Editor: Lam Phi Ngư
Thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê bọn họ vừa mới gặp hơn một giờ trước đang tiến lại gần, theo sát phía sau là gã đàn ông râu ria xồm xàm nói chuyện với họ trong khe núi.
Vương Lê ngừng bước, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ.
Ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh bị ném vào một cách tàn nhẫn.
Là Trần Mộng.
Trần Mộng ngã dưới đất, tóc tai tán loạn, hơi thở dồn dập, nửa gương mặt sưng tấy, khóe miệng rướm máu.
"Gái điếm thúi." Gã đàn ông râu ria xồm xàm phun nước bọt, đáy mắt đầy tơ máu, tay gã run rẩy, ba ngón tay phía sau đã biến mất, miệng vết thương vẫn còn sót lại dấu vết tổn thương tím xanh do giá rét, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Trần Mộng sửa sang lại tóc tai, ngước mắt nhìn.
Cặp mắt của cô rất sáng, như lưỡi dao lóe lên hàn quang, cô cười một tiếng: "Thế nào? Học sinh nữ đùa vui không?"
Sắc mặt Vương Lê hơi nghiêm lại.
Nhớ đến ánh mắt trước đó của gã nhìn Trần Mộng lúc ở khe núi, Vương Lê lập tức đoán được tám chín phần mười việc vừa xảy ra khi nãy.
Thủ lĩnh nói chậm rãi: "Bạn của cậu làm người của tôi bị thương thành thế này, dù gì cũng phải cho tôi một lời giải thích nhỉ."
Vương Lê bước lên trước một bước, khéo léo che chắn Trần Mộng ra sau người, không kiêu ngạo không siểm nịch nói:
"Thứ cho tôi nói thẳng, chỉ sợ lần này người của ngài là bị trừng phạt đúng tội."
Sau giây lát sửng sốt ngắn ngủi, Triệu Xã và Ngô Hoán Thành lập tức xông về phía trước nâng Trần Mộng dậy, cảnh giác dìu cô lùi về sau.
Gã đàn ông râu ria xồm xàm trừng mắt, thở hổn hển tiến lên trước một bước: "Con mẹ nó mày-"
Thủ lĩnh giơ tay lên, ngăn cản tiếng chửi bới của gã.
Thủ lĩnh khẽ cười một tiếng, ném ba lô cầm trong tay qua.
Đó là ba lô cá nhân của Trần Mộng.
Hiện tại nó đã bị xé thành vải rách, đồ vật bên trong lạch cạch rơi xuống đất.
Ngay sau đó, gã ngồi xổm xuống, lấy ra một tấm bản đồ.
Lòng Vương Lê trầm xuống.
Giọng Trần Mộng nghẹn ngào, cô cắn răng, ở sau lưng Vương Lê nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, xin lỗi..."
Chỉ thấy gã chậm rãi bày bản đồ, dùng ngón trỏ chỉ lên phần chú thích trên đó: "Du lịch trước khi vào học? Hửm?"
Gã cười khinh miệt: "Không ngờ nha, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Tụi mày cũng đến vì rồng à?"
Vương Lê khẽ giật mình.
...Rồng? Rồng gì cơ?
Chỗ bảo tàng này...!có liên quan đến rồng sao?
Bầu không khí giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Đúng lúc này, một lính đánh thuê đi đến, ghé vào tai thủ lĩnh nói gì đó.
Thủ lĩnh nở nụ cười: "Thật sao? Tìm được thằng nhóc hệ hỏa kia rồi à? Được, mở cửa phía bắc ra, cho họ vào."
Vương Lê chậm rãi nắm chặt vũ khí.
Không ổn.
Xem ra Thời An đã bị tìm được, điều cuối cùng khiến đoàn lính đánh thuê này kiêng dè cũng đã biến mất.
Thủ lĩnh buông tay, bản đồ nhẹ nhàng rơi xuống, rớt lên đống đồ lộn xộn: "Bắt bọn họ lại."
Mấy người khác đã sớm chuẩn bị, dồn dập rút vũ khí, ma lực chấn động tạo thành xung kích rít gào, bốn phía lều vải bị nâng lên.
Đúng lúc này, ở nơi sâu trong đêm tuyết đột nhiên truyền đến tiếng hí chói tai, âm thanh như lưỡi dao trong nháy mắt phá tan sự tĩnh lặng.
Ngay sau đó, bên ngoài vô cùng hỗn loạn.
Thủ lĩnh sửng sờ, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Gã nhớ rõ âm thanh này.
Đây...!đây rõ ràng là tiếng của con Ngựa Xương Khô khó chơi kia!
Sao có thể!
Rõ ràng gã đã thiết lập pháp thuật che đậy hơi thở ở bên ngoài doanh trại, thậm chí còn phụ thêm pháp thuật ánh sáng mà ma vật loại Tử Linh sợ nhất.
Sao con Ngựa Xương Khô kia có thể tìm được doanh trại của bọn họ?!
Từng tiếng thét thảm thiết vang lên trong đêm tuyết, tiếng bốn vó nặng nề đạp trên mặt đất quanh quẩn trong doanh trại, như tiếng trống đòi mạng đang hướng thẳng về nơi này!
"Nhanh lên! Chuẩn bị nghênh chiến!" Thủ lĩnh rút vũ khí ra, xoay người đi sang chỗ khác-
Thế nhưng, gã còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên lều vải trước mắt bỗng bị đè sập xuống từ phía trên.
Vó ngựa trắng hếu to chừng miệng chén đập thẳng xuống.
Thân thể nó khổng lồ đáng sợ, trong hốc mắt tối om lóe ra ánh sáng u lam.
Thế nhưng không biết vì sao, những thớ cơ dính trên người nó lúc đầu đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là màu cháy đen, như dấu vết từng bị đốt cháy.
Ngựa Xương Khô phát ra tiếng phì phì từ trong mũi.
Nó hung ác giẫm xuống, thủ lĩnh đoàn lính đánh thuê thậm chí còn chưa kịp rên thì sọ não đã bị đạp nát, óc trắng lóa phun tung tóe, bắt đầu bốc lên hơi nóng trong nhiệt độ thấp.
Thi thể của gã run lên, đã mất đi sự sống.
"Chạy đi! Chạy nhanh lên!" Những người khác thấy tình hình không ổn, sợ đến tè ra quần chạy thục mạng.
Sau lưng Ngựa Xương Khô là bóng tối mênh mông.
Nó triệu hoán một cơn gió mạnh phá hủy hoàn toàn doanh trại, chỉ còn lại một vùng hỗn loạn, bầu trời đầy tuyết rơi xuống ào ào.
Vương Lê cắn chặt răng, toàn thân rét run trước khí thế đáng sợ của Ngựa Xương Khô.
Lính đánh thuê người thì chết, kẻ thì chạy trốn, chỉ còn lại bốn thành viên trong tiểu đội giằng co với ma vật Tử Linh kinh khủng trước mặt.
Bản năng muốn chạy trốn đang rít gào trong đầu.
"Chuẩn bị..." Cổ họng Vương Lê nghẹn lại.
Con Ngựa Xương Khô kia dùng móng trước giẫm mặt đất hai cái, nó phì mũi, hốc mắt đen như mực bình tĩnh nhìn chăm chú nhân loại trước mắt vài giây, sau đó nó xoay người, chạy về phía nó đến khi nãy, rồi nhanh chóng biến mất tại chỗ sâu trong bóng tối.
Bốn người ngây người.
Bọn họ đứng trong một vùng hỗn loạn hai mặt nhìn nhau.
...Vừa nãy...!đã xảy ra chuyện gì?
***
Trên sườn núi phủ tuyết cách doanh trại không xa.
Có một đống lửa nhỏ đang cháy, tỏa ra nhiệt độ ấm áp.
Thời An vô cùng sợ lạnh cuộn người trước đống lửa, cả người co lại thành một cục nho nhỏ, trên người cậu choàng ba cái áo khoác dài, khuôn mặt trắng như tuyết bị ánh lửa nhuộm một tầng đỏ nhạt, sâu trong hai con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh lửa nhảy nhót.
Đối diện Thời An là bốn gã lính đánh thuê đang ôm nhau thật chặt, bốn gã run rẩy sáp đến trước đống lửa.
Trên người bốn lính đánh thuê đang đắp một cái áo khoác dài trông rất khó coi.
Trong khe núi phía xa xa vọng đến tiếng gào thét thảm thiết và tiếng hí của ma vật, trở thành tiếng nhạc nền khiến lòng người phát lạnh.
Bốn gã run rẩy, không muốn nghĩ tới điều gì đã xảy ra ở trong doanh trại của đoàn lính đánh thuê nữa.
Đám lính đánh thuê hoảng sợ tụm lại một chỗ, mấy gã không dám phẫn nộ cũng không dám nói gì, chỉ cầu nguyện Thời An có thể nể tình bọn gã đã ra sức phối hợp mà tha cho bọn gã một mạng.
Cùm cụp, cùm cụp, cùm cụp.
Tiếng xương cốt va đập có quy luật từ nơi xa truyền tới, âm thanh dần lớn hơn.
Con Ngựa Xương Khô kinh khủng kia lại lần nữa xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn.
Nó chần chừ dừng lại tại chỗ, nhìn chằm chằm vào đống lửa cách đó không xa truyền đến hơi thở khiến nó khủng hoảng, và — nhân loại đã phân tách nó thành nhiều mảnh, sau khi bạo lực cướp đi xương đùi của nó, người này lại lắp nó lại một lần nữa.
Thời An vẫy tay với Ngựa Xương Khô: "Qua đây."
Ngựa Xương Khô cẩn thận dè dặt tiến tới trước mặt Thời An, cúi cái đầu trắng hếu của nó xuống.
Thời An vỗ vỗ đầu nó: "Làm tốt lắm."
Search gg sau khi cự long vực sâu thức tỉnh edit dembuon để đọc chương 40 nhe mn.