“Dựa theo tiểu thuyết, đây chính là tra công tiện thụ đang giằng co.” Ân Chu Chu chậm rãi nói, “Đường Kham Nhất lãnh khốc vô tình nói chia tay, với việc Tống Liên lấy lòng các kiểu lại làm như không thấy, thậm chí xem thường hành động níu kéo của cậu, mà Tống Liên đối với hắn khăng khăng một mực, cam tâm tình nguyện yên lặng trả giá, sau đó rốt cục có một ngày Tống Liên nhận ra tất cả chỉ là phí công, vì vậy quyết định buông tay, rời đi, mà lúc này Đường Kham Nhất mới hoàn toàn tỉnh ngộ, liều mạng cầu được Tống Liên tha thứ.”
“Chính là motif* quen thuộc này.”
*
gốc: hệ thống bài võ“Dựa vào cái gì!” Liêu Giai nhập hồn vào cảnh tượng kia, suy nghĩ một lúc, quả thực bị chọc tức đến giận sôi lên.
“Tống Liên tốt như vậy, căn bản không thiếu người yêu thích cậu ấy, muốn đối tốt với cậu ấy!”
Vừa nghĩ tới Tống Liên sẽ vì giữ lại Đường Kham Nhất mà uỷ khuất làm thiếp, Đường Kham Nhất còn dám bắt Tống Liên xem sắc mặt mà sống, Liêu Giai liền muốn đánh người.
“Đường Kham Nhất nếu thật sự nói chia tay, bà đây nhất định sẽ đại chiến ba trăm hiệp với hắn!”
“Vâng vâng vâng, xin ngài bớt giận.” Ân Chu Chu an ủi Liêu nữ sĩ có ý thức bảo hộ quá khích, không biết có con bạn thân bao che như thế, Tống Liên đến cùng là may mắn hay là bất hạnh.
“Đều chỉ là tiểu thuyết viển vông thôi.” Ân Chu Chu cắn ống hút, “Hơn nữa, tui thấy hai người họ cũng không giống như sắp chia tay nha.”
“Dính lấy nhau trước sau như một, mắt tui muốn mù luôn.”
Ân Chu Chu nhìn Tống Liên ngồi ở bàn bên cạnh trêu mèo, còn cả Đường Kham Nhất cực kỳ vui mừng nhìn chằm chằm Tống Liên không chớp mắt, còn Liêu Giai và cô đơn độc ngồi một bàn.
Ngồi bên cạnh là một cặp tình nhân, trời mới biết đến cả trà sữa cô cũng nuốt không nổi.
Một chú mèo con lông ngắn bóng loáng nhẹ nhàng kêu, chậm rãi chuyển qua ngồi xuống bên cạnh Đường Kham Nhất, nghiêng đầu cà cà cùi chỏ của Đường Kham Nhất, Đường Kham Nhất khẽ cười gãi gãi cằm của nó, mèo con híp mắt phát ra tiếng ngáy trầm thấp, lúc Đường Kham Nhất thu tay lại liền ôm lấy ngón tay hắn.
Tống Liên khẽ cười thành tiếng.
Vài con mèo bên cạnh cậu đều là bị Đường Kham Nhất lừa gạt đẩy đến trong lòng.
Có người, chính là với việc chăm mèo ra sao một chữ cũng không biết, lại cứ đoạt được ân sủng của sếp; lại có người, cho dù lúc thường thành thục dùng kỹ xảo lấy lòng mèo thế nào, lại không chiếm được một cái ngoái đầu.
Thể chất Đường Kham Nhất dường như rất hấp dẫn với động vật nhỏ, bình thường mèo hoang trong sân trường tuy rằng cũng có vài con gan lớn không sợ người lạ, vẫn để mọi người xoa đầu vài cái, nhưng phần lớn vẫn rất nhát gan, gặp người liền trốn, nhưng mỗi lần cậu cùng Đường Kham Nhất tản bộ đều sẽ có vài chú mèo ngọt thanh kêu lên, chui ra từ bụi cây, thân thiết cọ cẳng chân, đuôi xù ôm lấy chân hắn làm nũng cầu xoa xoa.
So với lúc cậu đi đường một mình chỉ có thể nhìn mấy đôi mắt trong bụi cây, vừa lại gần chúng liền xoạt một cái chạy xa xa, đãi ngộ thật hoàn toàn khác nhau.
“Muốn ôm nó một cái không?” Đường Kham Nhất sờ lên lông ngắn của mèo con, tư thế như Tống Liên chỉ cần nói được, liền lập tức đem con mèo mập này đưa tới, “Lông nó thật dày ha.”
Mèo con lông ngắn màu xám lại trông như thảm lông dài, theo ngón tay vuốt vuốt hiện ra ánh xanh xám đẹp đẽ lộng lẫy, lúc bị xoa bụng liều mạng uốn éo cái mông, muốn thoát khỏi ôm ấp.
Tống Liên lắc lắc đầu, ngón tay nhè nhẹ gãi tai con mèo cam* trong lồng ngực, mèo cam vừa mập lại lớn, tốt tính mà run lỗ tai một cái, cuộn tròn lại thành một đoàn, ở trên đùi ấm áp dễ chịu, như đắp một tấm thảm len. Tống Liên nhấp một ngụm ca cao nóng, nhìn trong chén mịt mờ sương khói, có chút muốn nếm thử cà phê của Đường Kham Nhất.
*
gốc: quất miêuĐường Kham Nhất lại nhớ tới lúc mới vừa vào đại học mang Tống Liên đi lưu loan(?), bộ dạng Tống Liên thấy mèo muốn sờ lại sợ đem mèo doạ mất vô cùng đáng yêu.
“Muốn sờ một cái thử không?” Đường Kham Nhất nhấc chân trước của mèo lên ôm vào trong ngực, mèo con khẽ giãy giụa đạp chân kêu meo meo, Tống Liên rõ ràng đầy mặt khát vọng lại vội vàng kêu Đường Kham Nhất đem mèo thả xuống.
“Bẩn. Anh mau thả xuống!”
Cũng không biết ai ngày nào cũng mang mấy bao thức ăn đem cho mèo, còn lén lút học tiếng mèo kêu.
Đường Kham Nhất vốn thái độ xoàng với mèo, từ đó bắt đầu mỗi ngày như đánh thẻ, sinh hoạt chăm mèo*, rốt cục sau khi thu phục được hết mèo trong vườn liền bắt đầu mỗi ngày cơm nước xong đều mang Tống Liên cố định tản bộ tiêu cơm ở đây.
*
gốc: đầu uy- cho ăn, đút ănTống Liên lần nào nhìn thấy mèo con chó con hai mắt đều sáng lấp lánh, là đứa nhỏ chỉ cần có thể len lén xoa hai cái đã cực kỳ vui vẻ, cực kỳ dễ thỏa mãn.
Đường Kham Nhất chống cằm, nghĩ: Tôi cũng là một người cực kỳ dễ thoả mãn nha.
Chỉ cần Tống Liên cười với tôi, trong mắt chỉ thấy tôi, tôi cũng đặc biệt vui vẻ.
“Bọn họ có phải quên mất chúng ta cũng đang ở đây hay không.” Ân Chu Chu chọt chọt Liêu Giai nhỏ giọng hỏi, “Hay bọn mình lén lút đi trước đi.”
Sau khi có tiếng chuông gió trên cửa kính, điện thoại di động Tống Liên rung vài cái, liên tục như là có người gọi điện tới.
Tống Liên liếc mắt nhìn Đường Kham Nhất hờ hững khuấy cà phê, mở khoá điện thoại di động ra.
(Tui và Chu Chu đi trước.)
(Chu Chu nói, ông dạo này phải làm nũng với Đường Kham Nhất nhiều hơn, chiều hắn vui lòng.)
(đương nhiên là, nếu như đã vậy rồi mà hắn vẫn muốn chia tay)
(Thì đừng do dự, không có gì không buông bỏ được, lập tức đá hắn!)
(loại tra nam này giữ lại làm gì, ăn tết à?!)
Ân Chu Chu: ( hay là các cậu trước hết bắt đầu từ việc đút bánh ngọt cho nhau? Bánh của hai người đều chưa động tới kìa.)
Tống Liên cất điện thoại di động đi, giương mắt nhìn thấy ánh mắt hỏi ý của Đường Kham Nhất, mặt phạch một cái liền đỏ.
Làm nũng.
Làm nũng.
Làm nũng.
Cậu tự thôi miên tâm lý của mình, hít một hơi, nỗ lực quên đi cảm giác nóng đến cháy tai lúc này, run run rẩy rẩy giơ tay xắt một miếng bánh ngọt, nhớ lại mấy hình ảnh trong ký ức trước đây, nhỏ giọng nói: “Muốn nếm thử không?”
Đường Kham Nhất ngẩn người, ăn một miếng.
Xưa nay chưa từng làm vậy ở nơi công cộng, Tống Liên hắng giọng một cái, nói: “Em cũng muốn nếm thử của anh.”
Đường Kham Nhất đem việc bản thân không cách nào động tới đồ ngọt đẩy bào dĩ vãng.
Tống Liên mặt đã nóng cháy, may là chỗ bọn họ ngồi chính là ở trong góc, bốn phía có bồn hoa che chắn, chỉ cần không ai cố ý nhìn bọn họ, sẽ chẳng hề bắt mắt.
“Anh, anh đút em có được hay không?”
Đường Kham Nhất có chút không hiểu tại sao bạn trai ngại ngùng da mặt mỏng của mình lại đột nhiên lớn mật hơn.
Bất quá hắn rất thích là được rồi.
Đường Kham Nhất một tay chống cằm, một tay giơ miếng bánh ngọt ngào, nhìn Tống Liên ôm mèo đưa đầu cắn từng miếng từng miếng, lại thường xuyên lo lắng sô cô la giòn rụm bên ngoài rơi xuống, muốn ăn vui vẻ cũng không được, thỉnh thoảng lại giương mắt nhìn lén mình một chút.
Quai hàm phình lên, miệng nhai nhai nỗ lực muốn tăng nhanh tốc độ, lúc nuốt xuống một miếng lớn cuối cùng lại không cẩn thận liếm phải ngón tay Đường Kham Nhất, cậu ngẩng đầu xin lỗi, nhưng vì miệng nhét đầy nên lúng búng không rõ.
Tại sao lại có bé trai vừa dễ thẹn thùng lại vừa đáng yêu như vậy ha.
Đường Kham Nhất đem ngón giữa dính sô cô la liếm sạch sẽ, đáy lòng một mảnh mềm mại.
Hắn ít nhiều có thể cảm nhận được lúc đầu uy tâm tình bị manh chết rồi.
“Còn muốn ăn gì nữa không?” Đường Kham Nhất vui vẻ dò hỏi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ân Chu Chu một cước đạp bay cẩu lương, cũng dắt tay Liêu nữ sĩ rời khỏi hiện trường đang phát cẩu lương.
Ân Chu Chu: Ông mù hay là tui mù? Cái này mà gọi là điềm báo chia tay?
Ân Chu Chu: Ông đừng có hòng bắt nạt tui chưa yêu bao giờ!