Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 143


Đột nhiên phát hiện đối tượng mình rung động lại là kẻ địch mình truy tìm đã lâu là cảm giác gì?
Mục Hành phát hiện anh rất khó có thể định nghĩa cảm giác lúc đó của chính mình.
Khiếp sợ? Phẫn nộ? Căm hận?
Dường như đều không phải.
Nói đúng ra, vào thời điểm đó, đầu óc anh trống rỗng.
Anh im lặng bình tĩnh nhìn chăm chú thiếu niên cách đó không xa.
Trong đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng bùng cháy ngọn lửa bất tận, vảy màu trắng bạc lan ra trên gương mặt, gương mặt không còn vẻ vô hại mà lại hiện lên vẻ tà dị và xảo quyệt.
Thật sự rất đẹp.
Mục Hành nghe được tiếng ong ong phát ra từ thanh trường kiếm bên hông, giống như linh hồn sâu trong nội tâm đang run rẩy hưởng ứng.
Anh tốn vài giây mới ý thức được, bàn tay cầm kiếm của mình đang phát run.
Không phải phẫn nộ.
Loại cảm giác này còn phức tạp hơn nhiều.
Tựa như hưng phấn xen lẫn với giết chóc, cuốn theo ác niệm đầy dục vọng, dường như huyết mạch đồ tể từ viễn cổ đang sôi trào trong mạch máu của anh, mỗi một tế bào trên người đều đang run rẩy, gào thét, thầm thì.
Mục Hành đi về phía rồng.
Cự Long trước mặt như một ngôi sao rực lửa, ánh sáng và nhiệt độ vô cùng vô tận đang tản ra xung quanh, nhiệt độ nóng bỏng đến mức bẻ cong không gian, mang theo một loại lực kéo như vận mệnh, không thể kháng cự giống như lực hấp dẫn.
Càng đến gần, loại lực hấp dẫn này càng mạnh mẽ.
Mục Hành không hề nghi ngờ, lúc đó anh sẽ không chút do dự đâm trường kiếm về phía lồng ngực của Cự Long.
Giống như những gì anh đã từng hứa.
Cắt vỡ lớp vảy, khoét mở lồng ngực, móc trái tim ra.
Chỉ có như thế, sinh vật xinh đẹp này mới có thể hoàn toàn thuộc về anh.
Tử vong là một loại dấu ấn công khai quyền sở hữu.
Thế nhưng, không biết vì sao, trong nháy mắt Cự Long bay đi, Mục Hành lại do dự trong giây lát.
Có lẽ là vì gã áo bào đen sau lưng cứ liên tục dông dài, hoặc có lẽ là vì...!vào thời điểm đó, trong đầu anh lướt qua một gương mặt, một nụ cười, một tiếng nỉ non.
Mục Hành dừng bước, rót toàn bộ sát ý của mình vào trong mũi kiếm, xoay người đâm về phía gã áo bào đen vẫn cứ lải nhải ở sau lưng.
Thật ồn ào.
Mau câm miệng đi.
Đó là điều anh muốn nói với gã áo bào đen, cũng là điều anh muốn nói với mỗi một bộ phận trong lòng mình.
Thậm chí, mãi đến khi đi tới vực sâu để tìm kiếm Cự Long, Mục Hành vẫn không hoàn toàn hiểu rõ rốt cuộc chính bản thân anh đang muốn làm gì.
Anh chỉ dứt khoát quẳng đi cách thức tự hỏi của nhân loại, phóng túng bản thân hành động theo dục vọng thuần túy của bản năng, truy đuổi, khao khát, hoặc giết chóc.
Tác động của huyết mạch rõ ràng đến mức không thể kháng cự.
Càng đến gần Cự Long, sát ý của anh càng mạnh.
Lời nói tập kích của gã áo bào đen đã có tác dụng rõ rệt.
Vào thời điểm đó, Mục Hành ý thức được một cách rõ ràng rằng, Cự Long là một sinh vật cường đại, cao ngạo, tự do, không gì trói buộc được nó.


Rồng sẽ không dừng lại vì bất kì nhân loại nào, cũng sẽ không thuộc về bất cứ ai.
Mục Hành nghe được tiếng vang ong ong từ thanh trường kiếm, nó phát ra tiếng rít gào thúc giục.
Giết chết nó.
Chiếm hữu nó.
Độc chiếm nó.
Đó là phương thức duy nhất.
Mục Hành đứng ở mép hố sâu nhìn xuống phía dưới, trong lồng ngực dấy lên ngọn lửa giết chóc không thể nào dập tắt.
Anh đặt lòng bàn tay lên trên chuôi kiếm.
Thế nhưng, không biết vì nguyên nhân gì, anh chỉ đứng ở đó, thật lâu vẫn không hành động.
Giống như bàn chân đã mọc rễ sinh trưởng sâu xuống dưới mặt đất, theo thời gian anh đứng yên, nó dần kéo dài xuống dưới, mãi đến khi không thể nào nhổ bỏ.
Thời gian từng chút trôi qua, bầu trời dần nhiễm lên màu trắng bạc.
Một ánh bình minh xé tan màn đêm nặng nề, bay lên từ dưới chân trời, chiếu lên cơ thể người đàn ông đã đứng im không hề nhúc nhích như một pho tượng điêu khắc.
Ánh sáng đỏ vàng như một lớp lụa mỏng, mềm mại lại chầm chậm bao trùm cơ thể trắng nõn của thiếu niên.
Thoạt nhìn, cậu vô cùng yên lặng và an tường.
Gần như mang theo sự thần thánh.
Cuối cùng, Mục Hành đã nhúc nhích.
Anh bước từng bước đi xuống dưới đáy hố sâu đã bị ngọn lửa bôi thành màu cháy đen, mặc cho nhiệt độ cao vẫn chưa tiêu tán thiêu đốt làn da của anh, khiến đế giày của anh phát ra tiếng xèo xèo.
Người đàn ông cúi người xuống tại trung tâm hố sâu.
Dù vào lúc này, tay phải của anh vẫn luôn đặt trên chuôi kiếm, tựa như ngay một giây sau, ánh sáng rét lạnh kia sẽ lướt ra khỏi vỏ kiếm, im lặng hôn lên lồng ngực trắng noãn của thiếu niên.
Mục Hành vươn tay.
Găng tay màu đen của anh đã bị cháy thành nhiều lỗ nhỏ, lộ ra miệng vết thương máu thịt be bét bên dưới.
Anh đặt tay lên cổ thiếu niên.
Dưới bụng ngón tay, anh có thể cảm nhận được mạch đập rõ ràng và vững vàng của thiếu niên, nó đang đập một cách có quy luật.

Đầu ngón tay anh như đang nắm chặt sinh mệnh của thiếu niên, chỉ cần thoáng dùng chút lực thì sẽ có thể khiến mạch đập vĩnh viễn dừng lại.
Mục Hành rũ mắt.
Dục vọng đẫm máu cuồn cuộn dưới đáy mắt anh.
Thế nhưng, rất nhanh sau đó, nó lại bị thay thế bởi một loại dục vọng khác.
Anh từng chút buông lỏng chuôi kiếm, cúi người ôm thiếu niên vào trong ngực.
Người đàn ông cúi xuống, bờ môi dính máu rơi lên trên vầng trán tái nhợt lạnh băng của thiếu niên, tựa như lưu luyến, tựa như yêu thương, lại tựa như chiếm hữu.
Rồng là của anh.
***

Thời An được anh mang về nhà cũ do tổ tiên Mục gia để lại.
Ôn Dao vẫn luôn giữ vững thái độ không đồng ý.

Cô cho rằng sự tồn tại của Cự Long là một uy hiếp không thể nào xem nhẹ đối với toàn bộ nhân loại, là một quả bom hẹn giờ có thể nổ tung bất kì lúc nào.

Sự tồn tại của rồng ẩn chứa quá nhiều nhân tố không ổn định, nó thực sự quá mức nguy hiểm, vì không ai có thể đảm bảo rằng Cự Long không hề có chút địch ý với nhân loại.
Đặt hơn ngàn vạn tính mạng vô tội của dân chúng lên lòng tốt của dị tộc?
Điểm ấy, Ôn Dao không làm được.
Mà Trác Phù thì hoàn toàn trái ngược.
Là một nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp lại nhiệt tình, một con rồng còn sống đã khơi dậy toàn bộ nhiệt huyết của Trác Phù.
Là loài huyễn tưởng còn sống trên thế giới, trên người Cự Long ẩn chứa giá trị nghiên cứu cực lớn, càng đừng nói đến việc Cự Long còn có thể nói và đọc được ngôn ngữ cổ xưa, thậm chí là cả chú thuật viễn cổ đã thất truyền.

Đây quả thật là một từ điển sống!
Hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì, Trác Phù vẫn luôn có một loại tin tưởng khó hiểu rằng, Cự Long sẽ không tổn thương bất cứ nhân loại nào.
Cho dù là trong lúc nói chuyện phiếm, Trác Phù vẫn luôn dùng cái tên Thời An để nói về rồng, chứ không phải chỉ vẻn vẹn hai chữ Cự Long.
Từ đầu đến cuối, Trác Phù hi vọng có thể tiếp xúc gần gũi, hoặc nghiên cứu Thời An một chút.
Chỉ dựa vào giọt máu chiết xuất từ trong hố núi lửa, thì phần lớn thí nghiệm của Trác Phù đều không thể tiến hành.
Dù chỉ lấy một chút hàng mẫu thôi cũng được!
Trác Phù đã khẩn cầu Mục Hành.
Nhưng lại bị anh từ chối một cách vô tình.
Dù Mục Hành không nói nguyên nhân cho Trác Phù, nhưng bản thân anh lại tự hiểu rõ điều này.
Dục vọng chiếm hữu giống như thuốc độc chứa tính nghiện cực cao, chỉ cần chạm môi vào thì sẽ không thể nào từ bỏ, giống như đầm lầy đen ngòm ấp ủ dưới đáy lòng, nó lên men, quá trình này vô cùng chậm rãi nhưng lại không thể nào nghịch chuyển.
Thời An là của anh.
Không ai được nhìn em ấy, không ai được tìm hiểu về em ấy, không ai được chạm vào em ấy, không ai được sở hữu em ấy.
Anh rũ mắt, nhìn chăm chú thiếu niên đã bị mình kéo đến trước mặt.
Nhân loại rất tham lam.
Anh cũng vậy.
***
Thời An ngẩn người, cậu có chút chưa kịp phản ứng.
Rất nhanh sau đó, cậu chớp mắt vài cái, men theo ánh mắt của Mục Hành nhìn cổ chân của mình, xiềng xích màu bạc leng ka leng keng, phát ra tiếng kim loại va chạm, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng chói mắt.
"Hở!"

Hai mắt Thời An từng chút tỏa sáng: "Cái này cho tôi hở?"
Đến hiện tại cậu vẫn còn nhớ kĩ vào lần đầu tiên gặp Mục Hành, anh đã đeo một vòng bạc sáng lấp lánh giống cái này lên cổ tay cậu.
Lúc ấy Thời An vui vẻ biết bao nhiêu thì vài giây sau đó, khi vòng bạc bị thu lại thì cậu đã khổ sở bấy nhiêu.
Lúc đầu cậu cứ tưởng lần này cũng giống vậy, nhưng không ngờ vậy mà cái này lại thật sự tặng cho cậu!
...!Tuy cách thức có chút kì quái.
Mục Hành: "..."
Anh luôn có cảm giác hướng phát triển của chủ đề dường như có chút sai lệch so với trong dự đoán của anh.
Thời An chớp mắt vài cái, ánh mắt rơi lên trên người người đàn ông trước mặt:
"Nói mới nhớ, anh không mang theo thanh kiếm kia của mình hả?"
Mục Hành không biết Thời An đang muốn nói tới điều gì, anh hơi híp mắt lại, lẳng lặng chờ đợi.
"Lẽ nào anh không muốn giết tôi sao?" Trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc đến tột độ.
Mục Hành chầm chậm lắc đầu:
"Tạm thời anh không có suy nghĩ này."
Thời An nâng hàng mi đen nhánh, sâu trong đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ vàng, thoạt nhìn có vẻ yêu dị lại tà ác:
"Tôi là rồng đó."
Mục Hành gật đầu: "Anh đã tận mắt nhìn thấy."
Thời An: "Ò..."
Cậu gãi gãi đầu, có chút khó hiểu: "Nhân loại các anh thật kì lạ."
Bầu không khí mập mờ bị hoàn toàn đánh gãy bằng một loại cách thức kì quái, hơn nữa còn không có biện pháp nào để kéo trở lại.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, duy trì tư thế kì quái một chân vẫn bị nắm trong tay Mục Hành: "Vậy nên, để tôi sắp xếp lại chút nhé.

Tuy anh không định giết tôi, nhưng cũng không định thả tôi rời đi?"
Mục Hành: "Đúng."
Thời An lung lay dây xích: "Có thể cởi bỏ cái này không?"
Mục Hành: "Không thể."
Thời An lại "Ò" một tiếng.
Cậu cúi đầu xuống, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó.
Hồi lâu sau, Thời An giương mắt nhìn nhân loại trước mặt, hỏi: "Anh sẽ bỏ đói tôi ư?"
Mục Hành: "..."
Anh khẽ dừng một chút, hơi khô cằn đáp lời: "Sẽ không."
Thời An suy nghĩ một lát: "Tôi có thể chơi game không?"
Mục Hành: "..."
"Có thể."
Thời An: "Tôi có thể ăn kem ly không?"
Mục Hành nhíu mày: "Không thể ăn quá nhiều."
Thời An: "Ban đêm anh có thể ôm tôi ngủ không?"
"..." Mục Hành hồi đáp: "Ừm."
Thời An: "Tốt quá!"

Cậu lần nữa trở nên vui vẻ.
Thời An vốn cho rằng gã áo đen kia đã cướp đi máy chơi game, kem ly và cả cái ôm ấm áp dễ chịu của cậu, nhưng không ngờ bây giờ chúng lại trở về dễ dàng đến thế!!!
Sao trên thế giới này lại có chuyện tốt đến vậy chứ!
Mục Hành: "........."
Anh hơi nhíu mày, nói:
"Em không muốn rời đi à?"
(*Từ khúc này trở đi, tui đổi xưng hô của Thời An với Mục Hành thành em-anh nha.

Em nó xác định ở lại với anh Hành rồi /tung bông/)
Thời An nghi hoặc nhìn anh: "Tại sao em phải rời đi?"
Cậu đếm từng ngón tay:
"Đầu tiên, anh không định giết em.

Thứ hai, anh còn có thể nuôi em.

Thứ ba, anh còn có thể ôm em."
Nếu được lựa chọn, Thời An tình nguyện ngủ một giấc mấy vạn năm trong hang động ở vực sâu thay vì đi ra ngoài.

Nếu không phải vì lần này cậu bị ép tỉnh lại thì cậu vẫn có thể ở trong hang động của mình thêm mấy vạn năm nữa.
Hiện tại quả thực là cuộc sống trong mơ của cậu!
Ngay lúc này, Thời An đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cậu thu nhỏ mình lại thành bé rồng lớn cỡ lòng bàn tay:
"A, tính ra thì nhân loại lúc trước phiền thật đó, em không thể trực tiếp làm thế này."
Dây xích trên chân cũng thu nhỏ theo, tiếng va chạm trở nên nhỏ và trong trẻo hơn, nhưng Thời An lại không bị cản trở như trước đó nữa.
Cậu vừa phàn nàn, vừa vẫy cánh cực kì tự nhiên bay vào trong ngực Mục Hành.

Thời An tự cuộn mình thành một quả bóng, giẫm giẫm móng vuốt, chọn một tư thế thoải mái:
"Anh không quan tâm em là rồng thì sao không nói sớm hả.

Mỗi ngày em phải ngụy trang thành nhân loại cũng mệt mỏi lắm đó."
Mục Hành: "..."
Anh cúi đầu xuống nhìn rồng nhỏ nằm trong ngực mình, vẻ mặt trở nên có chút khó đoán.
"Buổi tối hôm nay em muốn ăn chocolate parfait, phần lớn nhé."
Chỉ thấy bé rồng toàn thân màu trắng bạc ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng xinh đẹp, chóp đuôi lúc lắc vui vẻ, ra lệnh vô cùng tự nhiên:
"Mau sờ em đi."
"Em muốn xoa vảy á."
Hết chương 108.
Tác giả có lời muốn nói: Bé rồng: Gì cơ? Nhốt lại á? Còn có loại chuyện tốt đó hở?.

Bình Luận (0)
Comment