Tiêu đề: Học kỳ mới, khai giảng rồi, cẩu lương cũng bán sỉ...
Kỳ nghỉ đông chỉ vỏn vẹn một tháng, loay hoay mãi rồi cũng đến lúc khai giảng.
Nghĩ đến nhu cầu đi lại sau khi khai giảng như về nhà, dạy thêm, đi làm, Thẩm Hữu trầm ngâm một lúc lâu, nói hay là mua một chiếc xe đi. Vừa lúc Hoắc Cẩn Niên đi ngang qua nghe thấy.
Nhưng vừa nghỉ Tết xong công việc cũng nhiều, Hoắc Cẩn Niên không có thời gian đi cùng cậu xem xe, đành giao nhiệm vụ này cho Trương Nam Lý.
"Dẫn cậu ấy chọn một chiếc xe phù hợp với sinh viên, không quá phô trương. Chọn xong thì quẹt thẻ của tôi thanh toán. Nếu cậu ấy không đồng ý thì cứ nói là thẻ đen, dùng hạn mức của tôi sẽ được giảm giá lớn."
Trương Nam Lý nhận nhiệm vụ rồi đi.
Tối hôm đó, Hoắc Cẩn Niên lái xe về gara nhà mình, tìm kiếm một vòng giữa hàng loạt xe sang, cuối cùng ở một góc gần bên trong, anh phát hiện ra một chiếc xe mới –
Honda NSC125.
Kiểu dáng đơn giản, gọn gàng và cá tính, thân xe màu đen vàng óng mượt, mới tinh sáng loáng. Đồng thời, nó cũng rất khiêm tốn, không phô trương, là kiểu xe rất phù hợp với sinh viên.
Nhưng điều đó không ngăn cản sự thật rằng, nó là một chiếc xe máy điện "tiểu cừu" (xe máy điện dáng nhỏ).
Hoắc Cẩn Niên nhéo mi tâm, có chút bất lực hít sâu một hơi.
Nhưng anh cũng biết phần lớn đây là ý của Thẩm Hữu, không bằng nói Trương Nam Lý chắc đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng vẫn mua chiếc xe này về.
Thôi được rồi, thằng nhóc này vui là được.
Ngày khai giảng, Thẩm Hữu trực tiếp cưỡi chiếc xe máy điện "tiểu cừu" này đến trường, vừa chạy đến dưới ký túc xá thì gặp Lâm Phi Thừa.
Vị thiếu gia không vướng bụi trần này lập tức cười cợt cậu một trận.
"Thế Cự phá sản rồi hay Hoắc tổng không được việc nữa? Sao lại mua cho cậu một chiếc xe như thế?"
Sau lần ăn dưa đổ nát thế giới quan đó, hắn luôn ở trong trạng thái siêu thực này, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mình là người nhà gái, cứ thấy là lạ.
Nghe tin tên này và Hoắc tổng làm lành đã thấy là lạ.
Thấy người này đi một chiếc xe điện tồi tàn như vậy đi học càng thấy là lạ.
Thẩm Hữu dừng xe, tháo mũ bảo hiểm, nghe vậy có chút khó hiểu nhìn hắn, "Chiếc xe này tự tôi chọn mà, tôi thấy rất tiện lợi đó chứ."
Lâm Phi Thừa chậc một tiếng, "Đây không phải vấn đề tiện lợi hay không tiện lợi…"
Vừa khai giảng còn có một hai ngày đệm, không cần lập tức đi học.
Hắn suy nghĩ một chút, trong một giây quyết định "bỏ bồ" đám bạn bè xấu xa đó và đi ăn với người này, "Một kỳ nghỉ không gặp rồi, có đi ăn một bữa không?"
Thẩm Hữu còn chưa xuống khỏi yên xe, đã đội mũ bảo hiểm lại, "Xa không? Trực tiếp đi xe tôi đi."
Lâm Phi Thừa hầu như chưa từng có kinh nghiệm đi xe điện "tiểu lừa" dạo phố, nhưng cũng không thể phủ nhận, đây là phương tiện đi lại tiện lợi nhất đối với sinh viên đại học.
"Cũng được, khoảng hai cây số…"
Hắn tra khoảng cách của quán thịt nướng đó, có chút ngượng ngùng lại có chút tò mò ngồi lên ghế sau xe của người này, "Đi thôi."
Thẩm Hữu nhớ ra điều gì đó, lại đuổi Lâm Phi Thừa xuống, lật yên xe lên lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm full-face màu đen nữa, "Đội vào."
"Gần đây cảnh sát giao thông kiểm tra gắt lắm, bắt được một người là phạt 50 tệ."
Lâm Phi Thừa khó tin, chỉ vào mái tóc cắt layer hoàn hảo của mình nói: "Trước khi đến đây, thợ cắt tóc vừa làm cho tôi kiểu tóc mới đó!"
Chỉ vì 50 tệ mà phải hủy hoại kiểu tóc hoàn hảo của hắn sao?!
Thẩm Hữu không thấy kiểu tóc của hắn có gì khác biệt so với mọi khi, nhưng tuyệt đối không thể nói ra điều đó, mắt cong cong cười nói: "Cũng là vì sự an toàn của cậu thôi."
Lâm Phi Thừa do dự một chút, cuối cùng cũng thỏa hiệp đội lên.
Trời sang xuân, nhưng thời tiết vẫn khá lạnh.
Để tiện lái xe, Thẩm Hữu cơ bản không mặc áo phao dài nữa, thay bằng áo khoác gió ngắn màu đen và quần dài, chất liệu giữ ấm đồng thời không hề trông cồng kềnh.
Trên đường gió hơi lớn, cậu kéo khóa áo lên đến cằm, toàn bộ cổ áo dựng đứng lên, trông đặc biệt phong độ.
Nếu chiếc xe họ đang đi không phải "tiểu cừu" mà là loại mô tô độ thì chắc chắn sẽ phong độ hơn nữa, nếu không cần đội mũ bảo hiểm thì càng tốt.
Lâm Phi Thừa buồn chán nghĩ, xuyên qua mũ bảo hiểm nhìn tay lái được gắn găng tay lò nướng kẻ caro vàng –
Điều này đã chẳng dính dáng gì đến phong độ nữa rồi.
Phong cách cá nhân của tên này mạnh mẽ đến mức đó, ngay cả Hoắc tổng kia chắc cũng sẽ bị kéo lệch phong cách theo thôi.
Rẽ một khúc cua, đi đến con đường lớn trung tâm thành phố.
Đèn xanh đếm ngược ba giây rồi chuyển sang đèn vàng, đúng lúc đến lượt xe này thì đèn đã chuyển sang đỏ, Thẩm Hữu dừng xe trước vạch chờ đợi, chiếc xe bên cạnh đột nhiên nhấn còi.
"Tít –"
Lâm Phi Thừa khó chịu chậc một tiếng, "Rầm" một tiếng đẩy kính mũ bảo hiểm lên.
"Mẹ kiếp, con đường lớn này rộng thế, mày tít cái mẹ gì mà tít!"
Kính cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, để lộ một khuôn mặt lạnh nhạt nhưng anh tuấn.
Người đàn ông ngồi ghế sau tóc chải gọn gàng, mũi đeo cặp kính gọng vàng, trên người khoác chiếc áo khoác dạ len thuần đen đắt tiền, phối cùng bộ vest may đo cao cấp cùng tông màu.
Anh có đôi mắt phượng sắc lạnh, cặp mắt xám xanh độc đáo, khi liếc nhìn hờ hững, sẽ khiến người ta có cảm giác bị nhìn thấu tr*n tr**, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.
Lâm Phi Thừa bị ánh mắt đó nhìn đến sởn gai ốc, còn chưa kịp phản ứng người này nhìn hắn làm gì, đã nghe thấy Thẩm Hữu cất tiếng gọi nhẹ nhàng –
"Hoắc tiên sinh!"
Khoan đã, đây là Hoắc tổng đó sao?!
Lâm Phi Thừa kinh hãi tột độ.
Lâm Phi Thừa… Lâm Phi Thừa lộ ra vẻ mặt như muốn chết đến nơi.
Hắn run rẩy cài lại kính mũ bảo hiểm, giả vờ như vừa rồi người chửi không phải mình, mặc dù có chút bất mãn với cái đầu óc yêu đương của bạn cùng phòng, nhưng người này hắn hoàn toàn không thể trêu chọc nổi.
Hơn nữa –
Điều này không đúng, trong ký ức của hắn người này không phải thế này! Tuy chỉ gặp một hai lần, nhưng cái cảm giác choáng váng đó hoàn toàn khác với cảm giác vừa rồi.
Vẻ xanh xao và bệnh tật trước đây không còn nữa, thay vào đó là một khí chất cao quý nhưng ôn hòa.
Tuy vẫn còn xa cách, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.
Lâm Phi Thừa đang thấp thỏm, Thẩm Hữu đã đứng cách một mét, hồn nhiên trò chuyện với người kia.
"Thật trùng hợp, anh sao lại ở đây? Có phải đi ăn với khách hàng không?"
Hoắc Cẩn Niên tháo cặp kính gọng vàng trên mũi, thư thái tựa vào ghế sau, khẽ đáp, "Ừ, em giờ đi đâu?"
"Ký túc xá khai giảng tụ tập, hai đứa em đi ăn."
Thẩm Hữu khẽ nhướng cằm, ra hiệu về phía người co rúm như chim cút ở ghế sau, "Đây là Lâm Phi Thừa, con trai út nhà Lâm ở thành phố A đó…"
Hoắc Cẩn Niên dành một chút ánh mắt cho Lâm Phi Thừa, hờ hững nói: "Tôi biết, cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm."
Hai chiếc xe cách nhau hơi xa, anh không đưa tay ra, lịch sự gật đầu, "Chào cậu."
Lâm Phi Thừa ho khan một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Hoắc tổng, ngài cũng khỏe chứ ạ."
Cuộc xã giao của hai người dừng lại đúng lúc.
Thẩm Hữu nhìn đèn xanh trên vỉa hè, thấy còn 120 giây, bèn lái xe sang một chút, rút ngắn khoảng cách giữa hai xe.
Lâm Phi Thừa không thể tránh được.
Lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy chứng kiến cách hai người họ giao tiếp, một mặt hắn cảm thấy no nê, mặt khác cái cảm giác ngượng ngùng tinh tế kia cũng tan biến một cách khó hiểu.
Sao lại cảm thấy khá… ngọt ngào nhỉ?
Hắn có chút nghi ngờ cuộc đời, ánh mắt cố ý nhìn sang bên cạnh lại quay trở về.
Vừa vặn thấy Hoắc Cẩn Niên vươn tay xoa đầu Thẩm Hữu, như đang vỗ về một con thú nhỏ đang làm nũng.
Thần sắc người đàn ông tĩnh lặng và chuyên chú, dù là khi nghe những lời lảm nhảm mà Lâm Phi Thừa cho là vô bổ, đôi mắt màu nhạt đó vẫn không rời khỏi khuôn mặt Thẩm Hữu.
Cứ như thể cái nụ cười có vẻ ngây ngô, độc quyền của tên này có một ma lực nào đó, khiến anh không thể rời mắt.
Nếu có một chiếc gương, Lâm Phi Thừa chắc chắn sẽ nhìn thấy biểu cảm hiện tại của mình, khóe mắt giật giật, còn hít hà khí lạnh.
Nhưng tất cả đều im lặng, bị che dưới mũ bảo hiểm nên không ai phát hiện.
Không biết lại nói chuyện gì, Thẩm Hữu đột nhiên bật cười, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên vẻ tinh quái, trắng trợn làm nũng: "Thích Hoắc tiên sinh quá đi mất, thích nhất luôn."
K!O!
Như thể nghe thấy âm thanh của một cú đánh chí mạng, Lâm Phi Thừa liếc nhìn vẻ mặt của người kia, cảm thấy mình no đến ba năm không cần ăn cơm nữa.
Một trăm giây đó trôi qua thật khổ sở, cuối cùng cũng sắp đến đèn xanh rồi.
Thẩm Hữu gập kính mũ bảo hiểm xuống, vẫy tay chào Hoắc tiên sinh, "Em đi đây nhé?"
Hoắc Cẩn Niên cũng dặn dò: "Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn."
Chiếc xe điện "tiểu cừu" rẽ vào một con đường nhỏ, bỏ lại chiếc xe kia phía sau.
Lâm Phi Thừa im lặng như gà con vài phút, cuối cùng cũng đấm vào lưng Thẩm Hữu một cái, có chút khó hiểu hỏi: "Này, hỏi cậu một câu… Vừa nãy người kia sao cứ nhìn tôi mãi vậy?"
Đúng vậy, dù lúc đó đang ăn cẩu lương no nê đi chăng nữa.
Lâm Phi Thừa vẫn nhạy bén nhận ra ánh mắt đó, như có như không lướt qua hắn, không chỉ một lần.
"Cái gì?"
Thẩm Hữu không nghe rõ, hỏi lại một lần, rồi suy nghĩ một chút nói: "À, có lẽ cậu là người thứ hai ngồi ghế sau xe tôi đó."
Cậu giải thích: "Tôi thỉnh thoảng sẽ quét xe điện chia sẻ để đón Hoắc tiên sinh tan làm, trước khi chở cậu thì chỉ chở mỗi anh ấy thôi."
"Một ngày trước khai giảng tôi mới mua chiếc xe này, còn chưa có cơ hội chở anh ấy, nên cậu là người đầu tiên ngồi ghế sau chiếc xe này đó."
Lâm Phi Thừa nhắm mắt, mặt đầy tuyệt vọng.
Mẹ kiếp… Cái này có gì khác với ghế phụ đặc quyền của bạn gái/vợ đâu chứ?
Đừng có nói ra những lời đáng sợ như vậy một cách bình nhiên vô sự chứ!
Đến quán thịt nướng, Thẩm Hữu dừng xe đẩy cửa vào, phát hiện người khá đông.
May mà Lâm Phi Thừa đã đặt chỗ trước, nếu không không biết phải đợi bao lâu, thấy Thẩm Hữu cứ nhìn mãi về phía đám đông không xa, hắn giải thích một chút.
"Hôm nay hình như có hoạt động cặp đôi, nói là hôn ba phút là được thẻ giảm giá 20%."
Quả nhiên bên đó lại truyền đến một trận hò reo, chắc là lại có người thách thức rồi.
Sao hôm nay chỗ nào cũng có cặp đôi vậy, hắn thật sự sắp no đến nơi rồi!
Lâm Phi Thừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Banh ngày ban mặt, còn ra thể thống gì!"
Thẩm Hữu trầm ngâm.
Cậu thấy giữa đám đông, một nam một nữ trẻ tuổi mặc đồ đôi, đang ôm nhau môi kề môi, xung quanh mọi người đều hò reo, tai họ đỏ bừng, xung quanh tràn ngập bong bóng màu hồng.
Quả thật táo bạo, nhưng hôn nhau trước mặt nhiều người như vậy cũng thiếu đi một chút riêng tư.
Không đúng, trọng điểm không nằm ở chỗ này –
Thẩm Hữu đột nhiên nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Lần đầu gặp mặt đã thẳng tiến đến giường phòng trọ, tiến độ như ngựa hoang mất cương phi nước đại, sau đó lại bắt đầu quy định bao nuôi kiểu tổng tài bạch hoa, khó khăn lắm mới đến bây giờ tâm ý tương thông.
Họ, hoàn toàn, chưa từng trải qua, quá trình hẹn hò, của những cặp đôi bình thường.
Thẩm Hữu chợt bừng tỉnh.
Yêu đương mà không hẹn hò thì chẳng khác nào nấu ăn không cho xì dầu tắm rửa không hát hò, thật sự vô vị.
Sao họ có thể nhanh chóng bước vào chế độ vợ chồng già như vậy được? Hơn nữa cậu và Hoắc tiên sinh cũng chưa kết hôn mà!
Thẩm Hữu tránh mặt cặp đôi đó, chụp một tấm ảnh quán thịt nướng gửi cho Hoắc tiên sinh, chụp luôn một phần nhỏ hoạt động kia vào trong ảnh.
Nhưng khác với mọi khi, cậu chỉ gửi tấm ảnh này, không nói một lời nào.
Đối phương đang nhập liệu kéo dài vài giây, có chút do dự gửi đến một tin nhắn.
[OxO: Muốn cùng anh ăn thịt nướng ở quán này sao?]
Thẩm Hữu khẽ nhướng mày, không để người ta đoán già đoán non, trực tiếp nhấn giữ nút nói chuyện, gửi đi một tin nhắn thoại –
"Không phải thịt nướng, là hẹn hò."
-----------------------
Lời tác giả: Hẹn hò hẹn hò (*^▽^*)