Editor: Lam Phi Ngư
Trong lều vải.
Thời An quý trọng nâng hỏa bảo thạch trong tay lên, trong hai mắt trợn to phản chiếu màu đỏ của bảo thạch.
"Nó quá quá đẹp luôn...."
Ánh lửa ấm áp xinh đẹp bậc này lại được ngưng kết một cách sinh động bên trong bảo thạch, quả thực là đã kết hợp hoàn mĩ hai thứ Thời An yêu nhất lại với nhau.
Thời An cởi bao tay ra, bỏ bảo thạch vào trong lòng bàn tay tái nhợt của mình, cậu thỏa mãn nheo hai mắt lại.
Quan trọng nhất là nó rất ấm áp và dễ chịu.
Lúc này, ma trùng núp trong tay áo Thời An giả chết rốt cuộc mới thò đầu ra, nó lặng lẽ xầm xì nói: "Người kia đi rồi ạ?"
Thời An: "Đúng vậy."
Thời An cởi hai lớp áo khoác giam cầm hành động trên người mình ra, cậu cẩn thận từng li từng tí nhét hỏa bảo thạch vào chỗ sâu nhất trong túi áo.
Sau khi xác định hỏa bảo thạch nằm ngay vị trí sát lồng ngực đang tỏa ra hơi nóng ấm áp, lúc này Thời An mới xoay người ra khỏi lều vải.
Cậu tìm vài người hỏi đường, cuối cùng sau khi quẹo bảy tám lần cũng tìm được lều vải mấy người Vương Lê đang ở.
Thời An vừa đi vào đã bị bốn người bao bọc vây quanh.
Vương Lê và Triệu Xã lo lắng nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Cậu khỏe không? Có bị thương chỗ nào không?"
"Thời điểm trước đó gặp phải Ngựa Xương Khô, lúc tôi xoay người lại là cậu không còn ở đó rồi, thật sự bị cậu hù cho hết hồn đấy." Ngô Hoán Thành nói.
Trần Mộng cau mày, tuy trong mắt vẫn mang theo sự quan tâm nhưng cô nàng lại mở miệng cứng rắn hỏi: "Cậu đã đi đâu? Không biết làm vậy sẽ khiến cho người khác lo lắng hả?"
Thời An nói mình bị lạc đường trong tuyết, sau đó vào lúc đang run rẩy trong tuyết thì gặp Mục Hành.
Cậu nói không hề chớp mắt, chững chạc đàng hoàng như thể bản thân không hề giấu giếm bất kì chi tiết mang tính then chốt nào.
Sau khi xác nhận Thời An quả thực không bị gì, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, họ lần nữa ngồi xuống bên cạnh lò lửa.
Triệu Xã sáp tới, kể lại sinh động như thật việc bọn họ bị đoàn lính đánh thuê bắt giữ, sau đó lại bất ngờ được Ngựa Xương Khô cứu cho Thời An nghe.
"Loại chuyện này thật sự quá ly kì..." Ngô Hoán Thành thở dài, lắc lắc đầu nói: "Dù hiện tại tôi nhớ lại thì cũng cảm thấy mình như đang nằm mơ..."
"Thế nên rốt cuộc vì sao con Ngựa Xương Khô kia lại thả chúng ta đi?" Trần Mộng nhíu mày, vẻ mặt cô vô cùng nghi hoặc nói.
Theo lí mà nói thì ma vật loại Tử Linh sẽ công kích tất cả sinh vật sống trước mặt nó, giống như ban đầu lúc họ ở trên đường núi gặp phải Ngựa Xương Khô.
Thời điểm trước đó ở doanh trại đoàn lính đánh thuê, cô khẳng định con Ngựa Xương Khô kia đã thấy bọn họ, nhưng nó giống như cố kị cái gì đó, thế mà lại trực tiếp xoay người rời đi.
Loại Tử Linh vậy mà lại sẽ cố kị điều gì sao? Sao có thể được?
Triệu Xã nhún nhún vai, tùy tiện gặm một ngụm bánh mì: "Ai biết được chứ, tóm lại có thể thoát khỏi nguy hiểm là tốt rồi."
Trong miệng Thời An ấp a ấp úng nhai đồ ăn, cậu phụ họa gật đầu, hàm hồ nói: "Đúng đó đúng đó."
"Nhưng mà, có một chuyện khiến tôi rất khó quên." Vương Lê đột nhiên mở miệng nói.
Mấy người khác cùng nhau nhìn về phía cậu ta.
"Cái câu mà gã lính đánh thuê kia nói khi thấy bản đồ ấy, các người cũng đến vì rồng à."
Vương Lê nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
...!Hả?
Không hiểu ra sao lại bị cue*, Thời An nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cậu ngước mắt nhìn Vương Lê.
(*cue: nhắc tới một người khác không có trong cuộc đối thoại)
"Nhưng mà chẳng phải rồng đã tuyệt chủng rồi sao?" Triệu Xã cũng sững sờ hỏi.
Ngô Hoán Thành bổ sung: "Không riêng gì rồng, tất cả loài huyễn tưởng đều đã tuyệt chủng rồi."
"Chúng ta chuẩn bị đi di tích của Tinh Linh, lẽ nào nó có quan hệ gì với rồng à?" Vương Lê suy đoán nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau: "Không biết nữa..."
"Aizz, có điều hiện tại nói gì cũng vô dụng thôi." Triệu Xã lắc đầu, thở dài nói: "Hiện tại chúng ta sẽ lập tức bị Mục trưởng quan tiễn xuống núi, muốn đến đây lần nữa thì sớm nhất cũng phải sang năm."
"Đúng đó..."
Vương Lê: "Có điều may mà đoàn lính đánh thuê kia đã bị khống chế rồi, tuy mùa đông núi bị phong tỏa chúng ta không thể vào, nhưng những người khác cũng không thể vào giống chúng ta.
Cùng lắm là đợi thêm nửa năm nữa thôi, di tích vẫn sẽ là của chúng ta."
"Đúng đó đúng đó."
"Mà này, Thời An lại đi đâu rồi?" Trần Mộng đột nhiên ý thức được gì đó, cô ngước mắt nhìn một vòng.
"Vừa nãy nói được một nửa là Thời An đã đi ra ngoài rồi." Triệu Xã không để trong lòng nói: "Cậu lo làm gì, đây là doanh trại của Mục trưởng quan, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trần Mộng gật đầu, thở dài nhẹ nhõm: "Nói cũng đúng."
Một nơi khác.
Thời An ra khỏi lều vải, dựa vào gương mặt vô tội của bản thân, cậu nhanh chóng hỏi được hướng đi hiện tại của Mục Hành.
"Đại, đại nhân..." Trong lòng ma trùng đột nhiên có loại dự cảm xấu: "Ngài muốn làm gì ạ?"
Thời An vẻ mặt chắc chắn nói: "Vừa rồi ở trong lều vải ta có nghe Ôn Dao nói, có một gã lính đánh thuê muốn nói chuyện với Mục Hành...!Gã khẳng định đã biết chút gì đó rồi!"
Cậu chẳng qua chỉ định tới nơi này xem xem có thể sưu tập được chút tài bảo nào không, thế nhưng không ngờ rằng nơi này vậy mà lại có liên quan đến rồng?
Ma trùng: "Đợi đã, chẳng lẽ ngài...!ngài muốn tiếp tục đi theo Mục Hành hả?"
Hu hu hu nó không muốn bị đông lạnh nữa đâu!
Thời An: "Đương nhiên!"
Ma trùng ý đồ giãy giụa nói: "Không phải hiện tại ngài đã lấy được bảo thạch ngài muốn sao? Vì sao không dứt khoát đợi sang năm lại..."
Thời An sờ lên lồng ngực của mình.
Khối hỏa bảo thạch kia đang an ổn nằm ở nơi đó, tản ra nhiệt độ ấm áp.
Thời An suy nghĩ một hồi rồi nói: "Không giống nhau."
Trước khi bản thân biết được tin tức kia, xuống núi hay không kì thật không quá quan trọng.
Nhưng hiện tại, dù cái tin về rồng kia có phải chỉ chính cậu hay không thì cậu đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua tin tức quan trọng này.
Dù sao nói không chừng nó có liên quan đến việc tài bảo của cậu biến mất đấy!
"Với lại, nhiệt độ của hỏa bảo thạch này cũng chỉ như bình thường thôi á!" Thời An suy nghĩ một lát rồi nói.
Ma trùng sững sờ: "Hả?"
Nó có chút khó tin hỏi: "Còn có thứ ấm hơn cả hỏa bảo thạch sao? Không thể nào đâu."
Thời An nghiêm túc gật đầu: "Thật sự có mà!"
Vào cái ngày hôm nọ ở trong bệnh viện, cậu đã ôm được ở trong mơ!
Thứ đó vừa ấm áp lại nóng bỏng, dù có so sánh với hỏa bảo thạch thì thứ kia nhỉnh hơn nhiều.
Hết chương 34.
Tác giả có lời muốn nói: Đó là cánh tay của người ta mà..