Sau Khi Chia Tay Làm Sao Giữ Bạn Trai

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Rau đầy đủ! Chú ơi thêm một xiên thịt nạc thăn, một quả trứng nữa! Tương ngọt thêm cay!”

“Ăn rau thơm không?” Ông chú mặc áo happi* trắng hòa khí cười hỏi.

*Áo happi: là loại áo truyền thống của Nhật Bản, thường được mặc như áo khoác làm việc trong các cửa hàng, lễ hội hoặc các sự kiện của công ty như đồng phục.



“Ăn ăn ăn! Cay ít một chút, tương ngọt nhiều chút! Cảm ơn chú!” Hôm nay Liêu Giai ra khỏi nhà sớm, tới trường học mới có bảy giờ mười, được chút xíu thời gian rảnh cô lập tức kéo Tống Liên đến tiệm đồ ăn sáng mua bánh trứng cuộn, “Tui muốn bù lại nguyên tuần nay tui không ăn sáng!”

*Bánh trứng cuộn:



“Kịp ăn xong không?” Tống Liên nhìn Liêu nữ sĩ vừa đi vừa ăn phình hai má lên, chỉ sợ cô lơ đãng bị nghẹn, “Hôm nay là tổ trưởng khối đứng trực đó, đừng để bị bắt.”

Thời gian một cái đèn đỏ, Liêu Giai đã giải quyết hơn nửa cuộn bánh, nhét vào nguyên một họng nóng tới hà hơi, vừa nhai vừa hỏi: “Ông ăn sáng rồi à? Yên tâm, tui nhất định sẽ ăn xong trước khi bước vào trường.”

“Chưa.” Tống Liên khẽ cười nhìn bạn thân ăn như hamster, trong giọng nói loáng thoáng có vài phần ý đồ khoe khoang chiêu cáo thiên hạ, “Đường Kham Nhất nói hắn trọ ở trường rất tiện, có thể mỗi ngày mang bữa sáng cho tui.”

Liêu nữ sĩ thành công bị nghẹn, cô ôm cái bánh nóng hầm hập trong tay, trong lòng lại thật lạnh thật lạnh.

Cuối cùng nửa cái bánh kia bị Liêu Giai dùng lý do khó có thể hiểu nổi là “lỡ đâu hôm nay người ta dậy muộn quên mất” mà nhét vào trong miệng Tống Liên, Tống Liên ăn chậm, nhai cực kỳ gian nan, không hề bất ngờ vừa nhai nuốt vừa chào hỏi thầy giáo ở cửa, da mặt Tống Liên luôn mỏng, bên tai đều đỏ hết cả, cúi đầu hận không thể lập tức biến thành người trong suốt để ai cũng không nhìn thấy cậu.

“Cảm ơn!” Tống Liên ngồi trên ghế nhận lấy túi thức ăn Đường Kham Nhất đưa qua, thật lòng nói lời cám ơn.

Bên trong chứa xíu mại nóng hầm hập, mềm mềm mại mại, Tống Liên rất thích, nhưng mà cái bánh của Liêu Giai thêm quá nhiều nhân, hiện giờ Tống Liên no thật sự, uống ngụm nước đè nén vị bánh trứng vừa ợ lên, ước lượng một chút thực sự không thể nào nhét vào dạ dày nổi nữa.

“Không thích ăn xíu mại à?” Đường Kham Nhất lấy sách giáo khoa ngữ văn ra, thuận miệng hỏi.

“Không có không có, chỉ là tớ, ” Tống Liên vội vàng giải thích, “Có hơi no, đợi lát nữa tớ đói bụng lại ăn.”

“Cám ơn cậu mỗi ngày đều mang bữa sáng cho tớ.” Tống Liên quay người, nghiêm túc lại thẹn thùng nhìn Đường Kham Nhất, mím môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng ngời lại chân thành, “Làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền.” Đường Kham Nhất lấy bài tập ra, lật từng quyển từng quyển tới chỗ đã làm hôm qua, cuối cùng, cảm thấy chưa đủ, lại cường điệu thêm lần nữa, “Không phiền chút nào hết.”

Ngụy Thanh Linh cảm thấy giờ phút này lỗ tai hơi đau đớn, ngay cả người cũng chẳng muốn xoay qua chỉ dựa vào trực giác nhận lấy vở bài tập mà bạn cùng bàn mới toanh của Đường Kham Nhất đau khổ che mắt đưa lên, một phen rút vở của mình và Tống Liên ra, mang theo sự nhận mệnh tuyệt vọng chọt chọt lưng người ngồi bàn trước, người trước ăn ý quay đầu lại nhận lấy bài tập của bốn người, “Chào buổi sáng, Thanh Linh.”

“Chào buổi sáng.” Đây mới là khởi đầu của một ngày bình thường, chứ không phải “cám ơn bữa sáng của cậu” ngọt ngọt ngấy ngấy như kia.

Cơ mà, từ đó về sau bữa sáng của Tống Liên không hề xuất hiện xíu mại nữa, đây là nói sau.

Cuối tháng mười có đợt du lịch mùa thu, khối lớp 10 được sắp xếp ngoại khóa hai ngày một đêm ở tỉnh khác. Trường học bao một khách sạn, nam nữ tách ra chia phòng theo lớp. Tống Liên vốn phải ở cùng phòng với nam sinh lớp kế bên, kết quả nam sinh kia đấm vai Đường Kham Nhất đi chơi game với bạn cùng phòng của Đường Kham Nhất, Đường Kham Nhất bỏ balo vào phòng nhìn Tống Liên đang kinh ngạc, giải thích: “Bọn tớ đều là học sinh nội trú, hẹn buổi tối cùng đi chơi, cậu muốn đi không?”

“Muốn!” Bởi vì tính cách chậm nhiệt và bề ngoài cách người ngàn dặm nên Tống Liên rất khó hòa nhập với người khác ngay được, mấy người bạn cấp hai có quan hệ tốt hiện giờ ở lớp khác đều có bạn mới, Tống Liên nhất thời không biết có nên hẹn họ hay không, đúng lúc này Đường Kham Nhất mời đi chơi, Tống Liên hiển nhiên là đáp ứng liên tục.

“Vậy chúng ta chuẩn bị chút đồ ăn mang đi đi. Lúc trên xe tớ có thấy một siêu thị nhỏ cách đây không tới 1 km, chúng ta đi mua chút gì đó.”

“Đồ ăn sẵn không đủ sao?”

“Phụt, ai lại mang nhiều rượu như vậy lên tàu cao tốc chứ.” Đường Kham Nhất cầm lấy thẻ phòng và ví tiền, kéo Tống Liên ra khỏi phòng, “Nếu bị thầy giám thị bắt, thầy chủ nhiệm cũng không bảo vệ được chúng ta đâu.”

“Đi thôi nhóc cu li, cậu phải xách giúp tớ một nửa.” Đường Kham Nhất thấy biểu cảm ngốc ngốc của Tống Liên thực sự rất buồn cười, không nhịn được xoa xoa mái tóc thoạt nhìn xúc cảm rất tốt, nụ cười cứ như hồ ly trộm gà, “Để làm thù lao, tớ mời cậu uống rượu nha.”

Lần đầu tiên Tống Liên biết Đường Kham Nhất là một tên nói dối không chớp mắt.

Tống Liên ôm hai bịch nilon chứa bia nấp ở trong góc cầu thang, nhìn Đường Kham Nhất xách đồ ăn vặt tươi cười phóng khoáng trò chuyện với thầy giám thị và tổ trưởng khối đến tra phòng, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi, Đường Kham Nhất cười ha ha phất tay nói ngủ ngon với thầy giáo, luôn miệng cam kết nhất định sẽ ngoan ngoãn về phòng ngủ tuyệt đối không ra phố dạo lung tung, đèn cảm ứng âm thanh trên cầu thang tối sầm xuống, trong bóng đêm, Đường Kham Nhất đẩy cửa vào, kéo Tống Liên ngồi xổm trong góc trở về phòng.

Lúc này Tống Liên tim như nổi trống, adrenalin làm cho cậu như đi trên mây, đầu óc lại trống rỗng, chỉ có thể từng bước từng bước đi theo Đường Kham Nhất. Đường Kham Nhất gỡ túi mua sắm trên tay cậu xuống, khẽ cười bật đèn trêu ghẹo nói: “Được rồi, không sao rồi, Juliet, chúng ta an toàn rồi.”

“Cậu đi tắm trước đi.” Đường Kham Nhất vò tóc Tống Liên phát nghiện, Tống Liên luôn oán giận vò như vậy sẽ không cao nổi nhưng lại không hề tức giận tát bay cái tay ấy, thật sự là ngoan đến mức khiến người ta muốn được voi đòi tiên mà bắt nạt, Đường Kham Nhất nghĩ, “Chờ các thầy tra phòng lần cuối cùng xong rồi chúng ta sang phòng bên cạnh chơi.”

Vừa nhìn đã biết là đứa trẻ tốt từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời chưa từng làm chuyện xấu.

Mười giờ, Đường Kham Nhất buông di động, đánh giá thiếu niên mặc áo ngủ dựa vào đầu giường, ngồi đối diện TV đầu gật gà gật gù như gà con mổ thóc, buồn cười nghĩ.

“Tống Liên, nếu cậu mệt thì đi ngủ trước đi.” Đường Kham Nhất chân tay khẽ khàng tới gần, muốn giúp cậu điều chỉnh một tư thế thoải mái chút, “Hoặc là cậu muốn đi chung với tớ không?”

“Đi.” Tống Liên buồn ngủ mở mắt, “Tớ muốn đi.”

Sau đó đến nơi mới phát hiện, số lượng nam sinh ít hơn một nửa so với dự tính, nữ sinh thì lại bất ngờ có vài người đến, đều là học sinh nội trú ngày thường chơi khá thân, tính cách đều rất hướng ngoại dễ ở chung, chỉ có Tống Liên là người tương đối không quen thuộc trong số đó, lập tức trở thành khu vực tập trung sự thăm hỏi nhiệt tình.

“Oa, Tống Liên à! Cậu thật sự rất đẹp trai! Nhìn gần cũng cực kỳ đẹp.” Cô gái đang xào bài poker khen, “Nói thế nào nhỉ, rất khác với trong tưởng tượng của tớ.”

“Bà cho rằng người ta là hồng thủy mãnh thú à.” Nam sinh phân chia rượu xỉa xói, “Hồi nãy ai là người nghe nói Tống Liên tới còn lộ vẻ mặt thẹn thùng hả.”

“Ông không phá đám sẽ chết à!”

“Biết chơi 80 điểm không?” Đường Kham Nhất khui lon giúp cậu.

“Biết một chút, nhưng mà chơi không giỏi.” Tống Liên nhận lấy, nhấp một ngụm, hình dung thế nào nhỉ, mùi mầm lúa mạch non, rất dễ ngửi, thế nhưng lúc vào miệng là vị ngọt thanh còn mang theo chút vị chát, không có ngon như hương vị trong tưởng tượng, Tống Liên có chút nghi hoặc, nếu rượu là mùi vị thế này, vì sao tất cả mọi người đều mang dáng vẻ nhất định phải uống, rõ ràng là uống cũng đâu có ngon lắm đâu, “Cậu dạy tớ chơi đi.”

“Có phải là cảm thấy uống chẳng có gì ngon không?” Ý cười trầm thấp vang vang trong cổ họng Đường Kham Nhất, hắn kề sát vào, tiếng nói và hơi thở phả qua tai Tống Liên, vô cớ mang theo nét quyến rũ, như có một cái móc câu ghẹo người, “Tuy rằng tớ cũng cảm thấy vậy.”

“Nhưng mà hiếm khi một đống người có thể trốn trong một căn phòng nhỏ đánh bài uống rượu giống như người trưởng thành, giống như sẽ trưởng thành ngay vậy, ai cũng muốn thử một chút.” Hắn chớp chớp mắt, “Dù trong lòng mọi người đều thấy rượu bia thật là khó uống đánh bài cũng thật là nhàm chán.”

Hắn rút ra một quân cơ, phóng khoáng ném trên xấp bài, tùy ý lại mang theo sự tuấn lãng gió mát trăng thanh: “Điếu vương.”

Rạng sáng 1 giờ, đám con gái trở về, đám con trai tốp năm tốp ba dời trận địa từ dưới đất lên trên giường, tụm lại với nhau xem điện ảnh đêm khuya, vừa vặn tới cảnh nữ chính nói lời tàn nhẫn chém một đao hung ác vào đầu quái vật, máu phun ra xối cho cô vừa chật vật vừa thê thảm, trong tiếng kêu thảm của con quái vật, cô rút đao ra phóng khoáng mà cô độc đi ra khỏi hang động.

Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng nhạc trên TV cùng với tiếng ngáy của người đã tiến vào mộng đẹp, Đường Kham Nhất nhẹ nhàng đẩy tỉnh Tống Liên dựa vào vai hắn ngủ đến mơ hồ: “Chúng ta về ngủ.”

Tống Liên ngáp dài mơ mơ màng màng đáp một tiếng, mặt ngủ đến nóng bừng, cũng không biết Đường Kham Nhất mang cậu về thế nào. Ngày hôm sau thức dậy, cậu đã ở trên giường của mình, trên người đắp kín chăn, Đường Kham Nhất đang rời giường mặc quần áo, thấy cậu mở mắt, động tác dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Tớ đánh thức cậu à?”

Tống Liên ôm chăn lắc lắc đầu, cơn buồn ngủ tựa như nước sông tràn bờ, cậu còn muốn ngủ tiếp, lại bị một trận ầm ĩ cùng với tiếng mở cửa trong hành lang đánh thức.

“Tên mập chết tiệt mày! Đè lên tao ngủ một đêm, có thiếu đạo đức không chứ hả!”

“Ha, tối hôm qua là ai ngáy khò khò vang động trời! Nửa đêm ông đây thật hận không thể nổi điên dùng dao bổ đầu heo.”

Tai Tống Liên nghe được mấy giọng nói tối hôm qua.

“Nhỏ giọng chút.” Đường Kham Nhất mở cửa, cười mắng, “Mấy ông kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

“Thằng quỷ Đường Kham Nhất, tối hôm qua đi mà không kêu bọn tui, cái chỗ bé xíu đó là chỗ mà mấy tên bự con bọn tui chen chúc được hả!”

“Đúng vậy, thật không có lương tâm!”

Tống Liên nhìn thiếu niên trong gương tóc tai tán loạn, sắc mặt hồng hồng, cười giống như đứa ngốc, lần đầu tiên cảm thấy ——

Du lịch mùa thu thật sự là cực kỳ thú vị.

Cùng với, sự thật là mình càng ngày càng thích Đường Kham Nhất.

Hết chương 6
Bình Luận (0)
Comment