Sau Khi Cún Con Cưa Đổ Tổng Tài Giàu Có

Chương 69

TruyenGG,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Tiêu đề: CÁI GỌI LÀ TÌNH YÊU, VỊ TRƯỞNG BỐI CỔ HỦ

"Tôi về rồi đây, nếu cậu thấy buồn chán… Ối giời ơi!"

Lâm Phi Thừa đã thành công xin được WeChat, lòng thỏa mãn quay lại, nhưng nhìn kỹ thì cái ghế quen thuộc ở quầy bar chẳng có lấy nửa bóng người, lập tức cả người chấn động.

Chết thật, chết thật, chết thật!

Cậu ta đúng là bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi, sao có thể để người bạn cùng phòng đang yêu đương gặp nhiều trắc trở ấy một mình uống rượu, nhỡ đâu nhất thời nghĩ quẩn thì sao?!

Hình như ngoài quán bar có một con sông, cậu ta có nên chạy ra xem thử không?

May mà người pha chế rượu nhìn thấy Lâm Phi Thừa đang đứng ngây ra, liền nhắc nhở một câu: "Cậu tìm bạn à? Tôi vừa thấy cậu ấy sang bàn kia rồi."

Cách đó không xa.

Trong một góc bàn bán mở có ba bốn cô gái đang vây quanh, ai nấy đều vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng lại không kìm nén được sự phấn khích ngấm ngầm.

Không khí không giống như đang trêu chọc một chàng trai đẹp trai, mà giống như… tụ tập buôn chuyện.

Cái lưng đang bị "thẩm vấn" ở đối diện, không phải Thẩm Hữu thì là ai, Lâm Phi Thừa vừa rón rén đến gần, đã nghe thấy cô gái xinh đẹp ngồi giữa cùng hỏi một cách nghiêm túc.

"Cô ấy thường ngày đối xử với cậu thế nào? Cậu có cảm nhận được tình yêu và sự yêu thích từ hành động của cô ấy không? Lưu ý là không phải loại do cậu tự tưởng tượng chủ quan, có bằng chứng cụ thể nào không?"

Thẩm Hữu nghĩ nghĩ, "Anh ấy sẽ mỉm cười với tôi."

Câu nói này vừa dứt, lập tức vang lên một tràng tiếng "ù ù" chê bai.

Thẩm Hữu không để bụng, chỉ tiếp tục nói: "Người khác đều nói anh ấy là Diêm Vương, nhìn thôi đã khiến người ta run chân, nghe có vẻ rất trẻ con đúng không?"

"Nhưng anh ấy thực sự rất ít cười khi làm việc và lúc bình thường, trợ lý của anh ấy còn hào hứng kể chuyện cũ cho tôi nghe, đếm xem đây là người cấp dưới thứ mấy bị dọa khóc rồi."

"Tuy nhiên, anh ấy sẽ mỉm cười với tôi, dù không rõ ràng lắm. Khi tôi nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ nhìn tôi không rời mắt, vẻ mặt chuyên chú và dịu dàng, đuôi mắt hơi cong lên."

"Thế nên tôi mới cảm thấy, mỗi lần anh ấy nhìn thấy tôi, thực ra đều rất vui."

Sau khi bổ sung xong, câu chuyện nghe có vẻ hợp lý hơn nhiều, nhưng Kha Kỳ vẫn thận trọng nói.

"Tôi thấy bạn bè cũng rất vui, thấy mèo con chó con ở nhà cũng sẽ nói giọng đáng yêu, vậy còn chi tiết nào nữa không?"

Lâm Phi Thừa cuối cùng cũng chen vào nói: "Khoan đã, các cậu đang làm gì thế?"

Cô gái ăn mặc rất ngầu ở phía ngoài cùng bên trái vẫy tay về phía cậu ta: "Chưa nhìn ra à? Bọn tôi đang giúp cậu đẹp trai này tư vấn tình yêu, cậu đi cùng cậu ấy à? Vậy cũng ngồi nghe luôn đi."

Lâm Phi Thừa bán tín bán nghi ngồi xuống, trước mặt cậu ta được đẩy tới một đĩa lạc rang.

Thẩm Hữu và cậu ta nhìn nhau một cái, giả vờ như không thấy sự đau lòng và vẻ mặt 'hận sắt không thành thép' trong mắt người kia. Cậu thực ra không cần tư vấn tình yêu gì cả, nhưng quả thực muốn nói chuyện với người khác về chuyện của Hoắc tiên sinh.

Cậu đã làm mờ rất nhiều thông tin thân phận, cũng không nói rằng cả hai đều là nam.

Những cô gái nhiệt tình này chỉ biết cậu đang yêu một người lớn hơn mình mười hai tuổi, nhưng gần đây hai người đã chia tay.

"Anh ấy rất ghét nói những lời vô nghĩa, càng ghét người khác nói lời vô nghĩa với mình."

Thẩm Hữu uống một ngụm rượu làm ẩm cổ họng, tiếp tục hồi tưởng: "Nhưng khi chúng tôi còn… bên nhau, mỗi ngày tôi gửi cho anh ấy hàng trăm tin nhắn vô vị, nhìn thấy gì cũng líu lo kể lể, anh ấy cũng không hề thấy phiền."

"Anh ấy không phải tin nhắn nào cũng trả lời, cơ bản là khi nào rảnh hoặc vô tình thấy thì hồi đáp vài câu, thế là tôi không có gánh nặng gì mà tiếp tục chia sẻ."

"Ừm, có thể nói là được đà lấn tới."

Nhớ lại những hành động bám dính của mình, Thẩm Hữu khẽ ho một tiếng, hiếm khi thấy ngại ngùng.

"Cho đến một lần, anh ấy lái xe đến đón tôi, tôi kể một câu chuyện cười mà giáo viên nhắc đến hôm nay để chọc anh ấy, anh ấy lập tức đoán ra ngay đáp án, còn nói rằng trước đây tôi đã kể rồi."

"Tôi không tin, liền lục lại lịch sử trò chuyện cũ, hàng ngàn vạn tin nhắn, chính tôi cũng không tìm thấy ở đâu, nhưng anh ấy lại có thể nói chính xác là gửi vào lúc nào."

Câu nói này vừa dứt, các cô gái lập tức 'oa' lên một tiếng, liên tục khen lãng mạn quá.

Kha Kỳ vẫn giữ tinh thần hoài nghi nghiêm túc, cố gắng vặn vẹo: "Có thể cô ấy vừa đúng lúc ấn tượng sâu sắc với câu chuyện cười đó, nên vừa đúng lúc nhớ ra thôi? Điều này cũng không thể nói lên điều gì."

"Buổi sáng nói buổi chiều đi ăn lẩu, kết quả quay đầu lại quên sạch, ngủ một giấc đến sáu giờ tối thì không có tư cách nói câu này đâu nhé!"

"Này, đừng có bóc mẽ tôi!"

Mỗi câu nói đều phải đối mặt với sự nghi ngờ, Thẩm Hữu cũng không phản bác, chỉ hơi lười biếng chống cằm hồi tưởng, từng chi tiết một, nói ra những điều mà cậu cảm thấy Hoắc tiên sinh thích mình.

Đến cuối cùng cả bàn đều im lặng.

Dù sao một chi tiết có thể là ngẫu nhiên, mười mấy chi tiết có thể là hiểu lầm, nhưng hàng chục hàng trăm chi tiết thậm chí còn không ngừng tuôn ra thì chỉ có thể là kết quả của tình yêu bùng nổ mà thôi.

Đặc biệt là Lâm Phi Thừa, người luôn tin rằng Hoắc tổng là một tên 'văn nhã bại hoại', lừa người, lừa tiền lại còn thiên vị, một tên đại tra nam, nhai lạc rang mà cũng không còn thấy ngon miệng nữa, vừa kinh ngạc vừa rợn người.

"Đây là loại tiểu thuyết tổng tài bá đạo, bạch liên hoa gì vậy…"

Lâm Phi Thừa nhớ lại buổi tiệc, người đàn ông với khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ mà cậu từng thoáng thấy từ xa, hoàn toàn không giống một chút nào với người trong lời kể của Thẩm Hữu, cách xa mười vạn tám ngàn dặm.

Cậu ta lẩm bẩm: "Cậu thật sự không lừa tôi chứ?"

"Anh ấy thực ra mắc chứng sạch sẽ rất nghiêm trọng, không thể chịu được chăn gối gấp không gọn gàng, không thể chịu được có tóc trong phòng tắm, không thể chịu được có người đi dép lê ướt nhẹp khắp nơi."

"Tôi cơ bản là phạm hết tất cả các lỗi."

"Nhưng chúng tôi đã sống chung lâu như vậy rồi, những điều này vẫn là do dì giúp việc theo giờ đột nhiên nhớ ra, lòng còn sợ hãi mà bảo tôi phải chú ý, nếu không anh ấy sẽ lạnh mặt mà nổi giận…"

Người ấy thực sự rất ít, rất ít khi tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay nói lời nặng lời với cậu.

Nói đến đây, Thẩm Hữu có chút mơ hồ, dường như bây giờ mới nhận ra mình đã mù quáng bấy lâu nay, không nhìn thấy con voi im lặng và khổng lồ trong căn phòng.

Người ấy chưa bao giờ nói yêu cậu.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, mới phát hiện ra trong mỗi kẽ hở đều là sự quan tâm và tình yêu tràn đầy đến mức gần như muốn tràn ra ngoài.

Người ta thường nói ai cũng ít nhiều có tự biết mình, người ngồi cạnh đống lửa sao lại không cảm thấy hơi nóng? Người đang tận hưởng tình yêu sao lại không biết mình đang đắm chìm trong hạnh phúc?

— Nhưng có lẽ có những điều, thực sự cần phải chia xa mới có thể nhìn rõ.

Trước đây, khi Trình tổng tổ chức buổi gặp mặt, nhân lúc Hoắc tiên sinh không có mặt, họ đã nói chuyện một lần. Lần đó cậu rõ ràng cảm nhận được những sự thiên vị này, sau này tại sao lại coi đó là điều hiển nhiên rồi?

Thẩm Hữu đột nhiên không còn cảm thấy buồn, cũng không thấy bị bỏ rơi nữa.

Việc Hoắc tiên sinh không muốn tiếp tục ở bên cậu là sự thật, nhưng những sự thiên vị và chiều chuộng mà cậu nhận được nhiều đến thế cũng không phải là ảo giác, sẽ không vì một câu chấm dứt hợp đồng mà xóa bỏ tất cả.

Đối diện, mấy người ăn lạc rang rất hào hứng, chưa uống rượu đã thấy vô cùng hưng phấn, nhưng có người chợt nhớ ra mục đích ban đầu của buổi tư vấn tình yêu này, liền giơ tay đặt câu hỏi.

"Thế tại sao hai người lại chia tay vậy?"

Thẩm Hữu hoàn hồn lại, ngập ngừng nói: "Vì chúng tôi ở bên nhau, sẽ gây ra những dư luận không hay. Anh ấy còn nói nếu tiếp tục bên nhau, anh ấy sẽ trở thành kẻ 'y quan cầm thú'."

Bốn chữ 'y quan cầm thú' vừa thốt ra, cả đám đều chấn động.

Kha Kỳ cẩn thận hỏi: "Hai người… có quan hệ huyết thống à?"

"Không."

Cô gái ngoài cùng bên trái nói: "Cô ấy là minh tinh hay diễn viên à? Kiểu vừa công khai tình cảm là sự nghiệp sụp đổ ngay lập tức."

"Không phải, sự nghiệp của anh ấy vững chắc lắm, cảm giác còn kiên cố hơn cả Tháp Đông X Minh Châu."

Cô gái ngoài cùng bên phải nói: "Trước khi chia tay cậu có thấy cô ấy có gì bất thường không? Có thể đã có người mới thích rồi?"

"Anh ấy là loại người cuồng công việc, làm thêm giờ đến hai mươi bốn tiếng một ngày còn chưa đủ, chắc không có hứng thú làm quen người mới đâu."

Lâm Phi Thừa không có cơ hội mở lời, ba cô gái liền đồng loạt gật đầu, ngươi một câu ta một câu nói.

"Vậy tôi cảm thấy đó là lý do thoái thác."

"Tôi cũng thấy vậy."

"Giống như kiểu người mắc bệnh ung thư, giấu bạn trai chia tay rồi tự mình chữa bệnh, vì sợ bị bỏ rơi hoặc liên lụy người khác, nên tự mình gánh chịu tất cả."

"Đúng vậy, vừa mềm lòng vừa cứng rắn, giống như con ốc sên mang vỏ trên lưng vậy."

"Nhưng mà thật sự tức muốn hộc máu!"

Thẩm Hữu đột nhiên nhớ ra một câu nói mà mình đã bỏ qua: "À đúng rồi, lúc chia tay, anh ấy hỏi tôi có phải đang nhìn anh ấy, hoài niệm anh ấy năm hai mươi bốn tuổi không."

Kha Kỳ khó hiểu: "Ý gì?"

Cô chợt nhớ đến cái danh phận 'người lớn tuổi hơn', nếu hơn người yêu mười mấy tuổi, quả thực sẽ có sự lo lắng này: "Cô ấy có lẽ cảm thấy mình lớn tuổi rồi nên hơi tự ti? Dù sao cậu vẫn đang học đại học, hoàn toàn là một 'tiểu cún con' mà."

"Khoan đã, câu này tôi hình như đã nghe ở đâu rồi…"

Cô gái ngoài cùng bên trái tên Lý Tư Mẫn, cô chợt nhớ ra điều gì đó, mạnh mẽ vỗ tay: "Tôi đã nói với các cậu chưa, tôi là les?"

Không đợi mọi người hiểu ra, Lý Tư Mẫn tiếp tục nói: "Trước đây tôi từng yêu một người phụ nữ bằng tuổi mẹ tôi, phóng đại quá… cô ấy hơn tôi mười mấy tuổi, thực sự rất dịu dàng và chu đáo."

"Tuy nhiên, cô ấy thực sự giống thế hệ mẹ tôi, không dễ dàng nói lời yêu hay thích, chỉ là quản lý bạn, cảm thấy mình có trách nhiệm đưa bạn đi đúng đường, cảm thấy học hành chăm chỉ, chuyên tâm công việc là quan trọng nhất."

Lý Tư Mẫn 'chậc' một tiếng, vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa đau khổ,

"Sau này vì tôi phải dồn sức ôn thi cao học, cô ấy cảm thấy việc yêu đương với cô ấy đang làm lỡ dở tôi, lãng phí năng lượng của tôi, nên đã đề nghị chia tay."

"Cô ấy thực sự mọi thứ đều tốt, chỉ là… cảm giác xứng đáng hơi thấp, yêu ai thì nâng niu trong lòng bàn tay, đặt ở tim, không nỡ để chịu một chút ấm ức nào, thậm chí có thể phớt lờ bản thân, hy sinh bản thân."

"Hoàn toàn là cấp độ mẹ, nhưng cũng vì thế mà có cảm giác như một vị trưởng bối cổ hủ, cái lối suy nghĩ đó thật sự rất phiền phức!"

… Trưởng bối cổ hủ.

Thật là một tính từ thích hợp, Thẩm Hữu vừa liên tưởng từ này đến Hoắc tiên sinh, lập tức cười suýt sặc rượu.

Lý Tư Mẫn than một tiếng, phẫn uất nói: "Từ nãy đến giờ tôi đã có một cảm giác quen thuộc, nghĩ kỹ lại, không ngờ lại là đồng cảm!"

"Nói vậy thì, tính cách bạn trai tôi hoàn toàn trái ngược với bạn gái cậu, khi ở bên anh ấy, tôi cảm thấy mình hoàn toàn như nuôi một chú chó săn Beagle…"

Buổi tư vấn tình yêu biến thành đại hội chia sẻ chuyện tình cảm đầy kịch tính.

Thẩm Hữu yên lặng uống rượu, thỉnh thoảng chen vào một hai câu, giữa không khí náo nhiệt, cảm thấy mình cũng không còn buồn bã như vậy nữa.

Có lẽ nỗi sầu phải được trút bỏ, trong khi mọi người cùng uống rượu, ăn lạc rang, nói nói cười cười, tự nhiên sẽ tan biến.

Cậu trầm ngâm một lát, đột nhiên lên tiếng: "Vậy phải làm sao đây?"

Lý Tư Mẫn quay đầu nhìn cậu: "Gì cơ?"

Thẩm Hữu ngước mắt, ánh mắt trong bóng tối cũng hiện lên cực kỳ sáng, từng chữ từng chữ một nói.

"Làm sao mới có thể theo đuổi lại vị trưởng bối cổ hủ khăng khăng tự quyết này, khiến anh ấy thừa nhận mình yêu tôi, sẽ không vì những lý do 'vì tốt cho cậu' mà đẩy tôi ra lần nữa?"

Lý Tư Mẫn vừa bắt gặp biểu cảm thoáng qua ấy, đột nhiên có chút rợn tóc gáy.

Cô trực giác người này có một sự hung hãn, giống như một con sói con đã cắn vào thịt thì chết cũng không buông.

Dù có đầu rơi máu chảy, chỉ cần tìm thấy một chút cơ hội, cũng sẽ nuốt chửng con mồi cả da lẫn xương.

Tuy nhiên, vấn đề này…

"Cậu đúng là đã hỏi đúng người rồi."

-----------------------

Lời tác giả: Hoắc tiên sinh ngày mai sẽ xuất hiện, mọi người đừng sốt ruột nhaaaa (bàn phím đang bốc cháy!)

Bình Luận (0)
Comment