Sau Khi Biến Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 5

(Chú thích trước vài chỗ:

*AA: Adobe Audition, phần mềm chỉnh sửa âm thanh.

*Trồng cây si: không biết bây giờ các bạn còn dùng cụm này không, chỉ người si tình (thường là chàng trai) ấy.

*Nếu thấy ở đâu nhắc đến cơm phở thì anh em hãy nhớ đến cụm “chán cơm thèm phở”, để vợ ở nhà đi cặp bồ nhé.)

Bất kể là tạo hình nhân vật hay âm nhạc hình ảnh đều khiến cư dân mạng phát sốt.

Trailer vừa phát sóng, hai câu thơ kia lập tức trở thành đề tài nóng.

Dưới bức tranh sông núi thủy mặc là dòng chữ đen viết bằng bút lông, rất dễ gợi ra trong đầu người ta một vài câu chuyện. Không chỉ vậy, sau khi biết lời bài kịch tình ca này được viết cho cuốn tiểu thuyết, lại có thêm một đám fan nguyên tác chú ý tới nó.

Cái người tên Tam Nguyệt Chiết Hoa này hình như là nam nhỉ?

Nam viết lời đam mỹ?

Có điều hai câu được tiết lộ đúng là rất phù hợp với nguyên tác, vậy nên độ hot trên mạng của nó hoàn toàn không thua kém cách thức PR bằng chiêu trò nhỏ trước đó, trái lại còn cao gấp mấy lần. Đây cũng là chuyện mà người phụ trách kế hoạch Từ Ca không lường trước được, cô vốn tưởng còn phải xào xáo tạo nhiệt mới được kìa?

Mắt thấy độ hot trên mạng ổn như vậy, mọi người trong studio đều thở phào một hơi, quyết tâm phải làm cho xong bài hát này, làm sao cho mỗi một bức tranh đều thật tinh xảo. Có điều chuyện ấy đúng là làm khó họa sĩ, lượng công việc đột ngột chất cao thành núi. Họa sĩ thiết kế nhân vật đã hoàn thành công việc của mình từ lâu, thế mà còn bất ngờ bị Từ Ca kéo tới vẽ hình ảnh bối cảnh, tranh thủ xử lý xong “phần nhìn”.

Ban đầu khi thấy tin nhắn riêng của Từ Ca, Thẩm Tử Sơ cũng không để ý. Thế nhưng đoạn trailer kia vừa được đăng tải, số fan trên weibo của cậu quả thực đang từ từ tăng lên.

Thẩm Tử Sơ không quan tâm nữa, bởi cậu chỉ còn có ba phút ở trong cơ thể mình thôi.

Cậu không ngừng nhấn mạnh với Trình Mục Tiêu: “Có lẽ tại dạo này ôn thi nghiên cứu sinh, tớ học nhiều mệt quá nên mới mắc chứng bệnh này, chỉ hay ngủ hơn thôi chứ không có vấn đề gì khác, cậu đừng nói với bố mẹ tớ đấy.”

Trình Mục Tiêu vốn đang định thay quần áo, nghe cậu căng thẳng nói vậy thì bỗng xáp lại: “Tử Sơ, lúc cậu nói thế nhìn đáng yêu ghê.”

Thẩm Tử Sơ: “…”

Hiện tại cậu không có nhiều thời gian, không rảnh để đùa giỡn với hắn!

“Tớ nói thật đấy, cậu cũng đừng có hoảng.”

Trình Mục Tiêu hơi cụt hứng: “Được rồi, nghiêm túc thế làm gì?”

Thẩm Tử Sơ nghe hắn cam đoan rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Có lẽ dạo này tớ mệt mỏi quá, chắc nghỉ ngơi nhiều hơn tí là ổn.”

Trình Mục Tiêu bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu: “Thi thì thi, còn tròn một năm nữa mà cậu học bạt mạng thế?”

“Đọc sách trước, ôn tập trước.” Thẩm Tử Sơ mím môi, tiện tay hất văng móng vuốt của tên bạn “Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng vò tóc tớ thế.”

“Nhưng mà… sờ nó…”

“Hửm?”

Trình Mục Tiêu nhe răng cười, đôi mắt cong cong: “Tớ biết rồi, lần sau nhất định không trêu cậu nữa.”

Thẩm Tử Sơ liếc nhìn đồng hồ, đã sắp tới lúc cậu phải quay về. Cậu làm bộ ngáp một cái, lại nằm xuống giường: “Tớ còn hơi buồn ngủ, chợp mắt thêm một lúc đây.”

Tên kia cười gian nhìn cậu: “Vừa mạnh miệng bảo không thích ở chung một phòng với tớ xong giờ lại ngủ luôn trên giường tớ hả?”

Khuôn mặt Thẩm Tử Sơ hơi ửng lên. Đó là bởi cậu hoàn toàn không có thời gian đổi chỗ nằm.

Có điều cậu cũng không giải thích với Trình Mục Tiêu, lẳng lặng nhắm mắt, đợi bản thân trở lại cơ thể mèo.

[Đã tới thời gian hoán đổi của bạn, hệ thống mèo ngoan trọn đời lần nữa khởi động.]

Khoảnh khắc âm thanh này vang lên, Thẩm Tử Sơ cảm nhận được ý thức của mình rơi vào bóng tối, chỉ một loáng sau, cậu đã lại về trong thân xác mèo con.

Cậu vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt phóng đại của Sở Phi Ly: “Bé Bánh Nếp, qua đây ăn sáng.”

Có lẽ vì buổi sáng chưa uống nước, giọng nói của anh khàn hơn bình thường. Thẩm Tử Sơ được anh ôm trong lồng ngực, ngửi mùi hương trên cơ thể anh, đầu óc như đang quay cuồng.

Khi cậu ở hình người chưa từng được anh làm động tác thân mật đến vậy, cậu thậm chí bắt đầu sa đọa mà mong rằng mình sẽ ở luôn trong hình hài mèo nhỏ.

Chỉ cảm thấy… thật hạnh phúc.

Cậu nhanh chóng ăn sạch đồ ăn Sở Phi Ly làm cho mình, sau đó bỗng muốn đi vệ sinh.

Vừa tới phòng vệ sinh, Thẩm Tử Sơ chợt ngửi thấy một mùi hương chưa kịp tan nồng nặc khắp không gian nhỏ đó. Cậu nhớ lại thanh âm trầm thấp khàn đục và dáng vẻ lười biếng của anh khi nãy, thình lình hiểu ra chuyện gì.

Hóa… Hóa ra Sở Phi Ly ấy ấy ở trong nhà vệ sinh?

Trái tim của Thẩm Tử Sơ bắt đầu nảy lên một cách vô kỷ luật. Giải quyết xong vấn đề sinh lý của mình vào chậu cát mèo, cậu lập tức dứt khoát ra khỏi chốn này.

Cả người toàn cái mùi kia, làm cậu cũng sắp “hứng” rồi.

Toàn thân Thẩm Tử Sơ nóng lên, lần tiếp theo nhìn thấy Sở Phi Ly, cậu thậm chí còn hơi gượng gạo.

Nhưng Sở Phi Ly chẳng hề biết chuyện mình vừa làm đã bị một bé mèo đoán được, chỉ là khi anh chìa tay định ôm Thẩm Tử Sơ thì cậu lại né tránh một cách kỳ cục.

“Bé Bánh Nếp, hôm nay không bám tao nữa à?”

Thẩm Tử Sơ thực sự có vẻ đang trốn anh, không xông đến như hôm qua nữa. Sở Phi Ly cũng không để bụng, mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa bản ghi âm thô tối qua.

Khác với những CV khác, anh biết sử dụng AA, cũng chính là thứ thường được gọi là phần mềm chỉnh âm. Kỳ thực anh là một ngôi sao bí mật trong lĩnh vực này, chẳng qua anh chưa từng có ý định chỉnh âm cho người khác.

Công việc này cực kỳ khô khan, phải nghe đi nghe lại không ngừng. Nghe ước chừng hơn nửa tiếng, Sở Phi Ly cảm thấy tai mình cũng sắp hóa đá rồi, quyết định mở một video ra rửa tai chốc lát.

Sau khúc nhạc đột ngột mở đầu, một thanh âm ngâm nga cất lên: “Thiếu niên trí thì nước trí, thiếu niên giàu thì nước giàu…”

Ngay cả Thẩm Tử Sơ nằm lăn bên cạnh cũng nổi chút hứng thú, cái tai giần giật, chuyển mắt về phía anh. Đó là tiết mục diễn thuyết của lớp họ vào ngày thành lập trường vừa rồi, cậu còn được chọn làm người đọc dẫn nữa.

Sở Phi Ly nghe cái này làm gì? Không phải càng chán hơn à?

Cậu bỗng nhớ tới chuyện hôm trước, anh cứ cầm ảnh tập thể lớp của họ mà xem mãi, có lẽ là người anh thích cũng ở trong nhóm diễn thuyết rồi.

Trái tim Thẩm Tử Sơ đau xót. Chỉ là một tiết mục đọc diễn cảm vớ vẩn thôi, có gì hay mà nghe! Hừ!

Cậu đã cố kiềm chế lắm rồi, nhưng vẫn không cách nào ngăn được cảm xúc ganh tị.

Dù sao… Đây chính là người cậu thầm mến đã lâu.

Song đương sự lại chẳng cho là vậy, cứ thế dây dưa mãi đến giờ.

Sở Phi Ly dán mắt vào video, ánh nhìn mang vài phần mê đắm. Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này… Anh sắp trồng được cây si trước cửa nhà người ta rồi.

Trong đoạn băng, Thẩm Tử Sơ đang đọc phần lời dẫn. Bề ngoài của cậu giống như “đóa hoa cao ngạo lạnh lùng” – theo ngôn ngữ mạng, đẹp đến lạnh lẽo cô quạnh vô cùng, biểu cảm trên mặt lúc nào cũng thản nhiên hời hợt, thoạt trông đúng là cao không thể với, càng không được khinh nhờn.

Tuy tính cách cậu như vậy, nhưng mặt mày vẫn thuộc loại đẹp trai sáng ngời, lúc nào cũng tỏa ra cảm giác nhã nhặn gia giáo. Gương mặt và khí chất ấy cấu thành sự tương phản diệu kỳ, khiến người gặp nhớ mãi không quên.

Ánh mắt của Sở Phi Ly tối đi, hồi tưởng lại giấc mơ đêm trước.

“Êm tai lắm đúng không? Nếu cậu ấy tham gia vào giới võng phối thì kiểu gì cũng quơ được một dàn fan nữ.”

Thẩm Tử Sơ ngơ ngác, lại nói mấy câu chả hiểu nổi này rồi?

“Meo meo~” Cậu cố gắng câu kéo chút chú ý của Sở Phi Ly. Nhưng anh chỉ cười khẽ một tiếng, đặt ngón tay lên đầu cậu vuốt hai cái rồi tiếp tục tập trung vào video.

Thẩm Tử Sơ: “Meo meo meo meo!”. Sờ mèo xong cái là im ỉm bỏ đi luôn? Đúng là không quan tâm gì đến cảm xúc của mèo cả!

Cậu nhảy xuống khỏi ghế sofa. Bốn cái chân ngắn tí hon vừa đứng vững, hệ thống trong đầu lại phát ra âm thanh thông báo.

[Thông báo nhiệm vụ thăm dò, hãy cùng Mướp Ú đi làm quen khu vực xung quanh, đề phòng bất kỳ tình huống nào. Thời hạn của nhiệm vụ lần này là ba ngày, có thể đổi được ba ngày trở về cơ thể, mong ký chủ cố gắng hơn.]

Hai mắt Thẩm Tử Sơ sáng rỡ, ba ngày!

Trước kia cậu lăn lộn lâu thế mà chỉ được về cơ thể có mấy chục phút, lần này sao hệ thống hào phóng thế, cho hẳn ba ngày!

Thẩm Tử Sơ xoa xoa tay, dã tâm bừng bừng chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng.

Mướp Ú đã phê pha cả đêm chui qua lỗ mèo vào nhà, nhưng cơ thể béo tròn khiến nó kẹt luôn giữa lỗ không sao thoát được. Măng cụt nhỏ huơ loạn giữa không trung, meo meo gọi Sở Phi Ly tới.

Sở Phi Ly nhìn mà cạn lời: “Lại béo rồi, lần sau xem mày lăn về kiểu gì!”

Mướp Ú bình thường y như sếp, còn hoang dại không dạy nổi, chỉ mỗi lúc này mới phải chịu thua. Nó tội nghiệp nhìn Sở Phi Ly kêu méo méo.

Sở Phi Ly thận trọng đẩy nó ra ngoài, thầm nghĩ có lẽ phải nhờ công ty xây dựng đến khoét cái lỗ mèo cho to ra.

Mướp Ú vào được nhà liền phi thẳng tới chỗ Thẩm Tử Sơ, thả con chuột mới tha từ ngoài đường xuống bên cạnh cậu.

“Meo meo!!” Thẩm Tử Sơ giật thót.

Mướp Ú chẳng hiểu sao cậu lại không thích món này, nó không nỡ ăn cũng vì muốn tặng cho cậu đấy. Mèo con vừa nhỏ nhắn lại mềm mại, xinh xắn hoàn hảo, nó phải để dành làm vợ bé.

Nhìn Thẩm Tử Sơ sợ đến cong cả lưng, Sở Phi Ly chỉ đành nói với Mướp Ú: “Nó còn bé quá, chắc không thích cái này lắm đâu.”

Mướp Ú meo meo gào lên, thấy hình như Thẩm Tử Sơ không thích ăn thật, nó lập tức kinh hoảng tha chuột chạy mất.

Vợ không thích thì nó cũng không thích ăn! QwQ!

May mà lần này khi vào nhà nó không bị mắc giữa lỗ mèo nữa. Trông hai đứa có vẻ hòa thuận rồi, Sở Phi Ly mới quay lại với máy tính, bắt đầu chỉnh âm tiếp.

Thẩm Tử Sơ nghĩ đến nhiệm vụ của mình, hơi lúng túng không biết phải làm sao móc nối quan hệ với Mướp Ú.

“Méo meo.” Mày biết bên ngoài như thế nào không?

Mướp Ú: “Meo meo.”

Thẩm Tử Sơ bi thương phát hiện… Cậu hoàn toàn chẳng hiểu Mướp Ú đang nói cái gì cả!

Mèo mập xáp tới bên cậu, cái đuôi quấn ôm lấy cậu như đang nói gì. Tiếp đó, nó nhảy đến trước lỗ mèo, có vẻ muốn Thẩm Tử Sơ đi theo nó.

Thẩm Tử Sơ hình như đã hiểu ý nó rồi. Cậu nhẹ nhàng theo Mướp Ú ra khỏi phòng.

Cả hai đi xuống cầu thang, Thẩm Tử Sơ đếm, qua tròn sáu tầng mới tới được cửa chính.

Bước qua cánh cửa, thế giới bên ngoài bỗng sáng bừng trước mắt.

Cây cỏ sum sê, hương hoa phảng phất. Nhìn từ góc độ của Thẩm Tử Sơ, mọi thứ đều rất cao lớn, cậu còn phát hiện khi Mướp Ú dẫn cậu đi dạo quanh, bọn mèo trên đường không hề nhảy ra cà khịa.

Mướp Ú rất có uy ở khu vực này, ngay cả khi nó đi dạo cũng không có ai dám gây sự. Cậu cứ thế bám theo sau mèo mướp béo, thực hiện nhiệm vụ thăm dò của mình.

Khu phố này càng nhìn càng thấy quen, Thẩm Tử Sơ vốn không biết Sở Phi Ly dọn từ ký túc xá của trường đi đâu, nhưng khi xem xét xong nơi này, cậu lại có cảm giác hình như mình đã từng ghé tới.

Đang đi, họ bỗng thấy phía trước có hai cô bé. Nhận ra Mướp Ú tới, bốn con mắt tức khắc sáng ngời.

“Hôm nay lại đến xin ăn à?”

“Con mướp vàng này đúng là khôn quá!”

Thẩm Tử Sơ gào lên một tiếng, mặt đen sì. Có phải ở nhà Sở Phi Ly không chuẩn bị thức ăn mèo cho nó đâu, sao nó còn ra ngoài giả bộ dễ thương với mấy em gái để xin ăn thế?

Mướp Ú nghiêng đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt kia hình như muốn nói cho cậu biết: Bụt chùa nhà không thiêng, cơm nhà sao bằng phở quán! Lũ hooman ngu muội!

Thẩm Tử Sơ liên tưởng đến “cơm phở” nào đó mà mặt mũi tối sầm.

Con mèo béo không còn tí liêm sỉ nào phơi bụng ra khiến hai cô bé lập tức kêu lên: “Đáng yêu quá!”. Lúc này, cô bé nhỏ hơn rốt cục phát hiện ra Thẩm Tử Sơ, chỉ vào cậu nói: “Chị ơi, chị xem con mèo con kìa, nó cũng đáng yêu quá!”

“Đúng là cũng cute quá!”

“Chị, nó không đeo vòng cổ, có phải không có ai nuôi không? Còn bé thế đã là mèo hoang rồi, em muốn nuôi nó ghê.”

“Hay là… Cứ bế về hỏi mẹ em xem sao?”

“Vâng!”

Thẩm Tử Sơ còn chưa kịp phản ứng đã bị cô bé nhỏ hơn ôm vào lòng.

Cậu ngơ ngác, nhưng chỉ một giây sau, hình như cô nhóc định mang cậu đi đâu đó.

Thẩm Tử Sơ sợ đến hồn vía lên mây: “Méo!!”

Sở Phi Ly mau đến mà xem, có người trộm mất mèo nhà cậu kìa!!
Bình Luận (0)
Comment