Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 78


Editor: Yang1002
Lại đến ngày hưu mộc của Cơ Tùng, dựa theo kế hoạch đã sớm định ra, hôm nay bọn họ sẽ đi biệt viện ngoài kinh câu tôm hùn đất.

Nhưng mà trời không được đẹp mấy, từ buổi chiều ngày hôm qua sắc trời liền âm u, sáng hôm nay tỉnh lại nhìn thử, trời còn mưa khá lớn, kế hoạch đi biệt viện chỉ có thể hủy bỏ.
Mưa mang đến sự mát mẻ, cũng hòa tan vị thuốc Đông y chua xót trong viện chua sót, Nhan Tích Ninh rời nhà trốn đi vài ngày cảm giác thèm ăn cũng đã quay trở lại.

Dù sao hôm nay cũng không chuẩn bị đi đâu khác, hắn chuẩn bị hấp chút thịt cuộn làm điểm tâm.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi róc rách, phòng bếp tối hơn bình thường một ít.

Trong không khí có mùi ngọt của bột mì lên men, ngửi hương vị này, người trở nên đông đúc lạ thường.
Nhan Tích Ninh ngồi bên cạnh bàn thấp bóc sơn trà, trước mặt hắn chất đầy một đống vỏ sơn trà, từng quả sơn trà tròn trịa lăn trên bàn.

Quả sơn trà ăn ngon, nhưng chất lỏng dính vào trên tay một khi ô-xy hoá liền biến thành màu đen.

Nhan Tích Ninh buồn rầu nhìn đầu ngón tay mình: "Móng tay đều biến thành màu đen."
Cơ Tùng đẩy chén nhỏ trước mặt về phía Nhan Tích Ninh: "Sơn trà chính là như vậy, nếu không muốn dơ tay, có thể sai hạ nhân bóc vỏ giúp ngươi."
Nhan Tích Ninh chăm chú nhìn lại, trong chén đựng hơn một nửa chén sơn tra trong suốt căng mọng, Cơ Tùng kiên nhẫn lấy hết hạt bên trong ra.

Nhìn đến nửa chén thịt quả, nói không vui là giả, Nhan Tích Ninh đùa giỡn nói: "Dung Vương điện hạ giúp ta bóc sơn trà, ta cũng không có gì ban thưởng cho ngài a."
Ánh mắt Cơ Tùng ôn nhu bật cười: "Ăn đi, ta không thích ăn cái này."
Trước đây y cảm thấy tay của đại trượng phu là phải dùng để nắm đao giương cung quét ngang thiên hạ, hiện giờ y lại cảm thấy rằng, có thể bóc vỏ trái cây cho người trong lòng, giúp hắn vẽ mi tô môi cũng là một chuyện may mắn.

(Người trong lòng đồ đó ????????)
Sơn trà thịt nhuận nước trong veo, một ngụm một cái sảng khoái lạ thường.

Đang lúc Nhan Tích Ninh ôm chén nhỏ vui sướng ăn quả, bọn Nghiêm Kha nâng một cái rương nặng trịch chất đầy mũi tên vào sân: "Chủ tử, Vương phi, công tượng đã đem mũi tên mới tới."
Nhan Tích Ninh nhét quả sơn trà cuối cùng trong chén vào trong miệng, hắn vội vàng đứng lên: "Để ta xem xem."
Không biết có phải ảo giác hay không, mũi tên sắt nhỏ còn tốt hơn so với phía trước, lực đạo cũng lớn hơn nữa, lúc bắn tên có thể cảm giác được rõ ràng lực bật lại.

Ám tiễn bắn ra cũng càng thêm lưu loát, không có cảm giác khựng lại như trước.
Thử một lần dưới mái hiên xong, Nhan Tích Ninh yêu thích không buông tay: "Ám tiễn thật sự quá tuyệt vời." Thời đại vũ khí lạnh, cung tiễn hẳn là vũ khí công kích tầm xa chủ yếu.

Có một bộ ám tiễn trong tay, tương lai có tình huống bất ngờ, hắn cũng sẽ không luống cuống chân tay không biết cách tự bảo vệ mình.
Ám tiễn một lần có thể chứa được mười mũi tên sắt nhỏ, nhưng bọn Nghiêm Kha lại đưa đến một rương mũi tên lớn.

Nhìn thấy mũi tên khéo léo tinh xảo, Nhan Tích Ninh cảm thấy áp lực rất lớn: "Này tốn không ít tiền đi?"
Giá trị chế tạo một mũi tên bình thường có thể mua được một cân thịt bò, mũi tên nhỏ chế tác càng phức tạp hơn so với mũi tên bình thường, như vậy tính ra một mũi tên nhỏ chẳng phải có thể mua được vài cân thịt bò?
Trong rương trước mắt ít nhất cũng có bốn năm trăm mũi tên, Nhan Tích Ninh có chút đau lòng: "Cảm giác thật lãng phí a." Đây đều là tiền lấp lánh a.
Cơ Tùng mỉm cười: "Người bắn cung giỏi là dựa vào mũi tên bắn ra."
Mỗi một tướng sĩ ưu tú đều cần tiêu hao rất nhiều vật tư quân dụng, mượn chính y làm ví dụ, hàng năm mũi tên mà y tiêu hao có thể dùng xe để đựng, dây cung đứt thu thập lại cũng là một cọc thật dày.

Bình thường không khổ luyện, sao có thể dành được thắng lợi trên chiến trường?
Nhan Tích Ninh tuy không phải tướng sĩ trong quân, Cơ Tùng cũng không cần hắn luyện thành thần bắn cung.

Nhưng chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng của bản thân ở thời khắc mấu chốt, cho dù phải trả hơn mười lần mấy trăm lần, y cũng vui vẻ.
Cơ Tùng ôn thanh nói: "Ngươi yên tâm luyện tập, không cần lo lắng tiêu hao."
Lúc này Nhan Tích Ninh mới yên tâm hơn, luyện tập vài lần, hắn phát hiện mũi tên mới cứng rắn hơn phía trước, tghim vào trên bia ngắm cũng chưa bị biến hình.

Hắn hưng phấn giơ mũi tên hoàn hảo cho Cơ Tùng triển lãm: "Tùng Tùng ngươi xem, mũi tên này một chút cũng không bị biến dạng, có phải tăng thêm một ít kim loại khác bên trong hay không nha?"
Nhìn thấy Vương phi ngốc nghếch chẳng hay biết gì, Nghiêm Kha vặn vẹo khuôn mặt, hắn quay đầu nói với Vương Xuân Phát: "Có thể cả đời Vương phi cũng sẽ không phát hiện ra, bia ngắm hắn dùng trước kia không phải cùng một cái với hiện tại."

Vương Xuân Phát gật đầu cùng nhận thức: "Đúng vậy, dù sao bia ngắm gắn thêm sắt vào cũng không nhiều lắm nha."
Luyện tập ám tiễn một lát, đang lúc Nhan Tích Ninh ý do vị tẫn chuẩn bị bắn thêm một trận nữa, hắn nghe được thanh âm của Cơ Đàn: "Tam ca ~ Tam tẩu ~"
Cơ Tùng vội vàng phân phó: "Mau đem ám tiễn cùng bia ngắm thu hồi." Cơ Đàn đang ở tuổi hoạt bát hiếu động, mấy đứa nhỏ ở tuổi này nhìn thấy đao thương kiếm kích căn bản không có khả năng chống cự.

Nghe nói Cơ Lương từng bị Cơ Đàn lấy đi vài cây bảo đao, càng miễn bàn đến các loại binh khí khác.
Lấy đi chỉ là việc nhỏ, nếu lúc Cơ Đàn dùng binh khí khiến chính mình bị thương hoặc là người khác, vấn đề liền nghiêm trọng.
Nhan Tích Ninh nhanh chóng cởi ám tiễn ra: "Còn muốn phái người nói một tiếng với Diệp tiền bối, ủy khuất ông một chút không cần xuất hiện trước mặt Tiểu Thất."
Hôm nay trời mưa, Diệp Lâm Phong có thể ngủ nhiều chốc lát, đến bây giờ cũng chưa xuất hiện ở Văn Chương Uyển.

Nhưng nếu không cẩn thận để cho Cơ Đàn thấy được, khó tránh khỏi sẽ khiến cho sự tình trở nên rắc rối hơn.
Đợi đám người Nghiêm Kha thu thập tốt xong, Tiểu Thất dưới sự hộ tống của hạ nhân tiến vào trong viện.

Tiến vào sân rồi cậu liền bổ nhào vào lòng Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu, thiếu chút nữa là Tiểu Thất không gặp được ngươi rồi!"
Nhan Tích Ninh cười sờ đầu Cơ Đàn: "Làm sao nha?" Mấy ngày không gặp, xúc cảm sờ Cơ Đàn vẫn trước sau như một thật là tốt, Nhan Tích Ninh nhịn không được sờ soạng nhiều thêm một chút.
Cơ Đàn nước mắt lưng tròng lên án: "Thái phó giao cho ta nhiều công khoá lắm nha! Nhiều lắm!"
Nhìn thấy hốc mắt đều bị ủy khuất đến phiếm hồng của Cơ Đàn, Nhan Tích Ninh cười nói: "Vất vả cho Tiểu Thất của chúng ta, hiện tại đều học xong rồi sao?"
Cơ Tùng rất có kinh nghiệm: "Học không xong Thái phó sẽ không cho hắn rời cung."
Nhưng mà lúc này kinh nghiệm của Cơ Tùng cũng không linh nghiệm lắm, Cơ Đàn cúi đầu tội nghiệp: "Còn chưa học xong đâu."
Lần này đến phiên Cơ Tùng kinh ngạc: "Thái phó lớn tuổi nên đổi tính rồi?" Lúc Phó Diễn Chi còn trẻ nổi tiếng là nghiêm khắc, nếu các Hoàng tử không làm xong công khía, nhẹ thì đánh lòng bàn tay, nặng thì báo cáo cho Bình Viễn Đế.

Tuy Cơ Tùng không bị đánh vào tay mấy lần, nhưng trong đám Hoàng tử vương tôn luôn có mấy người vụng về, chiều nào tan khoá xong đều khóc về nhà.
Cơ Đàn lộ ra nụ cười giảo hoạt: "Sáng nay lúc Thái phó để ta đọc thơ, quan viên Lễ bộ đến tìm Thái phó, sau đó Thái phó liền cùng quan viên Lễ bộ rời đi.

Ta trộm đi theo bọn họ, phát hiện bọn họ đi tìm Phụ hoàng, bọn họ nói cái gì nghị hòa......!Nga đúng! Là thủ lĩnh Liêu Hạ phái người đến Sở Liêu chúng ta nghị hòa, sứ thần gọi là gì......!Cái gì......"
Bàn tay ban đầu đang nhẹ nhàng đặt trên tay vịn của Cơ Tùng nắm chặt lại mạnh mẽ, các đốt ngón tay bị y nắm đến trắng bệch: "Mạc Lặc, sứ thần Liêu Hạ Mạc Lặc.

Thủ lĩnh của bọn hắn là Hách Nhĩ Ba."
Cơ Đàn vội vàng gật đầu: "Đúng đúng! Là Mạc Lặc, Tam ca ngươi biết được thiệt nhiều nga! Phụ hoàng cùng bọn họ đang thương lượng nên để cho vị Hoàng tử nào lãnh nhiệm vụ nay, sau đó bọn họ còn chưa nói xong, ta đã bị phát hiện."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Sau đó đâu? Thái phó không đánh mông ngươi sao?"
Cơ Đàn cười hắc hắc: "Phụ hoàng và bọn họ vội vàng chính vụ không quản đến ta, giáo huấn ta vài câu rồi khiến cho ta lui xuống trước.

Vì thế ta đến tìm Tam ca Tam tẩu nè ~"
Cơ Tùng chậm lại ngữ điệu, y hạ mi mắt che dấu phẫn nộ bên trong: "Phụ hoàng biết ngươi tới không?"
Cơ Đàn vội vàng gật đầu: "Biết nha, Tam ca ngươi yên tâm.

Tiểu Thất là quân tử, quân tử có việc nên làm có việc không nên làm.

Chuyện đã đáp ứng với Tam ca, Tiểu Thất nhất định sẽ làm được."
Cơ Tùng hơi gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Sau khi nói xong y nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Ngươi chiếu cố Tiểu Thất, ta có chút chuyện phải đi xử lý một chút."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Được, chút nữa làm thịt cuộn xong, ta mang qua cho ngươi."
Cơ Tùng lên tiếng: "Ta phải xuất môn một chuyến, ngươi không cần chờ ta." Mắt thấy Cơ Tùng thao tác xe lăn đi vào màn mưa, Nhan Tích Ninh vội vàng cầm lấy cây dù gác dưới mái hiên: "Dù!"
Cơ Tùng nhận lấy cây dù, không lâu sau bóng dáng của y cùng bọn thị vệ liền biến mất giữa màn mưa mỏng.

Nhan Tích Ninh cảm thấy bóng dáng rời đi của Cơ Tùng có chút vội vàng, xem ra chuyện y phải xử lý cũng khá quan trọng.
Thấy Nhan Tích Ninh đứng dưới mái hiên nhón chân nhìn theo hướng Cơ Tùng rời đi, Cơ Đàn rung đùi đắc ý: "Một ngày không gặp như cách tam thu ~"
Nhan Tích Ninh đột nhiên hoàn hồn: "Ngươi nói cái gì?"
Cơ Đàn cười hì hì: "Tam ca vừa mới rời đi, Tam tẩu liền mất hồn mất vía, này không phải là một ngày không gặp như cách ba thu sao?"
Nhan Tích Ninh lười giải thích với đứa nhỏ nghịch ngợm này, hắn cười nhéo nhéo hai má Cơ Đàn: "Thơ thì không thuộc, thi từ giống vậy lại nhớ đễ rõ ràng.

Đến, Tam tẩu mời ngươi ăn đồ ngon."

Cơ Đàn vui vẻ không thôi: "Ta ở trong cung chỉ nhớ mong có thể ăn được món ngon Tam tẩu làm.

Tam tẩu ngươi biết không? Tôm ao mà ta mang về cung nấu dựa theo công thức của ngươi, mẫu phi của ta và Việt Quý phi nương nương rất thích ăn, hiện tại các phi tử hậu cung đều dặn ta mang nhiều tôm ao trở về một chút đâu."
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Này dễ làm a, lúc trở về ngươi lại mang thêm hai thùng đi."
Cơ Đàn khá quen thuộc với Văn Chương Uyển, một thời gian không tới, cậu rõ ràng thấy được biến hoá trong viện: "Tam tẩu Tam tẩu, phía Đông của hồ xây thêm một cây cầu thật tiện nga." "Tam tẩu, bên trong đất trồng rau của nhà ngươi đổi loại rau ư." "Tam tẩu, Tiểu Tùng trưởng thành rồi!" "Tam tẩu, khi nào thì sai vặt của ngươi mới có thể trở về?"
Vấn đề của Cơ Đàn luôn chất thành đống, bình thường cung nữ thái giám trong cung chỉ biết có lệ với cậu.

Nhưng mà ở Văn Chương Uyển, cậu lại nhận được sự đối đãi nghiêm túc của Nhan Tích Ninh.
Cơ Đàn ở trong cung nghẹn lâu, nhìn thấy cái gì cũng vui vẻ, dạo qua một vòng cậu lại theo dõi Thương Phong đang rụt cổ trú mưa trên cây long não: "Tam tẩu, cánh của Hải Đông Thanh nhà ngươi hình như tốt hơn rồi, nhìn nó thật uy vũ ~"
Nhan Tích Ninh đang nhào bột: "Tiểu Thất ngươi đừng trêu chọc nó, tính tình Thương Phong không tốt."
Đúng rồi, hôm nay Thương Phong còn chưa ăn cơm đâu, Nhan Tích Ninh nhào bột xong liền đem bột đặt vào trong bồn để bột nghỉ.

Hắn lấy một chén thịt nhỏ ra từ trong tủ bát quỹ, cắt thịt thành cỡ một lóng tay xong, hắn bưng thịt tới cuối hành lang gấp khúc.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh bưng bát, Cơ Đàn kinh ngạc đánh giá Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu ngươi muốn cho Hải Đông Thanh ăn sao?"
Lúc cậu ở trong cung đã xem qua người huấn luyện ưng cho ưng ăn, kia thật đúng là một cái công trình lớn nha.

Bọn họ sẽ cho ưng mang khăn trùm đầu, chính mình cũng sẽ mặc vào một lớp bảo hộ thật dày.

Nhất là trên cánh tay, sẽ quấn thêm vài tầng bì giáp, như vậy mới có thể cam đoan vuốt ưng sắc bén không cào xé da thịt bọn họ.
Lại nhìn Nhan Tích Ninh, mặc áo đơn không có chút bảo hộ nào, hắn cho ưng ăn như vậy thật sự không thành vấn đề sao?
Nhan Tích Ninh cười xoa xoa tóc Cơ Đàn: "Ngươi lùi về phía sau một chút, đừng bị cánh Thương Phong đập trúng."
Cơ Đàn nghe lời lui về phía sau hai bước, đồng thời còn nghe Nhan Tích Ninh gọi hai tiếng: "Thương Phong, ăn cơm."
Từ trên cây truyền đến một tiếng kêu thoải mái, Thương Phong mở hai cánh vẫy rớt một thân dính mưa.

Nó bay lên trời rồi thu cánh lại, sau đó đáp một cái nặng trịch xuống mặt đất sạch sẽ dưới mái hiên.
Nhan Tích Ninh đặt bát thịt trên mặt đất, Thương Phong chạy chậm một đường ngồi xổm trước bát.

Nó nghiêng đầu ngậm một khối thịt mồm to nuốt xuống, ăn đến lúc hưng phấn còn có thể nhỏ giọng gọi hai tiếng.
Cơ Đàn:......
Cậu chưa từng gặp qua ưng bớt việc như vậy.
Lúc trước khi đến Văn Chương Uyển, Thương Phong chỉ là một con gà đi bộ, nhưng mà lần này nhìn thấy nó mở hai cánh ra, Cơ Đàn khiếp sợ rồi lại nhớ tới chuyện gì.

Nhan Tích Ninh vừa quay đầu lại chỉ thấy Cơ Đàn nghiêng đầu có chút đăm chiêu, hắn cười nói: "Làm sao vậy?"
Cơ Đàn nghĩ nghĩ rồi nói: "Hải Đông Thanh của Tam tẩu nhìn rất quen mắt nga, giống như trước kia ta từng thấy qua ở nơi nào."
Nhan Tích Ninh cười nói: "Hải Đông Thanh nhiều như vậy, không phải đều lớn lên không khác biệt nhau lắm sao?"
Cơ Đàn cười nói: "Không phải nha, Hải Đông Thanh nhà Tam tẩu là màu trắng, hơn nữa trên cổ nó còn có một chuỗi hạt châu, màu sắc và hoa văn này rất hiếm thấy.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó ta liền cảm thấy nhìn khá quen mắt, bất quá khi đó nó đi trên đất giống như gà.

Thẳng đến vừa nãy ta thấy nó phi xuống dưới, ta mới xác nhận.

Trước đây ta nhất định đã gặp qua nó, bất quá không nhớ nổi ở nơi nào."
Trong lòng Nhan Tích Ninh khẩn trương, Thương Phong là ưng yêu quý của Hữu tướng Sí Linh quân Tiêu Linh.

Nghe Nghiêm Kha nói, lúc nó vẫn là một con ưng nhỏ liền đi theo Tiêu Linh tới Sí Linh quân rồi.

Khi Tiêu Linh biến mất, Thương Phong cũng mất tích theo.


Thẳng đến lúc bọn họ gặp chuyện ở bãi săn hoàng gia, Thương Phong mới xuất hiện.
Sở dĩ Cơ Tùng nuôi Thương Phong, chính là hy vọng một ngày Thương Phong có thể mang theo bọn họ đi tìm Tiêu Linh.

Cơ Đàn còn nhỏ, ngày thường chỉ có thể tiếp xúc được vài người như vậy, sao lại nhận thức Thương Phong?
Nhan Tích Ninh ổn định tinh thần áp chế cảm xúc kích động, hắn ôn thanh hỏi: "Vậy ngươi còn nhớ rõ khi nào thì gặp qua nó không?"
Cơ Đàn phức tạp gãi gãi tóc: "Giống như là mùa đông, bầu trời đang có tuyết rơi, nó đột nhiên bay ra từ trong tuyết......!Ta, ta liền nhớ rõ như vậy thôi."
Nhan Tích Ninh run rẩy trong lòng: "Vậy Tiểu Thất còn nhớ rõ nhìn thấy nó ở nơi nào không?"
Cơ Đàn lắc đầu: "Không nhớ rõ......!cho nên ta mới muốn hỏi Tam tẩu, ưng của nhà ngươi có phải do người khác tặng hay không."
Cơ Đàn hoạt bát hiếu động, mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy rất nhiều ngoạn ý mới mẻ, đứa nhỏ ở tuổi này học được nhanh nhưng cũng chóng quên.

Cậu có thể nhớ tới từng gặp qua Thương Phong đã rất không dễ dàng, thật sự không thể yêu cầu nhiều hơn.
Nhan Tích Ninh có chút thất vọng, bất quá hắn cũng biết việc này không gấp được, nghĩ nghĩ một lúc hắn ôn nhu nói: "Thật không dám giấu giếm, chúng ta đang tìm chủ nhân của Thương Phong.

Nó bị thương phải nghỉ lại ở Dung Vương phủ, nói vậy chủ nhân của nó nhất định rất sốt ruột.

Nếu Tiểu Thất nhớ đến đã thấy nó ở đâu, nhớ nói cho chúng ta biết nga."
Cơ Đàn vỗ ngực: "Tam tẩu yên tâm đi, nếu ta nhớ ra, nhất định nói cho ngươi trước tiên."
Nghe được lời Cơ Đàn xong, Nhan Tích Ninh liền bình tĩnh hơn: "Đã đói bụng chưa? Chúng ta đi làm thịt cuộn tường vân được không nào?"
Cơ Đàn vui vẻ không thôi, cậu đi theo Nhan Tích Ninh hướng về phòng bếp: "Được nha được nha.

Tam tẩu, thịt cuộn tường vân là cái gì a?"
Góc phía Tây của Nghênh Tân Lâu có một cái ngõ tắt nhỏ không bắt mắt, ngõ chỉ có sâu khoảng một trượng, trong ngõ chỉ có một cánh cửa khoá quanh năm.

Nó không bắt mắt mấy, khách nhân tới Nghênh Tân Lâu, cơ hồ không có ai chú ý tới sự tồn tại của nó.

Chủ yếu là bởi vì ở đầu ngõ có một người thọt đang bán mì sợi, lều vải của sạp mì đã đem phần đầu ngõ che đến kín kẽ.
Cát Kính Trung bày ở trước ngõ canh sạp mì của hắn.

Trời mưa không có sinh ý, hắn ngồi ở sau sạp chợp mắt.

Đột nhiên có người dừng chân trước sạp: "Cho một bát mì."
Cát Kính Trung vội vàng mở to mắt chống quải trượng đứng lên: "Được a, khách quan muốn ăn kèm với món gì?"
Người tới đè thấp thanh âm: "Tim gan xào."
Cát Kính Trung cười càng sâu hơn: "Món này không dễ làm a, phải làm liền."
Người tới khẽ cười một tiếng: "Tim gan mới làm hương vị mới tốt."
Lúc này Cát Kính Trung mới ngẩng đầu lên, một nam nhân mặc áo tơi mang đấu lạp đứng trước sạp mì.

Hắn nhìn trái nhìn phải, sau đó nhấc lều vải sau sạp mì lên giọng nói vừa nhẹ vừa nhanh: "Chủ tử chờ đã lâu."
Thân hình người tới chợt lóe, lúc đi qua sát bên người Cát Kính Trung, một bàn tay vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai của hắn: "Vất vả huynh đệ." Cát Kính Trung rất nhanh buông lều xuống: "Làm việc vì chủ tử, không khổ."
Trong ngỏ tắt nhỏ chỉ có một cái cửa chếch cũ nát, cửa này khóa lại quanh năm suốt tháng, nhưng hôm nay khóa lại mở.

Người tới bước nhanh như chớp vào cửa, sau cửa nhỏ có một bậc thang uốn lượn xuống phía dưới, đi từ bậc thang xuống, trong chốc lát trước mắt liền hiện ra một gian mật thất.
Trong mật thất sáng đèn, Nghiêm Kha đang đi tới đi lui bên trong, nhìn thấy người tới hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ngươi rốt cuộc cũng đến, nếu không xuất hiện các huynh đệ sẽ quý phủ của ngươi tìm người."
Phía sau án thư bên cạnh Nghiêm Kha là Cơ Tùng với sắc mặt nghiêm túc, nhìn thấy Cơ Tùng, người tới dỡ đấu lạp xuống lộ ra gương mặt màu đồng cổ, hắn quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ đến chậm."
Cơ Tùng gật gù: "Đã thăm dò lộ tuyến sao?"
Người tới lấy ra một tấm da dê từ trong tay áo, hắn đem tấm da dê trình cho Cơ Tùng: "Hách Nhĩ Ba phái con trai trưởng của hắn Đốn Ba làm đại diện, Mạc Lặc xen lẫn trong sứ đoàn không dám lộ diện.

Trước mắt bọn họ đã tiến vào địa giới Sở Liêu, các huynh đệ đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ chủ tử ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ phục kích bọn họ ngay tại Trường Gia Quan."
Nghiêm Kha quỳ một gối xuống hai tay ôm quyền: "Chủ tử, Trường Gia Quan gần kinh, ra roi thúc ngựa chỉ cần ba ngày đã có thể đuổi tới.

Thuộc hạ chờ lệnh, thỉnh chủ tử cho phép thuộc hạ dẫn dắt các huynh đệ đi Trường Gia Quan phục kích cẩu tặc Mạc Lặc.

Thuộc hạ nhất định không nhục sứ mệnh bắt giữ Mạc Lặc!"
Cơ Tùng nhìn thấy tuyến đường hư hư thật thật trên tấm da dê mày chậm rãi nhăn lạj, ánh mắt y dừng ở Trường Gia Quan được khoanh tròn bằng mực đỏ: "Sứ đoàn có bao nhiêu người?"
Nghe vậy người tới không nói chuyện, Nghiêm Kha nóng nảy đẩy đẩy hắn: "Lão Lô, ngươi nói chuyện a, sứ đoàn có bao nhiêu người? Nếu ít người, ta và huynh đệ cùng tiến lên, bao vây bọn hắn lại!"
Lão Lô trầm mặc một lát rồi khô khốc mở miệng: "Chỉ thân vệ hộ tống Đốn Ba, đã có hơn một ngàn, Mạc Lặc cũng dẫn theo tám trăm tinh binh."
Tiếng nói vừa dứt, thần thái trên mặt Nghiêm Kha liền ảm đạm, nghẹn một lúc hắn phun ra một chữ: "Trời."

Vương Xuân Phát tức giận bất bình: "Bọn họ là tới nghị hòa sao? Nhiều người như vậy là tới cọ ăn cọ uống đi?"
Cơ Tùng khép tấm da dê lại, trong thanh âm y lộ ra một tia mỏi mệt: "Một quốc gia nghị hòa phái ra mấy nghìn người cũng không nhiều, nếu thiếu ngược lại có vẻ không đủ thành ý."
Nghiêm Kha sắc mặt biến rồi lại biến: "Lão Đại, chúng ta không sợ chết.

Ngài để cho chúng ta đi đi!"
Cơ Tùng trầm giọng nói: "Địch đông ta ít, chỉ bằng mấy huynh đệ rải rác bên ngoài của chúng ta, làm sao là đối thủ của bọn hắn?" Chẳng sợ đám huynh đệ bọn họ đều là người lão luyện thân kinh bách chiến, cũng kinh không nổi chuyện đánh luân phiên.

Khi lúc thực lực đối phương vượt qua mình bốn năm lần, hy vọg thắng lợi liền cực kỳ xa vời.
Cơ Tùng xoa xoa mi tâm: "Cho nên chúng ta chỉ có thể phục kích, hơn nữa chỉ có một cơ hội."
Nếu hai chân y không tàn phế, y nhất định sẽ dẫn các huynh đệ đánh một trận phục kích, nhưng mà hiện tại y trở thành phế vật chỉ có thể đợi kết quả trên xe lăn.

Tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, hơi vô ý một chút, các huynh đệ của y sẽ có đi mà không có về.
Trong nhất thời Cơ Tùng lâm vào thế lưỡng nan, Mạc Lặc phải bắt, hơn nữa phải bắt đến thần không biết quỷ không hay, các huynh đệ cũng phải trở về toàn bộ đầy đủ chân tay.

Chuyện tới hiện giờ huynh đệ có thể ở lại bên người y đều là sinh tử chi giao, y không hy vọng bắt cứ ai trong bọn họ gặp chuyện không may.
Nghiêm Kha gấp gáp nói: "Chủ tử, bằng không chúng ta kêu huynh đệ trong quân tới đi! Có bọn họ tương trợ, bắt một Mạc Lặc còn không phải một bữa ăn sáng."
Cơ Tùng ngưng thần: "Hồ nháo!" Sí Linh quân rất trọng yếu, biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, chỉ cần thoáng có dị động, sẽ có người đem tình báo đến các bộ trong kinh.

Đến lúc đó chỉ sợ chưa hành động, tin tức đã tuồn ra ngoài trước.
Nghiêm Kha hô hấp dồn dập hốc mắt ửng đỏ: "Nhưng chủ tử, bỏ qua cơ hội lần này, về sau muốn bắt Mạc Lặc liền khó khăn a!"
Cơ Tùng sao không biết đạo lý này, nhìn đến ánh mắt tha thiết của thuộc hạ, nghĩ tới hậu quả của việc chuẩn bị không đủ.

Cơ Tùng xưa nay sát phạt quyết đoán cũng phải mím môi: "Để ta suy nghĩ một lát."
Sứ đoàn vừa mới tiến vào biên giới Sở Liêu, còn cần mộ thời gian mới có thể đến Trường Gia Quan, y sẽ tận lực tìm kiếm cơ hội trong khoảng thời gian này.
Nhìn thấy dáng vẻ Cơ Tùng buồn rầu như vậy, Nghiêm Kha ảo não nói: "Đều do thuộc hạ vô năng, nếu thuộc hạ có thể có sức mạnh lấy một địch một trăm thì tốt rồi."
Cơ Tùng đột nhiên hồi thần, đáy mắt có tinh quang chợt lóe qua: "Ngươi nói cái gì?"
Nghiêm Kha ủ rũ: "Đều do thuộc hạ vô năng......"
Cơ Tùng trầm giọng nói: "Câu phía sau, ngươi nói ngươi có thể có sức mạnh lấy một địch một trăm?"
Nghiêm Kha càng uể oải: "Nhưng thuộc hạ lại không có......"
Cơ Tùng nâng khoé môi thành đường cong: "Đúng vậy, cứng đối cứng chúng ta quả thật không phải đối thủ của sứ đoàn, nhưng về mưu kế thì sao?"
Đám người Nghiêm Kha quay mặt nhìn nhau, chủ tử điên rồi sao? Y đang nói cái gì?
Cơ Tùng vung bàn tay to lên: "Đi, dẹp đường hồi phủ." Đi được hai bước, y lại dừng lại: "Lão Lô, việc hôm nay không cần nhắc tới với các huynh đệ khác."
Lão Lô đội đấu lạp lên trên đầu: "Thuộc hạ biết."
Diệp Lâm Phong đang vắt chéo chân nằm dài trên ghế, tay trái cầm một quyển sách thuốc, tay phải nắm một miếng thịt cuộn tạo hình đáng yêu.

Hai bên thịt cuộn đã được cắt qua, từ chỗ cắt có thể nhìn thấu hai lớp thịt màu nâu cuộn tròn lại thành một vòng.

Cắn một ngụm thịt cuộn, mùi thịt toả ra bốn phía, bột mì trắng hút no nước thịt tươi ngon, mỗi một miếng đều thỏa mãn.
Ông nhàn nhã hừ tiểu khúc, nghe tiếng mưa rơi lộp độp ngoài sân: "Ai hắc, ngày tháng thần tiên ~"
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng: "Diệp thần y, ta có thể vào không?"
Diệp Lâm Phong lên tiếng: "Đêm qua lão phu xem tinh tượng, nói gần đây ta sẽ có huyết quang tai ương, mấy ngày này không nên gặp khách không nên thương lượng không nên xuất môn không nên xê dịch ~ có việc thì nói qua cửa a, ta không ra cửa."
Nụ cười trên khoé môi Cơ Tùng khóe môi càng sâu: "Nếu vãn bối nhớ không lầm, đêm qua không có sao." Đêm qua mây đen dày đặc, không nhìn thấy ánh sao.
Trong phòng truyền đến tiếng Diệp Lâm Phong bị sặc, qua một lúc Diệp Lâm Phong hắng hắng giọng: "Nói đi, muốn cái gì?"
Ngữ điệu Cơ Tùng không nhanh không chậm: "Vãn bối chỉ muốn hỏi mượn một chút dược của ngài."
Diệp Lâm Phong cười hai tiếng ha hả: "Xuân dược thì không cần bàn nữa, trong đầu của đám người trẻ tuổi các ngươi đều nghĩ cái gì đâu? Hơn nữa cho dù thân thể này của ngươi sừng sững không ngã, thân thể kia của tức phụ ngươi cũng chịu không nổi a." (????????????????)
Cơ Tùng đã quen với chuyện Diệp Lâm Phong thường thường nói gà nói vịt, y vào thẳng chủ đề: "Vãn bối muốn mượn một ít dược mà ngày trước ngài đã xài lên thị vệ của ta."
Diệp Lâm Phong dừng một chút, thanh âm già nua mang theo tò mò bay ra ngoài cửa: "Nga? Ngươi muốn quật ai?"
Cơ Tùng khẽ cười một tiếng: "Quật ngã một đội ngũ nghị hoà hơn hai ngàn người."
Trong phòng truyền đến tiếng ghế dựa bị lật ngược, sau một trận gà bay chó sủa trong phòng truyền ra tiếng gầm gừ của Diệp Lâm Phong: "Ngươi chỉ muốn một ít sao? Ngươi rõ ràng là muốn đào hết của cải gia sản của lão phu! Ngươi là cái thứ phá gia chi tử!"
_______________________________
Tác giả có chuyện nói:
Diệp Lâm Phong: Đêm qua lão phu xem tinh tượng, gần đây ta sẽ có huyết quang tai ương.

Vốn định chắc bị cừu nhân đuổi giết, trăm triệu lần không nghĩ tới thằng nhãi con này vậy mà muốn ép khô gia sản của ta.
Lão Miêu: Đây đâu phải huyết quang tai ương phải không?
Diệp Lâm Phong: Hủy tiền tài của người khác giống như giết cha mẹ của người đó vậy, đây không phải càng đáng sợ hơn so với huyết quang tai ương?
Lão Miêu:......!Vậy mà không thể phản bác..

Bình Luận (0)
Comment