TruyenGG,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Tiêu đề: CÁI GỌI LÀ SỐ MỆNH, LÀ NẮM TRONG TAY CHÍNH MÌNH
Đây là một khu dân cư kiểu cũ.
Thẩm Hữu xuống xe, đưa tay đeo tai nghe có dây, rồi vừa đi vừa cúi đầu nhìn điện thoại, trông hệt như một học sinh cấp ba vừa tan học tự học về.
Đoàn công nhân xây dựng cùng đi một đoạn đường, cuối cùng chia tay nhau ở một ngã tư lớn, mỗi người tản ra về nhà riêng, cũng có vài người kết bạn trở về ký túc xá công trường.
May mắn thay, người đó không sống ở ký túc xá.
Điều không may là, người thanh niên tên Tiểu Hứa vẫn đi bên cạnh hắn.
Hai người không dễ ra tay, dù bất ngờ cũng rất dễ bị phản kháng.
Oan có đầu nợ có chủ, Thẩm Hữu không muốn liên lụy người khác, nhưng nếu cuối cùng bọn họ vẫn ở cùng nhau, cậu cũng không ngại dùng một cây gậy đập ngất tên đó.
Có lẽ ông trời cũng đang phù hộ cậu.
Thẩm Hữu kiên nhẫn đi theo một đoạn đường nữa, trước khi bước vào con hẻm nhỏ, người thanh niên tên Tiểu Hứa vỗ vai người đàn ông, rồi rẽ sang một hướng khác.
"Anh, em đi đây, mai nhớ đến sớm làm việc nhé."
"Được, đi đi."
Giờ thì chỉ còn lại một mình người đó.
Thẩm Hữu tháo tai nghe, khẽ thở ra một làn hơi sương.
Lúc này, tim cậu đập như trống, màng nhĩ tràn ngập tiếng tim đập và tiếng gió rít, thần kinh cực kỳ căng thẳng, adrenaline dâng cao, khiến đầu óc chưa bao giờ sắc bén và tỉnh táo đến thế.
Cậu không sợ hãi, cũng không đau buồn, thậm chí không cảm thấy lạnh lẽo.
Chỉ cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thiêu đốt mọi cảm xúc thành tro bụi, chỉ còn lại nỗi căm hờn sâu sắc đến mức gần như thuần khiết, chi phối từng hơi thở của cậu.
Sau khi hai người chia tay, người đàn ông vươn vai, hoạt động cánh tay phát ra những tiếng lẩm bẩm mơ hồ, vừa đấm lưng vừa đi vào con hẻm tối tăm.
Thẩm Hữu dựa vào bức tường ở đầu hẻm, đợi khoảng mười giây, rồi quay người đi theo.
Con hẻm cũ kỹ chật hẹp và quanh co, không có đèn đường, chỉ nhờ ánh sáng yếu ớt từ những tòa nhà dân cư bên cạnh hắt vào, không đến nỗi tối đen như mực.
Có lẽ đã lâu không được dọn dẹp, trên mặt đất chất đầy đủ loại rác thải, nước bẩn chảy lênh láng, đi lại không tiện chút nào.
Người đàn ông chắc hẳn đã đi lại con đường này rất nhiều lần khi đi làm và về nhà, nên tỏ ra vô cùng thạo đường.
Keng!
Thẩm Hữu lơ đễnh, vô tình đá phải thứ gì đó.
Vật đó phát ra một tiếng động lớn, trong con hẻm vắng người càng trở nên chói tai.
Thân hình cậu ngưng lại trong giây lát, thấy người phía trước dường như quay đầu nhìn một cái, nhưng không để tâm mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng khi rẽ qua một khúc cua, người đàn ông bỗng nhiên biến mất.
Thẩm Hữu chợt hiểu ra.
Cậu đã bị phát hiện.
Trong lúc suy nghĩ nhanh chóng, Thẩm Hữu mở một ván game, không nhìn đường mà tiếp tục đi về phía trước, thẳng tắp bước vào cầu thang của một tòa nhà cũ, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong cầu thang.
Cách đó không xa, một đôi mắt ẩn trong bóng tối đang chờ đợi.
Qua cửa sổ cầu thang, có thể thấy tên nhóc khả nghi đó đã lên tầng ba, vừa nhìn điện thoại vừa đập cửa chống trộm liên hồi, mơ hồ còn nghe thấy tiếng gọi.
"Mẹ ơi, con về rồi! Mau mở cửa cho con, con lạnh chết mất thôi—"
Không lâu sau, cửa mở từ bên trong, ánh sáng ấm áp từ phòng khách tràn ra.
Cửa chống trộm che khuất bóng dáng tên nhóc, quả thật có tiếng phụ nữ vọng ra, nhưng không nghe rõ đang nói gì, rất nhanh bọn họ đã vào trong, cửa chống trộm cũng đóng lại.
Quan sát thêm vài phút nữa, sự nghi ngờ trong đôi mắt đó mới được xua tan.
Trong bóng tối ở đầu hẻm, người đàn ông bước ra, ngáp một cái rồi lẩm bẩm: "Có vẻ mình mệt thật rồi, một thằng nhóc con thôi mà mình lại nghi ngờ nó theo dõi mình…"
"Mau về ngủ thôi, ôi! Cái thời tiết quái quỷ gì thế này, lạnh chết người…"
Ngay sau khi hắn rời đi, Thẩm Hữu mở cửa bước ra.
Trước khi lại bước vào con hẻm tối tăm, cậu cúi xuống nhặt một viên gạch từ dưới đất.
Sau khi mò mẫm qua đoạn đường vừa rồi, Thẩm Hữu nhanh chóng quen thuộc với cấu trúc của những con hẻm cũ kỹ này, cậu đi lại ngày càng thành thạo, tiếng bước chân bị che lấp bởi tiếng chuột gặm lẹt xẹt.
Rất nhanh, cậu thấy bóng người phía trước lướt qua, dường như đã rẽ phải.
Ra khỏi đầu hẻm, người đàn ông lại biến mất.
Thẩm Hữu theo bản năng nhìn quanh, chợt tỉnh táo nhận ra như vậy sẽ bại lộ bản thân.
Ngay sau đó, một lực mạnh đột ngột kéo mũ áo khoác lông vũ của cậu, khiến đầu cậu đập mạnh vào tường!
"Mày là ai?!"
Thẩm Hữu cảm thấy một dòng máu nóng trào ra từ trán, cảm giác đau nhói cùng choáng váng ập đến, giọng người đàn ông phía sau khàn khàn, hơi thở nóng hổi đáng ghét phả vào tai.
"Mày theo dõi tao làm gì?!"
Cậu im lặng th* d*c, mặc kệ người đó hỏi thế nào cũng không nói, người đàn ông bực tức, chửi thề rồi định lật người cậu lại để đánh.
Khoảnh khắc lực đạo của hắn buông lỏng, Thẩm Hữu lập tức xoay người dùng viên gạch đập tới!
Mọi sức lực tích tụ trong người dồn hết vào cú đánh này, viên gạch đỏ vỡ vụn, người đàn ông thậm chí không kịp rên lên một tiếng đã ngã vật xuống.
Chưa nói đến chấn động não, ít nhất cũng đủ để đầu hắn ong ong một hồi.
Chưa kịp để người đàn ông r*n r* tỉnh lại, Thẩm Hữu đã cưỡi lên người hắn và đấm mấy cú liền.
Nhưng dù sao cũng là người đã lăn lộn ở công trường, da dày thịt béo chịu đựng nắng gió, hắn vẫn còn sức giãy giụa và đẩy vào eo Thẩm Hữu một cái, hất cậu ngã mạnh xuống.
"Ư…!"
Thẩm Hữu bất ngờ ngã sang một bên, đang định bò dậy thì bị người đàn ông nắm lấy cẳng chân.
"Mẹ kiếp! Hôm nay tao không đánh chết mày thì không phải con người!"
Tên đó ôm lấy cái đầu chảy máu, chửi rủa lao tới, bị Thẩm Hữu đá một cước lăn ra đất, bọn họ vướng vào nhau, đánh nhau nảy lửa.
Nhưng người đàn ông rốt cuộc chỉ có sức mạnh cơ bắp, cuối cùng Thẩm Hữu vẫn dùng những đòn hiểm, đánh hắn nằm dài trên đất không sao gượng dậy được, chỉ còn biết há mồm r*n r* thảm thiết.
"Ha ha…"
Thẩm Hữu đứng dậy th* d*c một lúc, rồi lôi kéo người đàn ông như chó chết đi thêm một đoạn, cuối cùng tìm thấy một cột đèn đường.
Từ một mảng tối tăm bước vào vòng tròn ánh sáng duy nhất, giống như vở độc thoại đau đớn của nhân vật chính trên sân khấu.
Thẩm Hữu nhấc người đàn ông đang như bùn nhão dưới đất lên, ép hắn đối mặt với mình—
"Lý Dũng, ông không nhớ tôi sao."
Lý Dũng trợn tròn mắt phải không bị thương, khạc ra một bãi máu.
"Mày… mày là ai vậy, khụ… Mẹ kiếp tao chưa từng chọc gì mày mà?"
Thẩm Hữu vươn tay bóp chặt mặt hắn, trong đôi mắt sợ hãi mở to của người đàn ông, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu đen kịt của chính mình, "Nhìn tôi đây, ông không nhớ ra chút nào sao?"
"Tôi không quên hình dạng của ông một chút nào, ngay từ lần đầu tiên gặp ông, tôi đã nhớ ra rồi."
Dù dưới ánh sáng, đôi mắt đen kịt đó vẫn hiện lên lạnh lẽo và đáng sợ quá đỗi.
Trong tích tắc, Lý Dũng nhớ ra điều gì đó, mắt trợn trừng nứt toác nói: "Mày, mày là đứa bé trong vụ tai nạn xe hơi năm đó…"
Mười hai năm trôi qua, hắn đã quên mất người mình đâm chết tên gì, vợ con là ai, trông như thế nào.
Nhưng hắn vẫn nhớ đôi mắt này.
Đôi mắt của một đứa bé năm sáu tuổi, tròng mắt đen kịt đến mức ánh sáng cũng không thể xuyên qua, cứ thế lặng lẽ, chăm chú nhìn chằm chằm hắn, chứa đầy oán hận, gần như âm hồn bất tán.
Tại hiện trường vụ tai nạn, trên ghế bị cáo của tòa án, khi bị phóng viên vây quanh phỏng vấn, hắn đều bị đôi mắt này nhìn trộm không kẽ hở, liên tiếp gặp ác mộng suốt mấy ngày.
Cho đến khi vào tù mấy năm, hắn mới dần lãng quên.
Nhưng đột nhiên lại nhìn thấy đôi mắt này, Lý Dũng trong khoảnh khắc còn tưởng quỷ dữ đến đòi mạng.
"Cuối cùng ông cũng nhớ ra rồi."
Thẩm Hữu rũ mắt, giọng khàn đặc, từng chữ từng chữ nói: "Vừa nãy trên xe buýt ông nói gì thế? Nói lại cho tôi nghe xem?"
Bị một thằng nhóc con dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm, Lý Dũng không biết từ đâu bốc lên một ngọn lửa bất chấp sống chết.
"Mẹ kiếp, lúc đó lão tử đáng lẽ phải đâm chết hết lũ chúng mày! Đâm nát bét hết! Đúng là đồ ch* đ*, mày đánh tao đi xem mày có dám đánh chết tao không… ưm!"
Thật là không biết sống chết.
Thẩm Hữu mặt không cảm xúc, từng cú đấm liên tiếp, như cuồng phong bão táp giáng xuống mặt, mũi, mắt và thái dương của người này, mỗi cú đấm đều như xuyên thấu da thịt, tàn độc và dứt khoát.
【Chiếc xe sang trọng bị đâm nát bét!】
"Cút đi… ư! Mày cho tao…"
【Nghe nói bên trong có một gia đình ba người, ông chủ lớn đó không thuê tài xế mà tự lái xe, kết quả cũng bị đâm nát bét.】
Theo những tiếng động trầm đục liên tục vang lên, trong chốc lát, máu, nước bọt và mồ hôi lạnh văng tứ tung, những lời khiêu khích ngông cuồng cũng trở nên đứt quãng.
【Tôi thấy người giàu cũng chẳng có gì ghê gớm.】
Rồi lại biến thành những tiếng r*n r*, ai oán vô nghĩa, cuối cùng là những tiếng la hét, khóc lóc thảm thiết.
【Cơm trong tù cũng ngon lắm, còn được tập thể dục và xem TV, sống còn sướng hơn bên ngoài, tôi còn chẳng muốn ra tù.】
Đôi mắt Thẩm Hữu vô hồn, gần như điên dại mà vung nắm đấm hết lần này đến lần khác.
【Tôi chỉ cố gắng biểu hiện tốt thôi mà, kết quả mười hai năm đã được ra ngoài…】
Kẻ gây án chỉ cần thể hiện tốt trong tù, là có cơ hội giảm án được phóng thích sớm.
Còn nạn nhân dù có cố gắng giãy giụa đến đâu, cả đời cũng chỉ có thể sống trong địa ngục.
Thế giới này quả thật bất công.
Không biết bao lâu trôi qua, Lý Dũng hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Thẩm Hữu cuối cùng cũng dừng hành động, loạng choạng suýt ngã, mới phát hiện toàn thân cơ bắp đều run rẩy vì hoạt động quá sức.
Tác dụng lực là qua lại, sau những cú đánh không theo quy tắc nào vừa rồi, nắm đấm của cậu và khuôn mặt của người đàn ông đều bê bết máu thịt, không thể phân biệt được đâu là máu và thịt vụn của ai.
Đầu hẻm trống rỗng, gió lạnh rít lên từng hồi yếu ớt.
Hơi thở Thẩm Hữu hỗn loạn và dồn dập, mặt cậu ướt đẫm, không biết là máu hay nước mắt, chợt bị gió thổi qua, lạnh buốt xương.
Cậu tùy tiện lau mặt, nhìn quanh một vòng, phát hiện một thanh thép xiên vẹo nằm trong đống phế liệu của nhà máy.
Xoạt—
Sau tiếng ma sát chói tai, thanh thép dài bằng cẳng tay được rút ra, cảm giác lạnh lẽo, cầm trên tay nặng trịch.
Chỉ cần một cú đánh xuống, đầu người này sẽ nổ tung như một quả dưa hấu nát.
Nỗi hận của ba mẹ, nỗi đau của cậu, có thể kết thúc vào khoảnh khắc này.
Giết hắn.
Giết hắn.
Giết hắn.
Thẩm Hữu một tay nhấc áo trước ngực người đàn ông, kéo hắn dựa vào tường.
Trong lúc hành động, dường như có thứ gì đó rơi xuống đất.
Phật một tiếng.
Nhờ ánh đèn đường chập chờn, vẫn có thể nhìn thấy dòng chữ "Bình an thuận lợi, viên mãn như ý" trên đó, Thẩm Hữu khựng lại.
Cậu đã quá lâu không hành động, chiếc thẻ gỗ ngâm trong vũng máu, dần dần bị vấy bẩn.
Thẩm Hữu mặt không biểu cảm dời mắt đi, giơ cao thanh thép trong tay—
"Rầm!!!"
Một tiếng động trầm đục khiến người ta giật mình vang lên.
Thanh thép lướt qua đầu Lý Dũng, đập mạnh vào tường, tóe ra một tia lửa.
Thẩm Hữu vứt bỏ thanh thép dính máu, nhặt lấy quẻ thượng thượng dưới đất, lùi lại một bước tựa vào tường, vô lực trượt xuống.
Cậu nhìn lên bầu trời hẹp phía trên, không thấy bóng dáng mặt trăng đâu, liền cúi đầu nhìn vật trong tay.
Thẻ quẻ bị ngón tay dính đầy máu lau qua, lập tức trở nên bẩn hơn, nhưng vẫn có thể lờ mờ phân biệt được những chữ trên đó.
…Vận mệnh của con người, là nắm trong tay chính mình.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho cảnh sát và xe cứu thương.
-----------------------
Lời tác giả: Chút ngược cuối cùng nè w