*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chết rồi.
Thấy có chiếc gối bên cạnh, Thẩm Tử Sơ vội dùng nó che kín mặt, chỉ lộ ra hai cái tai run run.
Phát hiện ra có người trên giường mình, Sở Phi Ly không khỏi cứng đờ. Giọng nói của anh trầm xuống, có ý đề phòng: “Cậu là ai?”
Thẩm Tử Sơ: “…”
Cậu phải làm gì bây giờ đâyyyy!
“Sao lại lấy gối che mặt?”
Sở Phi Ly sắp kéo chiếc gối của cậu đi rồi, cậu không khỏe bằng anh đâu.
Thẩm Tử Sơ bất chấp, hít sâu một hơi: “Meo.”
Sở Phi Ly nheo mắt: “…”
Không gian bỗng chìm vào yên lặng, biểu cảm quan sát và ghét bỏ của Sở Phi Ly càng khiến Thẩm Tử Sơ bi phẫn.
Cậu hoàn toàn không biết xấu hổ nữa rồi, đơn giản thế thôi.
Sở Phi Ly cười lạnh một tiếng: “Tưởng cởi hết quần áo rồi đeo cái tai mèo lên là quyến rũ được tôi à?”
Thẩm Tử Sơ muốn khóc.
“Tôi đã thích người khác rồi, cậu còn chẳng bằng một góc cậu ấy. Không cần biết ai sai cậu đến, cút ngay ra ngoài.”
Rốt cuộc là khen cậu hay mắng cậu!
Không hiểu sao tự nhiên khó chịu quá.
Khụ, không phải! Hiện giờ cậu là mèo con, Sở Phi Ly đang mắng cậu đấy! Thẩm Tử Sơ muốn cắn người!
Nhưng hiện tại cậu không thể cử động, hở ra một cái là bị giật gối xuống ngay, nếu bị Sở Phi Ly thấy mặt thì cậu sẽ phải làm mèo cả đời mất.
Hậu quả khi bại lộ kinh khủng lắm, cậu tuyệt đối không muốn thử đâu!
Sở Phi Ly nhìn cậu bất động, đôi mày cau chặt. Anh phát hiện cái người trên giường này cũng không lớn lắm, hình như vẫn chưa trưởng thành, hơn nửa thân thể giấu trong chăn, phần da thịt lộ ra ngoài nõn nà trắng trẻo.
Có lẽ bởi đang hoảng sợ, đôi tai trên đầu cậu giật một cái, quả thực cực kỳ giống một loài động vật nhỏ.
Cảm giác kỳ quái trong lòng Sở Phi Ly dâng cao, anh đột nhiên vươn tay nắm một cái tai của cậu.
Thẩm Tử Sơ: “…”
Sở Phi Ly: “…”
Đáy mắt Sở Phi Ly ánh lên vẻ kinh ngạc, sao sờ hệt như đồ thật vậy?
Thẩm Tử Sơ bị xoa tai, thanh âm cũng biến đổi, cậu mặt đỏ phừng phừng kêu: “Đừng xoa.”
Sở Phi Ly vẫn không tin cái tai này là thật, còn đang tiếp tục phán đoán.
Khi ở trong cơ thể người, tai của Thẩm Tử Sơ rất nhạy cảm, không ngờ chuyển sang thân mèo rồi mà đặc điểm này cũng được mang theo.
Giọng cậu run lên, da dẻ ửng hồng. Cảm thấy Sở Phi Ly cứ bóp bóp vò vò như thế khiến mình sắp nổi “hứng” luôn, cậu mím chặt đôi môi, rốt cục không nhịn được khẽ rên: “Đừng…”
Sở Phi Ly sờ một hồi, không hiểu sao lại có cảm giác âm thanh này quen quen.
Anh bỗng thật tò mò muốn nhìn gương mặt dưới gối đó.
“Sao cậu vào được nhà tôi? Ai cho cậu chìa khóa?”
Anh không tiếp tục xoa tai cậu là tốt rồi, Thẩm Tử Sơ sợ anh sờ chút nữa thì mình sẽ không nhịn được mất. Dù sao hiện tại cậu đang trần truồng, rất dễ bị anh phát hiện.
Thẩm Tử Sơ không trả lời, nhưng không có nghĩa Sở Phi Ly phải bó tay.
“Nếu cậu không nói thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“… Không khách sáo thế nào cơ?”
Sở Phi Ly sầm mặt, giơ tay toan kéo chiếc gối vướng víu kia xuống. Nào ngờ Thẩm Tử Sơ lại giữ nó khư khư trên đầu, hai người mà cứ tranh giành, anh thật sự lo rằng cậu sẽ tự chèn mình chết ngạt.
“Cậu chắc chắn là người tôi quen.”
Thẩm Tử Sơ giật thót, động tác của Sở Phi Ly cũng ngừng lại, không cướp gối nữa.
“… Không phải.”
Ánh mắt Sở Phi Ly trở nên sắc bén, anh không muốn tiếp tục ngồi đây với cái người khỏa thân này. Anh rời khỏi giường, mặc quần áo, cực kỳ lạnh nhạt nói: “Nếu không thì sao lại phải che mặt?”
Thẩm Tử Sơ khóc không ra nước mắt. Cứ thế này thì sớm muộn gì Sở Phi Ly cũng sẽ phát hiện Thẩm Tử Sơ chính là Khỏa Khỏa, Khỏa Khỏa chính là Thẩm Tử Sơ.
“Tôi xấu lắm… Không muốn để anh thấy mặt.” Câu này đến cậu còn chẳng tin.
Quả nhiên, Sở Phi Ly thờ ơ đáp: “À.”
Một âm tiết trào phúng, Thẩm Tử Sơ càng chột dạ hơn.
Chợt nhận ra mèo con không ở trên giường nữa, tâm trạng anh càng thêm tồi tệ, không khí xung quanh cũng sắp đổ tuyết rồi.
“Khỏa Khỏa đâu? Cậu mang nó đi đâu rồi?”
Sở Phi Ly tìm kiếm bốn phía, sắc mặt mỗi lúc một khó coi hơn.
Thẩm Tử Sơ cắn môi im lặng hồi lâu, cuối cùng khó khăn nhả ra một tiếng: “Meo.”
Sở Phi Ly: “…”
Người trên giường khóc oa oa: “Em thực sự không biết có chuyện gì, sáng sớm tỉnh dậy đã biến thành thú hai chân rồi!”
Sở Phi Ly: “…”
“Nhưng mà lại rất xấu xí, không đáng yêu như em trước kia, anh mà thấy anh sẽ không thích em!”
Cổ họng Sở Phi Ly như nghẹn một cục bông, không phát ra được tiếng nào.
Anh nghi ngờ đảo mắt nhìn về phía giường vài lượt, hai tai người nọ không ngừng run rẩy, còn sợ sệt cụp xuống, tuy trong lòng Sở Phi Ly không muốn tin nhưng cũng không thể không suy nghĩ.
Người trên giường là… Khỏa Khỏa?
“Meo meo meo! Sao anh không nói gì?”
Thẩm Tử Sơ chẳng màng đến cái mặt mo của mình nữa, dùng hình dạng con người để “meo” trước mặt Sở Phi Ly, quá là xấu hổ rồi.
Cậu mới tiết lộ một nửa thôi, hy vọng có thể giữ kín nửa còn lại. Dẫu sao… Vẫn nên chọn phương án có hậu quả nhẹ hơn, nếu bị lộ chuyện kia thì kết cục của cậu sẽ là làm mèo cả đời.
Không biết Sở Phi Ly có tin hay không, chỉ là giọng nói như sắp đóng băng rõ ràng đã ấm lên đôi chút: “Cái đuôi của cậu đâu?”
“Meo?”
“Chỉ có tai, không có đuôi à?”
Thẩm Tử Sơ đứng lên, vì đang không mảnh vải che thân, cậu vẫn rất chú ý để không bị Sở Phi Ly thấy hết. Xong đâu đấy, cậu thận trọng thò cái đuôi nhỏ từ trong ổ chăn ra, lông xù xù, lắc trái lại lắc phải.
Sở Phi Ly giơ tay nắm lấy cái đuôi đó.
Thẩm Tử Sơ: “… Buông buông buông ra!”
“Hửm?”
Thẩm Tử Sơ đỏ rần cả người. Sở Phi Ly vừa thả tay ra cậu lập tức rụt vào trong chăn, còn dùng chăn che bản thân kín mít, cuốn mình thành một cục.
Cậu hoảng sợ thở phì phò, thực sự muốn tuyệt giao với cái đuôi của mình luôn! Sao mới được sờ một cái đã “phê” thế hả? Đáng sợ, quá đáng sợ!
Lúc này Sở Phi Ly đã tin người trên giường chính là mèo con. Ban đầu anh không khỏi kinh sợ, nhưng giờ anh đã tạm chấp nhận rồi, còn cảm thấy có phần kỳ diệu nữa.
Dù sao thì… mèo con nhà anh có thể thành tinh cơ đấy!
Sở Phi Ly thở dài, cuối cùng anh ngồi xuống mép giường, vỗ Thẩm Tử Sơ một cái: “Khỏa Khỏa, ra đi.”
Chỉ là Thẩm Tử Sơ không ra được.
“Vừa nãy anh hơi nặng lời, xin lỗi.”
Cục chăn trên giường buồn buồn nói một câu: “Em không giận.”
Đổi lại là cậu thì cậu cũng phản ứng như anh thôi, chẳng qua cậu đang sợ bí mật bị lộ.
Sở Phi Ly không nhịn được phì cười. Anh mở miệng định nói điều gì, nhưng đúng lúc đó lại thấy cục chăn từ từ thu nhỏ lại, chốc lát sau, một chú mèo con bỗng từ trong chui ra.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Sở Phi Ly rốt cục hoàn toàn tin lời cậu. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, trong lòng anh sẽ vẫn nghi ngờ cậu nhóc kia lừa mình.
Bộ dạng ngơ ngác của mèo con vô cùng đáng yêu. Sở Phi Ly ôm nó vào lòng, trong mắt đong đầy dịu dàng: “Thì ra em có thể biến thành người, thảo nào trước đây anh cứ cảm thấy em có thể nghe hiểu lời của anh.”
Thẩm Tử Sơ rất muốn há miệng cười to, may quá, lừa được rồi.
Nhưng mà phần thưởng của hệ thống đến bất ngờ khiến người ta không kịp chuẩn bị như thế, hôm nay tránh được, vậy ngày mai thì sao?