Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 35

Còn khoảng nửa tháng nữa mới tới kỳ nghỉ, trong thời gian đó Thẩm Tử Sơ vẫn sẽ ở tại trường.

Rốt cuộc cũng tiễn Sở Phi Ly đi, tâm trạng của cậu giờ mới bình tĩnh lại đôi chút. Cậu hoán đổi ba ngày, nói cách khác đến rạng sáng ngày mai cậu sẽ quay trở lại thân xác mèo con.

Thẩm Tử Sơ mở nhóm chat, vừa khéo Từ Ca đang thảo luận về bài hát cuối bộ kịch.

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: @Tam Nguyệt Chiết Hoa, có đấy không có đấy không? Nha Nha bảo cô ấy làm xong một nửa phần hậu kỳ rồi, chúng tôi phải làm bài hát cuối bộ kịch thôi!

Tam Nguyệt Chiết Hoa: … Bây giờ hả?

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Đúng rồi! Chả biết làm sao QWQ, nhạc mới viết xong thôi, khổ thân tôi ngày nào cũng thúc giục.

Tam Nguyệt Chiết Hoa: Còn khoảng bao nhiêu thời gian?

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Tôi tính xem đã…

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Một tuần…

Thẩm Tử Sơ nhìn dòng chữ trên màn hình, không khỏi đỡ trán.

Quả thực gấp quá, nếu không phải cậu mới thi xong thì đúng là không có nhiều thời gian.

Ngay khi Thẩm Tử Sơ chuẩn bị đồng ý, Đỗ Đường Chu đột ngột trồi lên.

Xuân Hàn Bạch Đường: Từ Ca~ Tôi thấy là tại cô nói gấp thế nên mấy người soạn lời khác mới không chịu nhận đúng không? Lại nhờ Chiết Hoa à?

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: →_→

Xuân Hàn Bạch Đường: Không thèm chối luôn!!

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: QWQ Đường Đường anh chẳng tế nhị gì cả, dạo này dữ dội quá.

Xuân Hàn Bạch Đường: …

PR Tranh Tử: 233333, sao cứ như Bạch Đường bị Vân đại nhập ấy nhờ.

Thương Thủy Lưu Vân: …

PR Tranh Tử: Đậu má, Vân đại xuất hiện!

PR Tranh Tử: Nhưng mà lạ ghê, sao tôi cảm thấy cứ mỗi lần Bạch Đường với Chiết Hoa cùng có mặt thì Vân đại sẽ trồi lên ta? Rõ ràng Vân đại lúc nào cũng lặn rõ sâu mà…

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Tranh Tử đừng nói nữa, Vân đại sắp giết người diệt khẩu rồi.

PR Tranh Tử: Không phải là Vân đại set chếđộ quan tâm đặc biệt với họ chứ? Há há há há há há.

Mà Tranh Tử còn chưa nói xong, gần như đang cùng Từ Ca đồng thời gõ chữ.

Thương Thủy Lưu Vân: [phóng dao][phóng dao][phóng dao]

PR Tranh Tử: Aaaaaa, Từ Ca gửi nhanh lên đi! Cơ mà hình như tôi phát hiện ra cái gì rồi…

Thương Thủy Lưu Vân: Ừ, tôi đặt chếđộ quan tâm đặc biệt với một trong hai người.

PR Tranh Tử: Trợn mắt há mồm

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Trợn mắt há mồm

Xuân Hàn Bạch Đường: Trợn mắt há mồm

Phụ trách kế hoạch Từ Ca: Chờđã, sao Đường Đường lại trợn mắt há mồm!

Đỗ Đường Chu lau mồ hôi lạnh, cảm thấy mình phải xin lỗi vì đã coi thường mức độ u mê của người khác. Anh ta vốn tưởng chỉ có một mình Tạ Thu không biết xấu hổ, còn em họ của anh ta đã da mặt mỏng còn nhút nhát, chẳng ngờ nó lại ra tay từ những hành động nhỏ như thế.

Đỗ Đường Chu đột nhiên nghĩ mà hoảng. Anh ta nhớ lần trước từng nghe đoạn băng thi đọc diễn cảm ở nhà Sở Phi Ly, cậu em của anh ta còn bật đi bật lại không biết mệt, nói theo một cách nào đó thì cũng rất đáng sợ.

Không ngấy à?

Mà vấn đề là… Thẩm Tử Sơ nghĩ sao?

Đỗ Đường Chu lần nữa tập trung vào nhóm chat. Sau một khoảng im lặng, Thẩm Tử Sơ mới nhắn lại.

Tam Nguyệt Chiết Hoa: Tôi biết rồi.

Xuân Hàn Bạch Đường: 0-0 Biết cái gì?

Tam Nguyệt Chiết Hoa: Nhận viết lời.

Xuân Hàn Bạch Đường: Aaaaa, Chiết Hoa, vừa xong cậu không thấy tin nhắn của mọi người à?

Tam Nguyệt Chiết Hoa: Vâng.

Xuân Hàn Bạch Đường: Lướt lịch sử nhóm chat nhanh lên!

Nghe cách anh ta nói có vẻ rất gấp gáp, Thẩm Tử Sơ sững sờ, bắt đầu trượt chuột lên.

Không ngờ đúng lúc đó, Thương Thủy Lưu Vân gửi một tin nhắn khiến cậu đứng hình tại chỗ.

Thương Thủy Lưu Vân: Không cần lướt đâu kẻo đau tay cậu.

Thương Thủy Lưu Vân: Tôi nói luôn cho cậu nghe, tôi đặt chếđộ quan tâm đặc biệt với một người trong nhóm.

Thương Thủy Lưu Vân: Cậu đoán đó là ai?

Ba tin nhắn liên tiếp, Thẩm Tử Sơ ngây người.

Đến khi định thần lại, Thẩm Tử Sơ lập tức nhớ tới những gì Sở Phi Ly làm với mình hôm nay. Cậu sờ lên tai mình, đôi hàng mi rũ xuống, vẽ ra một bóng đen mềm mại dưới ánh đèn bàn.

“Cái gì mà không cần kẻo đau tay tôi cơ, rõ buồn nôn.”

Thẩm Tử Sơ lẩm bẩm một câu, may sao tối nay Đỗ Hàn đi chơi với bạn gái nên không ở đây nghe cậu nói, nếu không e rằng cậu ta sẽ bị dọa hồn xiêu phách lạc mất.

Có lẽ bởi không thấy Thẩm Tử Sơ trả lời, Sở Phi Ly lại gửi thêm vài tin nhắn.

Thương Thủy Lưu Vân: Mèo của tôi lại biến mất rồi.

Thẩm Tử Sơ run lên.

Thương Thủy Lưu Vân: Nó mất tích ba ngày nay, tôi sợ lại là cái nhà lần trước, phải…

Thẩm Tử Sơ lập tức gọi điện thoại cho Sở Phi Ly: “Đừng có manh động! Cậu định làm gì?”

Sở Phi Ly cười, đuôi mắt cong cong: “Biết là cậu sẽ gọi điện cho tôi mà.”

Thẩm Tử Sơ: “…” – Không hiểu sao cứ thấy sai sai.

Cậu còn chưa kịp lên tiếng, người bên kia đầu dây đã nói: “Xin lỗi vì dùng cách này lừa cậu gọi cho tôi. Chỉ là mà chuyện hồi chiều… Tôi thật sự sợ cậu tránh tôi luôn.”

Tuy Thẩm Tử Sơ không giận, nhưng cậu luôn cảm thấy như anh đang có mưu đồ xấu. Anh muốn làm gì vậy?

“Mèo của tôi mất tích thật, nếu nó không quay về thì tôi phải đi tìm nó thôi…”

Thẩm Tử Sơ bất đắc dĩ, bỗng thấm thía lời Đỗ Đường Chu từng mắng Sở Phi Ly: “Cái tên cuồng mèo nhà cậu.”

Sở Phi Ly phì cười: “Đây gọi là hết lòng cưng mèo.”

Câu kia nghe thật mờ ám, có điều người có thể nói “hết lòng cưng mèo” mà nghe chẳng khác nào “hết lòng cưng vợ” hẳn cũng chỉ có một mình Sở Phi Ly.

Tâm trạng vốn đã bình tĩnh của cậu lần nữa nhẹ nhàng nổi sóng.

Mắt thấy đã sắp bình minh, chẳng mấy chốc sẽ phải trở lại cơ thể mèo, Thẩm Tử Sơ hốt hoảng nói: “Tôi cúp trước, có gì liên lạc sau.”

“Chờ đã!”

“… Sao?”

Giọng nói của Sở Phi Ly trở nên dịu dàng, không còn có vẻ đang làm chuyện xấu nữa: “Ngủ ngon.”

Bé Bánh Nếp của anh, mau mau về bên cạnh anh đi.

Chỉ là anh không nói ra câu sau ấy.

Lời chúc ngủ ngon vừa rồi như đong đầy lưu luyến, trái tim cậu lại đập nhanh thêm vài phần: “Ừ.”

Bình minh đã lên, Thẩm Tử Sơ nằm trên giường lẳng lặng chờ thời gian tới.

Cậu đã quen với việc hoán đổi cơ thể rồi, nhưng lần này vừa chuyển đổi xong, cậu chợt cảm thấy choáng váng, cực kỳ khó chịu.

Khi tỉnh lại, Thẩm Tử Sơ nhìn thấy một đôi tay hằn rõ từng đường gân nét cốt.

Đầu óc cậu còn chưa theo kịp tình hình: “Lạ thật… Sao mình…”

Trở về cơ thể mèo không phải sẽ có móng vuốt ư?

Thẩm Tử Sơ đột nhiên mở to mắt, chẳng lẽ từ nay cậu không cần làm mèo nữa?

Cậu vội đứng phắt dậy, lúc này mới phát hiện cái đuôi phía sau lưng.

Thẩm Tử Sơ: “…” – Mẹ kiếp, tự nhiên muốn chửi thề quá.

Cậu thở dài thườn thượt, thì ra không phải như cậu tưởng, chỉ là trong khi cậu không có ở đây thì thân thể mèo đã biến thành người thôi.

“… Tử Sơ?”

Giữa lúc Thẩm Tử Sơ vẫn đang suy nghĩ lung tung, Trình Mục Tiêu đứng trước cửa đã nhìn thấy hình dạng hiện giờ của cậu, không khỏi trợn tròn mắt.

Đây là Thẩm Tử Sơ hồi mười lăm mười sáu, thoạt trông nhỏ bé hẳn, vô cùng ngây thơ.

Tai của cậu vẫn là tai mèo, cái đuôi sau lưng bất an vẫy vẫy, nếu còn chưa đoán ra vấn đề thì hắn chính là thằng ngốc.

Thẩm Tử Sơ nhìn về phía hắn: “Mục… Mục Tiêu…”

Trình Mục Tiêu cau chặt mày: “Cậu chưa nói cho tớ là cậu còn biến được thành kiểu này.”

Thẩm Tử Sơ đắng lòng: “Tớ không khống chế được.”

Nếu chỉ biến thành mèo thì Trình Mục Tiêu cũng không kinh ngạc đến thế, có điều con mèo kia là mèo thành tinh, còn biến thành người. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật hoang đường.

Trình Mục Tiêu mím môi: “Sao lại xảy ra chuyện này?”

“Nguyên nhân cụ thể tớ cũng không rõ lắm.”

Trình Mục Tiêu thở dài, nhìn Thẩm Tử Sơ lạnh đến run bần bật, đành lấy cho cậu một bộ quần áo trước.

“Mặc vào đi, trời đang lạnh.”

Thẩm Tử Sơ đương nhiên rất cảm kích. Thân mèo của cậu không mặt liệt như thân người, dù sao dây thần kinh trên mặt của cơ thể mèo cũng không bị tổn thương gì.

Vừa nhận bộ đồ trong tay Trình Mục Tiêu, toàn thân cậu cứng ngắc.

“… Cái này… là cái đấy à?”

Trình Mục Tiêu nói thay cậu: “Đồ nữ.”

Thẩm Tử Sơ run tay, thiếu chút đánh rơi cả quần áo.

“Sao cậu không đưa đồ nam của cậu cho tớ!”

“Có mỗi hai bộ quần áo nam thôi, chưa giặt đâu, còn lại để ở nhà hết rồi.”

Thẩm Tử Sơ cứ cảm thấy Trình Mục Tiêu đang đùa mình, gằn giọng: “Thế đưa hai bộ chưa giặt của cậu cho tớ.”

Trình Mục Tiêu bật cười: “Cậu nói thật à?”

“Ừ! Đương nhiên!”

“Thực ra tớ vừa nhớ ra tớ có vài bộ đồ nam ở một tủ khác.”

Thẩm Tử Sơ: “Thế sao cậu không nói từ nãy!”

Ánh mắt Trình Mục Tiêu mềm xuống: “Thì… Trêu cậu tí thôi, lâu lắm rồi không nhìn thấy cậu như thế này.”

Thẩm Tử Sơ không vui chút nào, hừ lạnh một tiếng.

Trình Mục Tiêu đi lấy quần áo, có điều đồ của hắn hiện tại quá rộng so với cậu. Cậu mặc chiếc áo khoác vào, quả thật thấy to hơn mình hẳn một cỡ, trông có vẻ rộng thùng thình.

Hơn nữa đuôi còn bị nhét trong quần, cọ xát rất khó chịu.

Nhìn mặt mày Thẩm Tử Sơ đỏ gay, chẳng cần đoán cũng có thể biết tâm trạng lúc này của cậu. Đối với một Thẩm Tử Sơ như vậy, Trình Mục Tiêu còn có cảm giác mới mẻ vô cùng.

“Sao đấy?”

Thẩm Tử Sơ hơi xấu hổ: “Đuôi… cọ vào quần khó chịu.”

Trình Mục Tiêu không nhịn được cười: “Người khác mà thấy cậu bây giờ chắc phát điên mất.”

Thẩm Tử Sơ tái nhợt: “Bị tớ dọa sợ phát điên à?”

“Đáng yêu phát điên.”

Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu trừng Trình Mục Tiêu, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Đúng lúc ấy, trong đầu cậu chợt vang lên một âm thanh.

Là hệ thống đã lâu không công bố nhiệm vụ mới kia. Độ thân mật của cậu đã đạt đến 88 điểm, chẳng mấy chốc sẽ đầy 100, đến khi đó cậu có thể hoàn toàn ở lại trong cơ thể mình rồi.

Chỉ cần một nhiệm vụ thôi!

Vì vậy Thẩm Tử Sơ nghe rất chăm chú.

[Thông báo nhiệm vụ mới: Trong vòng nửa giờ quay về bên cạnh chủ nhân, phần thưởng là một ngày,]

Thẩm Tử Sơ mở to mắt: [Bây giờ á?]

[Bây giờ.]

[Đồ dở hơi mày biến tao lại như cũ đi! Như này làm sao mà đi gặp Sở Phi Ly được!!] Thẩm Tử Sơ sắp phát khùng luôn.

Cậu thử tưởng tượng tới cảnh mình mang hình dạng hiện tại đến đập cửa nhà Sở Phi Ly, anh mà thấy cậu thì hẳn sẽ lập tức biết có chuyện gì xảy ra, sẽ đánh cho cậu một trận.

Cậu thở một hơi dài, khuôn mặt u sầu buồn bã.

Trình Mục Tiêu không khỏi hỏi thăm: “Làm sao thế?”

Thẩm Tử Sơ trông như sắp khóc, cố làm bộ cứng cỏi cười: “Tớ phải vác xác đi ăn đòn rồi.”
Bình Luận (0)
Comment