Editor: Yang1002
Quan viên ở Sở Liêu cách năm ngày thượng triều sẽ có một ngày hưu mộc, tuy rằng kém hơn chế độ đi làm tám tiếng được nghỉ hai ngày của đời sau, nhưng còn hơn dân chúng cực khổ không có thời gian nghỉ ngơi, như vậy đã không tệ lắm rồi.
Từ sau khi Cơ Tùng nhậm chức ở Công bộ, mỗi lần hưu mộc, y đều sẽ mang Nhan Tích Ninh tới thôn trang ngoài kinh.
Hơn nữa lần này, hai người bọn họ chuẩn bị đi mã tràng ngoài kinh, từ sau khi Nhan Tích Ninh biết được tin này liền bắt đầu mong đợi.
Xe ngựa "Đát đát" xuất phát tới mã tràng.
Tâm tình Nhan Tích Ninh vô cùng tốt mà hát khẽ vài bài hát dân gian, hắn ngồi xổm trước tay vịn ngoài xe ngựa, hưng trí bừng bừng mở nắp nồi nếm thử một chút.
Nồi này có cấu tạo giống y hệt bếp có thể di động trong nhà, chẳng qua thu nhỏ hơn vài lần.
Nó chỉ lớn bằng cái giỏ trúc, không gian lòng bếp không lớn, chỉ có thể bỏ hai khúc củi thô như hai cánh tay tầm nửa thước.
Tuy lòng bếp không lớn, nhưng nguyên bộ nồi cũng không nhỏ.
Nếu dùng nồi này nấu cơm, số lượng cơm nấu ra cũng đủ cho ba bốn người cùng ăn.
Đây là bộ bếp nồi nhỏ nhất mà Lãnh quản gia tìm cho hắn, thương đội lặn lội đường xa đều sẽ mang theo một cái nồi xinh xắn lại thuận tiện như vậy.
Chỉ cần một mặt phẳng rộng hai thước, là có thể sở hữu một món ăn nóng hổi.
Lúc này bên trong nồi là món kho đang sôi ùng ục, bên trong có đầu gà, chân vịt và trứng kho.
Tuy rằng đều là một ít thứ đầu thừa đuôi thẹo không đẹp mắt, nhưng thắng ở mới mẻ.
Xuất môn ra ngoài sao có thể thiếu một nồi đồ ăn vặt đỡ thèm đây?
Nhan Tích Ninh vốn định đem món kho làm xong vào đêm qua, nhưng độ ấm dần dần lên cao, thời gian lưu trữ nguyên liệu nấu ăn ngắn lại.
Bất đắc dĩ hắn mới phải quyết định mang theo nồi nhỏ nấu trên xe ngựa.
Từ lúc ra khỏi cửa thành, nồi nhỏ liền bắt đầu phát lực.
Hương thơm mê người không ngừng cuồn cuộn toả ra, khiến cho bọn Nghiêm Kha đang đánh xe cũng phải quay đầu liên tục.
Nhìn tình trạng món kho trong nồi xong, Nhan Tích Ninh yên tâm đóng nắp lại: "Nấu thêm một lát là có thể ăn được rồi."
Nghe như thế Nghiêm Kha nhăn mặt: "Một lát là bao lâu a? Rõ ràng thơm như vậy, vậy mà còn chưa nấu xong?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không vội, không phải còn lâu mới tới mã tràng sao? Ta cam đoan ngươi có thể ăn được món kho trước khi đến nơi."
Thanh âm Cơ Tùng truyền ra từ trong xe ngựa: "Kỳ thật trong mã tràng có thôn trang." Nhan Tích Ninh không cần nấu trên đường, chỉ cần hắn muốn, thôn trang sẽ chuẩn bị trước những thứ hắn cần.
Nhan Tích Ninh mặt mày loan loan: "Cảm giác không giống nhau."
Mị lực của việc nấu ăn dã ngoại là ở địa điểm, trong hoàn cảnh tự nhiên nấu một nồi thức ăn ngon, trong gió mát lẫn theo mùi thịt ùa vào mặt, đây mới là hưởng thụ a.
Ánh mắt Cơ Tùng quét một vòng trên bếp nhỏ, y cười lắc đầu.
Lúc hành quân ở Sí Linh quân, chỉ cần có ngựa có binh khí, bọn họ lên ngựa liền đi ngay.
Y đã từng gấp gáp như vậy, không thể trì hoãn một phút nào.
Nhưng từ sau khi gặp được Nhan Tích Ninh, mỗi lần ra ngoài đều giống như chuyển nhà, thế nhưng y cảm thấy chuyện này không có gì là không tốt.
Quan sát được biểu tình nhỏ của Cơ Tùng, Nhan Tích Ninh ngượng ngùng gãi gãi hai má.
Hắn lại mở nắp một lần nữa, sau đó múc một quả trứng kho đến vàng rực rỡ vào trong chén nhỏ.
Chờ trứng nguội bớt, hắn bưng chén nhỏ chui vào trong xe ngựa: "Tùng Tùng đói bụng rồi đi? Nếm thử chút trứng kho?"
Món kho mà hắn làm không có thêm nước tương, nhưng lại bỏ thêm trái dành dành vàng, bởi vậy món kho ra sẽ có màu vàng óng ánh.
Lấy quả trứng này làm ví dụ, tuy rằng mới kho không lâu, nhưng bên ngoài lòng trắng đã xuất hiện màu vàng nhạt đẹp mắt.
Cơ Tùng cũng không cự tuyệt, y cầm lấy đũa nhẹ nhàng kẹp một cái, trứng kho chia làm hai nửa.
Có thể thấy rõ lòng đỏ ánh vàng rực rỡ, tản ra mùi thơm đặc biệt.
Cơ Tùng gắp một nửa quả trứng vào trong miệng, y đem đũa đưa cho Nhan Tích Ninh: "Ngươi cũng ăn."
Nhan Tích Ninh hớn hở nhận lấy đũa, hắn đem một nửa còn lại nhét vào miệng, nhai một lúc hắn thấy rất vừa lòng: "Hương vị tạm được."
Phong cảnh ngoài cửa sổ chậm rãi lui xuống, Nhan Tích Ninh nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, hưng phấn và kích động trong mắt lộ hết ra ngoài.
Cơ Tùng đáp ứng hắn, nếu điều kiện hôm nay thích hợp sẽ cho hắn cưỡi ngựa.
Ở hiện đại, cưỡi ngựa là loại vận động chỉ có người có tiền mới có.
Hắn chỉ thấy người cưỡi ngựa trên TV, bản thân lại chưa từng chạm qua con ngựa cao to.
Tưởng tượng tới hôm nay có thể cưỡi ngựa, nốt nhạc liền không chịu khống chế mà phát ra từ cổ họng.
Mã tràng của Cơ Tùng ở phụ cận bãi săn Hoàng gia, chính xác hơn là ở phía Tây Nam bãi săn.
Sau khi đi một đường về phía Tây, Nghiêm Kha điều khiển xe ngựa vào một đường rẽ về phía Nam.
Hai bên đường là rừng cây rậm rạp, Nhan Tích Ninh vốn tưởng rằng trên đường sẽ không có ai, nhưng hắn đã thấy được không ít xe ngựa.
Đa số đều đặt mấy cái thùng cao bằng người hơn nửa xe ngựa, vách thùng ướt sũng, không biết bên trong có cái gì.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng giải thích: "Phía trước có một khe núi, nước suối ở đó rất không tệ.
Rất nhiều quan to quý nhân trong kinh sẽ tới nơi này lấy nước, mấy cỗ xe này chính là xe mang nước."
Nhan Tích Ninh bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế."
Kẻ có tiền rất biết tiêu xài a, cư nhiên mỗi ngày đều phái người đến ngoại ô lấy nước suối.
Lại nói, trước đó vài ngày Lãnh quản gia cũng đưa cho hắn một ít nước suối, sau khi hắn uống vào chỉ cảm thấy vị bình thường, không có gì đặc biệt.
Đi dọc theo đường rẽ một chén trà nhỏ, Nhan Tích Ninh cảm giác độ ấm xung quanh hạ xuống, hắn sảng khoái thở dài một hơi: "Đột nhiên mát mẻ hơn, Tùng Tùng ngươi cảm thấy không?"
Cơ Tùng nói: "Phía trước chính là khe núi.
Nếu ngươi có hứng thú, có thể cho bọn Nghiêm Kha dừng lại."
Phong cảnh phụ cận khe núi không tệ lắm, mỗi khi đến mùa hè sẽ có rất nhiều người đến phụ cận nghỉ hè hóng mát.
Nhan Tích Ninh sợ nóng như vậy, hắn hẳn sẽ rất thích nhiệt độ bên này.
Nghe nói có thể dừng lại, Nhan Tích Ninh lại dâng lên hứng thú.
Hắn hỏ thăm dò: "Nghiêm thị vệ, chờ một lát nữa chúng ta có thể dừng lại ở khe núi bên kia không?"
Nghiêm Kha giương giọng: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Không lâu sau Nhan Tích Ninh liền nghe được tiếng nước chảy róc rách, nhìn theo âm thanh, núi non màu xanh tối đã gần ngay trước mắt.
Dưới chân núi có một ngọn suối đá rộng một trượng, nước suối trong suốt cọ rửa qua tảng đá nổi lên bọt nước trắng xoá.
Xe ngựa càng đi về phía trước, càng gần khe núi.
Hơi nước mát mẻ ập vào mặt, nhất thời làm cho bên trong xe ngựa trở nên sảng khoái hơn.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, tập trung nhìn lại, Nghiêm Kha đã đem xe ngựa dừng dưới một gốc đại thụ.
Dưới tàng cây đất đai bằng phẳng, đã có hơn mười chiếc xe ngựa đỗ dưới bóng cây.
Người hầu đem thùng không trên xe ngựa xuống, lại bê thùng đựng đầy nước suối lên xe.
Trên vách đá phía Đông Nam đại thụ có một cái khe, trong khe không ngừng ngấm nước ra bên ngoài.
Dòng nước nhỏ giọt từ trong khe, chỗ dòng nước phía dưới khe thoáng chảy xiết đặt song song năm sáu thùng gỗ lớn.
Mỗi khi một cái thùng trong đó đựng đầy nước, sẽ có người hầu lội nước qua đặt thùng gỗ mới vào.
Nhan Tích Ninh từ trên xe ngựa nhảy xuống, hắn duỗi thắt lưng: "A ~ thật là thoải mái a."
Khó trách mỗi khi đến ngày nghỉ người thành phố đều sẽ đến công viên đi dạo một chút, không khí trong rừng quả thật rất khác biệt, hít vào một hơi liền cảm thấy lạnh lạnh vui sướng.
Nhan Tích Ninh giãn thân thể giật giật cánh tay và chân hắn: "Dung Xuyên, xuống dưới hít thở không khí nha."
Cơ Tùng nguyên bản không muốn đi ra, nghe được Nhan Tích Ninh mời gọi, t mím môi: "Ân."
Thấy y muốn tìm thảm đắp lên hai chân mình, Nhan Tích Ninh cười nói: "Không có việc gì, chúng ta đi dạo ngay gần đây, không đi xa.".
||||| Truyện đề cử: Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần |||||
Cơ Tùng còn đang chần chờ, Nhan Tích Ninh liền lên xe ngựa lại.
Hắn cẩn thận đẩy xe lăn về phía tấm ván gỗ dựng ngoài xe ngựa: "Không khí bên ngoài thật sự rất thoải mái, ngươi tin tưởng ta."
Xe lăn vững vàng chạm đất, Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn về phía tán cây cao ngất.
Nhan Tích Ninh cười nói: "Không khí bên ngoài thật tươi mát phải không?"
Cơ Tùng thành thật nói: "Có mùi thịt kho."
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: "Ngươi là bị mùi đồ kho trên xe xông đến mơ hồ, đi, ta mang ngươi đi ngửi hơi thở của núi rừng."
Nhan Tích Ninh đẩy Cơ Tùng qua hướng khe núi, đoạn suối từ dưới tàng cây đến vách núi này đặt hơn mười khối đá bằng phẳng.
Dòng nước trong suốt chảy trên đá, có thể thấy rõ được mọi thứ dưới nước.
Giữa sườn núi trên vách đá, có một tòa đình nhỏ, trong đình truyền đến tiếng đàn sáo nhộn nhịp.
Từng trận cười rôm rả truyền đến, nghe thử liền biết phía bên kia có rất nhiều xe ngựa.
Cơ Tùng ngẩng đầu nhìn phía trên vách núi: "Ngươi muốn đi lên xem sao không?"
Nghe phía trên truyền đến tiếng hoan hô cười nói, Nhan Tích Ninh cười lắc đầu: "Không nổi."
Muốn đi tới đình bên trên, chỉ có thể đi lên từ đường núi phía trước.
Hắn thì không có vấn đề gì, nhưng Cơ Tùng phải làm sao bây giờ? Hơn nữa, hắn cùng người trên đó không thân không quen, thay vì gặp mặt xấu hổ, không bằng không quấy rầy.
Huống chi, hắn còn muốn đi mã tràng cưỡi ngựa đâu, sẽ không đi qua tham gia phần náo nhiệt này.
Lúc này Nghiêm Kha bưng hai cái ống trúc nhanh chân đạp qua tảng đá trong khe núi đi về phía hai người: "Chủ tử, Vương phi, uống nước suối."
Sờ vào ống trúc liền có thể cảm thấy được sự mát lạnh, uống một ngụm nước suối, cảm giác mát mẻ quét qua lục phủ ngũ tạng.
Nhưng vẫn là câu nói kia, uống nước suối cùng nước trong viện hắn không có gì khác biệt.
Có lẽ người tới nơi này lấy nước, chính là vì một ngụm mát mẻ này đi?
Nhan Tích Ninh uống hơn phân nửa ống trúc xong, hắn liền đóng kỹ nắp lại: "Cám ơn Nghiêm thị vệ."
Nghiêm Kha hắc hắc cười hai tiếng, hắn gãi gãi tóc đôi mắt trông mong nhìn về phía Nhan Tích Ninh.
Nhan Tích Ninh:??
Nghiêm Kha thấy thế công ánh mắt của mình không có hiệu quả, hắn không nhịn được hỏi: "Vương phi......!món kho trong nồi hẳn là xong rồi đi?"
Hương vị món kho như một cái móc câu vậy, móc lấy dạ dày của hắn, khiến cho hắn chảy nước miêng cả một đường.
Nghe được lời của Nghiêm Kha, Nhan Tích Ninh đột nhiên phục hồi tinh thần lại: "Đúng nha, hẳn là xong rồi."
Hắn còn ở nơi này ngơ ngác ngắm phong cảnh, lại ngắm tiếp chỉ sợ món kho của hắn đều kho nhừ.
Nghĩ đến đây, Nhan Tích Ninh nhanh chóng đẩy Cơ Tùng về phía xe ngựa: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cánh gà đi."
Nhưng chờ lúc bọn hắn tới trước xe ngựa, chỉ thấy Vương Xuân Phát canh gác xe ngựa nghiêng thân ngủ trên chỗ ngồi ngáy rung trời, nồi đồ kho của Nhan Tích Ninh không cánh mà bay.
Sắc mặc Nghiêm Kha ngưng động, từng bước nhảy lên xe ngựa, sờ mạch đập của Vương Xuân Phát xong sắc mặt hắn phức tạp.
Hắn dùng lực lay Vương Xuân Phát dậy: "Lão Vương, tỉnh tỉnh!"
Vương Xuân Phát mông lung mở mắt, hắn nghi hoặc dụi dụi mắt: "Kỳ quái, sao ta lại ngủ?"
Nghiêm Kha xanh mét cả mặt: "Nồi của Vương phi đâu?"
Vương Xuân Phát chỉ về phía sau: "Nồi ở phía sau......"
Hắn quay đầu lại nhìn, nhất thời tất cả sâu ngủ đều bay mất.
Vương Xuân Phát khó thể tin được: "Trời, nồi đâu? Thịt đâu?!".