Trần Mật và Lục Dịch Phi quen nhau đã hơn ba năm, bây giờ ngẫm lại không dễ gì có thể dung túng người đó hơn 700 ngày, chỉ trách bản thân hám sắc mà thôi. Đối với tính cách của Lục Dịch Phi, anh biết rõ ràng. Mỗi khi Lục Dịch Phi làm việc sẽ rất tập trung, tập trung đến nỗi khiến người khác đau lòng, buồn rầu. Cho nên em ấy sẽ không cố tình bịa đặt bất cứ trò lừa đảo nào giả vờ tự tử để nhận lấy sự đồng cảm.
Lúc đầu, Trần Mật cũng vì điều đó mà cảm thấy khó chịu và đồng cảm nhưng đáng tiếc là nội tâm của Trần Mật lại không hề nghĩ như vậy. Nói ra có thể hơi tàn nhẫn, nhưng …
Cái suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Trần Mật là “Hên ghê! May mà chia tay rồi. Lúc trước anh cảm thấy em ấy hơi cố chấp. Bây giờ tìm sống tìm chết, thần kinh đúng là không bình thường. Quý trọng sinh mạng, cách xa bệnh tâm thần.”
Trần Mật biết suy nghĩ của mình rất vô đạo đức nhưng anh cũng không giả vờ phản hồi an ủi này nọ vào bài viết. Nếu người ta đã có lòng dứt khoát muốn đi thì bạn có chân thành dỗ dành nữa thì cũng có được gì đâu chứ?
Còn về những “người bạn” mắng Trần Mật, anh chẳng muốn tranh luận. Mấy người này đều là nhân viên công ty bình thường và sinh viên đại học. Lương thu nhập một năm không bằng tiền tiêu vặt của Trần Mật trong một tuần mà trường sinh viên theo học cũng không có tốt bằng trường của Trần Mật. Đây là một thế giới thực. Tạm thời chưa có chuyện gì xảy ra thì bọn họ quan tâm làm gì? Đám nhãi ranh này sống không cùng đẳng cấp như vậy thì đâu có tư cách gì được khinh thường Trần Mật?”
Vậy nên Trần Mật mỉm cười cho qua. Vật họp theo loài mà. Sao phải quan tâm lời kêu ca thấp kém này chứ? Đó là sự thật khi người ta thấy rõ thôi.
Trần Mật thu dọn đồ đạc rồi đi làm. Vốn là con nhà giàu, anh thường nhàn rỗi trong công ty của cha mình. Đi làm như đi chơi, vô cùng nhàn hạ, cũng chẳng có buồn phiền. Ngày trước, 80% chuyện buồn phiền trong cuộc sống đều liên quan đến người yêu kỹ tính. Bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát.