Tiêu đề: Về sau, đường còn dài
Vào tháng Tư, ông bà ngoại của Hoắc Cẩn Niên đã trở về từ Nga sau kỳ nghỉ đông.
Thẩm Hữu và Hoắc Cẩn Niên chọn một cuối tuần thích hợp, lần nữa đến thăm và thông báo tin đính hôn cho họ, đồng thời dự định cùng ăn bữa tối.
Bà ngoại không hề ngạc nhiên trước tin này, thậm chí còn cười tươi rạng rỡ.
Còn ông ngoại, một lão già cứng nhắc khác, thì bị tin tức làm cho choáng váng tại chỗ, nửa ngày không nói nên lời, nhưng dưới sự trấn áp của vợ, ông chỉ đành ấm ức ăn xong bữa tối, cuối cùng lẩm bẩm rủ Thẩm Hữu đi đánh cờ.
Vì không còn áp lực trả nợ, chuyện tình cảm cũng thuận buồm xuôi gió.
Thẩm Hữu toàn tâm toàn ý vào việc học, trong thời gian đó đã chiêu mộ được nhiều đối tác tài năng, trong đó có không ít sinh viên Đại học A. Đến học kỳ một năm hai, cậu đã thành công thành lập một đội ngũ studio hoàn thiện và chuyên nghiệp.
Chẳng mấy chốc, tầng mười chín bỏ trống cũng đã hoàn công.
Tìm một cuối tuần, Thẩm Hữu thuê một chiếc xe, mọi người vừa nói vừa cười, vác đồ đạc lỉnh kỉnh đến căn cứ mới.
Nhưng khi mọi người đều nghĩ rằng họ sẽ thấy một văn phòng nhỏ bình thường, hoặc một căn phòng trống chưa trang trí, cần phải tạm bợ một thời gian—
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lộng lẫy tráng lệ.
Mấy người ngơ ngác nhìn quanh một hồi, không tìm thấy nơi nào trông giống văn phòng của mình hơn, với vẻ mặt mơ màng đi theo Thẩm Hữu vào tòa nhà, quẹt thẻ bấm lên tầng mười chín.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Hiện ra trước mắt họ là cả một tầng văn phòng đầy đủ tiện nghi, cửa sổ sáng sủa tinh tươm, đẹp đẽ như cảnh trong phim truyền hình công sở, và trống không một bóng người.
“Được rồi, mọi người vào đi.”
Thẩm Hữu bước ra khỏi thang máy trước một bước, ra hiệu cho họ đặt đồ xuống trước, “Chọn bàn làm việc mình thích, ai đến trước được trước.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, vài người sau phút ngẩn ngơ, lập tức hóa thành gà kêu.
Thành viên 1 lao vào nhìn đông ngó tây, cảm giác cả người sắp ngất đến nơi, “Sếp ơi, chúng ta thật sự có thể sở hữu một studio sang trọng như thế này sao?!”
Thành viên 2 lẩm bẩm với vẻ mặt khó tin, “Trời ơi… Lúc nãy đi vào, toàn là những người tinh anh tài giỏi, em một đứa sinh viên Đại học A cứ như một kẻ nhà quê bỡ ngỡ vậy.”
“Á á á, em muốn chỗ cạnh cửa sổ, không ai được giành với em!”
Những người khác càng như lươn vào nước, vừa bay vào đã biến mất tăm, rõ ràng là đã nghe lọt tai câu "ai đến trước được trước", nhất định phải giành được vị trí mình thích.
Thành viên 3 khoác vai Thẩm Hữu, lo lắng hỏi, “Thuê cái studio này không rẻ đâu nhỉ? Tiền thuê hàng tháng là bao nhiêu, chúng ta còn tiền ăn không?”
Thẩm Hữu ho khan một tiếng, ấp úng nói, “Không phải thuê, là mua.”
“Khụ, vốn bán cái game trước đó vẫn còn, không cần lo lắng về vấn đề tài chính. Tầng mười chín này… là người khác mua tặng tôi.”
Lời này vừa nói ra, anh bạn khóa trên lớn hơn cậu hai tuổi trước mặt lập tức sốc nặng, dùng ánh mắt lên án nhìn cậu như muốn nói ‘cậu là thiếu gia nhà giàu sao không nói sớm cho chúng tôi biết’.
Tóm lại, studio đã bắt đầu hoạt động một cách trật tự.
Cho đến một ngày thứ Bảy, cánh cửa khu văn phòng trung tâm tầng mười chín bị một người lạ gõ.
Cô gái ngồi gần cửa nhất ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, khí chất toát ra từ đầu đến chân hoàn toàn ở một đẳng cấp khác, rồi đối diện với đôi mắt phượng sắc lạnh, cô sợ đến tim đập thình thịch.
“Anh, anh là ai?”
Cô nói lắp bắp, “Đây là studio riêng, người ngoài không được tự ý ra vào.”
Hoắc Cẩn Niên khẽ nhướng mày, nhìn những thành viên studio đang ngẩng đầu nhìn về phía này, cũng không cố ý úp mở, khẽ cười một tiếng nói, “Tôi đến tìm sếp Thẩm của mấy cậu.”
Anh bạn khóa trên lớn tuổi nhất trong nhóm chủ động bước lên một bước, lịch sự hỏi, “Sếp bây giờ không có ở đây, xin hỏi ngài là?”
Không phải người nhà của Thẩm Hữu đấy chứ?
Trông thái độ có vẻ rất thân quen…
Mọi người đang đoán mò, thì thấy người đàn ông trưởng thành đẹp trai trước mặt trầm ngâm một lát, rồi nhẹ nhàng ném ra một quả bom tấn, “Coi như là… bà chủ đi.”
Cái, cái gì?!!
Tất cả mọi người lập tức hóa đá tại chỗ.
Hoắc Cẩn Niên thong thả nhìn đám nhóc mới lớn cứng đờ bất động, dường như tam quan đã bị câu nói này làm cho tan nành, không nhịn được che miệng khẽ ho một tiếng.
“Tôi có thể vào ngồi một lát không?”
“Mời bà chủ cứ tự nhiên! Đây là trà ngon sếp chúng tôi mang từ nhà đến.”
Thành viên 1 vừa cung kính dâng trà vừa lẩm bẩm, “Hay là ngài thích cà phê hơn? Chúng tôi có máy pha cà phê tự động, còn có đủ loại hạt cà phê thượng hạng nhập từ nước ngoài nữa.”
Hoắc Cẩn Niên gật đầu cảm ơn, “Tôi uống trà là được, cảm ơn.”
Thành viên 2 cầm điện thoại, nhỏ giọng nói, “Em đã liên hệ với sếp rồi, sếp nói sẽ về ngay, xin ngài chờ một lát.”
Khi Thẩm Hữu vội vã quay về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt—
Mọi người vây quanh Hoắc tiên sinh như đối mặt với kẻ thù, vừa tò mò, vừa nịnh nọt, vừa lúng túng.
Cậu nén cười, cố ý bước nặng hơn một chút, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm chào đón.
“Sếp, anh về rồi!”
“Sếp, người này rốt cuộc là ai vậy… anh ấy nói mình là cái cái kia của anh đấy.”
Thẩm Hữu có chút khó hiểu, “Cái cái kia gì cơ?”
Chẳng đợi những người này líu lo trả lời, cậu đã cong mắt cười với Hoắc Cẩn Niên, lộ ra một chiếc răng khểnh nhỏ, “Hoắc tiên sinh, sao hôm nay lại tan làm sớm thế?”
Khóe môi Hoắc Cẩn Niên cong lên dịu dàng, “Muốn xem tình hình studio của em thế nào rồi.”
Thẩm Hữu không cần quay đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực xung quanh, hắng giọng nói, “À, để tôi giới thiệu cho mọi người.”
Cậu chỉ vào tòa nhà cao ngất trời ngoài cửa sổ, “Thấy tòa nhà đối diện không?”
Mọi người có vẻ mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu.
Tòa nhà này gần như đã trở thành biểu tượng của thành phố A, đã học đại học ở đây thì làm sao có thể không biết—
Đó là trụ sở chính của Tập đoàn Thế Cự, doanh nghiệp đầu ngành của thành phố A.
Có người gãi đầu, “Bà chủ làm việc ở đó à?”
“Gọi bậy bạ gì đấy?”
Thẩm Hữu không chút lưu tình đấm vào người đó một cái, giọng điệu bình thản nói, “Tòa nhà đó là của anh ấy.”
Cái, cái gì?!!
Tất cả mọi người lập tức nứt toác tại chỗ.
Trong giây lát không biết là việc người trước mặt là người nắm quyền của Tập đoàn Thế Cự kinh khủng hơn, hay là vị đại lão quyền cao chức trọng tự xưng là bà chủ studio của họ kinh khủng hơn.
Hoắc Cẩn Niên cụp mắt, nhẹ nhàng vén ống tay áo vest lên xem giờ, rồi đưa ra lời mời, “Đã đến giờ tan làm rồi, cùng đi ăn bữa cơm không?”
Ngay lập tức có thành viên phản ứng lại, cúi đầu, “Bà chủ, tôi muốn ăn thịt rồng.”
“Mày thằng ranh này, mơ đẹp thế! Bà chủ, bà chủ, tôi muốn ăn cua hoàng đế siêu to!”
“Mấy đứa đừng có được voi đòi tiên.”
Thẩm Hữu cười mắng vài câu, vẻ mặt phóng khoáng pha chút bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn Hoắc Cẩn Niên qua không khí, “Anh đừng chiều bọn họ, đều là một lũ nói năng không giữ mồm giữ miệng đâu.”
Hoắc Cẩn Niên khẽ cười, đứng dậy chỉnh lại áo vest, “Đi thôi, dù sao tôi cũng nên đãi một bữa.”
Hai người đi ra ngoài trong tiếng hò reo vui vẻ của mọi người.
Tối hôm đó, mọi người được thưởng thức một bữa tiệc xa hoa mà trước đây chưa từng dám nghĩ tới, và tuyên bố nguyện "can đảm" cống hiến hết mình cho sếp và bà chủ.
Rất lâu sau, khi studio phát hành thêm một tựa game cực kỳ nổi tiếng.
Chủ đề cực kỳ kén người chơi cuối cùng lại đột phá vòng vây, gây ra một trào lưu mới. Lúc đó, các thành viên studio đối mặt với câu hỏi của phóng viên—
“Khi đó tại sao lại chọn mạo hiểm lớn đến vậy?”
“Với một chủ đề kén người chơi đến thế, tôi dám đảm bảo trong nước còn không có mấy đối thủ cạnh tranh. Nếu trò chơi này thật sự thất bại thảm hại, chẳng phải sẽ không có cơm mà ăn sao?”
Mọi người lộ vẻ trầm tư.
“Không, anh không hiểu đâu.”
“Chúng tôi có vốn để được tùy hứng, và có hậu thuẫn vững chắc để thoải mái trau chuốt trò chơi mà không sợ thất bại, không cần lo lắng phải ‘ăn đất’… Anh hỏi chúng tôi có vốn gì ư?”
“Chúng tôi có bà chủ!”
Tiệc từ thiện, phòng chờ.
Hoắc Cẩn Niên ngồi trên ghế sofa, có chút phiền muộn nới lỏng cà vạt, giọng nói lạnh như phủ một lớp sương.
“Trước đây không cho chụp ảnh, những phóng viên này sẵn sàng bị bắt vào đồn cảnh sát để chụp trộm. Bây giờ đường đường chính chính yêu cầu họ chụp, kết quả ai nấy đều co vòi rụt cổ cả.”
Trương Nam Lý đưa một tập tài liệu, “Hoắc tổng, đây là các kênh truyền thông và tài khoản marketing tôi đã sắp xếp, có thể đồng loạt đăng bài bất cứ lúc nào, ngài xem?”
Trong vài tháng gần đây, Hoắc tổng đột nhiên thường xuyên xuất hiện tại các buổi họp báo, sàn diễn thời trang cao cấp và thảm đỏ của các ngôi sao, tức là liên tục xuất hiện trước mắt công chúng và truyền thông.
Trước đó, phong cách của người nắm quyền Tập đoàn Thế Cự luôn bí ẩn.
Ông nắm trong tay quyền lực truyền thông, khi không muốn lộ diện thì không một bức ảnh nào chưa được kiểm duyệt sẽ bị tuồn ra ngoài.
Vì vậy, dù gần đây hành động bất thường, những kênh truyền thông này cũng không dám nói bậy hay cố ý suy đoán, thậm chí người của họ ngầm chỉ thị cũng bị coi là đối thủ hãm hại.
Thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Cốc cốc.
Thẩm Hữu gõ nhẹ vài cái lên cửa phòng thay đồ, thu hút ánh mắt của cả hai người, cười nói, “Có chuyện gì thế?”
Vì tham dự buổi dạ tiệc, cậu mặc một bộ vest trắng được cắt may tinh xảo, tôn lên bờ vai rộng, eo thon và dáng vẻ thanh lịch, duyên dáng.
Dưới mái tóc xoăn mềm mại, đôi mắt đào hoa vừa đẹp vừa sáng, luôn ngập tràn ý cười trong trẻo, thanh tú như một hoàng tử bước ra từ tranh vẽ.
Trương Nam Lý cung kính nói, “Thẩm tiên sinh.”
Trong những năm gần đây, anh ta tận mắt chứng kiến người thanh niên như một khối ngọc thô được mài giũa tỉ mỉ, trải qua hơn chín trăm ngày đêm tôi luyện và gột rửa, ngày càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Là bảo bối mà Hoắc tổng sợ tan chảy khi ngậm trong miệng.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Thẩm Hữu nhịn cười đi đến cạnh sofa, cúi người hôn lên trán người đàn ông.
“Là bọn họ không biết điều, đừng giận.”
Vẻ mặt Hoắc Cẩn Niên dịu đi đôi chút, đưa tay giữ gáy người này, trao cho cậu một nụ hôn ngắn ngủi, không mang nhiều d*c v*ng.
An ủi người xong, Thẩm Hữu đứng dậy ngồi xuống đầu bên kia sofa, lại chớp mắt tò mò hỏi, “Hoắc tiên sinh không thích xuất hiện trước công chúng sao, sao dạo này đột nhiên lại muốn bước ra tiền đài vậy?”
Hoắc Cẩn Niên chỉ nói không có gì, “Chỉ là nhất thời cao hứng thôi.”
Thẩm Hữu lại không chịu dừng lại, cố ý truy hỏi, “Thật ư? Nói dối là chó con đấy.”
Thôi được rồi, Hoắc tiên sinh không trả lời cậu nữa.
Thẩm Hữu nén cười, nghĩ nghĩ rồi lại lấy điện thoại ra tìm kiếm vài từ khóa.
Thành thật trong chuyện lớn không có nghĩa là mọi chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày đều phải khai báo.
Càng tìm hiểu sâu, cậu càng rõ ràng người này đôi khi có những tính khí kỳ lạ, và khi mọi người e dè thì cậu lại thuần thục v**t v*.
Và những năm gần đây, con mèo lớn trước mặt ngày càng có tính chiếm hữu.
Trương Nam Lý báo cáo xong công việc còn lại thì thức thời rời đi, phòng chờ nhất thời yên tĩnh.
Thẩm Hữu lướt điện thoại một lúc lâu, bắp chân đột nhiên bị cọ vào, con mèo nào đó không hài lòng vì bị bỏ rơi bắt đầu vẫy đuôi.
Cậu cố gắng chịu đựng bằng ý chí mạnh mẽ, cuối cùng cũng thấy được thứ mình muốn, “Xem đây là cái gì hay ho này?”
Khi Hoắc Cẩn Niên nghiêng mặt nhìn sang, Thẩm Hữu giơ màn hình điện thoại, “Anh nổi tiếng rồi, lại là tài khoản marketing ‘hoang dã’ hoàn toàn.”
Tuần lễ thời trang được tổ chức cách đây không lâu có chủ đề phục cổ thời Trung cổ, đúng vào mùa thu đông.
Hoắc tiên sinh khi tham dự đã mặc một chiếc áo khoác dạ dài màu đen tuyền cổ ve nhọn, kết hợp với bộ vest cao cấp màu xám đậm và găng tay da, vừa vặn được nhiếp ảnh gia lia máy chụp lại.
Thẩm Hữu nhấp đúp gửi vài trái tim, rồi mới đưa điện thoại qua.
[Cảm giác khí chất còn tốt hơn người mẫu trên sàn diễn nữa! Là đại lão nào vậy?]
[Cảm giác camera lia đến người này đều bị đứng hình một chút, cười chết tôi mất]
[Buổi trình diễn thời trang phục cổ Trung cổ này, cảm giác còn không bằng chiếc áo khoác mà người này tùy tiện mặc có hiệu ứng tốt hơn, nếu đeo thêm một chiếc mũ chóp cao nữa, chẳng phải là một quý ông Anh quốc bước ra rồi sao]
[Người phía trên, đây không phải là một chiếc áo khoác tùy tiện đâu…]
[Đôi mắt phượng quá chuẩn! Đôi mắt xanh sâu thẳm, cảm giác như là lai Nga – Trung!]
[Đã nửa tiếng trôi qua rồi, cư dân mạng vạn năng vẫn chưa tra ra thân phận của người đàn ông này sao? Tôi thật sự quá thất vọng về các bạn rồi!]
Hoắc Cẩn Niên không chút biểu cảm nhìn những bình luận lướt qua, dồn sự chú ý vào mấy chục vạn lượt thích của video này, sau đó nhấp vào khu vực bình luận.
Bình luận hot nhất thận trọng giới thiệu thân phận của anh.
[Đại lão thương nghiệp thuần chủng! Loại thực chất luôn (không phải)]
[Đại lão đã kết hôn chưa? Tôi hình như thấy ánh sáng phản chiếu của chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh ấy]
[Hơi tò mò đối tượng kết hôn của đại lão là ai, cảm giác rất kín tiếng và bí ẩn, liệu có thể vào giới giải trí quay một tập về cuộc sống vợ chồng ân ái để thỏa mãn sự tò mò của tôi không]
[Vừa giàu vừa đẹp trai, đây chẳng phải là tổng tài bá đạo phiên bản đời thực sao? JJ nên ra tay rồi!]
Cho đến khi lướt đến những bình luận như vậy, Hoắc Cẩn Niên mới không nhịn được cong khóe môi.
Cảm thấy những cư dân mạng này cũng không phải mù, còn biết chú ý đến trọng điểm, tò mò những điều đáng tò mò.
Trước đó đã thảo luận, đám cưới của họ có lẽ sẽ được tổ chức ở nước ngoài, mời một số người thân và bạn bè thân thiết, sau đó mời một số kênh truyền thông đáng tin cậy đăng thông cáo báo chí.
Sẽ không ồn ào rầm rộ, nhưng tuyệt đối cũng không lén lút.
Khoảng thời gian này thường xuyên xuất hiện, thậm chí khuấy động dư luận, chỉ vì Hoắc Cẩn Niên không muốn có người sau lưng xì xào Thẩm Hữu, ác ý suy đoán cậu dựa vào một người đàn ông lớn tuổi giàu có, xấu xí, bụng phệ.
Con người là loài động vật trực quan.
Người kết hôn cùng có vẻ ngoài tuấn tú, cao ráo, chân dài, tình cờ còn có tài sản phong phú, tiền bạc và quyền thế, đó gọi là gả vào hào môn. Nhưng nếu đối phương có tiền mà lại lùn, béo, xấu xí, thì dư luận tự nhiên sẽ quay ngoắt 360 độ.
Thẩm Hữu lúc nãy đã đi ra sau lưng sofa, cùng người này xem bình luận phía dưới, quả nhiên phát hiện ra tâm tư nhỏ của Hoắc tiên sinh, không nhịn được muốn cười mà cũng có chút bất lực.
“Không cần bận tâm người khác nói gì.”
Cậu thò đầu ra, chu chu hôn lên khóe môi người này, có chút mơ hồ nói.
“Theo em thấy, họ khen hay chê cũng không khác gì nhau, dù có thực sự chỉ vào mũi em mà mắng cũng không sao, nhưng em không muốn Hoắc tiên sinh phải ép buộc mình.”
Thẩm Hữu cụp mi mắt, “Rõ ràng không thích xuất hiện trước công chúng, lại phải ép mình đứng dưới ánh đèn sân khấu… Em sẽ rất đau lòng.”
Hoắc Cẩn Niên lại nói, “Còn một năm nữa.”
Còn một năm nữa, đợi Thẩm Hữu tốt nghiệp, họ có thể tổ chức hôn lễ chính thức rồi.
Anh vô thức xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, đầu ngón tay mân mê những đường vân trên đó. Sau khi hai người đính hôn, đây đã trở thành một thói quen nhỏ khi anh suy nghĩ.
“Đến lúc đó, tôi sẽ cho tất cả mọi người biết, người đứng cạnh em là ai.”
Tại lễ tốt nghiệp của Đại học A, Thẩm Hữu bước lên bục phát biểu với tư cách là đại diện sinh viên ưu tú.
“Thời gian trôi chảy, bạch câu qua khe cửa, thoáng cái mà đã bốn mùa xuân trôi qua ở Đại học A…”
Đội mũ cử nhân, mặc bộ lễ phục cử nhân đen vàng, chàng trai trẻ dáng người cao ráo, phát âm rõ ràng và điềm tĩnh khi diễn thuyết không cần bản nháp, các vị lãnh đạo nhà trường ở hàng ghế đầu nhìn với ánh mắt tán thưởng.
Sự cạnh tranh để trở thành sinh viên ưu tú rất lớn, vì dù sao có thể thi đậu Đại học A đã là thiên tài rồi.
Cho đến khi tốt nghiệp, Thẩm Hữu đã nhiều lần đạt học bổng quốc gia, vô số giải thưởng và thành tích các cuộc thi có hàm lượng vàng cực cao, còn giành được một trong số các suất học bổng tiến sĩ không cần thi.
Mặc dù cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi từ bỏ suất học bổng này, khiến Mục Thanh tức đến nỗi nửa đêm gọi điện thoại đến hỏi thăm, nhưng điều đó vẫn đủ để chứng minh tư chất vạn người có một của cậu.
“Đứa trẻ đó tên là gì? Quá xuất sắc, lại còn đẹp trai nữa!”
“Cũng không biết gia đình dạy dỗ thế nào, con trai tôi mà có được một nửa sự xuất sắc của cậu ấy thôi thì cũng coi như mồ mả tổ tiên có phúc lắm rồi…”
“Tôi nghĩ có thể tổ chức một phần, mời các bậc cha mẹ thành công lên chia sẻ kinh nghiệm giáo dục.”
Hoắc Cẩn Niên ngồi trên hàng ghế phụ huynh, chăm chú nhìn người đang diễn thuyết, bên tai văng vẳng tiếng thì thầm của các bậc cha mẹ, khóe môi không nhịn được hơi cong lên.
Nghe thấy chủ đề dường như sắp rẽ sang hướng khác, anh đột nhiên lạnh lùng nói, “Thiên phú, không cần dạy dỗ nhiều cũng rất xuất sắc, từ nhỏ đã thông minh và hoạt bát.”
Lời này lập tức thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh xung quanh.
“Người trên sân khấu là con nhà anh à? Ối chà… vị này cũng là người thành công đấy chứ!”
“Mặc dù con cái thông minh, nhưng chắc chắn cũng không thể tách rời sự giáo dục bồi dưỡng sau này, chắc chắn đã bỏ rất nhiều công sức mới có được thành tựu như bây giờ!”
Đợi nghi thức vắt tua mũ hoàn thành, hiệu trưởng gửi gắm lời nhắn nhủ đến các sinh viên tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp kết thúc.
Các sinh viên tản ra, tìm kiếm cha mẹ của mình.
Khi Thẩm Hữu tìm thấy Hoắc Cẩn Niên, người đàn ông đang bị một vòng phụ huynh vây quanh xin WeChat, cậu phải rất khó khăn mới kéo được người ra ngoài, có chút khó hiểu nói.
“Mọi người nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Hoắc Cẩn Niên khẽ ho một tiếng, “Không có gì, đi thôi, tôi đi chụp ảnh cho em.”
Đột nhiên, Thẩm Hữu nghe thấy có người gọi tên mình, quay đầu lại thì thấy là Lâm Phi Thừa.
Người này hối hả xông đến, lau đi giọt nước mắt không tồn tại, “Không ngờ nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi, chúng ta chụp một tấm!”
Bố của Lâm Phi Thừa, tức là ông Lâm Hướng Tùng, chủ của Kim Hoa Entertainment mà Thẩm Hữu từng gặp ở buổi tiệc, cũng chậm hơn một bước theo sau, khi gặp Hoắc Cẩn Niên liền vội vàng tiến lên chào hỏi.
Khác với Thẩm Hữu phóng khoáng, Lâm Phi Thừa đã thuê người chụp ảnh theo dõi, nói không ngừng rằng đó là nhiếp ảnh gia từng đoạt giải thưởng quốc tế.
“Đoạt giải thưởng quốc tế…”
Thẩm Hữu phản ứng lại, “Một tấm ảnh tốt nghiệp mà cậu muốn chụp ra hoa à?”
Lâm Phi Thừa đảo mắt, chỉ nói cậu không hiểu, kéo vai Thẩm Hữu đưa người đến dưới bóng cây bên cạnh, thay đổi các tư thế chụp vài bộ ảnh.
“Sau khi tốt nghiệp cậu định làm gì, đến công ty của tên đó à?”
Đang chụp chung, Lâm Phi Thừa nheo mắt, đưa tay che bớt nắng, “Cái studio nhỏ của cậu tuy kiếm tiền, nhưng muốn làm lớn mạnh thì khá khó đấy.”
Thẩm Hữu đồng tình nói, “Đúng vậy, nên tôi muốn tự mở công ty.”
Lâm Phi Thừa cảm thán không ngừng, liên tục bày tỏ sự tiếc nuối, “Nếu không phải phải kế thừa công ty của bố tôi, tôi cũng sẽ theo cậu làm, sếp Thẩm giàu sang phú quý đừng quên tôi nha!”
“Nhớ liên lạc thường xuyên, đừng biến mất đấy.”
Trước khi chia tay, Thẩm Hữu đấm tay với anh ta, cười nói, “Nếu cậu kế thừa công ty của bố cậu, có lẽ chúng ta không cần liên lạc thường xuyên cũng có thể gặp mặt, đi đây.”
Cậu cứ tưởng mình đã được giải thoát, đang định đi tìm Hoắc tiên sinh.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã có không ít bạn cùng lớp tìm đến chụp ảnh, cùng những người bạn khá thân thiết cố ý tìm đến chụp ảnh, cuối cùng còn chụp vài tấm với các thành viên studio.
Khi chụp, Thẩm Hữu mời Hoắc Cẩn Niên cùng chụp, nhưng anh đều từ chối.
Đợi đến khi cuối cùng cũng chào tạm biệt hết lớp lớp người, mặt trời buổi trưa đã hơi nghiêng về phía Tây.
Thẩm Hữu khát khô cổ họng từ trong đám đông đi ra, Hoắc Cẩn Niên kịp thời đưa một ly trà sữa qua, cậu hít vài hơi mới thấy mình sống lại.
“Lúc nãy chụp ảnh, sao Hoắc tiên sinh không qua cùng?”
Hoắc Cẩn Niên đưa tay lên, chỉnh lại chiếc mũ cử nhân hơi lệch trên đầu Thẩm Hữu.
Nghe vậy, anh khẽ cười một tiếng nói, “Đó là kỷ niệm riêng của em và bọn họ, tôi một người ngoài xen vào làm gì?”
“Nhưng đợi em chụp xong, thời gian còn lại sẽ đều là của tôi.”
Cả hai người đều tốt nghiệp từ Đại học A, rất quen thuộc với từng ngọn cỏ, cái cây trong trường, nhưng cơ hội được cùng nhau tản bộ, chụp ảnh và trò chuyện như thế này thì lại ít ỏi vô cùng.
Chỉ có thể tận hưởng hết mình khoảnh khắc này.
Thẩm Hữu tìm một tảng đá lớn khắc chữ “Bác Học”, kéo Hoắc Cẩn Niên tìm một góc tựa vào tảng đá, giơ máy ảnh chụp selfie cho cả hai, khi xem lại thì thấy có gì đó không đúng.
Ánh sáng và nhân vật đều ổn, chỉ là cái tư thế này có vẻ hơi… quen thuộc?
“Cái này có giống tấm ảnh trước đây em say rượu chụp không?”
Hoắc Cẩn Niên không chút biến sắc, “Tấm nào?”
Thẩm Hữu dường như có chút khó nói, uyển chuyển nói, “Ừm… chính là… tấm anh Ba Ba và anh Ba Ba đó.”
Hoắc Cẩn Niên dường như lúc này mới nhớ ra, “Tôi còn nhớ em say rượu ngồi trên bệ đá, tuyên bố ‘Bổn rùa đại vương giá lâm, lũ dân đen kia còn không mau hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’—”
Thẩm Hữu “bốp” một cái che miệng anh, “Thôi, mấy chuyện này đừng nói nữa.”
Buổi chiều, nắng thu vàng rực rỡ.
Những vệt sáng chói lọi rơi trên vai hai người, được làn gió nhẹ nhàng thổi qua, tạo thành những bóng hình lung linh.
Họ dọc theo con đường rợp bóng cây mà bước đi, hướng về tương lai rực rỡ ngàn vạn ánh sáng.
—— Kết thúc chính văn ——
-----------------------
Lời tác giả: Hoàn thành, tung hoa~! Hiện đang thu thập hai-ba phần ngoại truyện của chính văn, mọi người có thể bình luận ở phần ghim nhé~
Ngoài ra, hiện tại tác giả đã có kế hoạch hai phần if, một là thanh mai trúc mã, một là gặp nhau ở đỉnh cao năm 22 tuổi, cùng hai phần ngoại truyện phúc lợi.
PS: Ngoại truyện cập nhật cách ngày!
-----------------------
TL/N: Tui xin phép không dịch ngoại truyện, nếu bạn muốn thì có thể đọc trên Tấn Giang để ủng hộ tác giả.