Vào nửa đêm, Thôi Mạch Chu bị đánh thức nên phải rời giường, hắn ngờ vực đi theo tỳ nữ đến chỗ của Huyện chủ.
Cả người Khương Tuế Ngọc nóng bừng như thể vừa mới bước ra khỏi lò lửa, trên trán rịn đầy mồ hôi, còn có vẻ mặt đang ngấm ngầm chịu đựng nữa.
"Huyện chủ." Giọng nói trong trẻo như dòng nước róc rách chảy qua khe suối của hắn vang lên.
Nghe thấy có người gọi mình, Khương Tuế Ngọc quay đầu nhìn, hình bóng của nam tử tuấn tú, môi hồng răng trắng đột ngột đập vào mắt nàng.
Khương Tuế Ngọc đang mụ mị vì thuốc ngước nhìn nam tử như tỏa ra ánh hào quang trước mặt mình.
Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt của hắn nhưng lòng nàng không khỏi trở nên rạo rực.
"Huyện chủ làm sao vậy, sao ngươi lại nhìn ta như thế?" Thôi Mạch Chu nhận ra lúc này nàng có gì đó không ổn lắm, bèn hỏi.
Giọng nói của hắn đã vực dậy tinh thần của nàng, khuôn mặt mờ mịt của nam tử tuấn tú dần dần trở nên rõ ràng hơn, biến thành dáng vẻ của Thôi Mạch Chu.
Khương Tuế Ngọc giật mình, nàng lập tức trở nên héo úa, trái tim đang gợn sóng khi nãy lập tức biến mất không còn chút dấu vết gì.
Khương Tuế Ngọc cố gắng uống một ngụm trà đã nguội lạnh, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn đôi chút, nàng không nhịn được nói: "Ai bảo ngươi đến đây?"
Thôi Mạch Chu rất giỏi thăm dò ý tứ của người khác qua lời nói và sắc mặt, hắn đã phát hiện lời nói của nàng có gì đó bất ổn từ lâu, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn: "Là nữ quan Khương Nghiễn phái ta đến."
Lại là nàng ta sao? Khương Tuế Ngọc đỡ trán, Khương Nghiễn đã làm điều này vì nàng.
Hệ thống, có cách nào giải quyết chuyện này không?
[Có, đương nhiên là có, nhưng phải đổi điểm tích lũy mới được ah.]
Khương Tuế Ngọc cắn răng, đồng ý giao dịch, âm thanh bị trừ 5 điểm tích lũy nhanh chóng vang lên trong đầu khiến nàng đau lòng tột cùng.
Cơn sốt kéo đến, cả khuôn mặt của Khương Tuế Ngọc đỏ bừng, mồ hôi chảy lã chã xuống hai bên gò má.
Nàng nhìn vị nam tử chỉ có thể nhìn không thể ăn trước mặt mình, khó tiếp nhận quá đi mất.
Thôi Mạch Chu đến bên cạnh nàng: "Lẽ nào Huyện chủ ngã bệnh rồi sao?"
"Đứng lại, đừng nhúc nhích!" Khương Tuế Ngọc quát lên bảo hắn đứng yên.
Thôi Mạch Chu nghe vậy nên dừng chân ngay, không tiến về phía trước nữa.
Nàng cảm thấy vừa nãy mình hơi hung dữ nên muốn làm dịu bầu không khí một chút: "Trong phòng hơi oi bức khó chịu, làm ngươi hoảng sợ rồi.
Ngươi mở cửa sổ giúp ta đi."
Lúc Thôi Mạch Chu đang mở cửa sổ ra, Khương Tuế Ngọc chập chững bước đi, vận công chuyển hết nhiệt độ trong cơ thể vào bể cá sứ màu trắng.
Chỉ chốc lát sau, nước trong bể cá sục sôi, mấy con cá vừa bơi qua bơi lại khi nãy đã lật hết cái bụng trắng lên.
Thôi Mạch Chu quay đầu, trước tiên hắn nhìn mấy con cá đã lật bụng một chút, sau đó khó hiểu nhìn sang nàng.
"Canh cá mới nấu xong, muốn ăn một chén không?" Khương Tuế Ngọc nghiêm túc nói.
Khóe miệng hắn giật giật: "E là tại hạ không có phúc hưởng."
Lúc Khương Nghiễn mang thuốc giải dược đến, vốn tưởng rằng hai người chủ tử đã nên chuyện, không cần dùng giải dược nữa.
Nhưng nào ngờ Thôi Mạch Chu vẫn ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng.
Chẳng lẽ Huyện chủ không được sao?
Nhà họ Khương nghĩ rằng chuyện này của Khương Tuế Ngọc quá mất mặt.
Vì để bảo vệ danh dự của nhà họ Khương, bọn họ phải phong tỏa tin tức.
Nếu có hạ nhân nào lén lút thảo luận thì sẽ bị phạt gậy đến chết.
Bọn họ cũng đã nhanh chóng đến phủ Huyện chủ để xin lỗi Khương Tuế Ngọc từ sớm.
Khương Văn Đình lạnh lùng nói: "Đều do cái đồ không có chí tiến thủ nhà ngươi.
Ta một lòng muốn tìm người bên gối cho ngươi nhưng ngươi lại sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu này, khiến mặt mũi trăm năm của nhà họ Khương đây mất hết rồi."
Khương Thần Bân - người bị buộc tội là thủ phạm chỉ cúi thấp đầu xuống, im lặng để mặc ông ta quát lớn.
Khương Tuế Ngọc ngồi ở vị trí dành cho chủ nhân, nàng không nói một lời, chỉ lẳng lặng xem bọn hắn diễn kịch.
Mắng cũng mắng rồi nên giờ phải nói đôi ba câu dễ nghe, Khương Văn Đình tiếp tục mở miệng bảo: "Tứ Nương à, sau khi tổ phụ biết chuyện này, người đã rất giận dữ, suýt chút nữa thì hôn mê bất tỉnh, tổ phụ đã phạt nó quỳ cả đêm ở từ đường.
Nể tình Thần Bân còn nhỏ tuổi, nó cũng bị trách phạt rồi.
Con nể mặt thúc phụ một lần, khoan hồng độ lượng tha thứ cho nó lần này được không."
Khương Thần Bân cũng nhân cơ hội này xin được tha thứ: "Đúng vậy, tỷ tỷ tạm tha cho ta lần này thôi."
Khương Tuế Ngọc nhếch khóe miệng, nói: "Được."
Khương Văn Đình vốn tưởng chuyện này xong rồi, nào ngờ nàng bỗng nhiên đứng dậy, đá một cước vào ngực của Khương Thần Bân.
Nàng dùng khoảng sáu phần lực khiến Khương Thần Bân bay thẳng ra ngoài, lục phủ ngũ tạng suýt nữa thay đổi vị trí luôn rồi.
Một cước này khiến hắn ta tàn phế không dậy nổi, phải nằm yên cỡ mười ngày hay nửa tháng gì đó.
Chuyện đột ngột xảy ra khiến Khương Văn Đình trố mắt trong giây lát.
Sau đó, gương mặt ông ta thoáng trở nên giận dữ, hàm răng đã bị nghiến đến nỗi sắp vụn nát nhưng ông ta vẫn cười trừ: "Bị đá cũng tốt, nó phải chịu giáo huấn mới nhớ được chuyện này!"
Dù sao đi nữa Khương Thần Bân cũng là con của ông ta, đánh Khương Thần Bân cũng chẳng khác gì đánh vào mặt ông ta cả.
"Cha!" Khương Thần Bân vừa tủi thân vừa khổ sở gọi một tiếng.
Hắn ta chậm rãi bò qua ôm lấy đùi ông ta, trong miệng toàn là máu.
Khương Tuế Ngọc nhấp một ngụm trà: "Đều là người một nhà cả, có muốn uống ly trà rồi hẳn rời đi không?"
Lúc vào cửa, nàng không chuẩn bị trà cho bọn họ.
Bây giờ lại vờ vĩnh mời bọn họ uống trà, đúng là dối trá.
"Không cần, thúc phụ còn có việc cần làm, không quấy rầy con nữa."
Nói xong, ông ta bảo gia nô kéo Khương Thần Bân đang la hét đi.
Chờ đến lúc bọn họ đã đi xa, Khương Tuế Ngọc mới đặt ly trà xuống: "Khương Nghiễn à, nếu sau này ngươi gặp một người vô liêm sỉ như thế này thì đừng nói đạo lý gì, cứ đánh hắn là được rồi."
Khương Nghiễn đã tự mình ngộ ra nên gật đầu đáp lại nàng.
...
Trong điện Tuyên Chính, lư hương hình thú mạ vàng tỏa ra những làn khói trắng lượn lờ, long diên hương lan tràn khắp bầu không khí, nữ hoàng uể oải nằm thư giãn.
Ngày hôm trước, Kỳ Châu đã gửi mật báo đến, bảo rằng hình như Thứ sử Kỳ Châu - Hàn Vọng Phong ôm lòng tạo phản nhưng vẫn chưa có đủ chứng cứ buộc tội.
Dù việc này là thật hay giả thì trong lòng nữ hoàng cũng đã bị một cây gai đâm vào.
Đường đường là một tướng soái nơi biên cương, không phải muốn rút là rút, muốn giết là giết, còn phải cho triều đình một câu trả lời hợp lý để tránh việc lòng người lung lay nữa.
Nữ hoàng xoa huyệt thái dương, nói: "Cho con gần hai tháng, tra rõ cho trẫm.
Người trẫm tín nhiệm nhất là con, Tuế Ngọc, con đừng làm trẫm thất vọng."
Khương Tuế Ngọc quỳ một chân trên đất, cung kính đáp: "Thần sẽ hoàn thành sứ mệnh của mình."
[Leng keng! Phó bản "Đến Kỳ Châu" chính thức bắt đầu, mời ký chủ ngăn cản nam phụ lấy sổ sách chứng cứ.]
Hơn ngàn dặm, trong hậu viện của phủ đô đốc Kỳ Châu, Thứ sử Hàn Vọng Phong đang ở trong căn phòng với ánh đèn lập lòe yếu ớt, ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa bé như hạt đậu một hồi.
Bỗng một người đeo mặt nạ bạc xuất hiện trước mặt hắn ta.
"Nữ hoàng bắt đầu cảnh giác ngươi rồi." Giọng nói của người đeo mặt nạ bạc khàn khàn khó nghe, cứ như đang ma sát vỏ cây đã khô xác rồi vậy.
Sắc mặt của Hàn Vọng Phong chợt thay đổi, đôi mắt hoảng loạn: "Ta phải làm gì bây giờ?"
"Xem dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa, vội cái gì." Người đeo mặt nạ bạc giễu cợt hắn ta, hình bóng của người đó biến mất trong đêm tối: "Không lâu sau sẽ có người đến âm thầm điều tra nghe ngóng, sắp tới phải cẩn thận một chút.
Thay đổi kế hoạch để bọn họ đến chỗ sáng.
Chỉ cần bọn họ không tra ra chứng cứ xác thực thì ngươi sẽ bình an vô sự.
Vậy nên làm việc sạch sẽ một chút, đừng để lại dấu vết gì."
Nghe người đó nói vậy, tâm trạng của Hàn Vọng Phong dần thả lỏng hơn: "Hiểu rồi."
Một cơn gió lạnh thổi qua, dầu đèn tắt, chỉ còn lại một làn khói xanh lượn lờ.
Nữ hoàng lo lắng vì Khương Tuế Ngọc phải đi một mình nên đặc biệt gọi Vương Túc Mẫn đồng hành cùng nàng một chuyến, có người giúp đỡ cũng tốt hơn.
Hai người bọn họ cải trang thành đôi huynh muội thương gia, âm thầm đi đến Kỳ Châu.
Sau khoảng mấy ngày đi đường, bọn họ dừng chân nghỉ ngơi ven đường ở một thôn trang nhỏ rồi trò chuyện đôi câu với mấy cụ già trong thôn.
"Đi khoảng hai mươi dặm nữa sẽ đến núi Lạc Hổ, nơi đó có rất nhiều thổ phỉ hung ác, các ngươi phải cẩn thận đấy." Một bà cụ tốt bụng nhắc nhở.
"Bọn thổ phỉ đã ngang ngược quấy phá đến tận đây rồi mà quan phủ không thèm để ý sao?" Vương Túc Mẫn tò mò hỏi.
Cụ bà lắc đầu: "Triều đình đã vây quét bọn ở núi Lạc Hổ hai lần nhưng không có kết quả, sau này bọn họ cũng không nhúng tay vào nữa."
Khương Tuế Ngọc nở nụ cười cảm ơn bà ấy, sau đó quay đầu trao đổi ánh mắt với Vương Túc Mẫn.
Vì để tránh những phiền toái không cần thiết, hai người Khương Tuế Ngọc quyết định đi đoạn đường vòng dài hơn để tránh phải vào núi Lạc Hổ.
Con đường này hơi hẻo lánh, ngước mắt lên chỉ nhìn thấy toàn là rừng núi và cây cối cao vút.
Bọn họ hay gặp phải mấy con thú hoang và côn trùng lạ có độc, nhưng may thay cả hai không tổn thất gì nhiều lắm.
Sau đó, trong túi cạn nước, Vương Túc Mãn bảo Khương Tuế Ngọc đứng đó chờ mình để hắn ta đi tìm nước uống.
Vì phải gấp rút lên đường đầy khổ sở nên lòng bàn chân của nàng đã rỉ máu từ lâu, đau đến nỗi suýt chút nữa không thể nhấc chân đi.
Nàng không hề cậy mạnh, ngoan ngoãn chờ hắn ta tìm nước trở về.
Không lâu sau khi Vương Túc Mẫn rời đi, Khương Tuế Ngọc nghe thấy tiếng kêu cứu ở phía xa xa.
Nàng liếc mắt nhìn sang thì thấy một cô nương trẻ tuổi đầu tóc rối bời đang chạy về phía mình.
"Cô nương, cứu mạng." Thể lực của nữ tử đó không chịu nổi nữa nên đã ngã sấp xuống đất, Khương Tuế Ngọc vừa hay đỡ được nàng ta.
"Ngươi không sao chứ?"
Nhìn thấy Khương Tuế Ngọc, cô nương đó cứ như tìm thấy nơi để dựa dẫm.
Nàng ta che mặt òa khóc khiến Khương Tuế Ngọc luống cuống tay chân: "Ngươi đừng khóc mà."
Nàng càng nói, cô nương đó càng khóc thảm thiết hơn: "Gặp phải chuyện gì sao, ngươi nói ta nghe xem."
Cô nương đó nghe vậy nên kìm nén nước mắt của mình lại, đôi mắt yêu kiều nhìn nàng: "Người không biết đâu, tiểu nữ vốn là một cô nương đàng hoàng.
Nào ngờ ông trời trêu ngươi, lúc ta và phu quân trở về quê hương để thăm người nhà thì gặp phải thổ phỉ.
Ai nấy cũng đều rất hung ác, không nói chuyện bọn hắn đến chuyện cướp hết tiền và đồ đạc của bọn ta, họ còn muốn bắt ta về sơn trại.
Phu quân ta không muốn ta chịu nhục nên đã liều mạng phản kháng, sau đó bị bọn họ giết chết..."
Nói xong câu cuối cùng, giọng nói của cô nương ấy chỉ toàn sự run rẩy: "Đáng thương cho phu quân của ta, nếu như...!Nếu tiểu nữ thông minh hơn, thừa dịp bọn thổ phỉ trông coi không cẩn thận, len lén xuống núi thì sẽ không, sẽ không..."
Dứt lời, nàng ta lại òa khóc lần nữa.
Mặc dù Khương Tuế Ngọc đồng cảm với cảnh ngộ của nữ tử này nhưng nàng vẫn duy trì sự cảnh giác.
Dù sao một cô nương yếu đuối xuất hiện ở nơi rừng núi hoang vắng như vậy vẫn rất khả nghi, nhưng nghe qua thì cũng chưa thấy có gì sai.
Điều khó xử là, lúc nữ tử này khóc, bụng đã kêu mấy tiếng ùng ục rất lớn.
Lúc này, nàng ta xấu hổ che mặt lại.
Khương Tuế Ngọc biết nàng ta đói bụng nên vội vàng tìm gì đó cho nàng ta ăn.
Cành lá thưa thớt, ánh mặt trời xuyên qua khe hở, trên mặt đất rải rác những đốm sáng in bóng.
Khương Tuế Ngọc lục lọi tay nải đựng quần áo để tìm bánh cho nàng ấy.
Bỗng dưng, nàng chú ý đến bóng đen xuất hiện trên mặt đất.
Tay kia của nữ tử cầm mê hương, muốn thừa dịp nàng không kịp phòng bị để bịt mũi miệng của nàng lại.
Nhưng Khương Tuế Ngọc nhanh chóng nghiêng người nắm lấy hai tay mảnh khảnh của nàng ta, đôi mắt hiện lên tia sắc bén: "Nói, ai phái ngươi tới?"
Điều Khương Tuế Ngọc không ngờ chính là, nữ tử này phun khói trắng trong miệng ra khiến đầu óc nàng trở nên choáng váng.
Khương Tuế Ngọc lắc đầu, cố gắng gượng nhưng đôi mắt bắt đầu tối sầm lại.
Nàng ngửa mặt ngã xuống đất, hoàn toàn hôn mê.
Lúc Vương Túc Mẫn lấy nước trở về nhưng không thấy bóng dáng của nàng đâu, lòng hắn ta như nhảy dựng lên.
Hắn ta tìm những chỗ xung quanh đó hai lần nhưng vẫn không thấy, lòng càng nóng như lửa đốt..