Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 150

Editor: Yang1002

Biết rõ Cơ Du đã bày sẵn thế cục ở kinh thành, sao Cơ Tùng có thể để bản thân tự tới cửa tặng đầu đây? Nếu không cho Cơ Du một kích phủ đầu, chẳng phải những cực khổ mà Cơ Tùng phải chịu trong khoảng thời gian này thành chịu không rồi sao?

Sau khi mọi người thương nghị qua, mọi người quyết định dùng một phương án. Chính là để Nhan Tích Ninh mang theo thế thân của Cơ Tùng tới kinh thành đánh lừa Cơ Du trước. Chờ khi Cơ Du bức vua thoái vị, sau đó Cơ Tùng sẽ từng bước mang theo Sí Linh quân tiến đến gấp rút tiếp viện.

Biện pháp này mặc dù tốt nhưng đã có một vấn đề khó khăn không nhỏ cần phải giải quyết, chính là ai có thể làm thế thân của Cơ Tùng đây?

Vì chọn lựa thế thân này, bọn Nghiêm Kha chọn ra hơn trăm người có thân hình tương tự Cơ Tùng. Nhưng mà ai cũng chưa nghĩ đến, người cuối cùng khiến cho Cơ Tùng gõ tay định ra vậy mà là Bạch Đào ở bên cạnh vô giúp vui cho đủ số.

Từ sau khi tới Lương Châu, Bạch Đào như là măng mọc sau mưa từ từ cao lên, có thể bởi vì đồ ăn của Vương phủ ngon, hiện tại cậu còn cao hơn Nhan Tích Ninh nửa cái đầu. Tuy thân thể Bạch Đào có chút gầy yếu, nhưng nếu là Cơ Tùng ngồi xe lăn một năm, thân hình cũng sẽ như vậy. So với tướng sĩ trong quân, vừa hay trên người Bạch Đào nhiều thêm một phần gầy yếu, chính là nhờ phần gầy yếu này, mới khiến cho cậu nổi bật giữa đám người mà được chọn.

Đương nhiên, chiều cao thân hình chỉ là thứ yếu. Quan trọng là người này cần phải phối hợp cùng Nhan Tích Ninh trong kinh, thậm chí còn phải lấy thân phận Cơ Tùng vào cung. Nếu như để lộ sự khiếp đảm, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Lúc này ưu thế của Bạch Đào liền được hiển lộ ra ngoài, cậu là sai vặt hồi môn của Nhan Tích Ninh, ngày thường một ánh mắt của Nhan Tích Ninh, cậu liền biết nên làm cái gì. Luận về phối hợp, ai có thể hiểu Nhan Tích Ninh hơn cậu đây?

Hơn nữa Cơ Tùng ở trước mặt Nhan Tích Ninh sẽ có chút ôn hoà hơn, ngay từ đầu khi Bạch Đào nhìn thấy Cơ Tùng liền giống như chuột thấy mèo vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, Bạch Đào của hiện giờ đã không còn sợ hãi Cơ Tùng như vậy nữa.

Quan trọng nhất là, Bạch Đào ngoại trừ việc không học được cách nấu ăn ra, học tập những thứ khác đều rất nhanh, nhất là bắt chước theo giọng nói và cách đi đường của người khác. Giọng nói của cậu phối hợp với thuốc của Diệp thần y, thanh âm khi nói có bảy tám phần giống như giọng Cơ Tùng.

Qua đủ mọi lý do, Bạch Đào đeo mặt nạ lên. Qua một phen dịch dung của Diệp Lâm Phong, cậu ngồi trên  xe lăn, cùng thiếu gia nhà mình bước lên xe ngựa trở về.

Bị Nhan Tích Ninh nhắc nhở, Bạch Đào cũng không dám để cho Tiểu Tùng tới gần chính mình nữa. Cậu sờ sờ mặt mình, càng s.ờ soạng cậu càng cảm thấy thần kỳ: "Cảm giác thật kỳ quái thiếu gia ơi."

Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Có phải cảm thấy bức bối không?" Một tấm mặt nạ lớn như vậy dán lên trên mặt, suy nghĩ một chút liền cảm thấy hít thở không thông. Càng đừng nói phải đeo mặt nạ như vậy ở trên mặt tận một tháng, suy nghĩ một chút liền cảm thấy thống khổ. Cũng may hiện tại là mùa đông, nếu đổi thành  mùa hạ, tư vị kia càng không cần phải nói nữa.

Thật ra Bạch Đào không thấy khó chịu, trong khoảng thời gian này cậu cũng đã quen. Cậu vuốt mặt nạ nhẹ nhàng bóp nhẹ một chút: "Diệp thần y thật lợi hại, sờ vào giống như da mặt thực sự của ta. Thiếu gia ngươi sờ thử."

Nói xong Bạch Đào giơ hai má qua đây, Nhan Tích Ninh nhìn "Cơ Tùng" hết sức trẻ con mà dở khóc dở cười: "Ngươi chú ý hình tượng, hiện tại ngươi chính là Vương gia."

Bạch Đào ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại: "Đúng rồi, ta là Vương gia." Nói xong cậu hắng hắng giọng: "A Ninh, lấy cho ta trái quýt."

Tiếng nói vừa dứt, Nhan Tích Ninh từ dưới tháp thấp lấy ra một quả quýt lớn đưa cho Bạch Đào. Bạch Đào nhận quýt cười như nở hoa: "Làm Vương gia thực sảng khoái!" Nói xong cậu vén rèm lên nói với Nghiêm Kha uy nghiêm đang đi trước xe ngựa: "Nghiêm thị vệ, hát một bài cho ta."

Nghiêm Kha quay đầu giơ giơ nắm tay với Bạch Đào, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta thấy ngươi ngứa da rồi đúng không?"

Bạch Đào ngượng ngùng buông mành xuống: "Ò......" Bản chất của cậu vẫn là một sai vặt nhát gan.

Một này trước hôm trừ tịch Lương Châu hạ một trận tuyết lớn, qua mấy ngày sau tuyết thoáng tan bớt một chút. Theo độ ấm dần dần lên cao, trên trục bánh xe của xe ngựa dính một tầng bùn thật dày. Gặp phải nơi lầy lội, bánh xe còn có thể bị lún sâu xuống.

Nhan Tích Ninh nhìn sơn đạo gập ghềnh trong lòng nặng nề. Hắn cùng Dung Xuyên còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa kịp làm, trong kế hoạch của bọn họ, quan đạo sẽ trở nên bằng phẳng lại kiên cố, núi sẽ phủ thêm lớp áo choàng màu xanh biếc, cuộc sống của dân chúng sẽ trở nên càng thêm giàu có......

Nhưng mà thời gian Cơ Du để cho bọn họ quá ngắn, ngắn đến nỗi bọn họ còn không kịp sửa một cái quan đạo bằng phẳng, ngắn đến mức hắn còn chưa nắm tay Cơ Tùng dạo hết thành Bình Xương......

Xe ngựa chậm rãi đi về phía Đông, Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn về phía đường lúc mình tới. Hắn rời đi lâu rồi, đã không thể thấy đám người tới đưa tiễn nữa. Một loại ủy khuất cùng cảm giác mất mát khó hiểu quanh quẩn trong lòng, nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng hắn sống trong kinh lâu như vậy, vì sao khi quay về lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Vấn đề này nấn ná trong đầu hắn, thẳng đến khi màn đêm buông xuống bọn họ vào trạm dịch ngủ lại, hắn mới có được đáp án —— bởi vì Dung Xuyên không ở bên người hắn.

Cẩn thận nghĩ lại, từ sau khi có thể ra ngoài Vương phủ, Cơ Tùng rất ít khi tách ra với hắn. Trong trí nhớ ngoại trừ lần kinh thành xảy ra lũ lụt Cơ Tùng có mấy ngày không ở nhà, những lúc khác y đều sẽ đúng giờ trở về. Hai người bọn họ sẽ cùng nhau dùng bữa, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau vào giấc......

Nhan Tích Ninh trở mình, nhìn chỗ trống rỗng bên cạnh, trong lòng hắn thấy mất mát. Trạm dịch có điều kiện đơn sơ không có hỏa long, trong phòng chỉ có một cái bếp lò đơn giản. Lúc này nằm ở trên giường, hắn khống chế không được bắt đầu nhớ đến Cơ Tùng, nếu có Dung Xuyên ở đây, y nhất định sẽ ủ tay ủ chân cho mình.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã quen có Dung Xuyên ở bên cạnh? Đã quen với nhiệt độ cơ thể nhịp tim cùng hơi thở của y?

Bạch Đào trải chăn đệm nằm trên mặt đất, trời giá rét lạnh lẽo, cậu đã sớm chui vào trong chăn làm ổ. Nghe tiếng cọt kẹt cọt kẹt vang lên từ ván giường, Bạch Đào quan tâm hỏi han: "Thiếu gia, ngài ngủ không được sao? Có phải có chút lạnh hay không? Ta nấu một bình nước nóng cho ngài nha?"

Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Không cần." Mặc dù có chút không thích ứng, hắn vẫn nhắm hai mắt lại. Hắn không phải người yếu ớt, trước kia khi chỉ có một mình cũng trải qua như vậy. Huống chi Cơ Tùng đang phải làm chuyện quan trọng, so với tình cảnh của đám người Cơ Tùng, hắn còn có thể nằm trên giường ấm áp, đã là tốt lắm rồi.

Tuy rằng đã qua tết âm lịch, nhưng xa xa chưa tới mùa xuân về hoa nở vạn vật sống lại. Mùa này đi lại vào ban đêm, cần dũng khí cùng sức chịu đựng, nếu không phải cấp bách, ai lại muốn rời khỏi căn nhà ấm áp?

Từ trên quan đạo hướng Tây, Cơ Tùng dẫn theo thị vệ còn lại trong phủ xuất phát tới doanh địa của Sí Linh quân. Người lẫn ngựa đều thở ra khói trắng sương mù trên tóc đều hình thành sương trắng, tay nắm chặt dây cương đã muốn đông cứng. Dù vậy, bọn họ vẫn phải tiếp tục đi về phía trước như cũ. Bọn họ phải giành giật từng giây, như vậy mới có thể đem tám vạn nhân mã tới ngoài kinh thành trước đại thọ Bình Viễn Đế.

Bọn họ không thể quang minh chính đại nhổ trại, chỉ có thể thừa dịp ban đêm mà đi. Vì tìm kiếm nơi thích hợp để nghỉ ngơi, bọn họ còn phải tránh đi quan đạo mà đi đường vòng. Dưới trời giá rét các tướng sĩ còn phải đi đêm, đối với mọi người mà nói là một thử thách khắc nghiệt.

Khi con ngựa dưới thân phát ra tiếng th.ở dốc do không chịu nổi gánh nặng, Cơ Tùng nhấc tay: "Nghỉ ngơi tại chỗ." Bọn họ có thể không ngủ không nghỉ, ngựa lại không chịu được.

Đút ngựa ăn đậu tương đã rang chín xong, Vương Xuân Phát đi đến ổ tuyết ven đường. Trong ổ tuyết có bốn năm thị vệ nằm nghiêng người, trên người mỗi người đều bọc da thú chen cùng một chỗ.

Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn  không trung, lúc này trời đêm không có ánh trăng, chỉ có sao đầy trời. Y giơ tay vói vào trong vạt áo, sau đó lấy ra một vật nhỏ thô bằng ngón cái lớn tầm hai tấc từ trong vạt áo ra. Cẩn thận nhìn lại, sẽ phát hiện đây là ống đồng nhỏ thường dùng để cột vào chân bồ câu để truyền tin tức.

Ống đồng nhỏ còn mang theo độ ấm trên ngực, nắm trong lòng bàn tay đặc biệt phỏng tay. Cơ Tùng vu.ốt ve ống, ánh mắt xa xăm nhìn về phía ngôi sao ở phương Đông.

Bên người truyền đến giọng của Hàn Tiến: "Hiện tại Vương phi bọn họ hẳn đang ở trạm dịch."    Vương Xuân Phát lên tiếng: "Hẳn là vậy. Cũng không biết trên đường có gặp phải phiền toái gì hay không."

Hàn Tiến cộc lốc cười hai tiếng: "Bọn họ hiện tại hẳn còn đang ở trong địa giới Lương Châu, có thể gặp phiền toái gì. Hơn nữa, bọn Lão Đại cũng không phải ngồi không, các huynh đệ đều rất cảnh giác." Nếu thực sự có người không có mắt xui xẻo đụng đến đoàn xe của Vương phi, bọn Nghiêm Kha sẽ khiến đám người kia trả giá đại giới.

Cơ Tùng mím môi nghe các huynh đệ nhỏ giọng nói chuyện phiếm, ngực y có một cảm xúc không thể nói rõ đang tác quái. Y có chút hối hận, tuy rằng lý trí nói với y, bọn họ làm như vậy là đúng, nhưng y vẫn không thể khống chế được nôn nóng cùng khát vọng trong nội tâm.

Y nhớ A Ninh, nhớ nụ cười ôn nhu lúc nào cũng có thể khiến y an tâm hơn của A Ninh.

Đặt ống nhỏ tới bên môi hôn lên, Cơ Tùng đặt nó vào trong ngực lại. Y trở mình cuộn người nhắm hai mắt lại, vì hành trình kế tiếp, y phải tích góp thể lực từng chút một.

Trước kia khi đến Lương Châu, Cơ Tùng vì bái phỏng Sở Vương cố ý kéo dài hành trình. Lần này vì ổn thỏa tới kinh thành, Nhan Tích Ninh không đi đường vòng, hắn từ Lương Châu đến Ích Châu, chọn tuyến đường đi Kinh Phủ. Trời lạnh xe khó đi, lộ trình đi đường mười ngày ban đầu, Nhan Tích Ninh đi mất gần nửa tháng.

Chờ khi hắn tới cửa Tây kinh thành, đã là sáng mười bảy tháng giêng.

Xe ngựa Dung Vương phủ đứng ở cửa Tây để tướng sĩ thủ thành kiểm tra, Nhan Tích Ninh xốc mành lên nhìn về phía tường thành nguy nga, tới lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Tới rồi."

Các tướng sĩ thủ thành lần lượt mở từng thùng xe của xe ngựa đi theo cẩn thận kiểm tra, tướng sĩ đứng đầu hành lễ với "Cơ Tùng" cùng Nhan Tích Ninh: "Vương gia Vương phi thứ lỗi."

Nhan Tích Ninh hơi hơi gật nhẹ: "Có thể lý giải, tướng quân xin cứ tự nhiên."

Yến hội sinh thần Bình Viễn Đế gần ngay trước mắt, chư hầu nơi từ bốn phương tám hướng Sở Liêu mà đến, trong khoảng thời gian này người đến kinh thành nhiều hơn bình thường vài lần. Vì an toàn, mỗi một người vào thành đều phải được kiểm tra cẩn thận, hành lý tùy thân mang theo cũng phải tra kỹ.

Lúc này tiểu binh kiểm tra thùng xe đang cầm một cục đất to bằng mặt bồn bước nhanh tới: "Tướng quân, trong thùng xe đều là vật như vậy!"

Cục đất hình bánh giữa dày rìa mỏng, đường kính tầm nửa thước, độ dày một thước, mỗi một cục đều nặng trịch. Rõ ràng giữa cục đất có chứa một thứ gì đó, các tướng sĩ chưa từng thấy qua thứ này không khỏi tâm sinh cảnh giác.

Tướng sĩ dẫn đầu cầm cục đất hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn cung kính hành lễ: "Xin hỏi Vương gia, thứ này là gì?"

Rốt cuộc cũng tới lúc Cơ Tùng do Bạch Đào giả trang lên sân khấu, Nhan Tích Ninh nhìn qua. Chỉ thấy khóe môi căng thành đường thẳng "Cơ Tùng" uy nghiêm nói: "Nho."

Được! Bằng vào biểu hiện của Bạch Đào, ai dám nói cậu không phải Dung Vương?! Nhan Tích Ninh cho cậu chín mươi điểm!

Hiện tại đến phiên Nhan Tích Ninh lên sân khấu, hắn nhẹ giọng giải thích: "Là nho do quận Vĩnh Xương của Lương Châu sản xuất, nếu tướng quân không tin có thể mở ra nhìn xem."

Lúc lần đầu tiên nhìn thấy dùng đất để đựng nho, Nhan Tích Ninh cũng kinh ngạc. Cảm thán rất nhiều, hắn không thể không bội phục trí tuệ của dân chúng địa phương, thế nhưng có thể nghĩ đến dùng đất để bịt kín nho. Nho mềm mại được đắp đất lên sẽ giữ được rất lâu, để hơn nửa năm mới mở ra vẫn tươi mới như cũ.

Nhan Tích Ninh cố ý chọn lựa vài loại nho mọng nước ngon miệng mang đến kinh thành, mùa đông có thể ăn được quả nho tươi ngon, nói vậy quan to quý nhân trong kinh thành đều nguyện ý thử một lần.

Tướng lãnh dẫn đầu hiển nhiên sẽ cho Dung Vương mặt mũi, hắn chắp tay: "Nếu là nho, mạt tướng sẽ không mở ra." Mới vừa rồi hắn đã xem qua mấy chiếc xe phía sau, trong xe đều là chút hoa quả quả hạch, nho bên trong đất cũng không phải chuyện ghê gớm gì.

Lúc này bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Mở ra nhìn xem."

Nhan Tích Ninh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Cơ Du cưỡi trên con ngựa cao to từ trong cửa thành đi tới. Mấy tháng không gặp, Cơ Du gầy hơn không ít, dưới hốc mắt hắn có quầng thâm xanh đen, nhìn có vẻ tinh thần không tốt lắm.

Cơ Du đi đến trước xe ngựa, hắn hành lễ với hai người: "Cung nghênh Tam Hoàng huynh Tam Hoàng tẩu trở về. Thỉnh hoàng huynh Hoàng tẩu thứ lỗi, gần đây nhiều người ra vào thành, các tướng sĩ phải cẩn thận kiểm tra."

Mày Nhan Tích Ninh hơi hơi nhương lên, lập tức nhìn về phía "Cơ Tùng". Cơ Du không phải nhậm chức ở Đại Lý tự ư? Vì sao hắn lại chạy đến gần cửa thành? Chẳng lẽ trong nửa tháng này, Cơ Du lại làm được việc gì rồi?

Vừa đúng lúc như vậy?"Cơ Tùng" có thể lừa gạt được Cơ Du sao?

"Cơ Tùng" hơi hơi gật nhẹ: "Ngũ Hoàng đệ." Dừng một chút y chậm rãi quay đầu nói với tướng lãnh bên cạnh: "Mở ra."

Ánh mắt Nhan Tích Ninh sáng lên, cừ thật, Bạch Đào đã nắm giữ hết tinh túy trong cách Cơ Tùng nói chuyện nha! Nhìn cái khí thế này thử xem, ai dám nghi ngờ cậu? Hắn không khỏi giơ ngón tay cái cho Bạch Đào ở trong lòng, trở về phải cho cậu thêm hai cái đùi gà.

Tiểu binh đập cục đất lên trên mặt đất bên cạnh, "Loảng xoảng loảng xoảng" đập hai lần, lớp đất vỡ ra, từ chỗ vỡ ra có thể nhìn đến chùm nho xanh xen giữa đất vàng. Rõ ràng đã được bọc đất đến mấy tháng, chùm nho vẫn tươi ngon như mới hái từ trên cây xuống, ngay cả cuống nho đều còn phiếm xanh.

Lúc này Cơ Du mới yên tâm, hắn chắp tay với Cơ Tùng: "Quả thật là nho, đắc tội Hoàng huynh Hoàng tẩu."

"Cơ Tùng" hơi hơi cong khóe môi lên, y nhìn từ trên xuống dưới Cơ Du: "Ngũ Hoàng đệ không phải ở Đại Lý tự sao? Sao lúc này lại ở đây?"

Nhan Tích Ninh kinh ngạc nhìn "Cơ Tùng" một cái, không hổ là sai vặt tâm phúc có tâm ý tương thông với hắn, hắn cũng muốn biết đáp án.

Lúc này trong cửa thành truyền đến giọng nói trầm trầm của Cơ Lương: "Đương nhiên là do vị Ngũ Hoàng đệ này của chúng ta thăng chức, Tam Hoàng đệ có điều không biết, dạo gần đây Ngũ Hoàng đệ làm việc rất tốt. Trong lúc đại thọ của phụ hoàng, do hắn cùng Thống lĩnh cấm quân Lâm Sấm phụ trách an toàn."

Nghe được thanh âm của Cơ Lương, cảm giác mỏi mệt trên người Cơ Du dần dần tán đi. Tay hắn gắt gao nắm lấy dây cương, các đốt ngón tay cũng bị nắm đến trở nên trắng bệch. Trong đáy mắt của Cơ Du đang đưa lưng về phía Cơ Lương xuất hiện  sát ý, phần sát ý này bị Nhan Tích Ninh thu được vào đáy mắt.

Đương nhiên, người căng thẳng ở đây không chỉ có một mình Cơ Du, sau lưng Nhan Tích Ninh cũng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cơ Du còn chưa tính, bình thường Cơ Tùng cùng hắn không cùng xuất hiện nhiều lắm, cho dù Cơ Tùng có gì dị thường, hắn cũng không phát hiện được.

Nhưng Cơ Lương thì khác, Cơ Lương là người hay nói, mỗi lần gặp được Cơ Tùng luôn phải nói vài câu. Bạch Đào có thể lừa gạt được y không?

"Cơ Tùng" nhẹ tay gõ lên trên tay vịn, mày hơi hơi nhướng lên, nhìn vào nửa điểm cũng không trật.

Xe ngựa của Cơ Lương chậm rãi từ trong cửa thành chạy đến, Cơ Lương mặc một thân màu xanh biếc bắt chéo chân ngồi trước xe ngựa. Không lâu sau xe ngựa Cơ Lương liền dừng trước xe ngựa của Cơ Tùng, Cơ Tùng chắp tay: "Nhị Hoàng huynh."

Cơ Lương nhìn Cơ Tùng từ trên xuống dưới: "Lương Châu quả thật là nơi lạnh khủng khiếp, nửa năm không gặp Tam Hoàng đệ hao gầy đi không ít."

"Cơ Tùng" khẽ cười một tiếng, ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt: "Cũng không phải đều là vì Lương Châu." Người bình thường ngồi xe lăn một năm cũng sẽ chịu không nổi.

Cơ Lương ngay cả một ánh mắt cũng không cho Cơ Du một chút, sắc mặt Cơ Du xanh một trận trắng một trận. Tiếp tục ở lại nơi này cũng chỉ là tự làm mình mất mặt, vì thế Cơ Du chắp tay có lệ mang theo các bộ hạ của hắn nhanh chóng ly khai.

Nghe tiếng bước chân đi xa, Cơ Lương khẽ cười một tiếng: "Hiện giờ vị Ngũ Hoàng đệ này của chúng ta, phách lối hơn không ít."

Nói xong hắn giương ánh mắt phức tạp nhìn về phía Cơ Tùng: "Khó trách ngày ấy ngươi lại nói câu đó với ta, quả thật là do ta đã coi thường hắn."

Trong kinh hai vị Hoàng tử tranh đấu đến chết đi sống lại, trong khoảng thời gian này ai cũng chưa chiếm được chỗ tốt. Duy độc Cơ Du có thể ở trong kẽ hở giữa hai vị Hoàng tử một đường lớn dần. Hiện giờ trong triều có không ít đại thần xem trọng hắn, chuyện này đã chọc tức Cơ Lương.

Nói xong Cơ Lương nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Đệ muội, lâu ngày không gặp. Nghe nói hôm nay các ngươi trở lại, vi huynh đã bày một bàn tiệc ở Nghênh Tân Lâu mới đón gió tẩy trần cho nhị vị."

Nhan Tích Ninh mỉm cười nói: "Đa tạ Hoàng huynh quan tâm, đáng lẽ ta cùng Dung Xuyên không nên chối từ. Chỉ là chúng ta còn chưa vào thành, Vương phủ cũng chưa dọn dẹp."

Cơ Lương vỗ đầu một cái: "Ngươi coi trí nhớ của ta này, nhìn thấy các ngươi trở về thật là quá vui, lại quên mất việc này. Không sao không sao, hôm nay không tiện, vậy ngày khác lại hẹn."

"Cơ Tùng" cười chắp tay: "Đa tạ Hoàng huynh thông cảm." Nói xong y nhìn thẳng vào Cơ Lương: "Hôm nay Hoàng huynh đến cửa thành chờ ta cùng A Ninh, là có gì muốn nói với ta sao?"

Cơ Lương nở nụ cười sáng lạn: "Ta liền thích nói chuyện cùng Tam Hoàng đệ, thoải mái! Vi huynh ta sẽ không khách khí, ta muốn mượn thần y của ngươi dùng một chút. Ngươi yên tâm, ta sẽ trả tiền thù lao."

Trong lòng Nhan Tích Ninh cảnh giác, chẳng lẽ trong phủ Cơ Lương lại có thứ không sạch sẽ? Rốt cuộc Cơ Lương có biết chuyện giữa Văn Nhân Diệu cùng Cơ Du hay không?

Thấy hai người họ có chút chần chờ, Cơ Lương cũng không che giấu, hắn hạ giọng nói: "Ta hoài nghi phụ hoàng đột nhiên sinh bệnh có chỗ kỳ hoặc, nếu thần y của ngươi rảnh rỗi, liền theo ta vào cung một chuyến."

"Cơ Tùng" có chút khó xử nhăn mi lại, Nhan Tích Ninh sáng tỏ: "Hoàng huynh, phong cách hành sự của thần y ngươi cũng biết được. Việc này phải hỏi ý kiến của ông."

Lúc này trong xe ngựa phía sau truyền đến tiếng ho khan của Diệp Lâm Phong: "Mấy ngày nay lão phu đột nhiên bị cảm phong hàn, sợ sẽ truyền bệnh khí cho quý nhân. Chờ thêm một thời gian thân thể lão phu khôi phục hãy đi?" Y giả không phải sinh ra đã biết y thuật, y giả cũng là người, lão nhân gia lớn tuổi bị lạnh cảm phong hàn có vấn đề gì?

Cơ Lương mở cây quạt vừa lòng phẩy phẩy hai cái, ước chừng cảm thấy thời tiết rất lạnh, hắn thu quạt vào lòng bàn tay: "Được! Thần y thẳng thắn! Vậy chờ thân thể ngài bình phục liền truyền tin cho ta, ngài yên tâm, tiền thù lao trả cho ngài sẽ không ít."

Chiếm được câu trả lời chính mình muốn, Cơ Lương thoải mái cả người. Hắn phất tay với Cơ Tùng: "Tam Hoàng đệ đi về bận rộn trước đi, chờ ngươi bận xong rồi, đừng quên tới Nghênh Tân Lâu dự tiệc."

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, màn xe hạ xuống rồi Nhan Tích Ninh không khỏi thở ra một ngụm khí lớn. Đang lúc hắn chuẩn bị khích lệ Bạch Đào, Bạch Đào đã ôm lấy thắt lưng Nhan Tích Ninh. Thân thể cậu run nhè nhẹ, thanh âm mang theo chút nức nở: "Thiếu gia, làm ta sợ muốn chết!"

Trời mới biết khi Cơ Lương xuất hiện cậu có cảm giác gì, nếu không phải cậu ngồi trên xe lăn, đã sớm sợ tới mức tê liệt ngã xuống mặt đất. Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm Vương gia, nói chuyện phiếm cùng các Hoàng tử, Bạch Đào chỉ cảm thấy trời như sắp sụp.

Nhan Tích Ninh yêu thương sờ sờ đầu Bạch Đào: "Ngươi làm rất tốt, vô cùng tốt!" Bạch Đào phát huy vượt trình độ, không hổ là thế thân mà Cơ Tùng nhìn trúng!

Đang lúc hắn chuẩn bị tiếp tục an ủi Bạch Đào, mành bị nhấc lên, Diệp Lâm Phong mang theo một thân khí lạnh đặt mông ngồi lên tháp, ông cười lạnh nói: "Tên cẩu tặc Cơ Đạc, vậy mà bảo lão phu chữa bệnh cho hắn."

Nhan Tích Ninh hiểu ông: "Nếu thần y không muốn liền từ chối không đi." Bình Viễn Đế hại chết muội muội Diệp Lâm Phong, lại diệt cả Thần Sách Môn, huyết hải thâm thù như thế, trông cậy Diệp Lâm Phong chữa bệnh cho ông là chuyện không có khả năng.

Diệp Lâm Phong lấy ra một đống chai chai lọ lọ từ trong tay áo đặt lên trên tháp: "Đi, ai nói không đi! Trong khoảng thời gian này ta phải ngẫm lại cho thật kỹ, nên tiễn lão già kia lên đường như thế nào."

_________________________
Bình Luận (0)
Comment