Người đến mang một cặp kính gọng vàng, mặc một bộ vest thẳng thớm, đứng ở cửa ôn văn nhã nhặn nói: “Chào các cậu.”
Những người trong phòng riêng nhìn nhau, hết người này đến người khác đều mím môi không nói gì.
Người đến là anh cả nhà họ Lục.
Trong giới của họ, anh vẫn luôn thuộc về sự tồn tại của đứa trẻ nhà người ta, đừng nhìn vẻ ngoài ôn văn nhã nhặn của anh, những việc làm sau lưng còn tàn nhẫn hơn trò chơi gia đình của đám trẻ con như họ nhiều.
Vẻ mặt anh cả nhàn nhạt, trên mặt mang theo nụ cười không chạm đến đáy mắt, ôn tồn nói: “Các cậu định đánh ai?”
Mấy người vừa đứng dậy đồng loạt lùi về sau mấy bước, để lộ ra Phó Minh Đường sau lưng họ.
Phó Minh Đường cũng có hơi hoảng, anh cúi đầu không nói gì.
Anh cả cũng không làm khó anh, ánh mắt anh rơi trên người Lục Yến An đang đứng phía sau, hơi bất ngờ: “An An cũng ở đây à.”
Lục Yến An sớm đã nhìn rõ người đến là ai, liền đột ngột đẩy Thôi Văn Chu ra khỏi người mình, khiến đối phương có hơi không vui “chậc” một tiếng, nhưng may mà không có hành động gì quá đáng.
Cậu ta ngoan ngoãn mím môi cười: “Anh cả.”
Anh cả gật đầu, sau đó thu hồi tầm mắt, anh trầm mặt nói với Lục Yến Trạch: “Về nhà với anh.”
Lần này những người có mặt không một ai dám cản.
Trên xe về nhà, anh cả vẫn luôn không nói gì, Lục Yến Trạch nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, câu được câu chăng trò chuyện với Ôn Gia Nhiên.
“Anh cả có phải giận rồi không?”
Ôn Gia Nhiên hỏi rất cẩn thận.
“Không cần quan tâm đến anh ta, ai biết anh ta giận cái gì?”
“Nhưng mà…”
Lục Yến Trạch không thích cậu cứ mãi nhắc đến người khác, anh khéo léo chuyển chủ đề: “Nhiên Nhiên có thể nói cho tôi biết, trước đó tại sao đột nhiên lại không đi nữa không?”
Ôn Gia Nhiên nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cậu chậm rãi giải thích: “Anh không thấy Lục Yến An rất kỳ lạ sao?”
“Hửm?”
Ôn Gia Nhiên cũng không biết Lục Yến An kỳ lạ ở đâu, cậu cứng đầu nói: “Hành vi vẫn luôn nhằm vào anh của cậu ta rất kỳ lạ, theo lý mà nói, anh về nhà rồi, cậu ta là đứa trẻ bị bế nhầm, lẽ ra nên có quan hệ tốt với anh, sợ mình bị đổi lại mới phải, nhưng cậu ta ngược lại cứ nhằm vào anh mãi, ra vẻ muốn đuổi anh đi…”
Ôn Gia Nhiên càng nói càng cảm thấy giống thật: “Trừ phi, trên người cậu ta có bí mật lớn hơn, hơn nữa bí mật này còn có liên quan đến anh, cho nên cậu ta mới trăm phương ngàn kế muốn đuổi anh đi, để đề phòng bí mật này bị phát hiện!”
“Cho nên?”
“Cho nên chúng ta phải điều tra sự thật!”
Ôn Gia Nhiên nói rất chính nghĩa, Lục Yến Trạch không biết tại sao cậu cứ mãi gây khó dễ với Lục Yến An, nhưng vẫn thuận theo ý cậu nói: “Được.”
Trong xe lại yên tĩnh trở lại, Lục Yến Trạch dựa vào đó, trong đầu không biết tại sao lại nghĩ đến hình ảnh Thôi Văn Chu ôm eo Lục Yến An.
Giữa đàn ông với đàn ông…
Sẽ như thế nào?
Anh nhớ Ôn Gia Nhiên từng nói mình rất trắng, mắt màu xanh lam, tóc màu hạt dẻ…
Suy nghĩ của Lục Yến Trạch dần dần bay xa, một thiếu niên trắng đến chói mắt từ từ xuất hiện trong đầu anh.
Anh bỗng chốc nhắm mắt lại, xua đi bóng dáng của thiếu niên, sau đó như kẻ trộm chột dạ gọi hai tiếng: “Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên?”
Đối phương không có tiếng động, có lẽ là ngủ rồi?
Lục Yến Trạch thở phào nhẹ nhõm, anh lén lút lấy điện thoại ra cẩn thận gõ một câu hỏi vào ô tìm kiếm.
Anh càng xem càng đỏ mặt, chỉ cảm thấy trên người đâu đâu cũng nóng, tim đập nhanh, hơi thở trở nên dồn dập, ngón tay lướt trên màn hình cũng bắt đầu hơi run, ánh mắt dán chặt vào mấy chữ trên màn hình… vào… ướt…
Cổ họng nuốt một cái, anh cảm thấy mình quả thực hơi, cái đó.
Ngay lúc này, giọng của Ôn Gia Nhiên bất ngờ vang lên: “Anh đang xem gì vậy? Tiếng tim đập lớn đến mức làm tôi thức giấc.”
Cậu phàn nàn.
Tay Lục Yến Trạch run lên, điện thoại suýt nữa thì bị anh ném ra ngoài, anh cả nhíu mày nhìn qua, sau đó nói với tài xế: “Lái chậm một chút.”
Tài xế đáp một tiếng, anh cả liếc nhìn Lục Yến Trạch, thấy mặt anh đỏ lợi hại, không nhịn được hỏi: “Bị bệnh?” Anh vừa nói, vừa định sờ trán Lục Yến Trạch, bị Lục Yến Trạch né qua: “Không sao… anh nghỉ ngơi đi.”
Anh nói hàm hồ, anh cả vẫn không yên tâm, anh cẩn thận quan sát Lục Yến Trạch từ đầu đến chân, cảm thấy đối phương chắc là thật sự không có chuyện gì, liền nhắm mắt lại, anh từ công ty chạy đến, bây giờ thật sự có hơi mệt.
Lục Yến Trạch thề, lần đầu tiên trong đời anh ngồi thẳng tắp như vậy: “Không có gì… chỉ là xem linh tinh giết thời gian thôi.”
Ôn Gia Nhiên nhíu mày, cậu có thể cảm nhận được, cùng với tiếng nói của cậu, tim Lục Yến Trạch càng đập càng nhanh, đến mức trong tai cậu toàn là tiếng “thình thịch” inh tai nhức óc.
Cậu hồ nghi nói: “Tôi cũng muốn xem.”
Ánh mắt Lục Yến Trạch lảng tránh, lắp bắp nói: “Cũng… cũng không có gì đáng xem, điện thoại của tôi sắp hết pin, hay là…”
Ôn Gia Nhiên bị khơi gợi càng thêm tò mò, thấy Lục Yến Trạch không cho mình xem, cậu đảo mắt, sau đó nhỏ giọng nói: “Thôi được.”
Cậu càng thêm đáng thương: “Tôi bị mắc kẹt ở đây, không chơi điện thoại được, không làm được gì cả, anh còn giấu tôi có bí mật nhỏ.”
Nói đến cuối cùng trong giọng nói thậm chí còn mang theo tiếng khóc nức nở, tim Lục Yến Trạch thắt lại, cũng không quan tâm gì đến việc có mất mặt hay không, lập tức bật sáng màn hình điện thoại, đặt trước mắt, hoảng hốt giải thích: “Cho cậu xem, cho cậu xem, cậu đừng khóc…”
Ôn Gia Nhiên thấy kế hoạch thành công, híp mắt cười, sau đó qua tầm mắt của Lục Yến Trạch nhìn về phía màn hình điện thoại.
Đợi cậu nhìn rõ nội dung trên màn hình.
Ôn Gia Nhiên: “……”
Mặt cậu lập tức trở nên đỏ bừng, cả người trong đầu Lục Yến Trạch phát ra một tiếng hét chói tai: “Lục Yến Trạch! Anh… sao anh dám xem thứ này?! Mau bỏ ra! Mau bỏ ra!”
Ôn Gia Nhiên cảm thấy mắt mình đều bẩn hết cả lên.
Lục Yến Trạch toát mồ hôi trán, anh có hơi lúng túng co ngón tay, tay chân luống cuống tắt màn hình, sau đó nhỏ giọng nói: “Cái đó… tôi chỉ xem thôi.”
Đối phương không có tiếng động, Lục Yến Trạch hơi hoảng: “Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên? Cậu giận sao?”
Ôn Gia Nhiên vẫn không nói gì, lúc này đầu óc cậu choáng váng, cả thế giới bắt đầu xoay tròn trước mắt cậu, bên tai vang vọng giọng Lục Yến Trạch gọi cậu, cậu muốn trả lời, nhưng thật sự không có sức để nói.
Giây tiếp theo, trước mắt cậu tối sầm.
Anh cả vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy một cái đầu dựa lên vai mình, anh mở mắt cúi đầu nhìn, Tiểu Trạch không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, cơ thể theo quán tính đổ qua, anh cả nghĩ nghĩ đưa tay muốn đổi tư thế cho anh.
Ngay khoảnh khắc ngón tay vừa đặt lên vai đối phương, Lục Yến Trạch bỗng nhiên mở mắt.
“Tiểu Trạch em…”
Giọng anh cả bỗng chốc dừng lại, bởi vì vẻ mặt của Tiểu Trạch lúc này hoàn toàn khác với trước đây.
Ôn Gia Nhiên không nhận ra sự khác thường của anh cả, cậu có hơi ngại ngùng cười với đối phương, sau đó ngồi thẳng người dậy.
Đồng tử của anh cả thoáng chốc co rút, biểu cảm này…
Anh cố gắng đè nén cơn sóng dữ dâng trào trong lòng, sau đó ho khẽ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Gia Nhiên, ngồi ngay ngắn, sắp về đến nhà rồi.”
“Vâng.”
Hửm?
Ôn Gia Nhiên phản ứng lại, cả người đều cứng đờ tại chỗ.