Tiếng binh khí va chạm vào nhau càng lúc càng nhiều, rõ ràng đám thích khách đều không phải người có võ công tầm thường.
Mặc dù đám hộ vệ đều là các cao thủ cực kỳ xuất sắc, nhưng suy cho cùng thì địch đông ta ít, chỉ trong chốc lát đám hộ vệ giảm hơn phân nửa.
"Pằng!" Roi da của Khương Tuế Ngọc cắt ngang bầu trời, quấn quanh như rắn, cướp đi vũ khí trong tay thích khách.
Lúc này, Thôi Mạch Chu dùng một đao tiễn thích khách xuống suối vàng, hai người từ sự xa lạ lúc mới bắt đầu rồi dần dần trở nên kết hợp ăn ý với nhau.
Phe địch cũng từ từ vây quanh họ lại, thể lực của hai người cũng dần chống đỡ không nổi, bị ép đến rút lui về sau, phía sau là cây cỏ sum suê, vách núi rừng rậm chia làm hai bên che kín trời đất.
Vì thế nên núi Thiên Cát là nơi du khách hiếm khi đặt chân đến.
Do buổi sáng có một trận mưa, nên trong rừng bao phủ một tầng sương mù nhàn nhạt.
Áo bào sạch sẽ của Thôi Mạch Chu dính một vết máu, cũng không biết là máu của hắn hay là máu của người khác.
Một ánh đao lạnh giá lướt qua, thích khách lộ bộ mặt hung ác nhân lúc Thôi Mạch Chu không chuẩn bị, đang muốn đánh lén.
Ánh mắt Khương Tuế Ngọc phút chốc trừng lớn, dựa vào phản ứng bản năng mà muốn đi giúp hắn.
Nhưng ai ngờ dưới chân nhô lên một tảng đá làm cản đường, nàng đột nhiên bổ nhào về phía hắn, người khác nhìn vào lại biến thành nàng muốn đỡ đao thay hắn.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc, thích khách khó tin mà trợn tròn hai mắt, nhìn vào cây đại đao trước đó sắc bén, cứng rắn xuất hiện một lỗ toang hoác.
[Sử dụng hoàn tất "Kim cang bất hoại thân".]
Mà Thôi Mạch Chu không có chuẩn bị, bị sức mạnh mà Khương Tuế Ngọc bổ nhào đến để đỡ đao đụng phải đến đứng cũng đứng không vững.
Hai người không kịp chuẩn bị mà cùng nhau lùi về sau rồi rơi xuống đám cỏ dại rậm rạp phía sau vách núi vỡ làm hai.
Vách núi này nói sâu cũng không sâu, cộng thêm có mưa bụi bao phủ, nhìn vào thấy sâu không thấy đáy.
Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu cũng xem như may mắn, lăn xuống từ nơi cao như vậy, đúng lúc rơi vào cái đầm nhỏ đọng nước ở giữa vách núi.
Thân thể của hai người ướt nhẹp, chật vật bơi tới bên bờ, lúc ra khỏi nước tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, lạnh đến mức trực tiếp co giật người.
Mái tóc dài của nàng bị ướt đẫm dính lên trên mặt, Khương Tuế Ngọc thấy vậy chỉ tùy ý vén nó ra sau lỗ tai.
Nàng hoạt động lại tay chân, phát hiện trên người ngoài vết trầy bị cành cây quẹt qua cũng không có gì đáng ngại.
Khương Tuế Ngọc nhìn địa hình và tình trạng xung quanh, gần cái đầm nhỏ quá trống trải, cũng không thích hợp để trốn, đề nghị: "Không chắc là khi nào thích khách sẽ đuổi đến, chúng ta đi ra chỗ rừng cây rậm rạp bên kia trốn, đợi cứu binh của quan phủ đuổi đến, chúng ta có thể được cứu rồi."
Thôi Mạch Chu nãy giờ vẫn luôn trầm mặc lúc này gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với kiến nghị của nàng.
Nhưng nàng vốn không biết, Thôi Mạch Chu cũng không được may mắn như nàng.
Lúc lăn xuống không cẩn thận bị trật chân, nên hắn đi bộ không được thuận tiện lắm.
Mọi người đều biết Thôi Mạch Chu tài giỏi, ưu tú, vẻ ngoài như thần tiên, cho dù lúc này y phục thấm ướt, vết máu loang lổ, mái tóc đen hơi rối, hắn nhịn cơn đau ở chân vẫn luôn không lên tiếng càng khiến người ta đau lòng, muốn yêu thương bảo vệ trong lòng.
Nếu không phải Khương Tuế Ngọc nhìn kĩ lúc hắn đi bộ có chút khập khiễng, nàng cũng không biết Thôi Mạch Chu sẽ bị thương.
Giống hệt như đến chết vẫn sĩ diện.
Khương Tuế Ngọc âm thầm thở dài một hơi, nhanh chóng di chuyển đến trước mặt hắn, nhấc một cánh tay của hắn đặt lên vai mình.
Nàng không có bỏ lỡ sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn, phản ứng bản năng mà muốn giải thích rõ: "Bổn Huyện chúa không phải là quan tâm ngươi đâu, chỉ sợ ngươi đi chậm quá làm chậm trễ ta chạy thoát thân!"
Thôi Mạch Chu thông minh hiểu ý của nàng, nói: "Ta hiểu rõ mà, Huyện chúa không cần giải thích."
Hai người dựa quá gần nhau, còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, khiến cho cả hai đều có chút không tự nhiên.
Thôi Mạch Chu không khỏi hiếu kỳ mà quan sát nàng, rõ ràng ở kiếp trước Khương Tuế Ngọc hận không thể khiến hắn nhục nhã đến chết, mà hiện tại nàng lại ba lần bốn lượt muốn giúp hắn, quả thật khiến người ta khó mà đoán được.
Đột nhiên, trong đầu hắn vụt qua một ý nghĩ to gan lại không thực tế, giơ ngón tay lên nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt chỗ gần lỗ tai của nàng, nhưng lại không sờ được đến cái mặt nạ da người giống như trong tưởng tượng, trong lòng không khỏi thất vọng và hiu quạnh.
Hóa ra nàng thật sự chỉ là nàng.
Khương Tuế Ngọc bị sự đụng chạm xảy ra bất ngờ của hắn khiến cả người giật mình, nhịn không được mà cách xa hắn một chút, dừng bước dè dặt mà nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì? Đừng tưởng ở đây là rừng núi vắng vẻ, bổn Huyện chúa xinh đẹp như hoa thì ngươi liền ngấp nghé, muốn làm chuyện quấy rối.
Cẩn thận bổn Huyện chúa làm cho ngươi thanh tâm quả dục cả đời đấy!"
Lời nói đến cuối, nàng vẫn giữ tư thế giống như ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám động tay động chân thì ta sẽ đập nát đầu ngươi.
Nhưng nàng lại không nhìn thấy cỏ dại trên đầu mình, trên y phục lấm lem bùn đất, giày còn thiếu mất một chiếc, trông như một cô gái ở vùng nông thôn nghèo nàn.
Huyệt thái dương của Thôi Mạch Chu giật giật, khéo léo nói: "Huyện chúa, người có khí chất bức người, khiến người ta không dám nhìn thẳng, sao tại hạ lại dám vọng tưởng?"
Dù sao bây giờ cũng là thời điểm nguy cấp, Khương Tuế Ngọc cũng nghĩ nhiều, tính toán chi li về những vấn đề nhỏ này.
Ở nơi không xa truyền đến tiếng rất nhỏ của những cành cây gãy bị giẫm lên, thính lực của người học võ hơn người thường, Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu lập tức đến một bụi cỏ um tùm cao qua ngực mà trốn vào.
Trùng hợp là phía sau đám cỏ dại có che một cái hang đá nhỏ tự hình thành, hai người đúng lúc có thể trốn vào trong, chỉ có điều không gian nhỏ hẹp, có hơi chật chội.
"Bên này không có."
"Ta cũng không có phát hiện gì."
Đám thích khách trao đổi qua lại một lượt, lần lượt lắc đầu.
Một tên trong đó có suy nghĩ tương đối kỹ lưỡng, nghi ngờ mà nhìn vào bụi cỏ dại đó, lập tức lấy kiếm chọc vào trong.
Mũi kiếm suýt chút nữa quẹt vào mặt của Khương Tuế Ngọc, nàng nghiêng đầu theo phản ứng tự nhiên, có thể tránh được, đôi môi lại không để ý mà lướt ngang má hắn.
Hai người lập tức đưa mắt nhìn nhau, bất giác mà nín thở.
Kiếm đụng vào vách đá nhô ra, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh, người đó mới thu kiếm về.
"Phát hiện dấu chân của bọn họ rồi, đi về phía bên kia thôi."
"Đi!"
Đợi bọn họ đi xa rồi, Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu như trút được gánh nặng, dây thần kinh đang căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng ra.
Chạm phải ánh mắt sâu thẳm, đen láy của Thôi Mạch Chu, Khương Tuế Ngọc lắp bắp nói: "Lúc, lúc nãy hoàn toàn là tai nạn, ta tuyệt đối sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"
Hệ thống thẹn thùng, nghe xem, lời mà ký chủ của nó nói lúc nãy là ngôn luận tra nữ gì vậy?
[Ký chủ, chúng ta giữ chút mặt mũi được không?]
Thôi Mạch Chu nghe xong, hừ lạnh: "Tại hạ đang có ý này."
Sau khi hắn nói xong, lại không biết vì sao mà trong lòng Khương Tuế Ngọc càng thấp thỏm bất an.
Sắc trời dần tối, nhiệt độ trong rừng dần dần hạ xuống, cộng thêm quần áo vẫn chưa khô, môi của Khương Tuế Ngọc lạnh đến trực tiếp phát run.
Nhiệt độ cơ thể của đàn ông trời sinh đã cao hơn phụ nữ một chút, Khương Tuế Ngọc bất giác tiến lại gần lò sưởi hình người là Thôi Mạch Chu, còn Thôi Mạch Chu thì nhắm một mắt mở một mắt, coi như không nhìn thấy hành động nhỏ của nàng.
Cuối cùng ngay vào lúc nàng sắp không kiên trì được nữa thì từ xa có mấy điểm sáng đang tiến gần đến, nhìn kỹ thì là vệ binh đến để tìm kiếm và cứu trợ.
Trong tay vệ binh cầm đuốc, cứ gọi "Trường Nhạc Huyện chúa" và "Thôi công tử".
Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu lại không dám tùy tiện đi ra, sợ đó là cái bẫy của kẻ gian.
Đợi qua một lúc, sau khi có thể xác định là người của mình, họ mới dám xuất hiện.
Trong Cảnh Vương phủ, không khí ngột ngạt.
Nữ hoàng Khương Dịch ngồi cạnh giường của Cảnh Vương, sắc mặt u ám, tỏa ra sự áp bức khiến người có mặt không ai mà không nơm nớp lo sợ, chỉ sợ có chút sai sót thì liền rơi đầu.
Quỳ bên chân nữ hoàng là phụng ngự của thương dược cục - Hồ Tử.
Chỉ thấy hai chân ông ta run rẩy, giọt mồ hôi to như hạt đậu theo chóp mũi mà chảy xuống, "xoạch" một cái biến mất trên cái thảm đỏ, để lại một chút vệt nước.
Hôm nay, Cảnh Vương ở núi Thiên Cát gặp phải thích khách, bị trúng độc lạ, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Nữ hoàng nhịn không được nổi trận lôi đình: "Trẫm nuôi thương dược cục lớn đến như vậy, con ta hấp hối, mà ngay cả một người biết điều trị cũng không có, thì cần các ngươi làm gì!"
Phụng ngự run lẩy bẩy, vội vàng xin tha: "Là vi thần không có năng lực, mong bệ hạ tha tội!"
"Hừ!" Nữ hoàng hất tay áo, chẳng thèm nhìn ông ta.
Thẩm Hạm đưa lên một chén trà, trấn an nói: "Mẫu hoàng bớt giận, long thể của người quan trọng hơn."
Trà cũng chỉ nhấp một ngụm, nữ hoàng đã bỏ xuống, mặc dù đã bình tĩnh trở lại, nhưng sự lo lắng và sốt ruột trong ánh mắt vẫn chưa hề giảm đi.
Bà đắm chìm trong hậu cung triều đường hai mươi mấy năm, tổng cộng có năm đứa con.
Vì âm mưu của hậu cung mà bà mất đi hai đứa bé, một đứa thì thai chết trong bụng, một người vì bệnh chết yểu.
Mà thái tử là con trai lớn từ nhỏ bị bệnh suy nhược, ốm yếu bệnh tật, nằm triền miên trên giường bệnh, thành thân nhiều năm chỉ có được một cô con gái.
Con út Cảnh Vương mười sáu tuổi thì không cẩn thận rơi xuống từ lưng ngựa, gãy chân, sau này chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống qua ngày.
Người ngoài chỉ biết Khương Dịch bà là người phụ nữ ác độc, giết hại hoàng thất, cổ vũ ác quan.
Nhưng thủ đoạn mà tiên đế cùng hoàng thất gây ra cho bà rõ ràng càng độc ác hơn, bọn họ lại có thể công khai nói không độc không phải trượng phu, là thay trời hành đạo.
Cho dù bà làm gì cũng là không đúng! Trong mắt bọn họ, nữ tử nhất định phải dịu dàng hiền thục, tuân thủ nghiêm ngặt về chuẩn mực và đạo đức của người phụ nữ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là quan niệm của họ thôi.
Khương Dịch bà dám làm dám nhận, chưa từng sợ nhân quả báo ứng gì cả.
Nếu như cứ muốn báo ứng, vậy trực tiếp báo ứng trên người bà là được rồi.
Năm đó việc cướp đoạt hoàng vị vô cùng nguy hiểm, bà còn sống lại được, bà không tin là không có ai có thể giữ lại tính mạng của con trai bà!
"Thật sự không có cách sao?" Nữ hoàng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Phụng ngự đột nhiên nhớ đến một người, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Vi thần nhớ đến một người, người này là Mạnh Tân Vân - nhân sĩ huyện Lê Châu Tân Dương, ông ta giải được trăm loại độc, là thần y nổi tiếng ở đó."
Lại nói tiếp: "Chỉ là người này tính tình kì quái, người thường khó mà gặp được ông ta.
Nhưng vi thần lờ mờ nhớ được là hữu tướng Thôi Văn có chút giao tình với ông ta, nếu không thì kêu Thôi lang quân đi mời người, cơ hội chắc chắn sẽ lớn hơn một chút.
Thuốc của thần có thể duy trì cho Vương gia dài nhất là mười lăm ngày, chỉ cần đưa người đến trong thời gian này là được."
Việc đã đến nước này, nữ hoàng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, phái nữ quan tới phủ Huyện chúa truyền lệnh.
Không ngờ Thôi Mạch Chu cả gan làm loạn, lại dám mượn việc này bàn điều kiện với nữ hoàng.
"Một là Thôi mỗ bị thương, đi đứng không tiện, muốn để Trường Nhạc Huyện chúa đi cùng.
Hai là mặt dày muốn xin bệ hạ một hoàng ân."
Lúc nữ quan về bẩm báo chuyện này, nữ hoàng vốn không có nổi giận, phất tay liền đồng ý.
Tội cho Khương Tuế Ngọc vất vả vô tội, cả chặng đường bận trước bận sau giúp Thôi Mạch Chu bưng trà rót nước, nếu không hắn sẽ lấy nữ hoàng để uy hiếp nàng.
Khương Tuế Ngọc nàng quả nhiên không nhìn lầm, con người Thôi Mạch Chu này chính là hồ ly trong bụng toàn ý nghĩa xấu, may mà nàng không có bị vẻ bề ngoài của hắn đánh lừa.
Trời đã tối, Khương Tuế Ngọc và Thôi Mạch Chu cùng với một đám thị vệ qua đêm ở bên trong một cái miếu đổ nát.
Bốn bề đều là vách nát tường xiêu, bụi bặm và mạng nhện rơi đầy, miếu đổ nát dễ nhận thấy là đã bỏ hoang rất lâu.
Khương Tuế Ngọc ngồi bên cạnh đống lửa, háo hức nhìn chằm chằm con gà béo nướng thơm phức trong tay thị vệ, gấp rút lên đường không biết ngày đêm, không có được ăn đàng hoàng, hiện tại nàng cực kỳ thèm ăn.
Tên thị vệ bị nàng nhìn đến đỏ mặt, thẹn thùng đưa gà nướng cho nàng.
Khương Tuế Ngọc cảm ơn, đang chuẩn bị ăn ngốn, lại nghe thấy tiếng của Thôi Mạch Chu nói: "Huyện chúa, Thôi mỗ cũng đói rồi."
Khóe môi Khương Tuế Ngọc giật giật, cam chịu số phận mà lấy gà nướng qua, còn đích thân xé con gà thành từng miếng nhỏ đưa đến bên miệng hắn.
Nhìn không quen dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn, Khương Tuế Ngọc đột nhiên nảy lên ý nghĩ muốn trêu chọc hắn, nói: "Thôi lang quân, mông gà ngon không?"
Sắc mặt vốn dĩ đang ăn thịt gà của Thôi Mạch Chu đột ngột thay đổi, vội vàng quay người nhả thịt gà trong miệng ra, tìm nước súc miệng.
Tâm trạng Khương Tuế Ngọc dễ chịu mà ăn một miếng đùi gà lớn, khuôn mặt vui vẻ, cười hắn: "Ta lừa ngươi đó, ngươi cũng xem là thật nữa.".