Sau Khi Biến Mất Khỏi Thân Thể Thiếu Gia Thật, Anh Phát Điên

Chương 59

Lục Yến Trạch rất rõ ràng tình cảm của mình đối với Ôn Gia Nhiên đến quá đột ngột, giống như một trận mưa rào không hề báo trước, trong nháy mắt đã nhấn chìm toàn bộ con người anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đối với một người nảy sinh tình cảm nồng nàn như vậy, và mãnh liệt đến mức khiến anh gần như không thể tự kiểm soát.

Đôi khi chính Lục Yến Trạch cũng không phân biệt được, trong đó có bao nhiêu là sự dựa dẫm? Có bao nhiêu là tình yêu?

Nhưng điều đó thì có quan hệ gì?

Anh gần như chỉ mất không phẩy không không không một giây đã nghĩ thông được mọi chuyện.

Bởi vì trên thế giới này không có ai yêu tôi lúc tôi sa sút.

Cho nên tôi yêu bản thân mình hơn bất kỳ ai khác.

Do đó.

Đã sinh ra Ôn Gia Nhiên.

Cho nên em ấy không yêu tôi, chính là phản bội tôi.

Em ấy chỉ có thể yêu tôi.

Hai người náo loạn một trận, Ôn Gia Nhiên nói hết lời này đến lời khác, cuối cùng cũng để Lục Yến Trạch buông tay mình ra, cảm giác chỉ có thể điều khiển một tay, khiến cậu cảm thấy mình như một người tàn tật, cho nên cậu vô thức muốn thu về, hoàn toàn nhường quyền điều khiển cơ thể cho Lục Yến Trạch.

Nhưng rất nhanh, cậu đã phát hiện, Lục Yến Trạch vậy mà trực tiếp giao cơ thể ra, trong đầu, giọng của anh vẫn còn mang theo sự khàn khàn vừa mới khóc xong: “Anh muốn nhìn em.”

Cuối cùng, anh còn có hơi ngượng ngùng bổ sung: “Như vậy em sẽ không chạy mất được.”

Ôn Gia Nhiên: “……”

Được thôi.

Cậu cúi đầu nhìn tay phải, vì bị buộc quá chặt, dẫn đến trên cổ tay có một vệt đỏ rõ ràng, thậm chí trông đã có hơi sưng đỏ.

Cậu đưa tay lên nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó giả vờ bất mãn lẩm bẩm: “Anh xem anh làm chuyện tốt gì này!”

Lục Yến Trạch: “……”

Anh lựa chọn điếc có chọn lọc mà hỏi ngược: “Sao vậy? Như thế này không phải rất đẹp sao?”

Ôn Gia Nhiên kinh ngạc.

Ôn Gia Nhiên tức giận.

Cậu bất chợt đấm một cái xuống giường: “Thế này mà để người khác nhìn thấy sẽ nói sao?!”

Lục Yến Trạch sững sờ, nhưng giây tiếp theo, anh đột nhiên phấn khích lên, anh muốn giới thiệu Nhiên Nhiên cho tất cả mọi người.

Bởi vì tối hôm Nhiên Nhiên biến mất anh đã nghĩ rất nhiều.

Anh đã phát hiện ra một chuyện rất quan trọng, Nhiên Nhiên sống trong cơ thể anh, cậu không có bạn bè, không có gia đình, tất cả vòng quan hệ xã hội mà cậu có bây giờ đều bắt nguồn từ anh.

Điều này đối với Nhiên Nhiên không công bằng.

Cậu nên có nhiều mối ràng buộc hơn trên thế giới này, như vậy cậu có phải sẽ không bất ngờ biến mất nữa không?

Nghĩ đến điểm này, Lục Yến Trạch bỗng nhiên nói: “Anh nghĩ sẽ không có ai để ý đến chuyện này đâu, nhưng nếu thật sự có người hỏi, em có thể trực tiếp nói là anh làm.”

Ôn Gia Nhiên nghẹn lời.

Chuyện này có thể nói ra ngoài được à?

E rằng cậu giây trước nói ra, giây sau, người khác sẽ báo cảnh sát mất.

Lục Yến Trạch dường như đã nhận ra sự không tình nguyện của Ôn Gia Nhiên, anh nghĩ nghĩ rồi nói rất nhanh: “Chúng ta đi đổi tên đi.”

Ôn Gia Nhiên: “…???”

Cậu nghi ngờ mình đã nghe nhầm: “Không phải anh mới đổi tên sao?”

“Ừm.”

Lục Yến Trạch dừng lại một chút bổ sung: “Nhưng anh bây giờ cảm thấy cái tên Ôn Gia Nhiên hay hơn, chúng ta có thể đổi tên thành cái này.”

Ôn Gia Nhiên bỗng nhiên im lặng, Lục Yến Trạch không hiểu chuyện gì, anh cảm thấy có lẽ là mình nói chưa đủ thẳng thắn, Nhiên Nhiên chưa hiểu ý anh, cho nên anh bổ sung.

“Như vậy, sau này cơ thể này chính là của em…”

Giọng anh nhỏ nhỏ, ngữ điệu nhẹ nhàng, mang theo sự mê hoặc: “Sau này anh làm nhân cách phụ của em được không?”

Ôn Gia Nhiên không nói gì, cậu cúi người, nhặt đôi giày thể thao dưới đất, vành mắt lại lặng lẽ đỏ lên.

Lục Yến Trạch càng nói càng phấn khích: “Đúng rồi, còn có Trần Vọng, đến lúc đó sau khi đổi tên xong, em có thể đi tìm cậu ta tự giới thiệu trước, cậu ta là người bạn tốt nhất của anh, các em chắc cũng sẽ hòa hợp…”

Giọng anh bất chợt dừng lại.

Bởi vì anh nhìn thấy một giọt nước, rơi xuống trên mặt đất.

Và không hề có dấu hiệu dừng lại mà vẫn tiếp tục rơi xuống.

Đó là nước mắt của Ôn Gia Nhiên.

Anh lập tức hoảng hốt: “Sao vậy? Anh nói sai gì sao?”

Vai của Ôn Gia Nhiên khẽ run, cậu cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng nước mắt vẫn không nghe lời mà từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cậu cúi người, một tay cầm đôi giày thể thao, cứ thế lặng lẽ khóc.

Lục Yến Trạch hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, anh do dự nửa ngày, mới thử điều khiển đôi tay của cơ thể, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt Ôn Gia Nhiên.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, anh cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc, không thể diễn tả bằng lời truyền đến từ trên người Ôn Gia Nhiên.

Anh có hơi luống cuống nói: “Anh làm em giận à?”

“Ừm.”

Hiếm thấy, lần này Ôn Gia Nhiên đã đáp lại anh.

Lục Yến Trạch không hiểu tại sao cậu lại tức giận, Ôn Gia Nhiên sụt sịt mũi, vừa đi giày cho mình vừa nói: “Anh làm tôi giận, cho nên, nếu anh còn muốn tôi để ý đến anh, thì những lời vừa nãy đừng nói nữa.”

Lục Yến Trạch không cam lòng cho lắm, anh cảm thấy đề nghị vừa nãy của mình rất tốt, cho nên anh không nhịn được biện giải: “Nhưng mà…”

“Lục Yến Trạch!”

Lần này giọng của Ôn Gia Nhiên rất lớn, Lục Yến Trạch lập tức ngậm miệng lại.

“Cơ thể này là của anh, gia đình của anh, bạn bè của anh, họ đều thuộc về anh, còn tôi…”

c** nh* giọng nói: “Tôi cũng thuộc về anh, cho nên, tôi sẽ vĩnh viễn không đi cướp những thứ thuộc về anh, những lời vừa nãy, khiến tôi rất đau lòng, nếu anh không muốn tôi đau lòng, thì đừng nói nữa.”

Lục Yến Trạch lúc này đầu óc trống rỗng, trong không gian ý thức, hai tay anh không khống chế được mà run lên.

Phấn khích, kích động, không biết phải làm sao.

Những cảm xúc hỗn loạn va chạm qua lại trong đầu anh.

Cuối cùng những cảm xúc này đều hóa thành một câu nói.

“Tôi cũng thuộc về anh.”

“Tôi cũng thuộc về anh.”

“Tôi cũng thuộc về anh.”

Đây là lần đầu tiên anh từ miệng Ôn Gia Nhiên nghe được câu nói này, Lục Yến Trạch phấn khích cắn vào đầu lưỡi, hồi lâu sau, anh mới thăm dò nói.

“Em thuộc về anh?”

“Ừm.”

Ôn Gia Nhiên đã hoàn toàn nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề trên người Lục Yến Trạch, đồng thời, cậu cố chấp đổ tất cả những điều này lên đầu mình.

Cậu muốn khuyên Lục Yến Trạch đi khám bệnh, nhưng cậu rất rõ ràng, chuyện này trong tai Lục Yến Trạch, không khác gì cậu muốn tự sát.

Lục Yến Trạch sẽ không đồng ý.

Cậu cũng không thể ép anh đi, điều đó chỉ khiến bệnh tình của anh ngày càng nghiêm trọng.

Ôn Gia Nhiên hoàn toàn không biết nên làm thế nào nữa, đặc biệt là cậu biết mình không thể ở lại đây quá lâu.

Các loại nguyên nhân xen lẫn vào nhau.

Khiến cậu đau lòng đến sắp chết.

Cuối cùng, Ôn Gia Nhiên tự buông thả nghĩ.

Vậy thì để Lục Yến Trạch được như ý nguyện đi, ít nhất trước khi cậu đi, để anh có được mọi thứ anh muốn, đây là điều duy nhất cậu có thể làm cho anh.

Ôn Gia Nhiên đi giày xong đứng dậy, cậu cụp mắt xuống, hàng mi không ngừng run rẩy.

“Lục Yến Trạch.”

“Hửm?”

“Chúng ta hẹn hò đi.”

 
Bình Luận (0)
Comment