Tiếng đếm ngược dừng lại, rất nhanh, giọng nói của tiểu thư hệ thống vang lên.
【Đếm ngược rời khỏi thế giới: 1263630 giây】
Ôn Gia Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngay trong vài giây cậu còn đang ngẩn người, Lục Yến An bỗng từ phía bên kia giường đột ngột chạy tới, trong ánh mắt cười như không cười của Thôi Văn Chu, cậu ta gấp gáp nói: “Mang tôi đi, tôi không muốn ở lại đây.”
Ôn Gia Nhiên nhìn khuôn mặt có phần méo mó vì vội vã của cậu ta, trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn chọn đưa cậu ta rời khỏi đây.
Ra khỏi nhà, cậu không vội gọi xe, mà đi bộ từ từ dọc theo con đường, Lục Yến An trông có vẻ sức khỏe không tốt thật, cậu ta đi chưa được mấy bước đã thở hổn hển giảm tốc độ lại.
Ôn Gia Nhiên hỏi Lục Yến Trạch: “Anh không muốn nói gì với cậu ta sao?”
Đối phương từ tối qua đến giờ vẫn luôn rất im lặng, nhưng đối với câu hỏi của Ôn Gia Nhiên vẫn cứng rắn đưa ra câu trả lời: “Không có.”
Ôn Gia Nhiên thở dài, c** nh* giọng nói: “Nhưng em có.”
Cậu nói xong liền bất ngờ xoay người, bước chân của Lục Yến An dừng lại, cậu ta nhìn Lục Yến Trạch, trong mắt mang theo sự căm ghét.
“Lục Yến An.”
Ôn Gia Nhiên nhìn xuống cậu ta từ trên cao, khẽ hỏi: “Ban đầu tôi vẫn luôn không hiểu rốt cuộc cậu muốn làm gì? Khi tôi vừa về nhà, họ rất thương cậu, thậm chí muốn để cậu ở lại nhà, nếu không phải cậu 5 lần 7 lượt tìm tôi gây sự, có lẽ bây giờ cậu vẫn là cậu chủ nhỏ được nhà họ Lục yêu thương.”
Cậu vừa nói, vừa đi về phía Lục Yến An, đối phương giật mình, vội vàng lùi lại, Ôn Gia Nhiên vẫn đang nói: “Nhưng sau này tôi nghĩ thông rồi, bởi vì con người cậu chính là như vậy, lòng tham, sự đố kỵ và ích kỷ toát ra từ trong xương tủy, những thứ này khiến cậu không thể nào an phận thủ thường được, nhưng bây giờ không quan trọng nữa, bởi vì…”
Cậu từng chữ từng chữ nói: “Ngày-vui-của-cậu-đến-đây-là-hết-rồi.”
Lục Yến An bất chợt ngẩng đầu nhìn qua, hồi lâu, trên mặt cậu ta lộ ra một nụ cười méo mó: “Là bà ta tự mình nhảy xuống, có liên quan gì đến tôi? Cho dù cảnh sát tìm được tôi thì sao? Cuối cùng vẫn phải thả tôi ra…”
“Giám định quan hệ huyết thống.”
Giọng nói nhẹ bẫng của Ôn Gia Nhiên vừa thốt ra, Lục Yến An như bị ai đó bóp cổ, trợn tròn mắt nhìn cậu.
“Tôi giao đồ cho anh cả rồi, người trong nhà đều đã biết chuyện này, cậu nghĩ cậu còn có thể dựa vào tiền của nhà họ Lục để sống cuộc sống cơm áo không lo, cao cao tại thượng đó sao? Không.”
Ôn Gia Nhiên lạnh lùng nói: “Cổ phần của cậu sẽ bị thu hồi, thẻ ngân hàng sẽ bị đóng băng, ngay cả cái họ hiện tại của cậu cũng sẽ bị đổi đi.”
Cậu cười cười: “Cậu biết đấy, họ có vô số cách để khiến cậu đổi cái tên này, à, quên mất, vòng bạn bè trước đây của cậu cũng không thể nào chấp nhận cậu nữa, Lục Yến An, cậu vĩnh viễn không thể nào quay trở về cuộc sống trước đây được nữa, bây giờ…”
Cậu cụp mắt xuống, nhìn Lục Yến An: “Bây giờ nó đều thuộc về tôi.”
Ôn Gia Nhiên nhường lại cơ thể, Lục Yến Trạch ngơ ngác tiếp quản mọi thứ, trái tim anh đập thình thịch dữ dội, Ôn Gia Nhiên khẽ nói trong đầu anh: “Nói ra những gì anh muốn nói đi.”
“Nhưng anh không có gì để nói cả.”
Lục Yến Trạch có hơi mờ mịt nghĩ.
Anh và Lục Yến An có gì để nói chứ? Anh rất ghét người này, anh không muốn để ý đến cậu ta, nhưng giọng nói của Ôn Gia Nhiên trong đầu kiên định nói: “Không, anh có.”
Có gì?
Sao anh không biết?
Môi Lục Yến Trạch mấp máy, không biết nên nói gì, mà Lục Yến An đối diện đã gần như sụp đổ, đôi mắt cậu ta đỏ hoe, đầy căm ghét nhìn Lục Yến Trạch: “Thuộc về mày? Mày có tư cách gì? Tại sao mày có thể thắng tao? Chẳng qua là vì dòng máu trong huyết quản của mày thôi! Nếu không có cái đó, cả đời này mày cũng chỉ là một vũng bùn lầy, tao sẽ là sự tồn tại mà cả đời này mày phải ngước nhìn…”
“Nhưng mày chính là không có.”
Lục Yến Trạch vô thức nói.
Lục Yến An lập tức cứng họng, Lục Yến Trạch nói rất nhanh: “Chính là dòng máu này thì sao? Cả đời này mày cũng không thể nào có được.”
Lục Yến Trạch nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lục Yến An, như thể tìm thấy thú vui gì đó: “Chỉ cần có cái này, cho dù tao có như thế nào, cho dù trong lòng họ rốt cuộc nghĩ thế nào, họ nhất định sẽ đón tao về nhà, còn mày thì sao?”
“Không có thứ này, mày chẳng là gì cả, mày muốn ở lại, chỉ có thể làm nũng bán manh, để đổi lấy sự mềm lòng của họ, Lục Yến An, mày và tao trước giờ chưa bao giờ cùng một đẳng cấp.”
Lục Yến An ôm ngực ngồi trên đất, thở hổn hển từng ngụm lớn, cậu ta biết, Lục Yến Trạch nói không sai một chút nào.
Trước đây cậu ta ở nhà họ Lục là dáng vẻ gì?
Cậu ta là đối tượng được ba Lục mẹ Lục thiên vị, gần như cưỡi trên đầu tất cả mọi người làm mưa làm gió.
Lúc đó, cậu ta ghét cay ghét đắng Lục Yến Tu.
Rõ ràng họ là anh em sinh đôi, tại sao cơ thể Lục Yến Tu lại tốt như vậy? Còn cậu ta thì kéo lê một cơ thể bệnh tật ốm yếu?
Đều là lỗi của Lục Yến Tu, thằng cha đó đã hút hết dinh dưỡng của mình.
Vì vậy cậu ta thường xuyên tìm Lục Yến Tu gây sự, công khai ngấm ngầm để ba Lục mẹ Lục phớt lờ Lục Yến Tu.
Nhưng cuối cùng cậu ta phát hiện, những thứ này đối với Lục Yến Tu một chút tác dụng cũng không có.
Thằng cha đó căn bản không nhận ra sự thiên vị, không nhận ra mình đang chỉnh nó, cả ngày vui vẻ hớn hở đi theo sau mông mình, ra vẻ một người anh tốt.
Ngu chết đi được.
Sau này nữa, cậu ta phát hiện ra sự thật, cậu ta bắt đầu trở nên hoảng sợ, trở nên bất an.
Cậu ta bắt đầu tiếp cận cặp cha mẹ ruột gọi là kia, công khai ngấm ngầm tiết lộ thân phận của Lục Yến Trạch và mình ra ngoài, ám chỉ họ để Lục Yến Trạch biến mất, mặt khác thì bắt đầu lấy lòng Lục Yến Tu mà mình vẫn luôn xem thường, bởi vì cậu ta biết rất rõ, một khi sự thật bị vạch trần, người có thể bị cậu ta lợi dụng chỉ có Lục Yến Tu.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu, mọi chuyện đều rất thuận lợi, nhưng tại sao? Tại sao bây giờ lại biến thành thế này?
Lục Yến An bỗng từ trên đất đứng dậy, nhưng cơn choáng váng bất ngờ ập đến, khiến cậu ta lại ngã ngồi xuống.
Lục Yến Trạch: “…”
Ôn Gia Nhiên: “…”
Lục Yến Trạch gần như bật cười thành tiếng, anh ngồi xổm xuống, một tay vỗ vỗ vào mặt Lục Yến An, nỗi uất khí tích tụ trong lồng ngực nhiều năm dường như vào lúc này đột nhiên có chỗ giải tỏa, anh vui vẻ nói: “Chờ tin tức ba mẹ bắt mày đổi tên đi, từ nay về sau, mày sẽ giống như người cha cờ bạc vũ phu kia của mày, trở thành trò cười bị người đời phỉ nhổ.”
“Còn nữa… đừng để tao nghe thấy mày gọi người nhà họ Lục là bố mẹ anh trai gì đó nữa, đó là cách xưng hô mà chỉ tao mới được gọi, mày còn chưa xứng.”
Nói xong, anh không để ý đến khuôn mặt tái mét của Lục Yến An, đứng dậy.
Lục Yến Trạch cảm thấy một sự sảng khoái và nhẹ nhõm chưa từng có, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ bỏ vào lúc này, anh nheo mắt nhìn thiếu niên đứng bên đường.
Ánh nắng chiếu lên người cậu, mang theo một vầng sáng dịu dàng, thiếu niên mắt xanh nghiêng đầu cười tủm tỉm với anh.
Lục Yến Trạch nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp của cậu.
“Chúc mừng một khởi đầu mới, Lục Yến Trạch.”
(Cầu xin những món quà nhỏ miễn phí, hehe)