Sau Khi Chết Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị

Chương 134

Hamster bị ném đi xoay tròn mấy vòng trên không trung sau đó vững vàng đáp xuống đất, may mà mặc dù thực lực cô nàng không cao nhưng cô nàng có rất nhiều kỹ xảo để bảo toàn tính mạng, trải nghiệm bay ra như vậy đã không phải là lần đầu tiên... Ngẫm lại thật sự là chua xót trong lòng!

Đặc biệt là khi còn nhỏ, có một đoạn thời gian cô nàng bị tách khỏi tộc nhân của mình, không biết làm sao lại chạy lung tung đến một đất nước của nhân loại ở phía nam, sau đó lại xui xẻo gặp phải đất nước đó bị trời phạt, sơn băng địa liệt, bầu trời sụp đổ, hung thú hoành hành, một con chuột nhỏ thậm chí không thể hóa hình như cô nàng không thể không bọc một thân bùn cho bản thân, sau đó trà trộn vào một đám chuột bình thường trốn vào một cái miếu thần.

Nói đến cũng rất thần kỳ, cho dù thế giới bên ngoài có đáng sợ đến đâu thì bên trong miếu thần vẫn rất yên bình, giống như là hai thế giới, miếu thần cũng có rất nhiều bá tánh nhân loại đến để tránh tai họa, trong miệng bọn họ, Chuột yêu thường xuyên nghe được một cái xưng hô —— Đại Vu Chúc.

Nói là Đại Vu Chúc đã cứu bọn họ, nơi che chở này chính là nàng ấy xây dựng.

Vì thế Chuột yêu đã hỏi thăm những con chuột khác Đại Vu Chúc là ai, để ngày sau có thể báo đáp ơn cứu mạng của nàng ấy.

Nhưng những con chuột khác lại nói vị Đại Vu Chúc kia đã chết.

Miếu thần rất nguy nga, trên vách tường khắc họa các loại quái thú hung dữ năm đó Dao Thần đã thuần hóa, sống động như thật, như là giây tiếp theo chúng có thể bước ra từ bức tường.

Sau đó, Chuột yêu đã tận mắt nhìn thấy những con quái vật đáng sợ đó thật sự đi ra từ bức tường!

Chuột yêu sợ hãi đến mức suýt ngất xỉu tại chỗ, may mà có mấy con chuột già khác từng trải nghiệm đã giữ cô nàng lại, nói đây chính là sức mạnh của vị Đại Vu Chúc kia.

Những dị thú kia từ trên tường đi xuống xông ra ngoài, xé nát tất cả những hung thú đang lang thang gần đó, làm cho tà ám đang ngo ngoe rục rịch ở phía xa kinh sợ.

Chuột yêu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng đó đã mang tới bao nhiêu ảnh hưởng tâm lý cho bản thân khi còn nhỏ, cô nàng vô cùng hoài nghi năng lực tạo ra những thứ vô căn cứ này thật sự là nhân loại tạo ra sao? Có thể bảo vệ một cõi thanh tịnh giữa trời phạt thật sự không phải là thần tiên sao? Nghe nói miếu thần nào cũng có đãi ngộ như vậy, quan trọng chính là người đó đã chết! Chết rồi mà cũng có thể làm đến nước này, không dám tưởng tượng khi nàng ấy còn sống mạnh mẽ đến mức nào.

Mấy ngàn năm sau, Chuột yêu chưa từng thấy ai có năng lực như vậy, cô nàng vỗ vỗ đầu mình, xem ra cuộc sống của cô nàng ở chỗ Liễu Thất Ngọc quá an nhàn, đầu óc cũng đã rỉ sét, sao không nghĩ tới liên lạc với phía trên?

Nếu như có cơ hội, phải tìm cách báo đáp ơn cứu mạng năm đó…

Bóng dáng của hamster biến mất trong màn đêm rộng lớn, mà trong nhà cũ vang lên giọng nói của Mộc Chiêu không ngừng an ủi Ô Hạm Tầm.

"Năm nay còn tốt, bao lì xì ít như vậy thôi, tôi nhớ hình như con Hồ yêu kia có không ít tộc nhân, may mà bọn họ không mang cả gia đình đến nhận lì xì của cô, nếu không thì vừa bước qua tuổi mới cô sẽ mắc nợ nữa đó ~"

Những lời này chẳng hề an ủi cô ấy được chút nào, Ô Hạm Tầm đau lòng đến mức sắp chảy nước mắt, trong lòng thầm quyết định sau này cô ấy sẽ "mất tích" sau khi nhận được lì xì năm mới!

Sáng sớm ngày hôm sau, không có tiếng cãi cọ ầm ĩ, sau khi thức dậy cụ ông cũng cảm thấy hơi không quen.

Vì để ứng phó với sự "rầm rộ" vào mùng một Tết, đêm qua ông đã tốn rất nhiều thời gian để chuẩn bị bao lì xì, không có bất ngờ gì xảy ra thì từ sáng sớm đã có người gõ cửa nhà bọn họ.

Nhưng không biết năm nay đã xảy ra chuyện gì, sáng sớm như vậy lại không có người nào.

Cho đến khi các cháu chúc Tết, người một nhà ăn sáng, vẫn chưa có ai ra tới cửa.

Trong lúc này, ông nhận được mấy cuộc gọi chúc mừng năm mới, trong họ hàng cũng có một số người tương đối hiểu chuyện, biết năm mới Phó gia sẽ có phiền phức tới cửa cho nên không đến làm phiền, chỉ chúc Tết qua điện thoại, sau đó cụ ông sẽ nhờ người mang bao lì xì đến mấy nhà kia.

Ngược lại, mấy nhà thường xuyên gây chuyện không những không đến, thậm chí điện thoại cũng không gọi.

Mặt trời mọc từ hướng Tây?

Cụ ông đi dạo trong sân một lúc, tấm tắc bảo lạ.

Không đến cũng tốt, bớt bị những người đó làm ầm ĩ dọa trẻ con trong nhà.

Tâm tình cụ ông có vẻ tốt, vui vẻ đi dạo về nhà, nhờ người làm thêm mấy món cho bữa trưa, cuối cùng cũng không có ai đến làm phiền, buổi trưa ông có thể ăn thêm hai bát cơm.

Tết nhất, không có những người kia đến gây rắc rối thật làm cho lòng người thoải mái, cũng ít nhiều có Phó Du Thường nhắc nhở khi hạ lời nguyền, tốt nhất là làm cho bọn họ ngay cả gọi điện cũng không gọi được.

Cho nên khi Mộc Chiêu hạ lời nguyền còn tặng kèm cho bọn họ một loạt gói phục vụ, bọn họ có thể gọi những cuộc gọi khác, nhưng nếu mục đích của bọn họ là quấy rầy ông nội, vậy Mộc Chiêu có thể đảm bảo bọn họ sẽ không thể gọi một cuộc gọi nào.

Cho nên mùng một năm nay hiếm khi được thanh tịnh.

Khi Phó Du Thư trở về, cơm chiều còn chưa ăn, trời đã gần tối nhưng khi bước vào nhà cũ, cô ấy lại thấy nó yên tĩnh đến lạ thường, nếu không phải cụ ông đang uống trà ở phòng khách, có lẽ cô ấy sẽ lui ra ngoài để xem mình có vào nhầm nhà hay không.

"Cuối cùng ngài cũng đuổi những người đó đi rồi?"

Cụ ông trừng mắt nhìn cô ấy: "Ta không đuổi bọn họ đi, là hôm nay bọn họ không đến."

"Không đến..." Một hai nhà không đến thì còn có thể, nhưng tuyệt đối không thể tất cả mọi người đều không tới, Phó Du Thư cũng là người thông minh, lập tức nghĩ tới có lẽ em gái và em dâu đã đặt thủ đoạn gì đó bên ngoài "khuyên lui" những người đó.

"Chuyện tốt."

Như vậy cũng tốt, tết nhất đỡ phải gặp chuyện bực mình.

Nhưng... Ông nội cũng rất có mắt nhìn, chính mình còn có thể nhìn ra bên trong có vấn đề, làm sao ông có thể không đoán được ít nhất một trong ba anh chị em mình đã ra tay?

"Không đến vừa lúc, bạn nhỏ trong nhà đỡ bị bọn họ dọa." Làm sao cụ ông có thể không rõ? Chỉ là thầm chấp nhận mà thôi.

Thì ra là vì đứa nhỏ kia của nhà em gái, Phó Du Thư cười cười, cô ấy còn thắc mắc tại sao cụ ông lại mở một con mắt nhắm một con mắt…

Vẫn là em gái của cô ấy lợi hại, dù là tìm vợ hay là nuôi em bé, đều được cụ ông thích, không được, cô ấy phải nhanh chóng chạy đi, không thì ông nội sẽ hỏi cô ấy khi nào mới tìm người yêu.

"Không nói chuyện này nữa, ngược lại là con, qua năm mới con lại lớn thêm một tuổi, con nhìn em gái của con đi..."

Trực giác của Phó Du Thư đã đúng, cô ấy lập tức chỉ vào túi, đánh đòn phủ đầu với ông nội: "Ngài đợi một chút rồi hãy dạy dỗ con, để con đưa đồ cho Chiêu Chiêu trước, thế nào? Em ấy đang ở đâu?"

Biết cháu gái muốn đổi chủ đề, cụ ông nhìn cô ấy một cách vô cùng ghét bỏ, nói: "Chiêu Chiêu đang đắp người tuyết trong vườn, Du Thường ở cạnh con bé."

"Vậy con đi tìm em ấy trước." Không đợi cụ ông mở miệng thêm, Phó Du Thư đã biến mất.

Mộc Chiêu nhận được quà của Phó Du Thư trong vườn nhỏ, một bó pháo hoa que nhỏ, nghe nói là cảnh sát Khấu tặng.

Món quà nhỏ mà cảnh sát Khấu tặng rất có cảm giác trái tim thiếu nữ, chỉ là đáng tiếc, đối tượng cô nàng tặng lại là một đầu đá đầu óc chậm chạp chân chính, Mộc Chiêu vừa thở dài vừa nhận lấy pháo hoa que, làm hại Phó Du Thư hoài nghi có phải mình đã làm gì sai hay không, sau khi rời đi còn gửi tin nhắn hỏi em gái đã xảy ra chuyện gì.

Phó Du Thường liếc nhìn điện thoại, sau đó cười hỏi Mộc Chiêu: "Chị ba gửi tin nhắn hỏi đã xảy ra chuyện gì, sao em lại thở dài."

"Ài..." Mộc Chiêu lại thở dài nặng nề, con đường của cảnh sát tiểu Khấu dài đến nỗi nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy điểm cuối, "Em chỉ cảm thấy chị Du Thư rất dễ ế cả đời."

"Cũng may là học tỷ không bị chị của chị lây bệnh." Mộc Chiêu ôm mặt Phó Du Thường hôn "chụt" một cái, trong lòng cảm thấy may mắn vì học tỷ thừa hưởng phần lớn EQ của cha mẹ, nếu không, có lẽ đời này mình chỉ có thể khóc!

Mặt mày Phó Du Thường hơi cong, tiếp nhận lời khen của Mộc Chiêu không chút khách khí, sau đó thuận tiện nhắn lại cho chị mình mấy chữ: "Bởi vì chị không hiểu phong tình."

Phó Du Thư lơ ngơ sau khi thấy tin nhắn? Không hiểu phong tình? Có phong tình gì cần cô ấy hiểu?

"Đáng tiếc... Chử Hâm không thể nhìn thấy, nếu không chúng ta có thể ôm con bé ra chơi chung." Cảm giác hưng phấn sau có được đồ chơi mới của Mộc Chiêu tức khắc tan đi một ít.

"Một ngày nào đó con bé nhất định sẽ nhìn thấy, đến lúc đó mua mấy thùng về cho con bé chơi." Phó Du Thường an ủi.

"Mấy thùng? Ha ha! Nhất định con bé sẽ chơi đến ói ra mất! Nói rất đúng, lần này em nhất định sẽ tìm ra cách chữa khỏi mắt cho con bé!" Ý chí chiến đấu của Mộc Chiêu tràn đầy, trước đây không nghiên cứu ra phương pháp chữa trị không có nghĩa là bây giờ không được, trước đây là do không có thời gian, nhưng lần này nàng có đủ thời gian để nghiên cứu cách chữa trị mắt cho Chử Hâm.

"Vậy xem ra hôm nay chỉ có hai chúng ta có thể chơi, nhưng... Cũng vừa lúc có thể hưởng thụ thế giới của hai người?" Mộc Chiêu chớp mắt mấy cái.

Mộc Chiêu đốt bốn que pháo hoa, tia lửa bùng phát, tia lửa bắn ra chiếu sáng một khu vực to như lòng bàn tay.

Theo tiếng "lách tách lách tách", Mộc Chiêu dần lấy lại niềm hạnh phúc thuở nhỏ, quơ chân múa tay nhảy nhót lung tung như một kẻ ngốc, bạn nhỏ không có ở đây nên có thể buông thả bản thân rồi!

Tia lửa của pháo hoa que tuy nhỏ nhưng cũng đủ chói mắt, trong sự luân phiên giữa sáng và tối này, Mộc Chiêu chợt nhớ đến một tai nạn đáng xấu hổ đã xảy ra cách đây đã lâu.

Nhớ hôm đó cũng là một ngày lễ rất lớn, trên dưới Sở quốc đều đang ăn mừng, ngay cả những người hầu cũng lặng lẽ tụ tập lại để ăn mừng, trong đại điện trống rỗng chỉ có một đứa trẻ đang ngồi ở đó, cô bé cần phải cầu phúc với thần linh cho bá tánh Sở quốc.

Nhưng đứa trẻ quá cô đơn đã mạnh dạn xin thần linh chơi cùng mình, thần linh đã đốt pháo hoa cho cô bé, kết quả là cô bé không cẩn thận làm lông mày của mình bị cháy!

"Đang suy nghĩ gì thế? Xuất thần như vậy?" Pháo hoa que đã cháy hết, Mộc Chiêu vẫn bất động, Phó Du Thường đi tới, phát hiện đối phương đang ngẩn người, cô vừa giúp Mộc Chiêu đốt vài cây mới vừa hỏi.

"Ừm... Em đang nhớ đến rất lâu trước kia, có một vị thần nào đó đốt cháy lông mày của em." Ngoài mặt Mộc Chiêu tức giận nhưng trong lòng lại lén vui vẻ, nàng bắt nạt người ta còn chưa khôi phục trí nhớ, đổ lỗi hết mọi thứ lên đầu người ta. "Chuyện này không có ba thùng pháo hoa que là không cho qua được!"

Phó Du Thường nghĩ nghĩ, gật đầu nghiêm túc nói: "Ba thùng pháo hoa que thì có thể, nhưng lông mày... Chẳng phải là bị bạn nhỏ nào đó thừa dịp chị không chú ý, chính mình không cẩn thận đốt sao?"

"Mới không..." Mộc Chiêu bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, pháo hoa que trong tay dừng lại giữa không trung cháy hết tia lửa cuối cùng, không có ánh sáng này, nhiệt độ xung quanh như đều lạnh xuống.

"Ký ức... Khi nào?" Hồi lâu Mộc Chiêu mới tìm lại được giọng nói của mình, nàng yên lặng đặt "thi thể" của pháo hoa que trong tay xuống, có chút không biết làm sao nhìn Phó Du Thường.

"Khi chị đang thiết lập liên lạc với Thần vị, chị đã gặp một người bạn cũ, anh ta đã cho chị ký ức mà anh ta bảo quản, vốn dĩ... Muốn tìm một cơ hội để nói với em." Chỉ là sau khi đột nhiên nhớ lại mọi chuyện, tiếc nuối, áy náy, đau thương và những cảm xúc khác dâng lên cuồn cuộn như sóng, làm cô cảm thấy hít thở không thông, mà đối mặt Mộc Chiêu, dưới xiềng xích của những cảm xúc này, cô không biết phải mở chủ đề này như thế nào.

Phó Du Thường ôm thật chặt Mộc Chiêu nhào vào lòng mình, giọng nói run rẩy: "Thật xin lỗi... Đã bỏ em ở đó một mình."

"Không cần xin lỗi, đó không phải lỗi của chị, rất nhiều… Rất nhiều chuyện, cho đến bây giờ, em đều đoán được." Nước mắt của Mộc Chiêu không ngừng chảy xuống, bản thân còn đứng ở đây, chẳng phải là đã nói rõ trời phạt vì đã đoạt thiên cơ đã được ai đó chắn sao, còn có thể là ai?

Khi đó thân thể của nàng ngày càng sa sút, nàng tưởng trời phạt bắt đầu, căn bản không nghĩ nhiều, nào biết đâu rằng ngay từ đầu là trời phạt, nhưng sau đó thì không phải.

"Không đúng, là lỗi của chị! Chị phải kể cho em biết chuyện gì đã xảy ra khi đó! Đừng giấu em, em đã đoán được đa số rồi, chị muốn biết thì em sẽ nói cho chị biết, chuyện tệ nhất cũng đã qua rồi, bây giờ nói cũng không có gì…" Giọng nói Mộc Chiêu dần dần biến thành khóc lớn, "Nếu chị không nói cho em biết, em sẽ rời nhà trốn đi hu hu hu…"

Tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu, lời an ủi cũng không nói lưu loát, hai mắt Phó Du Thường ửng đỏ, hôn hôn nàng, nói: "Được."

"Không được giấu giếm gì cả!"

"Không giấu giếm, chị thề."

Có được lời hứa cũng không thể ngăn cản Mộc Chiêu rơi nước mắt, nàng trút ra, là ấm ức rất lâu rất lâu trước kia và nghĩ lại mà sợ hiện tại.

Phó Du Thường ôm nàng, nâng nhiệt độ không khí của nơi này lên, để nàng chậm rãi khóc mà không bị lạnh.

Không biết ánh trăng đã chậm rãi bò lên bao lâu, cuối cùng Mộc Chiêu cũng từ gào khóc chuyển sang nhỏ giọng nức nở, Phó Du Thường lau nước mắt cho nàng, nói: "Không khóc, ngoan, ngày mai mắt sẽ sưng lên như quả óc chó."

Mộc Chiêu ngẩng đầu lên, cũng giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt Phó Du Thường: "Tối nay chị phải nói cho em biết, nói từ ban đầu, nếu không em sẽ không ngủ yên!"

"Được, bắt đầu từ bạn nhỏ nào đó không học thuộc lòng được."

"Đừng nói về loại tai nạn kia! Nói bắt đầu từ, từ lúc chị thích em! Đừng nói về quá khứ đáng xấu hổ!"

(Xong chính truyện)


Bình Luận (0)
Comment