Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 160

Editor: Yang1002

Mùng mười tháng ba tân đế đăng cơ, trải qua một loạt nghi thức rườm rà, Cơ Tùng thuận lợi trở thành Hoàng đế Sở Liêu, đổi niên hiệu thành Diên Bình. Biết được người kế vị là Cơ Tùng, dân chúng Sở Liêu vui mừng khôn xiết.

Cơ Tùng lòng mang chí lớn nhìn chuyện không nhìn người, chỉ cần việc cần làm mà làm được tốt, bất kể là quý tộc hay là dân nghèo, y đều sẽ trọng dụng. Dưới sự dẫn dắt của y, quan viên có thực tài càng ngày càng nhiều, uy vọng triều đình càng ngày càng tăng. Nhân tài của các ngành các nghề vén tay áo lên đại triển quyền cước, không đến một năm, đời sống của bách tính Sở Liêu được cải thiện theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Lại sắp đến ngày hưu mộc, hạ triều xong nhóm đại thần trong triều túm tụm tốp năm tốp ba hướng về phía Thần Võ Môn. Đây là lúc náo nhiệt nhất trong ngày của hoàng cung, mọi người cười cười nói nói, trao đổi thông tin trò chuyện bát quái.

Lúc này sau lưng truyền đến giọng trẻ con trong vắt: "Hoàng huynh — chờ ta một chút — "

Đám quan chức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tân hoàng của bọn họ bước đi như bay ở phía trước, mà tiểu Vương gia Cơ Đàn đeo một cái túi có hình thù cổ quái chạy nhanh theo sau Cơ Tùng. Chân Cơ Đàn ngắn, mắt thấy sắp không đuổi kịp Cơ Tùng, cậu vội vàng: "Hoàng tẩu nói phải mang theo ta, hoàng huynh ngươi không thể chống chế!"

Bước chân của Cơ Tùng dừng lại cùng ánh mắt bất đắc dĩ, Cơ Đàn lộ ra nụ cười đạt thành mưu kế: "Hoàng huynh, lần này ta sẽ ngoan, ta sẽ không nhìn lén ngươi và hoàng tẩu... Ồ."

Sau một khắc Cơ Đàn bị Cơ Tùng nhắc lên kẹp dưới cánh tay, Cơ Tùng nhìn một cái uy hiếp Cơ Đàn một chút: "Nắm chặt chút." Cơ Đàn ngoan ngoãn lại thuần thục ôm lấy eo Cơ Tùng: "Chặt rồi!"

Cơ Tùng là Hoàng đế đặc biệt chưa từng có, không chỉ biểu hiện trên triều đình, càng biểu hiện trong hậu cung. Từ ngày y đăng cơ, y liền tỏ rõ đời này sẽ chỉ có một mình Hoàng hậu. Vì Hoàng hậu là nam nhân, trong hậu cung còn có phi tần của Bình Viễn Đế. Vì để tránh phiền phức không cần thiết, hai người bọn họ sẽ không sống trong hoàng cung, vẫn ở lại Vương phủ được ban cho.

Hoàng đế không ở trong hoàng cung, loại chuyện này trước nay chưa từng có. Ban đầy đám đại thần cũng có ý kiến, nhưng khi bọn hắn phát hiện hoàng đế không bao giờ vì nguyên nhân không ở trong cung mà chậm trễ triều chính, đủ loại âm thanh cũng dần dần yên tĩnh xuống.

Hoàng đế giống như bọn họ, mỗi ngày sáng sớm vào triều, hạ triều xong còn phải tới Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, so với đám đại thần còn bận bịu hơn. Nhìn thấy tình huống này, triều thần còn có thể nói cái gì?

Các thần tử phía trước cười nhường đường, bọn họ hiểu rõ, thánh thượng lại muốn cùng Hoàng hậu ra ngoài. Mỗi khi đến kỳ hưu mộc, Hoàng thượng cũng sẽ cùng Hoàng hậu cải trang chuồn đi. Về phần đi nơi nào, triều thần từ trước đến giờ không được phép đoán.

Tình cảm của đế hậu tốt, nếu là trước đây triều thần còn có thể lo lắng, sợ Hoàng hậu được sủng ái quá mức dẫn đến ngoại thích tham gia vào chính sự. Nhưng mà quan hệ giữa Hoàng hậu và nhà ngoại, nhóm đại thần trong triều đều nghe thấy vài phần. Hoàng hậu làm sao thành Hoàng hậu, người Sở Liêu đều hiểu rõ một hai. Hoàng thượng không thừa cơ diệt Nhan gia, đã là giữ thể diện cho bọn họ, nếu Nhan phủ còn không biết tốt xấu, e rằng Hoàng hậu là người đầu tiên không đồng ý.

Nhìn thấy tiểu Vương gia đang bám chặt trên người hoàng đế, trong lòng triều thần rất rõ ràng: Nếu không có gì bất ngờ, người kế thừa tiếp theo của Sở Liêu chính là tiểu Vương gia. Bây giờ thánh thượng đi đâu cũng mang tiểu Vương gia theo, đã hoàn toàn nói rõ vấn đề.

Nhan Tích Ninh đứng ngoài Thần Võ Môn ngẩng đầu nhìn theo, không bao lâu sau liền thấy Cơ Tùng mang theo Cơ Đàn đi đến. Cơ Đàn nhìn thấy Nhan Tích Ninh thì trượt từ trên người Cơ Tùng xuống, cậu chạy như bay về phía Nhan Tích Ninh: "Hoàng tẩu — "

Nhan Tích Ninh vui vẻ đón lấy Cơ Đàn, hắn thuận thế xoa nhẹ trên trán Cơ Đàn hai cái: "Đã chào Nhàn Thái phi chưa?"

Sau khi Cơ Tùng kế vị, các phi tử của Bình Viễn Đế tự động thăng lên một cấp, đám người Nhàn Quý phi đã tấn cấp thành Thái phi. Cơ Đàn ngửa mặt lên nghiêm túc nói: "Chào rồi!" Nói xong cậu sụt sịt cái mũi mong đợi nói: "Ta ngửi được hương thơm ngào ngạt, hoàng tẩu có phải ngươi lại chuẩn bị đồ ăn ngon không?"

Nhan Tích Ninh mỉm cười đầy mặt, hắn chỉ chỉ xe ngựa: "Chuẩn bị gà rán cho ngươi, đi ăn đi."

Cơ Đàn reo hò một tiếng xông lên xe ngựa, chốc lát sau trong xe ngựa thì truyền ra kinh hô: "Ăn ngon! Gà rán hoàng tẩu làm ăn ngon thật!"

Cơ Tùng nhanh chóng đi đến trước mặt Nhan Tích Ninh: "Đợi lâu rồi." Hôm nay sau khi hạ triều Tể tướng cùng Lại bộ Thượng thư ngăn y lại nói vài lời trong chốc lát, nếu không bọn họ đã ra khỏi thành.

Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "Khá tốt, ta cũng vừa tới."

Từ sau khi đăng cơ làm hoàng đế, chính vụ của Cơ Tùng ngày càng nhiều hơn, chỉ có khi tới kỳ hưu mộc mới có thể nghỉ ngơi một chút. Hai ngày nay khí trời vừa đẹp, bọn họ quyết định tới thôn trang ngoài kinh ở hai ngày.

Xe ngựa chậm rãi cất bước, Cơ Đàn vui vẻ nằm sấp trên cửa sổ nhìn phong cảnh ngoài xe. Cơ Tùng và Nhan Tích Ninh ngồi ở trên tháp thấp tựa sát lẫn nhau, hai tay Cơ Tùng không nhanh không chậm xoa xoa huyệt thái dương của Nhan Tích Ninh: "Cảm giác đỡ hơn không?"

Một năm trước Nhan Tích Ninh bị Cơ Du đập sưng một cục lớn, từ sau đó chỉ cần đến ngày mưa dầm, đầu của hắn sẽ đau rồi chóng mặt. Hôm qua hạ một trận mưa, Nhan Tích Ninh ỉu xìu héo rũ nằm hơn nửa ngày, điều này khiến cho Cơ Tùng lo lắng không thôi. Cũng may Diệp Lâm Phong nói tình huống kiểu này sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp, trái tim nhấc cao của Cơ Tùng mới dần dần buông xuống.

Nhan Tích Ninh cọ cọ ngón tay Cơ Tùng: "Yên tâm đi, ta đâu dễ hư như vậy."

Xe ngựa nhanh nhẹn thông suốt một đường về hướng Nam, không bao lâu đã đến thôn trang ngoài kinh. Trước kia Cơ Đàn đã tới qua thôn trang này, xe vừa dừng hẳn, cậu liền lao ra ngoài: "Hoàng huynh hoàng tẩu, ta và Bạch Đào đi câu ngao trùng đây!"

Chờ khi Nhan Tích Ninh từ trên xe xuống, thân ảnh của bọn Cơ Đàn đã biến mất trong ruộng lúa màu vàng kim. Nhan Tích Ninh cười lắc đầu: "Nhìn ra khoảng thời gian này Tiểu Thất sắp nghẹn điên rồi."

Cơ Tùng nắm tay A Ninh: "Đúng vậy a, cái tuổi này của nó chính là tuổi thích chơi đùa, trong khoảng thời gian này vất vả cho nó rồi."

Từ sau khi Bình Viễn Đế qua đời, Cơ Đàn tiến bộ rất lớn. Cậu cũng không tiếp tục trộm dùng mánh lới, cho dù Phó Diễn Chi bố trí nhiều công khóa đến mấy, cậu cũng sẽ hoàn thành đúng hạn. Bình thường khi Cơ Tùng phê duyệt tấu chương, cậu liền học ở bên cạnh, có đôi khi Cơ Tùng hỏi một chút ý kiến của cậu về thượng tấu của quan viên, Cơ Đàn cũng trả lời ra hình ra dạng.

Hôm nay mang Cơ Đàn đến thôn trang, một là muốn cậu có thể thả lỏng cho tốt một chút, hai là vì, Cơ Tùng muốn cho Cơ Đàn có thể đi ra ngoài hoàng cung ngắm nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn.

Nghe tiếng cười vui và tiếng kinh hô từ bờ ruộng truyền đến, Cơ Tùng cười nói: "Tiểu Thất lớn lên rất nhanh, không đến mấy năm nữa, có thể để nó thử làm một ít việc phải làm."

Nhan Tích Ninh cười mỉm liếc nhìn Cơ Tùng một cái, Cơ Tùng sớm đã nói kế hoạch của y cho mình biết. Chờ khi Tiểu Thất cập quan, bọn họ có thể rời khỏi kinh thành dạo quanh một vòng.

Nhóm người Lãnh quản gia đã tới trước một bước dọn dẹp xong thôn trang, Nhan Tích Ninh bọn họ đã không có gì cần tự mình động thủ. Dạo quanh thôn trang hai vòng xong, Cơ Tùng đề nghị: "Không bằng...chúng ta đi tắm suối nước nóng trước đi?"

Nhìn ra sự chờ mong trong đáy mắt Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh sao còn không rõ y muốn làm cái gì? Thế là hắn đỏ mặt gật nhẹ, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi: "Ta mang rương theo." (Cái rương năm ấy bên hồ Đại Minh mọi người còn nhớ hong)

Yết hầu Cơ Tùng nhấp nhô lên xuống hai lần, y trầm thấp cười ra tiếng: "Thì ra A Ninh nhà ta cũng đang chờ mong."

Còn nhớ lần đầu tiên hắn đến thôn trang tắm suối nước nóng, hai chân Cơ Tùng không thể động đậy, vẫn là dưới sự hỗ trợ của hắn mới có thể xuống suối nước nóng. Bây giờ tình huống không giống vậy, Cơ Tùng có thể đi có thể động, còn đảo khách thành chủ.

Nước trong suối nước nóng dập dờn, Nhan Tích Ninh cảm giác bản thân tựa như một cây lục bình, chỉ có thể nằm sấp trên người Cơ Tùng tìm kiếm cảm giác an toàn. Cơ Tùng nghiêng đầu hôn lấy khóe mắt đuôi lông mày hắn sau đó ôm Nhan Tích Ninh đứng lên.

Nhan Tích Ninh kinh hô một tiếng thân thể ngửa ra sau, trong đầu hắn như đang có pháo hoa nổ tung. Trước mắt một mảnh hỗn độn, hô hấp dồn dập lồng n.gực nhanh chóng phập phồng thật lâu cũng chưa tỉnh hồn lại.

Cơ Tùng ôm Vương phi nhà mình ngâm trong ôn tuyền, lần trước đến suối nước nóng, bọn họ chỉ dám ngâm ở chỗ cạn nhất. Lần này y ôm A Ninh chậm rãi đi tới giữa ôn tuyền, nước suối ấm áp dâng lên từng chút, cuối cùng dừng ở vị trí ngực hai người.

Hai tay Nhan Tích Ninh ôm lấy cổ Cơ Tùng nghẹn ngào cầu xin tha thứ: "Không được, thật sự không được."

Cơ Tùng vu.ốt ve phía sau lưng hắn: "Không sao, không có sâu như vậy, không tin ngươi thử một chút, thực ra chân của ngươi có thể chạm đến đáy bể tắm." Nói xong y vịn lấy eo Nhan Tích Ninh cẩn thận buông hắn xuống.

Nhan Tích Ninh thử duỗi chân ra, nhưng mà không biết là do run chân hay là trượt chân, thân hình hắn lung lay ngã về phía sau. Dù là Cơ Tùng nhanh tay lẹ mắt, Nhan Tích Ninh vẫn không thể khống chế mà sặc nước.

Sau vài tiếng khụ khụ buồn bực, đầu Nhan Tích Ninh đột nhiên đau kịch liệt, cùng lúc đó vô số hình ảnh tràn vào trong đầu của hắn, ánh mắt trở nên lúc sáng lúc tối. Tay hắn với về phía sau hai lần: "Dung Xuyên, đầu ta..."

Sau một khắc Nhan Tích Ninh mất khống chế ngất đi, Cơ Tùng hồn phi phách tán ôm lấy Nhan Tích Ninh: "A Ninh? A Ninh ngươi đừng dọa ta! A Ninh ngươi tỉnh lại!"

Cảm giác hít thở không thông rất đau đớn, mà loại thống khổ này Nhan Tích Ninh đã trải nghiệm qua bốn lần.

Lần đầu tiên là lúc hắn bất ngờ chết khi còn làm xã súc, rất nhiều người cảm thấy đột tử là một chuyện vô cùng bất ngờ và nhanh chóng. Nhưng là người tự mình trải qua, lúc đó hắn cảm nhận được mấy thứ xa hơn so với người bên ngoài nhìn thấy nhiều.

Trong giây phút ngã xuống, đau đớn mãnh liệt từ lồng ng.ực lan tràn ra, hắn không thể thở nổi, như là có cái gì đang xé rách cơ thể hắn vậy. Lúc đau đến cùng cực, tất cả khó chịu đột nhiên biến mất. Sau đó hắn phát hiện, hắn đang lơ lửng trên không trung.

Có người nói trên đời không có linh hồn, trước đây Nhan Tích Ninh cũng là người theo thuyết vô thần. Nhưng khi hắn lơ lửng giữa trời, hắn từng chút thay đổi. Hắn trơ mắt nhìn các đồng nghiệp hoảng hốt, nhìn bọn họ gọi điện thoại cho cấp cứu, làm hô hấp nhân tạo sơ cứu tim cho bản thân.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, hắn như một chiếc bóng bay, có một sợi dây vô hình cột lấy linh hồn và cơ thể hắn vào một chỗ. Theo sợi dây thừng này đứt gãy, hắn cũng không còn cách nào chi phối cơ thể chính mình, chỉ có thể mặc cho mình nhẹ nhàng bay lên, càng bay càng cao.

Trong lúc đó hắn từng lớn tiếng kêu cứu, nhưng vô luận chính mình nói gì, các đồng nghiệp vẫn không nhìn thấy cũng không nghe thấy. Quá trình này rất ngắn, nhất thời đến khi thân thể hắn còn chưa rời khỏi phòng làm việc, thì đã không nhớ rõ gì nữa.

Lần thứ hai cảm giác được sự ngạt thở, thân thể hắn ở một chỗ chật hẹp lại ấm áp. Bên tai truyền đến tiếng nước ùng ục, tiếng nói chuyện cùng âm thanh mơ hồ. Một lực lượng khổng lồ đẩy hắn về phía trước, hắn không thể động đậy, chỉ có thể buồn bực mặc cho người khác sắp xếp.

Không biết đã qua bao lâu, khi hắn sắp nghẹn chết, hắn cuối cùng cũng thấy lại ánh mặt trời. Bên tai truyền đến tiếng nước, hắn há miệng hô hấp không khí tươi mới, nhưng bên tai lại vang lên tiếng khóc nỉ non to rõ. Theo tiếng khóc nỉ non vang lên, ý thức của hắn lại dần dần u ám đi.

Chờ khi hắn tỉnh lại lần nữa, cái gì cũng không nhớ rõ. Hắn đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh, có cái tên là Nhan Tức Ninh, mở ra toàn bộ cuộc đời mới.

Nhan Tức Ninh dần dần lớn lên, hắn đã thành con riêng của Hộ bộ Thượng thư, bị nuôi dưỡng ở trong biệt viện ngoài kinh, mãi đến khi nương qua đời, hắn mới được phụ thân nhận về nhà. Chuyện kế tiếp hoang đường lại ly kỳ, hắn thế gả cho Dung Vương Cơ Tùng, cùng ngày đại hôn bị ném đến lãnh cung.

Nhát gan hèn yếu như hắn nghĩ không thông, thế là dùng một cái lụa đỏ "Treo cổ" tự vẫn. Hắn còn nhớ cảm giác cơ thể treo lơ lửng, cũng còn nhớ tư vị sức lực từ trong cơ thể dần xói mòn, càng còn nhớ bi thương và tuyệt vọng trong lòng trước lúc "Qua đời".

Lần thứ tư chính là bây giờ, hắn sặc một ngụm nước, đau đầu kịch liệt khiến hắn ngất đi.

Khác với ba lần trước là, lần này cảm giác ngạt thở chỉ kéo dài một lát, đầu óc của hắn vẫn thanh tỉnh như cũ, không hỗn độn như ba lần trước.

Hồn Cơ Tùng như muốn bay lên, y nắm thật chặt tay Nhan Tích Ninh âm thanh run rẩy: "A Ninh, A Ninh ngươi thế nào rồi?"

Nhan Tích Ninh lẳng lặng mở hai mắt nhìn rèm che trên đỉnh đầu, giờ khắc này hắn vừa muốn khóc vừa muốn cười. Hắn luôn luôn cho rằng bản thân là một du hồn đến từ dị giới, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, Nhan Tích Ninh là hắn, Nhan Tức Ninh cũng là hắn.

Sống một đời người, hắn không chỉ có ký ức đời trước, còn nhớ kỹ quá trình bản thân đầu thai. Hắn có thể vì thời gian đang đầu thai bị gián đoạn, lúc này mới quên đi chuyện đời trước. Không nghĩ tới đời này tự mình nghĩ không thông tự sát, lại tìm về được ký ức đời trước rồi.

Chuyện này là sao?

Là do lúc nhân viên công tác của Địa Phủ đi làm trượt tay, không để hắn trải qua quá trình đầu thai chính quy. Hay là trong canh Mạnh Bà trộn lẫn nước, hắn uống phải canh Mạnh Bà pha loãng?

________________________
Bình Luận (0)
Comment