa Thanh Hà và Tề Ngọc, nhìn sơ qua là cùng một loại người, nhưng nhìn kỹ thì bản chất vẫn khác nhau. Hứa Thanh Hà có thể vì lợi ích của bản thân, mà bỏ qua tất cả những thứ cậu ta yêu thích. Nhưng Tề Ngọc sẽ không, hắn sẽ không vì lợi ích bản thân, mà xuống tay với người mình thích. Cũng sẽ không bởi vì không chiếm được, mà tìm người thế thân có diện mạo tương tự, chỉ vì thỏa mãn ý niệm xấu xa. Cho nên, Tề Ngọc khinh thường chữ thích của Hứa Thanh Hà, thậm chí không cảm thấy đó là thích. Huống chi, trong một tình trạng không có cách nào cứu vãn, hắn đã cho cậu ta một cơ hội. “Đây là lần cuối cùng.”

Tề Ngọc không muốn lãng phí thời gian với cậu ta. Gió thổi quá lạnh, hiện tại hắn cần một nơi ấm áp. “Chẳng lẽ cậu không sợ chọc giận tôi rồi, tôi sẽ làm chút gì đó với chủ nhân của cái điện thoại này hay sao?”

Cậu ta đã có năng lực tìm được người tên Lạc Thư, thì cũng có năng lực làm chút gì đó. “Cậu không dám.”

Ở nơi Hứa Thanh Hà không nhìn thấy, khoé môi của chàng trai cong lên. Nụ cười của hắn không ôn hoà, mà là tuỳ tiện lười biếng, có ý châm biếm.

“Hứa Thanh Hà, cậu dám sao?”

Tề Ngọc rất hiểu Hứa Thanh Hà. Dã tâm của cậu ta lớn như vậy, tuyệt đối sẽ không vì một Lạc Thư xa lạ, mà đánh cược tất cả những gì cậu ta đang có. Hứa Thanh Hà không ngốc như vậy. Trên thực tế quả thật là thế. Hứa Thanh Hà bị Tề Ngọc nhìn thấu, vừa thẹn lại vừa bực, không có chỗ phát tiết. Trái lại là cậu ta, dường như chưa bao giờ thật sự nhìn thấu Tề Ngọc. Cậu ta không cam lòng, lại nói tiếp. “Quả thật tôi sẽ không làm gì cậu ta.

Bởi vì cậu và tôi đều biết rõ, cậu ta bất quá cũng chỉ là hứng thú nhất thời của cậu mà thôi.”

“Ngay lúc tôi vẫn còn chưa ra tay, tự cậu kết thúc đi.”

“Tề Ngọc, tim cậu làm từ đá, so với tôi còn lạnh lùng hơn nhiều.”

Vẻ mặt Tề Ngọc không cảm xúc, xoay người nhìn thiếu niên và chú chó đang ngoan ngoãn đứng ở đằng xa chờ hắn. Hắn thở ra hơi lạnh, chỉ nói: “Tự lo cho bản thân mình đi.”

Sau đó hắn dứt khoát cúp điện thoại, cũng mặc kệ Hứa Thanh Hà có nổi điên hay không. Tề Ngọc đi tới phía đối diện, lúc đưa điện thoại qua, bỗng dưng nhớ lại chuyện trước đây, thuận miệng hỏi: “Bây giờ còn ghi âm hay không?”

Thiếu niên lập tức lắc đầu, “Lần trước là ngoài ý muốn, không tin cậu nhìn xem.”

Sợ hắn không tin, cậu vội vàng mở danh sách ghi âm, trong đó sạch sẽ không lưu bất cứ thứ gì. Tích cực như vậy.

Tề Ngọc rất hài lòng, giơ tay xoa đầu cậu.

“Ngoan quá.

Vừa rồi cũng là ngoài ý muốn, sau này sẽ không có số lạ gọi tới nữa.”

Có lẽ không ngờ hắn sẽ làm động tác thân mật này với mình, thiếu niên ngây ngốc nhìn hắn. Bởi vì khóc quá nhiều, mắt của cậu bây giờ vẫn còn sưng đỏ, có chút cảm giác đáng thương. “Tề Ngọc, bây giờ có phải chúng ta đang hẹn hò hay không?”

Đều đã tiến tới bước hôn gì đó, còn hôn rất lâu nữa, hiện giờ lại làm động tác cưng chiều với cậu. Đây có lẽ là… Hẹn hò chăng? Tề Ngọc nghe vậy, nhướng mày đáp: “Không.”

Vẻ mặt chờ mong của thiếu niên lập tức tan biến. Tới mức này mà còn không, vậy thì tới mức nào.

Nào có ai như cậu ta chứ? “Cảm thấy tôi rất tra?”

“Không có.”

“Bỗng dưng tôi phát hiện ra một chuyện.”

Thiếu niên vốn đang giận dỗi, lập tức ngẩng đầu, tò mò nhìn hắn. Thật sự Tề Ngọc rất thích tính cách đó của cậu, mau giận, cũng mau hết. “Cậu làm em gái của tôi cũng không tệ.”

Nói xong, Tề Ngọc khom lưng nựng chó. “Đúng không, Bố Bố, làm em gái rất tốt.”

Hung dữ với người khác, ngoan ngoãn với hắn, còn vô thức làm nũng. Ừm, là hình mẫu em gái lý tưởng. Về phần Tề Mông, làm em trai của hắn cũng được. (3) Chủ đề chợt chuyển hướng, Lạc Thư không hiểu gì cả, sau nửa ngày đầu óc mới vận hành lại. Ai làm em gái của hắn? Cậu là nam, sao lại là em gái? Phải là em trai mới đúng. Sai sai, em gái em trai đều không được. Hơn nữa có ai mà hôn tới hôn lui với em trai em gái của mình. Thật sự quá biến thái! “Tớ không cần làm em gái, em trai cũng không.”

Lạc Thư đi lên, nắm lấy bàn tay lạnh băng của chàng trai, hơn nữa còn bá đạo đan xen mười ngón tay với hắn. Cậu đang không ngừng thử Tề Ngọc.

Thử xem giới hạn cuối cùng của hắn nằm ở đâu. Mỗi một lần thử, Lạc Thư phát hiện cho dù cậu có làm chuyện gì quá phận, dường như đối với Tề Ngọc đều là chuyện nhỏ. Hiện tại, chàng trai vẫn không từ chối gần gũi với cậu, cười hỏi: “Vậy cậu muốn làm gì? Tham quá, đúng không Bố Bố?”

Mỗi lần Tề Ngọc gọi Bố Bố, Lạc Thư đều cảm thấy như là đang gọi mình. Gọi một lần, khẩn trương một lần, bây giờ cũng không ngoại lệ. Cậu chắc chắn bây giờ Tề Ngọc đang xem mình là Bố Bố lông vàng, ổn định cảm xúc nói: “Đương nhiên là người yêu.”

“Người yêu có gì tốt? Tình yêu tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, rất mỏng manh.”

“Cũng nên thử xem, không thử một lần thì làm sao biết sẽ dài hay ngắn?”

Lạc Thư chưa bao giờ vì gia đình mà phủ nhận trên đời này có tồn tại tình yêu lâu dài không thay đổi. Ít nhất cậu cảm thấy tình cảm của cha và mẹ Tề Ngọc, chính là dáng vẻ mà cậu hâm mộ. “Nếu như tôi nói rõ ràng cho cậu biết, dù chúng ta có hẹn hò thì sớm muộn gì cũng chia tay.

Thậm chí tôi còn có thể nói cho cậu về khoảng thời gian chính xác.

Cho dù như vậy, cậu cũng muốn tiếp tục chấp mê bất ngộ?”

“Chấp mê bất ngộ không dùng ở tình huống này.”

Lạc *học tra* Thư nghiêm túc nói cho chàng trai, dùng từ như vậy không chính xác. Đồng thời, cậu cũng đáp lại vấn đề của hắn: “Cậu sẽ không.

Nếu quả thật có khả năng đó, thì ngay từ đầu cậu sẽ không tiếp xúc với tớ.”

Lời còn chưa dứt, Lạc Thư cảm giác bàn tay kia rõ ràng cứng lại. Tề Ngọc nghiêng đầu đánh giá sườn mặt của thiếu niên, là vẻ mặt khẳng định. Trong vòng một giờ, thiếu niên dùng câu khẳng định tới hai lần, để phỏng đoán tâm tư của hắn. Đa phần mọi thời điểm Hứa Thanh Hà đều tự cho là mình thông minh, còn người này… Tề Ngọc cong môi. “Có đôi khi thật sự không biết nói cậu thông minh, hay là ngốc nữa.”

Lạc Thư không biết suy nghĩ xoay chuyển của hắn, không phục đáp lại: “Tớ không ngốc, chỉ là học không giỏi.”

Học kém không đại diện cho cái gì hết, huống chi mấy lần kiểm tra gần đây, cậu vẫn đang tiến bộ. Chỉ cần tiếp tục nỗ lực, vẫn có thể thi đậu đại học. “Không nói tới thành tích học tập của cậu.”

Tề Ngọc không quan tâm tới chuyện đấy. Lạc Thư tự tin, “Tớ không ngốc.”

Tuy rằng không thông minh như Tề Ngọc, nhưng cũng không quá kém. Hơn nữa khi hai người ở bên nhau, nếu tự hạ thấp bản thân mình, cũng không phải gì chuyện tốt. Cho nên cậu rất ưu tú! Bọn họ tự lái xe đến, là Lạc Thư lái. Là một người đã thành niên, hơn nữa còn có bằng lái, nên bây giờ cậu lái xe rất hợp pháp. Xe mới khởi động không bao lâu, cậu nhìn thoáng qua ghế phụ, hình như Tề Ngọc ngủ rồi, Bố Bố cũng cuộn tròn lim dim ở ghế sau. Lạc Thư nghĩ, ngã tư phía trước, chắc phải rẽ sang hướng khác. Ở đường này cậu cũng có một căn hộ. Căn hộ trước đó, và căn hộ sắp đến, đều là nơi cậu thường lui tới. Căn hộ này thuộc về nhà riêng, có lầu và gác mái. Cậu thích nằm trên giường tầng gác mái, nhìn lên mái nhà làm bằng cửa kính, sẽ thấy trọn bầu trời đầy sao. Bởi vì gần, nên tới đích rất nhanh.

Chỉ là có hơi phân vân nên đánh thức Tề Ngọc hay không. Cũng coi như cậu từng chung chăn gối với Tề Ngọc, có một lần tình cờ đánh thức hắn lúc nửa đêm, mới phát hiện ra hắn có tật hơi cáu kỉnh khi rời giường. Nhưng sẽ không vì bực mình mà mắng cậu, hung dữ với cậu, chỉ là nheo mắt lại nhìn cậu, nhìn tới khi người ta chột dạ. Lạc Thư nhích tới gần ghế phụ, cảm thấy do dự. Đầu tiên cậu thử thổi hơi bên tai Tề Ngọc, thấy không tỉnh, lại khẽ chọt vào mặt của hắn. Cậu thì thầm: “Tề Ngọc, chúng ta về tới nhà rồi.”

Nói xong, người vẫn không tỉnh, chợt nhận ra câu nói của mình có ẩn ý, ngược lại ngượng chín mặt. Nhà… Nếu thật là nhà của cậu và hắn thì tốt quá. (4) “Tới rồi?”

Tề Ngọc tỉnh lại, bởi vì cảm thấy ánh đèn có hơi chói mắt, lại nhắm mắt lần nữa. Tuy rằng chỉ ngủ trong thời gian ngắn, nhưng hắn vẫn nằm mơ. Mơ thấy hắn và một người vành tai tóc mai chạm vào nhau, quyến luyến vuốt ve. Tuy hắn không nhìn thấy rõ mặt của người kia, nhưng nhớ rõ đối phương có xỏ lỗ tai. Bên phải, có ba lỗ. Hắn lại mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, “Tới đây.”

Đối phương cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn nghiêng người qua. Tề Ngọc giơ tay, sờ lên vành tai phải của cậu.

Đầu ngón tay lạnh băng khẽ niết, nơi đó có ba lỗ. Lần đầu gặp mặt, bên trên còn đeo ba chiếc bông, nhuộm một đầu tóc bạc, cực kỳ kiêu ngạo. Lạc Thư không hiểu hắn muốn làm cái gì, chỉ là cậu cảm thấy chân mình có hơi vô lực, suýt nữa đã ngã nhào vào ngực của Tề Ngọc. Cảm giác này thật kỳ lạ, so với hôn còn làm cho người ta si mê hơn. Thu tay về, Tề Ngọc cởi dây an toàn, chậm rãi nói: “Tôi nằm mơ.”

Lạc Thư ổn định cảm xúc, nghe hắn nói hết. “Trong mơ cậu khóc rất sung sướng.”

Lạc Thư:??? Trước hết không nói tới vì sao ngay cả trong mơ mà còn hy vọng làm cậu khóc.

Nào có ai dùng từ sung sướng để hình dung chuyện khóc lóc chứ, nên là khóc tới đau lòng mới đúng. “Hình như là phát hiện ra cách nào đó càng thú vị, nhưng đối với tôi có hơi hoang đường.”

Câu này, giống như là Tề Ngọc đang thì thầm. Trong mắt ẩn chứa sự nghi hoặc, đương nhiên là không hiểu vì sao mình lại mơ như vậy. Thiếu niên nghe mà như lọt vào trong sương mù, vẫn không hiểu hắn đang nói cái gì. Tề Ngọc nhìn khung cảnh bên ngoài, phát hiện kì lạ, “Đây là nơi nào?”

“Cũng là nhà của tớ, khá gần, nên mới ghé đây ngủ một đêm.

Chỉ là lần này chỗ ngủ của chúng ta có hơi nhỏ.”

Gác mái không lớn, cũng không cao, hai người ngủ xem như vừa vặn. Mỗi lần tới đây cậu cũng chỉ ngủ có chỗ đó, ban ngày ra ngoài, mấy phòng khác đều đã đóng một lớp bụi. Tề Ngọc gật đầu xuống xe, cũng mang Bố Bố đang mơ màng xuống luôn.

Trong lúc thiếu niên đang lái xe vào gara, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đêm nay rất đẹp, sao giăng đầy trời.

Không biết có phải do chưa tỉnh ngủ hay không, trong thoáng chốc hình như hắn thấy sao băng xẹt qua, chỉ trong chớp mắt. “Đi thôi.”

Dắt Bố Bố đang ỉu xìu, Tề Ngọc và thiếu niên bước vào nhà. Nhìn thấy sô pha, Bố Bố rất tự giác nhảy lên, tiếp tục cuộn tròn ngủ, hình như đêm nay định độc chiếm nơi này. Tề Ngọc xoa đầu nó, Lạc Thư chỉnh điều hoà, đảm bảo sẽ không làm Bố Bố bị lạnh. Gác mái nằm trên tầng ba, cần bấm nút điều khiển, để hạ bậc thang ẩn xuống. Giống như Lạc Thư nói, bên trong quả thật không rộng, người cao quá cũng không thể đứng thẳng.

Hai người cùng ở bên trong, chỉ còn có chút khoảng trống. Lúc này bọn họ đang nằm trong một cái chăn.

Khi ngẩng đầu nhìn lên ô cửa sổ vuông bên trên, có thể ngắm màn đêm đầy sao. Lần đầu tiên Tề Ngọc ngắm sao với một người, hơn nữa còn đắp chung một cái chăn. “Đây là căn cứ bí mật của tớ.

Trước kia vẫn luôn hy vọng có người ở đây bên cạnh tớ cùng ngắm sao.”

Bên tai là giọng nói trong trẻo của thiếu niên. “Tề Ngọc, tớ rất vui vì người đó là cậu.”

Tề Ngọc thấy thiếu niên nghiêng đầu nhìn hắn.

Khoé mắt cong cong, vẻ mặt hưng phấn, lộ ra hàm răng trắng.

Cười rộ lên rất vui vẻ. Hôm nay là một ngày rất kì lạ. Ít nhất đối với Tề Ngọc mà nói, hắn cảm thấy mình có hơi kì lạ. Mà mấu chốt nhất là, vì thiếu niên ở trước mắt. Hắn am hiểu, cũng thích khống chế tất cả mọi thứ xung quanh.

Hôm nay lại vì cậu thiếu niên này, sinh ra một loại cảm giác mất khống chế xưa nay chưa từng có. Không rõ ràng, rất mỏng manh, chỉ là một khoảnh khắc thôi, cũng đủ làm cho hắn mê muội. Tề Ngọc ngồi dậy, hỏi thiếu niên: “Vì sao cậu thích tôi?”

Trước cái ngày Lạc Thư nói thích hắn, số lần tiếp xúc giữa bọn họ quá ít. Vì sao bỗng dưng lại thích, còn kiên trì lâu như vậy? Đối với hắn mà nói, tình yêu là thứ không quan trọng nhất trong cuộc đời. Thiếu niên cũng ngồi dậy theo, hai tay ôm lấy đầu gối, đỏ mặt lí nhí: “Tớ cũng không biết.”

Chỉ cần nhìn thoáng qua một cái, đã tiến vào lòng cậu, ngày đêm mộng tưởng. “Có thể là cậu đẹp?”

Nhưng nếu chỉ nhìn mặt, cũng không đến mức khiến cho cậu dần trở nên không còn là chính mình. Nói ra lời này, Lạc Thư cho rằng Tề Ngọc sẽ cảm thấy cậu nông cạn, vì thế lén lút nhìn vẻ mặt của hắn, thấy hắn không có biểu tình gì, có hơi mất mát. Thà ghét còn hơn là không thèm để ý. Không thèm để ý, đã nói lên tất cả những cố gắng của cậu đều không được hồi đáp, con đường theo đuổi còn xa lắm mới tới đích. Thật ra Tề Ngọc chỉ là đang mất tập trung. Chờ hắn hoàn hồn lại, đầu của thiếu niên bỗng nghiêng sát qua, gương mặt điển trai gần ngay trước mắt. Giọng điệu của thiếu niên hờn dỗi: “Dù sao ông đây chính là thích cậu, không có lý do, càng nhìn càng thích.”

Nói xong, còn lấy sức, đẩy Tề Ngọc không hề phòng bị ngã xuống. Hai tay Lạc Thư vững vàng chống xuống nệm, đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhìn thẳng vào chàng trai đang nằm trên giường. “Cậu không thích tớ, tớ cũng thích cậu.”

Chàng trai híp mắt, nốt ruồi dưới mí mắt cũng nhiễm lên phần gian xảo, giống như hồ ly câu người. Hắn mím môi, nói một câu sát phong cảnh: “Cậu còn hai lần cơ hội.”

Đáng giận! Sao lại có người đáng giận như vây! Cảm giác uất ức dâng trào trong lồng ngực Lạc Thư, không có chỗ phát tiết. Cuối cùng, cậu cúi đầu hung hăng hôn xuống. Không phải ở môi, mà là ở nốt ruồi dưới mí mắt của Tề Ngọc. Đây là một nốt ruồi mê người. “Cậu như vậy không tốt.”

Hôn xong, cậu liền lên án, “Cậu để cho tớ hôn cậu, ngủ cùng với cậu.

Còn nói tớ ngoan, tớ sẽ hiểu lầm đấy.”

Tề Ngọc cười tủm tỉm: “Cho nên mới nói, cậu ngốc.”

Thật ra hắn đã nhắc nhở, nếu Lạc Thư không giác ngộ được, thì đành chịu. Nhưng vậy cũng tốt.

Đáp lại quá dễ dàng, thì sẽ không thấy những phản ứng thú vị này, sẽ mất đi nhiều lạc thú. Tề Ngọc còn nói: “Cậu nói rất có lý.

Quả thực là tôi nên duy trì khoảng cách với cậu, cho nên những chuyện có thể làm trước đây, sau này cậu không được làm nữa.”

Đây thật sự là tự cầm đá nện vào chân mình, Lạc Thư há hốc mồm. Lời này chẳng khác nào sau này cậu sẽ không thể hôn, không thể nắm tay, không thể ôm, cũng không thể ngủ chung chăn với hắn nữa. Đây hiển nhiên là mua bán lỗ vốn. Cậu không ngốc, không đồng ý. “Cậu nói gì tớ không nghe, ngủ ngon.”

Thiếu niên mặt dày, không phản ứng với hắn. Nói xong, còn hôn Tề Ngọc chụt chụt, rồi mới bằng lòng nằm xuống ngủ. Lúc này giả ngu, mới là thượng sách. (5) Cửa sổ trên mái nhà có ánh sao xẹt qua. Hai người nằm ngủ cạnh nhau. Tề Ngọc trong mơ nghĩ: Vừa ngốc vừa đáng yêu, muốn hung hăng khi dễ quá. Lạc Thư trong mơ nghĩ: Hình như mơ thấy chuyện gì đó xấu hổ, trong mơ hắn xấu xa trêu chọc lão tử.

Thì ra cái này gọi là khóc đến… Sung sướng (đỏ mặt) Bố Bố trong mơ nghĩ: Chẹp chẹp ~
Bình Luận (0)
Comment