Quay về từ cầu vượt, Đường Mạt cứ suy đi tính lại lời của ông lão với Tống Trường Độ.
Ông lão nói rằng rất nhiều lúc, con người mới là yếu tố quan trọng quyết định tất cả.
Một mối quan hệ thân mật, chỉ cần bản thân cậu thừa nhận và đi đến cuối cùng, ai có thể nói đó không phải là "chính duyên" đâu?
Ông lão: "Phúc bài chỉ là một ngoại lực, nhưng duyên phận vẫn nằm trong tay chính mình."
Nói cách khác, cho dù là một mối duyên được trời định, nếu cả hai không biết trân trọng, làm ầm ĩ lên, trách móc, làm tổn thương nhau, duyên lành cũng sẽ trở thành "oan nghiệt".
Đường Mạt nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi đến kết luận: "Chúng ta có bị lừa không vậy?"
Nói đi nói lại, mọi thứ dường như đều theo lòng họ, "Phúc bài" căn bản không có khả năng "thần diệu" đến vậy.
Tống Trường Độ nói không phải bị lừa.
Bất kể là phản ứng của cơ thể Đường Mạt với "Phúc bài" hay lời nói của ông lão, đều chứng minh chỉ cần tình cảm của họ đủ kiên định, sứ mệnh của "Phúc bài" đã đạt được.
Sứ mệnh hoàn thành, tác dụng phụ tự nhiên cũng biến mất.
Đường Mạt suy ngẫm: "Ý là chỉ cần chúng ta không thay lòng đổi dạ, thì không cần lo lắng?"
Tống Trường Độ gật đầu: "Hẳn là vậy."
Chỉ cần không thay lòng, thì có thể coi là "chính duyên".
Đường Mạt đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Vậy thì được."
Có lời nói này của ông lão, họ cũng không cần cả ngày lo lắng bất an nữa.
Tống Trường Độ cũng yên tâm. Chỉ là nghĩ đến sau này sẽ không còn được gặp Đường Mạt nhỏ nhắn, đáng yêu, trắng trắng mềm mềm nữa, anh thấy có chút tiếc nuối.
Biết thế anh nên quay nhiều video và chụp nhiều ảnh hơn.
Đường Mạt, người cảm thấy nhẹ nhõm cả người, đi được hai bước, lại nghĩ đến một "ý tưởng" mới: "Vậy sau này nếu tôi đột nhiên bị thu nhỏ, có phải là chứng tỏ giữa chúng ta có người thay lòng đổi dạ rồi không?"
Tống Trường Độ rõ ràng đã nghĩ đến điều này từ lâu: "Hẳn là vậy."
Đường Mạt vui vẻ: "Thế thì tốt quá rồi. Cái này chuẩn hơn cả 'máy phát hiện nói dối' nữa."
Nói xong, cậu nhìn về phía Tống Trường Độ, giọng đầy "đe dọa": "Nếu vậy, cậu cũng phải cẩn thận một chút. Sau này nếu cậu dám thay lòng đổi dạ, tôi chắc chắn sẽ phát hiện ra đầu tiên đấy."
Đến lúc đó, cho dù có biến thành đứa trẻ ba tuổi, cậu cũng sẽ nhảy lên "chặt đầu gối" Tống Trường Độ!
Tống Trường Độ: "..."
Không cảm thấy bị đe dọa, ngược lại còn thấy bạn trai cố tỏ ra "hung dữ" quá đáng yêu.
Nhưng lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, không thể nói ra.
Nói ra lại khiến ai đó "xù lông" lên.
****
Thu đi đông đến. Kể từ khi Tống Trường Độ đón sinh nhật xong, kỳ nghỉ đông đã đến rất nhanh.
Đường Mạt và Tống Trường Độ đón nhận lần chia xa lâu nhất đầu tiên sau khi yêu nhau.
Đêm giao thừa, một giờ cuối cùng trước khi năm mới đến, Đường Mạt trốn gia đình vào phòng gọi video cho bạn trai.
Nhà Tống Trường Độ rất yên tĩnh, không giống nhà Đường Mạt. Tiếng ca múa tưng bừng của chương trình Xuân Vãn và tiếng trò chuyện của mọi người trong nhà hòa vào nhau, ấm áp và náo nhiệt.
Đường Mạt phóng to màn hình của Tống Trường Độ, hỏi: "Chị cậu về rồi à?"
Bên Biện Chi đã có tuyết rơi được hai ngày. Lúc này trên trời cũng đang bay tuyết nhỏ. Tống Trường Độ thở ra một làn hơi lạnh, trả lời: "Ăn cơm tất niên xong thì về rồi."
Đường Mạt: "Vậy bây giờ nhà cậu chỉ có cậu và ba cậu ở nhà?"
Tống Trường Độ gật đầu: "Ừ. Ba tôi đã đi nghỉ ngơi rồi."
Nhà anh không có thói quen thức đón giao thừa. Chỉ là tối nay, những chiếc đèn lồng nhỏ ở phòng khách vẫn sáng cho đến bình minh.
Đường Mạt tưởng tượng một chút, cảm thấy có vẻ cô quạnh: "Biết thế tôi đã rủ cậu về nhà tôi ăn Tết."
Như vậy sẽ không phải đón giao thừa một mình, cô đơn.
Tống Trường Độ từ nhỏ đến lớn đều ăn Tết như vậy. Trước đây, anh chưa bao giờ thấy cô đơn hay lạnh lẽo. Nhưng năm nay, nhìn Đường Mạt trong màn hình điện thoại, anh bỗng nhiên thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc cả gia đình đoàn viên vui vẻ, bên cạnh anh lại thiếu đi một người.
Đường Mạt cũng chú ý đến cảm xúc thoáng qua trong mắt Tống Trường Độ. Cậu mím môi dưới: "Năm sau, năm sau Mạt ca nhất định sẽ dẫn cậu về nhà ăn Tết."
Tống Trường Độ: "Được."
Đường Mạt: "Anh chụp ảnh bữa cơm tất niên cho em xem, là ba anh làm sao?"
Tống Trường Độ lắc đầu: "Thuê đầu bếp đến nấu."
Đường Mạt: "Em nói mà. Nhìn cách bày trí, trông hoàn toàn không giống với bữa ăn hôm Quốc khánh em đến nhà anh."
Tống Trường Độ: "Nhà em thì sao?"
"Vì bà nội ở nhà em, nên mỗi năm bữa cơm tất niên đều ăn ở nhà em. Mọi người đều cùng nhau làm." Đường Mạt kể cho anh nghe:
"Hôm nay con cá là cậu em câu được, do dì làm. Tôm thì mua..."
Gia đình Đường Mạt có nhiều họ hàng thân thiết. Năm nay, bữa cơm tất niên họ đã phải ngồi chen chúc ba bàn, ngay cả bàn trà cũng bày một bàn cho trẻ con.
"Sau khi vào đại học, em đã hoàn toàn 'thoát ly' khỏi bàn trẻ con." Đường Mạt hạ giọng: "Nhưng thực ra em thích ngồi bàn trẻ con hơn."
Không ai mời rượu, khi ăn cơm cũng không có người lớn hỏi về việc học hành hay sở trường này nọ.
Đáng tiếc, sau khi vào đại học, cậu đã bị các em, cháu "loại" khỏi bàn trẻ con.
Sau khi vào đại học, người lớn không hỏi về việc học nữa, chuyển sang hỏi cậu đã có bạn gái chưa.
Nói đến đây, Đường Mạt thở dài, rầu rĩ mở miệng: "Mấy ông chú uống rượu vào là bắt đầu 'chém gió' ấy mà."
Tống Trường Độ: "Nghe có vẻ rất náo nhiệt."
"Náo nhiệt lắm." Đường Mạt nói: "Người lớn uống rượu, 'chém gió', chơi mạt chược. Trẻ con thì tranh giành TV, giành đồ chơi, khóc ầm ĩ. Từ sáng sớm nay, tai emi đã không được yên tĩnh rồi. Mẹ t còn bắt em đi cùng chị họ để đi mua đồ ăn..."
Dù chỉ mới qua một ngày, Đường Mạt cũng có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với Tống Trường Độ. Hơn nữa, cậu không cần "kịch bản", cơ bản là nghĩ đến gì nói đó.
Tống Trường Độ nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi lại vài câu.
"Anh không biết đâu. Hôm nay bọn em đi chợ mua thịt ba chỉ, ông chủ quán thịt thấy chúng em còn trẻ, còn định 'chặt chém'. May mà chị họ —"
Đường Mạt đang lải nhải, liếc nhìn sang bên cạnh, đột nhiên dừng câu chuyện.
Tống Trường Độ: "?"
Trong khi Tống Trường Độ định hỏi cậu chuyện gì xảy ra tiếp theo, Đường Mạt như bị "bấm nút tạm dừng", lông mày nhướng lên, đột nhiên nâng cao giọng:
"Năm mới vui vẻ, bạn trai!"
Đường Mạt đắc ý dào dạt: "Có phải em là người đầu tiên chúc mừng năm mới anh không?"
Đường Mạt đã luôn chú ý đến thời gian. Cậu "căn giờ" để chúc phúc Tống Trường Độ.
Khi giọng nói của cậu vừa dứt, thời gian vừa hay nhảy sang 0 giờ.
Tống Trường Độ ngẩn người một chút, nhìn nụ cười rạng rỡ của Đường Mạt, khóe mắt cũng không tự chủ mà hiện lên ý cười:
"Năm mới vui vẻ, bạn trai."
Đây là năm mới đầu tiên hai người họ đón cùng nhau kể từ khi yêu nhau.
"Bùm—"
Pháo hoa bay lên trời, bung nở giữa không trung. Sau đó, những tiếng pháo hoa nổ vang hơn nữa, nhuộm cả cửa sổ thành nhiều màu sắc.
Đường Mạt cúi người nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh pháo hoa lộng lẫy phản chiếu trong mắt cậu. Cậu đưa điện thoại ra ngoài cửa sổ, xoay màn hình, cho Tống Trường Độ xem cảnh pháo hoa bên ngoài.
Tống Trường Độ, qua màn hình điện thoại, lại một lần nữa cùng cậu xem chung một màn pháo hoa.
"Lạnh quá, lạnh quá."
Hơn mười phút sau, Đường Mạt với đôi tay đỏ bừng vì gió lạnh đưa điện thoại về trước mặt. Nhìn bạn trai gần một tháng không gặp trên màn hình, tim cậu mềm nhũn, hạ giọng:
"Tống Trường Độ, năm mới này em vẫn thích anh."
Tống Trường Độ sửa lại: "Là sau này mỗi một năm, em đều vẫn thích tôi."
1
Đường Mạt nghe vậy nhướng mày. Cậu còn chưa kịp nói gì, Tống Trường Độ lại bổ sung thêm một câu:
"Anh cũng vậy."
Năm mới, thực sự đã đến.
Lời lảm nhảm của editor: Vậy là đã kết thúc câu chuyện. Cảm ơn các bạn đã cùng đồng hành với mình tới bây giờ. ~~ Nhân tiện mình cũng có đào thêm một bộ học đường nữa : " Mỗi Ngày Học Bá Biến Thành Mèo Đến Trêu Chọc Tôi". Nếu hứng thú các bạn có thể vào đọc và đồng hành tiếp cùng mình nhé.