Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

Chương 30

Thật vất vả mới kéo được Nghiêm Nhất Tự vào trong xe, Đường Trì càng đau đầu hơn.

Nghiêm Nhất Tự ấn nút điều khiển ghế tựa, tay kéo dây anh toàn, nhẹ nhàng xẹt qua ngực Đường Trì, trong lúc thắt dây, ngón út cố ý xẹt lên mu bàn tay Đường Trì.

Đường Trì toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thắt dây anh toàn thôi mà, có cần sắc khí như vậy không?

"Em không phải rất gấp sao, tôi nhìn bản đồ, nơi này cách quán bar của tôi không xa, trực tiếp đến đó đi." Nghiêm Nhất Tự khẽ cười nhìn Đường Trì.

Đường Trì gượng cười: "Kỳ thực, tôi cũng không vội lắm."

"Nhưng tôi vội." Đầu ngón tay của Nghiêm Ngộ Sâm chu vào trong tay áo Đường Trì.

Đường Trì giật nảy mình, cảm giác lông tơ trên người đều dựng hết lên.

Cậu câu nệ dịch đến cửa xe: "Anh đối với những tình nhân trước đây, cũng... nóng bỏng như vậy sao?"

Nghiêm Nhất Tự liếc mắt nhìn cậu: "Tình nhân?"

Đường Trì một mặt ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy."

Nghiêm Nhất Tự bật cười: "Tôi không có tình nhân."

Đường Trì theo bản năng vô ý nói: "Làm sao có khả năng, tình nhân của anh không thể làʍ ŧìиɦ sao?"

Ánh mắt Nghiêm Nhất Tự phát lạnh, ý cười bên khóe môi có chút âm u: "Ai nói với em, tôi có bạn tình?"

Xong đời, xem ra cái tên Nghiêm Ngộ Sâm kia lại nói hươu nói vượn... Đường Trì vội xua tay cười nói: "Lời truyền miệng mà thôi, đừng nghiêm túc như thế chứ."

"Không nghiêm túc cũng được, vậy em làʍ ŧìиɦ nhân của tôi đi." Nghiêm Nhất Tự nhướng mày trêu chọc nói.

Đường Trì khô khan nói: "Đừng đùa, tôi có chồng rồi."

"Em ở trước mặt người khác câu dẫn tôi, thế nào, vẫn còn sợ chồng?" Nghiêm Nhất Tự nhíu mày.

Khóe miệng Đường Trì giật một cái, chợt cảm xúc chân thành nói: "Anh không biết đâu, chồng tôi người này đặc biệt hung tàn, nếu như anh ấy biết tôi làʍ ŧìиɦ nhân của anh, sẽ đánh chết tôi."

"Em biết chồng em điên cuồng như vậy." Nghiêm Nhất Tự hiếu kỳ: "Vậy vừa nãy tại sao lại câu dẫn tôi? Chỉ là nhất thời hứng khởi sao?"

Đường Trì cắn răng mỉm cười: "Anh đẹp trai vậy, tôi đây nhất thời bị anh mê hoặc thôi."

Nghiêm Nhất Tự nhẹ giọng nở nụ cười, âm thanh thâm trầm: "Cho nên, em vừa nói muốn tôi, là đang đùa tôi?"

Đường Trì bị ánh mắt của anh nhìn sang khiến sau lưng phát lạnh: "Không có."

Trong đôi mắt lười biếng của Nghiêm Nhất Tự lộ ra một tia xem thường: "Đừng sốt sắng như thế, coi như em thật sự muốn tôi, tôi cũng không có hứng thú với em."

Đường Trì: "?"

Nghiêm Nhất Tự: "Tôi không thích người quá lãng."

Đường Trì: "..."

Giời ạ, đao của tôi đâu? Đại đao bốn mươi mét của lão tử đâu?

Đường Trì khó giải thích được có chút khó chịu khi bị khinh thường: "Tôi là vậy đó thì làm sao? Hơn nữa ngài không thích tôi, vậy ngài thích kiểu dạng thế nào? Loại người khi anh cởϊ qυầи áo, cậu ta sẽ che mắt nói không muốn không muốn không muốn, khi anh hôn cậu ta, miệng cậu ta giống như dính keo 502 có chút cũng không mở ra? Hay là kiểu trà xanh vừa nhận vừa đẩy lẫn hương vị tiểu bạch liên?"

Nghiêm Nhất Tự sững sờ, ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Trì.

"Nhìn cái gì, không cần anh nhìn tôi cũng biết tôi đẹp!" Đường Trì lườm một cái, đạp bàn ga, xe bất ngời chạy ra ngoài.

Dây an toàn của Nghiêm Nhất Tự còn chưa kịp buộc chặt, thiếu chút nữa bị đập đầu.

Nghiêm Nhất Tự cau mày: "Em lái xe có thể nói trước một tiếng không?"

"Nói gì, trong quá khứ tôi lái xe với người khác chưa từng nhắc nhở trước." Đường Trì ha hả cười.

Vừa dứt lời, một cú drift tốc độ cao, vượt qua đèn đỏ trong nháy mắt xuyên qua ngã tư đường.

*Drift là quá trình liên kết các thao tác điều khiển khiến cho bánh trượt trên đường. Người Drift chủ động làm bánh xe bị trượt đi nhưng vẫn có thể điều khiển xe theo ý mình. Cơ bản là như vậy nhưng thực chất còn nhiều điều phức tạp hơn thế ẩn chứa trong môn nghệ thuật này.

Tốc độ xe quá nhanh, Nghiêm Nhất Tự có chút không thể chịu được, giơ tay nắm lấy tay cầm trên nóc xe: "Em chạy chậm chút đi."

"Xin lỗi, tôi không biết lái xe chậm." Vì vậy, Đường Trì mang theo Nghiêm Nhất Tự, một đường trôi dạt, không tới mười phút, xe lập tức thắng gấp, dừng lại ở nhà xe của quán bar L.

Đèn xe còn chưa tắt, Nghiêm Nhất Tự liền lảo đảo bước xuống xe, bước nhanh chạy tới bên cạnh thùng rác, nôn hết đống thức ăn đã ăn vào buổi tối ra ngoài.

Đường Trì bước tới: "Anh cũng quá yếu đấy."

Nghiêm Nhất Tự giơ tay làm động tác dừng, sắc mặt tái nhợt nói: "Em trước tiên đừng nói chuyện với tôi, đầu tôi choáng."

Đường Trì: "..."

Tuy rằng Nghiêm Nhất Tự nôn, nội tâm Đường Trì lại không có chút gợn sóng, nhưng nghĩ đến đây là cơ thể của Nghiêm Ngộ Sâm, cậu vẫn hơi đau lòng.

Đường Trì đưa cho anh một chai nước, một bao giấy ăn.

Nghiêm Nhất Tự nhận lấy, khẽ cười nói: "Xem ra lương tâm của em chưa tiêu tan."

Hòa hoãn chốc lát, Nghiêm Nhất Tự chuẩn bị quay về quán bar, thấy Đường Trì vẫn luôn theo sau anh, liền thắc mắc: "Em không trở về tình chồng, theo tôi làm gì?"

"Chồng tôi đi công tác rồi, trở về cũng không tìm được anh ấy, chẳng bằng tôi đi với anh đi." Từ ngày trước Nghiêm Đồng nửa đêm cầm dao chạy đến nhà Cố Chiêu Lương dọa người, vạn nhất cái tên Nghiêm Nhất Tự này lại cố tình gây sự gì đó, cậu có khi không thể sống tiếp được nữa.

Nghiêm Nhất Tự bật cười: "Vậy em không sợ tôi sẽ đối với em làm ra chuyện gì khác người sao?"

Đường Trì: "Anh không phải chê tôi lãng sao, có thể làm ra chuyện gì với tôi?"

"Em đây không hiểu. Tuy rằng em lãng, nhưng..." Nghiêm Nhất Tự dừng một lát, khoanh tay kề sát mặt Đường Trì: "Khuôn mặt này của em rất hợp khẩu vị của tôi."

Đường Trì giơ tay đẩy đầu Nghiêm Nhất Tự ra: "Nói thì nói, đừng dựa gần tôi như vậy."

Nghiêm Nhất Tự không đáng kể nở nụ cười: "Tôi sống hai mươi lăm năm, em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất khiến tôi phải phản ứng."

Dung mạo của Đường Trì, nói thật, thật sự rất dụ hoặc.

"Tôi muốn nhìn em khóc, muốn nhìn thời điểm em động tình ôm lấy tôi, cầu xin tôi nhẹ một chút." Ánh mắt Nghiêm Nhất Tự tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nhìn Đường Trì, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim gan.

Vành tai Đường Trì đỏ ửng: "Anh nói chuyện vẫn luôn là cái dáng vẻ này sao?"

Thật d-â-m a.

Hơn nữa, cái gì mà anh sống hai mươi lăm năm, là người duy nhất khiến anh phản ứng?

Lẽ nào anh trong hai mươi lăm năm này, chưa từng cứng qua?

Chẳng lẽ cũng giống Nghiêm Ngộ Sâm, là lão xử nam lớn tuổi đối với phương diện kia từng nghi ngờ có bệnh?

Đậu xanh, nhân cách chủ đã như vậy, nhân cách phụ cũng thế, đây không phải là cấm dục nữa rồi, quả thực là triệt sản...

Nghiêm Nhất Tự thản nhiên nói: "Không sai, có vấn đề gì sao?"

Đường Trì lúng túng lắc đầu: "Không, chỉ có chút khó thích ứng."

Dùng khuôn mặt trêu một chút đã đỏ bừng này của Nghiêm Ngộ Sâm nói ra những lời d-â-m táng tận lương tâm như vậy, luôn cảm thấy nơi nào đó không đúng lắm.

"Quay lại chuyện chính." Nghiêm Nhất Tự khẽ cười thành tiếng, nghiêm mặt nói: "Nếu như em chưa chuẩn bị tâm lý tốt để lên giường cùng tôi, vậy thì chớ đi theo tôi."

Còn lên giường, hôm sau anh lập tức biến về, lên cái rắm a... Đường Trì nói: "Không sao, tôi không sợ."

Vẻ mặt quyết liệt của Đường Trì bị giày vò chà đạp đến hủy đi bị ăn vào bụng cũng không nhíu mày một cái, ngược lại khiến Nghiêm Nhất Tự có chút hoảng hốt.

"Em nghiêm túc?" Nghiêm Nhất Tự nửa tin nửa ngờ.

Đường Trì thiếu kiên nhẫn hừ một tiếng: "Anh thật dông dài."

Nghiêm Nhất Tự: "..." Lần đầu gặp mặt liền muốn lên giường, quả nhiên lãng.

"Ánh mắt này của anh có gì gì?" Đường Trì nói với Nghiêm Nhất Tự.

"Không có gì, chẳng qua thấy em khác với những người khác." Nói, Nghiêm Nhất Tự chăm chú quan sát nhìn Đường Trì hai giây, mới rời khỏi nhà xe, tiến vào quán bar.

Trong quán bar, đèn tinh cầu lập lòe sặc sỡ, tia sáng chiếu lên trên mặt Đường Trì, thêm mấy phần cảm giác chán nản.

"Chào ông chủ!" Nam phục vụ cung kính chào hỏi Nghiêm Nhất Tự một tiếng, tầm mắt dừng lại trên người Đường Trì đứng bên cạnh anh, lịch sự nở nụ cười: "Vị này chính là?"

Bởi vì poster quảng bá hai ngày trước, nhân khi của Đường Trì tăng lên rất nhiều, cậu sợ bị người khác nhận ra, từ nhà xe lên, vẫn luôn đeo khẩu trang.

Nghe vậy, Đường Trì lôi kéo khẩu trang: "Tôi là bạn của ông chủ nhà các anh."

"Mang mấy chai rượu lên phòng VIP điện ảnh trên lầu." Nghiêm Nhất Tự nói xong, dẫn Đường Trì lên lầu.

Nam phục vụ nhìn bóng lưng hai người bọn họ, kinh ngạc nói câu hiếu kỳ.

Một đồng nghiệp đi qua gọi hắn: "Nhìn gì vậy, nhập tâm thế."

"Ông chủ vừa trở về." Nam phục vụ chỉ lên lầu ba: "Còn dẫn theo một người đàn ông, lên phòng VIP điện ảnh trên lầu ba."

Tay đồng nghiệp run một cái, thiếu chút nữa làm vỡ chai rượu 20 ngàn tệ: "Ông chủ của chúng ta còn chưa từng sờ tay đàn ông hay phụ nữ, lão xử nam rốt cuộc cây vạn tuế cũng ra hoa, cậu nói một lát nữa anh ấy cao hứng, có tăng lương cho chúng ta không?"

Nam phục vụ: "Cậu chớ vui mừng quá sớm, anh ấy dẫn đàn ông lên, nhưng mà người này còn không biết phòng VIP điện ảnh trên lầu ba là gì, hai người bọn họ cũng không nhất định là loại quan hệ đó."

Đồng nghiệp thất vọng "à" lên một tiếng, liền thắc mắc nói: "Người đàn ông kia lớn lên đẹp trai không?"

Nam phục vụ nghĩ nghĩ: "Mang khẩu trang, không thấy rõ mặt, nhưng đôi mắt rất đẹp, đặc biệt là cái ánh mắt kia, tùy tiện liếc mắt một cái cũng rất câu nhân."

Nghe vậy, đồng nghiệp đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra, mở một tấm hình cho nam phục vụ xem: "Nhắc tới anh chàng đẹp trai có ánh mắt câu nhân, cậu xem cái này đi."

Trong hình, Đường Trì mặc bộ đồ tây trang chân không, lưng đưa về phía ống kính, hai tay nắm lấy bả vai Phương Thiệu Hiên, đường viền gò má cùng ánh mắt khiến người ta liếc mắt một cái, cũng có thể động tâm cuộn tròn ngón chân.

Nam phục vụ nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu, sau đó tầm mắt rơi trên lầu ba, lẩm bẩm nói: "Anh chàng này có đôi mắt cùng với vị kia mà ông chủ vừa mang đến, quả thực giống nhau như đúc."

Bên này, Đường Trì cùng Nghiêm Nhất Tự tiến vào một căn phòng được gọi là phòng VIP điện ảnh tư nhân.

Vừa vào cửa, Đường Trì có cảm giác không đúng.

Treo trên vách tường đủ loại kiểu dáng còng tay cao su, dây thừng chữ Q, còn có một bộ áo sơ mi bạn trai đầy tình thú trong tủ...

"Anh xác định đây là... nơi xem phim?" Thái dương Đường Trì giật một cái.

"Dĩ nhiên, bất quá đây là gay bar, chỉ có phim đồng tính." Nghiêm Nhất Tự vừa mở màn hình chiếu, một tiếng than nhẹ cùng tiếng thở dốc vang vọng căn phòng.

Nhìn hình ảnh táo bạo trên màn hình, Đường Trì có chút không chịu được: "Đây là cái gì a? Nhà nước không bắt anh sao?"

Nghiêm Nhất Tự: "Không a, chúng tôi làm ăn hợp pháp, đại sảnh dưới lầu có dán giấy phép hành nghề."

Đường Trì lúng túng: "Nói đi, tại sao anh dẫn tôi tới nơi này?"

Nghiêm Nhất Tự không chút che giấu nói: "Ngủ a."

Đường Trì: "?!!"

"Chúng ta quen nhau chưa được một tiếng, anh không cảm thấy chúng ta tiến triển có chút nhanh sao?" Đường Trì ngạc nhiên.

Nghiêm Nhất Tự sửng sốt một lát, chợt bật cười: "Bảo bối nhi, tôi nói ngủ, chính là đơn thuần ngủ, nằm ở trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, sau đó bất tỉnh nhân sự, ok?"

Đường Trì nhất thời nghẹn lời, nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Vậy tại sao anh không về nhà ngủ, định ngủ ở đây?"

"Quán bar này chính là nhà của tôi." Nghiêm Nhất Tự nhàn nhạt nói.

Đường Trì hơi khó mở miệng: "Cho nên... anh bình thường vẫn ngủ ở chỗ này?"

Nghiêm Nhất Tự nhíu nhíu mày: "Dĩ nhiên không phải, phòng tôi ở trên tầng năm, đây là phòng khách."

Đường Trì không rõ: "Vậy sao anh không mang tôi đến phòng của anh, lại dẫn tôi đến phòng này?"

"Không phải em thích loại hình kiểu này sao?" Nghiêm Nhất Tự nói.

Đường Trì khiếp sợ: "Tôi khi nào nói mình thích loại hình này?"

Nghiêm Nhất Tự: "Em lãng a. Những người có tác phong d-â-m như em không phải đều rất thích những loại hình này sao?"

Nói xong, Nghiêm Nhất Tự đem kết quả vừa tìm kiếm được trên Baidu giơ lên trước mặt Đường Trì: "A, mọi người đều nói như vậy."

Đường Trì yên lặng siết chặt nắm đấm: "..."

—————————

Tác giả có lới muốn nói: Đặc điểm chung của ba nhân cách, rất thích mấy thứ loạn thất bát tao trên Baidu. /doge/

=> Chương kế tiếp - Chương 31: Xử nam là bệnh. [3]

Bình Luận (0)
Comment