Editor: Lam Phi Ngư
Đợi Lâm Ngạn Minh rời khỏi phòng bệnh, Thời An mới xách ma trùng ra khỏi mền:
"Mi nói đi."
"..."
Ma trùng vùng vẫy sáu chân nhỏ xíu đạp hai cái trên không trung, sau đó mới yếu ớt nói:
"Chuyện đó..
vừa nãy tui hổng có lừa ngài đâu, tui thật sự đã giúp ngài giấu giếm rồi á, tui chỉ.."
Giọng nó càng nhỏ hơn: "..
Tui chỉ hổng nói việc xảy ra lúc cuối thôi mà."
Lúc cuối cùng Mục Hành bước vào trong sơn động, nó thật sự không ngờ tới luôn á!
Thời An nhìn chằm chằm nó hai giây, sau đó cậu thả lỏng tay.
Cậu thở dài: "Thôi được rồi, dù sao cũng do ta không chịu nghe lời khuyên bảo trước đó của mi."
Với lại, bị nhân loại sáng lấp lánh kia ôm cũng không hề gì, dù sao trong tương lai anh ta nhất định sẽ vào trong kho sưu tầm của mình thôi.
Thời An lập tức bắt đầu cảm thấy yên tâm.
***
Ở nơi khác.
Có phòng xử lí nguy hiểm của cục quản lí can thiệp, việc xử lí vết nứt vực sâu trong học viện nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã dọn dẹp sạch sẽ hết mọi khí độc, nhưng đáng tiếc vì thời gian khe nứt tồn tại quá dài nên tạm thời rất nhiều loài vực sâu được thả ra từ trong vết nứt vẫn chưa bị diệt sạch tận gốc.
Nhưng ngoài việc này ra thì trên cơ bản học viện đã có thể chính thức giảng dạy trở lại.
Có điều để tránh xảy ra những việc ngoài ý muốn nên học viện vẫn không cho phép học sinh tới gần khu vực phát sinh dị biến.
Ngay sau đó, việc phân lớp cho học sinh nhập học lại một lần nữa được đưa vào chương trình nghị sự.
Các giám khảo thật sự không ngờ sau khi gượng ép xử lí xong vấn đề về đề kèm theo và vòng thứ hai, thì một vấn đề cũng khó khăn không kém lại lần nữa bày ra trước mặt họ.
Hơn nữa mấy vấn đề này đều do một người mang lại!
Theo lí thuyết thì kết quả chia lớp cuối cùng phần lớn là do thành tích ở vòng thứ ba quyết định.
Thế nhưng vòng thực chiến thứ ba lại xuất hiện tình huống bất ngờ ngoài dự liệu, sự khác thường do vết nứt vực sâu khiến hệ thống bị mất tác dụng, thiết bị giám sát và điều khiển ngừng hoạt động, toàn bộ học sinh đều bị nhốt trong khu vực khảo hạch thực chiến.
Tất nhiên, trong khoảng thời gian này nhất định có xảy ra chiến đấu, số điểm tích lũy của các học sinh cũng tăng lên.
Nhưng không có điểm tích lũy của người nào lại tăng đến thái quá như Thời An!
Cậu ta trực tiếp từ một đứa 0 điểm đứng cuối danh sách nhảy vọt lên thành hạng nhất 130 ngàn điểm!
Chuyện này con mẹ nó có thể à?
Tất cả giám khảo đều hiểu rõ việc này nhất định là do vòng tay của học sinh xảy ra vấn đề.
Nhưng khi họ dè dặt dò hỏi Mục Hành lúc dẫn Thời An ra khỏi khu nguy hiểm có thấy vòng tay của Thời An đâu không thì lại nhận được câu trả lời qua loa của anh:
"Có, tôi đạp vỡ rồi."
Mọi người: "..."
Mọe nó, việc này lúng túng quá đi mất.
Nếu như dựa theo điểm tích lũy trước khi xuất hiện dị biến để tiến hành xếp hạng học sinh thì lại không công bằng đối với những học sinh có điểm tích lũy tăng lên trong lúc bị nhốt.
Thế nhưng nếu dựa theo điểm tích lũy hiện tại để tiến hành xếp hạng thì..
Nghĩ đến số điểm 130 ngàn của Thời An, không giám khảo nào là không thấy đắng lòng.
Nhìn bảng thành tích trước mặt, mấy người giám khảo hai mắt nhìn nhau, họ đều thấy được sự đau đầu và thống khổ trên mặt đồng nghiệp.
Mọe nó, rốt cuộc lần này là kiểm tra học sinh hay là kiểm tra bọn họ vậy hả?
Do tính đặc thù của học viện, phương diện chữa bệnh của Học viện năng lực giả vô cùng tiên tiến.
Các học viện khác có lẽ chỉ có một phòng y tế, còn Học viện năng lực giả thì trực tiếp xây hẳn một tòa nhà bên trong sân trường.
Dù bị rớt từ trên cao xuống nhưng dẫu sao vẫn có vảy rồng chưa biến mất bảo vệ, thế nên vết thương trên người Thời An chỉ là vết thương ngoài da, dưới sự kết hợp trị liệu của ma lực và khoa học kĩ thuật đã nhanh chóng khỏe lại.
Nhưng vì bác sĩ lo lắng khí độc sẽ tạo nên ảnh hưởng về sau nên họ vẫn chưa cho Thời An xuất viện, các bác sĩ quyết định giữa cậu lại vài ngày để theo dõi.
Thời An không hề có ý kiến với việc này.
Suy cho cùng dù ở nơi nào thì cậu cũng vẫn vui vẻ ăn đồ ăn vặt và chơi game.
Mãi đến khi Lâm Ngạn Minh không nhìn được nữa, cưỡng chế tịch thu máy chơi game của cậu.
"Cậu cứ trạch* thế này mãi, ngày ngày chơi game thì mắt sẽ kém đi đấy, dù thân thể khỏe mạnh thì cũng sẽ lưu lại mầm bệnh đó."
(*trạch, chỉ những người thích ở nhà, không thích ra ngoài giao lưu, gặp gỡ)
Lâm Ngạn Minh tận tình khuyên bảo, vẻ mặt đầy tình thương của mẹ nhìn Thời An: "Ít nhất cậu cũng nên ra ngoài hoạt động chút đi, phơi nắng một lát."
Thời An trông mong nhìn máy chơi game trong tay Lâm Ngạn Minh:
"Tôi không muốn đi.."
Lâm Ngạn Minh tàn nhẫn quyết tâm nói: "Không được! Cậu phải ra ngoài nửa giờ, sau khi về tôi sẽ trả máy chơi game lại cho cậu!"
Dưới sự uy hiếp của Lâm Ngạn Minh, Thời An không tình nguyện ra khỏi phòng bệnh.
Cậu chậm rãi lắc lư đi xuống tầng dưới, nhưng khi đi ngang qua quầy tiếp tân thì đột nhiên bị một y tá ở sau quầy gọi lại: "Nè, em là Thời An đúng không?"
Thời An gật đầu.
Y tá cúi đầu tìm kiếm trên bàn một lát, sau đó ngẩng đầu đưa một tờ giấy cho Thời An:
"Bên cục quản lí nhờ người đưa cái này cho em đó."
Y tá chỉ số điện thoại trên tờ giấy: "Họ dặn chị đưa em cái này, bảo em vừa hồi phục thì gọi cho số điện thoại trên đây."
Thời An có chút không hiểu nổi: "Ai đưa cho chị vậy?"
Y tá suy nghĩ một lát rồi nói: "Là một cô gái có làn da rám nắng, chị nghe người khác gọi cô ấy là đội trưởng Ôn, cô ấy lớn lên rất đẹp, rất nhanh nhẹn, thoạt nhìn hẳn là một nhân vật quan trọng trong cục quản lí, rất soái đấy."
Thời An nghĩ một lát, một góc trong đầu nhảy ra tin tức về người này.
Ôn Dao.
Hôm ở biệt thự, chính cô ấy đã đưa mình ra ngoài, quấn khăn lông rồi còn đưa sữa bò ấm cho cậu nữa.
Thời An có ấn tượng rất tốt với cô nàng.
Cậu mỉm cười với y tá: "Cảm ơn chị nha."
Y tá nhìn bóng lưng đã đi xa của thiếu niên, trong mắt hơi mang theo sự yêu mến -
Đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp mà còn rất ngoan, khiến người khác yêu thích không thôi.
Thời An cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay.
Trên đó chỉ có một dãy số, không còn gì khác.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, trong một phòng bệnh cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết cuồng loạn: "Thời An! Nhất định là nó! Là nó!"
Không hiểu sao lại bị gọi tên, Thời An ngẩng đầu nhìn về hướng giọng nói truyền tới.
Chỉ thấy hai bác sĩ đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày cẩn thận nói chuyện với nhau:
"Cậu ta vẫn còn la hét à?"
"Đúng vậy."
"Tìm được nguyên nhân chưa?"
"Vẫn chưa, cậu ta vẫn luôn bảo mình nóng quá nóng quá, nhưng chúng tôi đã làm kiểm tra toàn thân rất cẩn thận cho cậu ta rồi.
Tất cả số liệu đều bình thường không có vấn đề gì."
"Vậy thì chuyện gì đang xảy ra?"
"Có lẽ là do bị kích thích gì đó, dù sao việc xảy ra lúc trước quả thực có khả năng sẽ lưu lại bóng ma tâm lí."
"Theo dõi thêm vài ngày nữa xem sao, nếu thật sự không ổn thì chuyển qua khoa tâm thần đi.."
Thời An nghe thấy có chút quen quen.
Cậu bước về phía trước vài bước, thăm dò nhìn vào trong phòng bệnh.
Chỉ thấy Đoạn Hoa bị trói chặt trên giường bệnh, mắt trừng lớn, tóc tai rối bời, vẽ mặt tiều tụy lại điên cuồng, gã dùng giọng nói cuồng loạn hét lên: "Ma quỷ! Nó là ma quỷ!"
Ma quỷ đứng trước cửa phòng, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới lộ ra vẻ mặt chợt hiểu.
Ồ đúng rồi.
Là gã à, cậu suýt thì quên mất!.