Bảy năm sau.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngựa xe trên đường phố Thượng Kinh như nước, người đi đường chen chúc lui tới thương khách, là cờ của quán trà Thanh Kỳ đung đưa trong gió, vẫn phồn hoa như vậy, thậm chí còn hơn cả ngày xưa.
Dù một đống gấm vóc có đẹp đẽ đến mấy đi chăng nữa thì bên trong đó vẫn sẽ có mấy con rệp.
Lang quân trẻ tuổi mặc gấm hoa trông rất cuốn hút, chiếc mũ màu vàng trên đầu hơi nghiêng, dáng vẻ của hắn ta khá ưa nhìn, còn có mấy tên gia đồng đi theo sau nữa.
Chỉ tiếc là cử chỉ và hành động của hắn ta không hề nghiêm túc, dáng vẻ càn rỡ, tay cầm quạt giấy phẩy phẩy trông hết sức hả hê.
Chỉ cần thấy người có nhan sắc hơn nữ tử bình thường một chút, hắn ta sẽ lập tức muốn đi đến trêu ghẹo một phen.
Hơn phân nửa nữ tử vì ngại quyền thế mà chọn cách nén giận, vậy nên khí thế của hắn ta lại càng kiêu ngạo.
Hơn nữa, chỉ cần không để ý một chút thì hắn ta sẽ bắt đầu động tay động chân với bọn họ.
"Tiểu nương tử, ngươi tên họ là gì, sống ở đâu?" Hắn ta cười híp mắt, chỉ thấy tay hắn ta đã sắp đụng vào ngực của nữ tử.
Đột nhiên một bóng đen bay nhanh xẹt qua, chỉ nghe thấy một tiếng "Bốp", tay tên đó đã nhanh chóng sưng lên.
Hắn ta ôm tay kêu lên đau đớn, sau khi cơn đau qua đi hắn ta lại tức giận nhìn về phía người kia.
Nhưng chỉ chốc lát ngọn lửa đang bốc cháy bên trong cũng lập tức mất hết, trái lại hắn ta còn kinh sợ, lo lắng cung kính nói: "Huyện chúa, hóa ra là người ạ."
Dù hắn ta có hồ đồ khốn nạn thì cũng biết ở Thượng Kinh này có một cặp phu thê không thể chọc vào.
Nếu đụng đến vị phu nhân nóng nảy này, nàng có thể một quyền đập vỡ đầu của ngươi, còn nếu chọc phải vị tướng công kia, hắn sẽ mỉm cười rồi xiên cho ngươi một đao.
Một nhà ở Thượng Kinh ấy là vợ chồng Thôi Thừa tướng và Trường Nhạc Huyện chúa.
Khương Tuế Ngọc ngắm nghía cây roi mới trong tay, lười phải bố thí cho hắn ta cái liếc mắt: "Bình thường ta thích nhất là xen vào chuyện của người khác, nhất là xem coi có ai vẽ đường cho hưu chạy hay không.
Nếu ngươi không tuân theo luật thì một cánh tay của ngươi, không cần cũng được đó."
Biểu cảm của hắn ta hoảng sợ, vội vàng xin tha: "Huyện chúa, lần tới ta sẽ không dám nữa, người tha cho ta đi mà."
"Cút."
Được nàng chấp thuận, hắn ta lập tức cúi đầu khom lưng, hốt hoảng ngã lộn nhào chạy đi.
Năm tháng cũng không lưu lại trên mặt Khương Tuế Ngọc quá nhiều dấu vết, dù nàng đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn là dáng vẻ tươi sáng của mấy năm trước.
Từ Trấn Ninh Ti trở lại Tướng phủ, Khương Tuế Ngọc bận việc cả ngày, nàng mệt mỏi xoa xoa bả vai.
Thấy mẫu thân đã trở lại, tiểu lang quân Thôi Hàm Chi chạy chậm lên đón, Khương Nghiễn theo sau chủ tử hăng hái, lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu lang quân, ngài chạy chậm chút đi."
Bạn nhỏ Thôi Hàm Chi trông rất đáng yêu trắng trẻo, khuôn mặt thịt nhỏ nhắn mang theo vẻ ngây thơ trẻ con, còn muốn học theo dáng vẻ rụt rè của người lớn, làm người ta vừa thì nhìn trong lòng đã trở nên vui vẻ: "Mẫu thân trở về rồi, hôm nay người có mệt không?"
Sau khi Khương Tuế Ngọc thấy hắn, khóe miệng nàng vô thức cong lên thành một nụ cười nhạt.
Nàng thương yêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ cảm giác thật dễ chịu của hắn: "Nhìn thấy Tiểu Hàm Chi là bao nhiêu mệt mỏi của mẫu thân cũng biến mất hết."
Thôi Hàm Chi không thích bị nhéo mặt, hắn phồng má bánh bao lên giãy giụa né tránh nanh vuốt của nàng, kháng cự nói: "Mẫu thân, không phải con lớn rồi sao, nên người không được nhéo mặt con nữa."
Vẻ mặt nghiêm túc này ẩn hiện dáng vẻ lúc còn nhỏ của Thôi Mạch Chu, đúng là phụ tử ruột thịt mà.
Khương Tuế Ngọc bật cười đồng ý với hắn: "Được."
Con trai lớn rồi thì mẫu thân cũng không quản được, vẫn là chiều chuộng nữ tử mình yêu thương thôi.
Nhưng có mình tiểu hài tử là hắn cũng đủ khiến người ta đau đầu lắm rồi, nếu lại muốn có thêm một đứa nữa, hay là thôi đi.
"Mẫu thân, ta dẫn người đi xem thứ này."
Sau khi nhìn đông nhìn tây xác định chung quanh không có người, Thôi Hàm Chi bỗng nhiên thần bí nói.
Điều này gợi lên sự hứng thú của Khương Tuế Ngọc nên nàng đã đi theo hắn.
Thôi Hàm Chi lấy một sợi xích vàng trong cái rương nằm một góc ở thư phòng của phụ thân hắn ra.
Cái này thoạt nhìn cũng không phải đồ vật đứng đắn gì, sau khi thấy nó, Khương Tuế Ngọc bỗng nhíu mày.
Tiểu hài tử đang ở độ tuổi tò mò, Thôi Hàm Chi trợn to cặp mắt như nai con của mình tò mò hỏi: "Mẫu thân, thứ này dùng để làm gì vậy?"
Vì đề phòng dạy hư tiểu hài tử, Khương Tuế Ngọc như không có việc gì đóng rương lại.
Nàng cản tầm mắt hắn rồi mặt không đỏ, tim cũng không đập giải thích: "Thứ này dùng để trói tiểu hài tử không nghe lời lại, đặc biệt là hài nhi lén vứt bảng chữ mẫu đi ấy."
Thôi Hàm Chi lập tức hoảng loạn, hắn luyện viết chữ đến đau cả tay mà nó lại còn nhạt nhẽo.
Hắn không muốn luyện nữa nên đã tự cho rằng thần không biết quỷ không hay mà vứt bảng chữ mẫu đi.
Thảm rồi, nếu phụ thân phát hiện thì hắn sẽ bị trói lại mất.
Hắn không cần đâu.
Nghĩ vậy, bước chân nhỏ vội chạy ra ngoài muốn tìm phụ thân nhận sai, nhưng vừa tới cửa hắn không để ý nên đã đụng vào đùi của một người.
Hắn xoa cái đầu nhỏ đau nhức, mờ mịt ngửa đầu lên nhìn, đây đúng là phụ thân vừa bàn xong chính sự nên đã về nhà của hắn.
"Phụ thân!"
Ánh mắt Thôi Hàm Chi sáng lên gọi một tiếng giòn rụm, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Người tới đúng là Thôi Mạch Chu, mặt hắn đã lạnh hơn mấy năm trước rất nhiều, không tức giận nhưng vẫn oai phong khiến người ta không dám đến gần.
Thôi Mạch Chu khẽ thở dài, cánh tay dài đưa tới bế nhi tử lên rồi quan sát xem nhi tử có bị thương hay không, sau khi đã xác định không có chuyện gì, hắn mới nghiêm túc nói: "Bình thường con thận trọng một chút, sao lại lỗ mãng như vậy chứ"
Thôi Hàm Chi mím môi, lộ ra vẻ uất ức.
Khương Tuế Ngọc từ trong phòng bước ra, cười nói: "Hài tử phải hoạt bát thoải mái chút mới tốt chứ."
Thôi Mạch Chu nói với Thôi Hàm Chi mấy câu bài học cuộc sống rồi thả hắn xuống tự đi chơi.
Hắn quay đầu đối diện với ánh mắt ẩn chứa ý tứ của Khương Tuế Ngọc: "Chàng theo ta vào đây."
Sau khi vào thư phòng, thấy nàng đóng cửa lại, Thôi Mạch Chu lập tức biết được sẽ có chuyện không ổn.
Quả nhiên sau đó Thôi Mạch Chu thấy nàng lấy dây xích màu vàng ra, tim hắn đập nhanh nửa nhịp.
Sợ nàng sẽ phát hiện gì đó nên trong đầu hắn đã nhanh chóng hiện lên mấy cái cớ để ứng phó.
Khương Tuế Ngọc ném dây xích đến trước mặt hắn, nhướng mày nói: "Ta nghe xem chàng sẽ giải thích như thế nào."
Thôi Mạch Chu không chút hoang mang, ngược lại hắn còn cười đáp: "Vốn vàng này là ta muốn làm thành đồ trang sức cho nàng, nhưng ai ngờ lại bị nàng lục được chứ."
Không ai biết thật ra vẫn còn một sợi xích rắn chắc làm bằng sắt đen được giấu ở góc nào đó nữa kìa.
Thời gian nàng mất tích một năm, hắn đã hạ quyết tâm chỉ cần nàng xuất hiện lần nữa, thì dù phải dùng hết thủ đoạn ti tiện cũng được, hắn sẽ không để nàng rời đi dù bất cứ giá nào.
Hóa ra là muốn tặng cho nàng sao.
Nhưng Khương Tuế Ngọc không dễ tin vậy đâu, rốt cuộc người bình thường ai lại làm dây xích bằng vàng chứ.
Nàng hoài nghi nhìn hắn: "Thật sao?"
Thôi Mạch Chu trốn tránh không đáp mà hỏi ngược lại: "Là Hàm Nhi tìm được đúng không?"
"Vậy thì sao?" Khương Tuế Ngọc nói.
"Không có gì, dù sao nó cũng còn nhỏ, ta có thể làm gì chứ?" Dù nói thế, nhưng trong lòng hắn đã âm thầm ghi nhớ Thôi Hàm Chi.
Ngày mai Thôi Hàm Chi cứ chờ mà chép lại vài quyển sách đi.
"Chàng còn không nói cho ta dây xích vàng này dùng để làm gì sao." Khương Tuế Ngọc không dễ bị lừa đâu.
"Đồ vật bình thường thôi mà, nó thì dùng để làm gì được." Ánh mắt Thôi Mạch Chu hơi trốn tránh, lời nói hàm hồ, hắn tiện thể chuyển chủ đề: "Đúng rồi, nàng đi theo ta, ta có thứ muốn cho nàng xem."
Sau đó hắn dùng dải lụa che hai mắt Khương Tuế Ngọc lại, lúc này trong đầu nàng đầy mờ mịt: "Chàng muốn dẫn ta đi đâu vậy?"
"Tới rồi nàng sẽ biết."
Tuy không thấy đường, nhưng có hắn nắm tay và chỉ dẫn phương hướng, nàng thật sự rất yên tâm.
Nháy mắt nàng đã theo hắn đến một gian phòng.
Thôi Mạch Chu giúp nàng cởi dải lụa, sau đó một căn phòng điêu khắc gỗ hiện ra trước mắt, người lớn nhỏ gì cũng có, còn được trưng bày một cách chỉnh tề, nhưng tay nghề điêu khắc thoạt nhìn thì vẫn còn thô cứng, rõ ràng là một người không có chuyên môn làm.
Khương Tuế Ngọc cầm một khối gạch có khắc ba người gỗ ở giữa, mắt nàng đầy kinh ngạc cùng khó hiểu nhìn về phía hắn, mê hoặc nói: "Cái này là cho ta sao?"
Là ngọc diện la sát nổi danh của Tuyên triều, chưa từng thấy qua đường đường là Tể Tướng đại nhân Thôi Mạch Chu mà giờ phút này hắn lại hơi ngượng ngập nói: "Cái này làm vì nàng đó, không phải nàng nhớ điện thoại máy tính ở thế giới kia sao.
Tuy ta không biết mấy thứ đó là vật gì, nhưng ta vẫn cố làm ra, cũng không biết nàng có thích không."
Nàng từng nghe qua rất nhiều câu thơ duy mĩ động lòng người, nhưng lại không cảm động bằng câu nói lúc này của hắn.
Dù có dùng ngàn vạn câu từ để miêu tả, thì cũng không thể thể hiện được hết rung động trong lòng nàng.
Nếu nói Khương Tuế Ngọc không nhớ mấy công cụ tiện lợi của xã hội hiện đại thì chắc chắn là nói dối, nhưng nàng cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.
Ngày ấy Thôi Mạch Chu tò mò hỏi nàng điện thoại là cái gì.
Khương Tuế Ngọc nghĩ rồi nói đó là thứ có hình dạng giống một viên gạch dẹt, có thể dùng nó để xem rất nhiều thứ thuận lợi.
Nàng chưa từng nghĩ, hắn lại nhớ kỹ đến vậy.
Không những nhớ kỹ mà hắn còn tận lực muốn làm vì nàng, mặc dù thứ hắn làm và đồ vật thực tế hoàn toàn khác nhau.
Trách sao gần đây trên tay hắn lại xuất hiện một vài vết thương nhỏ.
Sau khi thấy nàng giật mình tại chỗ hồi lâu, Thôi Mạch Chu càng ngượng ngùng, hắn duỗi tay muốn đoạt lấy miếng gỗ trong tay nàng: "Thứ này khó coi lắm, hay là vứt đi."
Tay còn chưa chạm tới khúc gỗ, hắn đột nhiên cảm thấy người mình nặng hơn, chỉ thấy Khương Tuế Ngọc đã bước nhanh nhảy lên treo trên người hung hăng hôn hắn một cái, trên mặt nàng toàn bộ đều là nụ cười tươi sáng.
Nàng chưa bao giờ keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm của mình: "Thôi Mạch Chu, ta thật sự rất thích chàng."
Nàng đột nhiên nhiệt tình vậy khiến Thôi Mạch Chu sửng sốt, theo bản năng hắn n4ng m0ng đề phòng nàng sẽ trượt xuống dưới, bất đắc dĩ cười nói: "Là phu thê cả rồi mà nàng còn nói mấy lời ngọt đến rụng răng như thế, xấu hổ không."
"Ta muốn nói mà."
"Được, tùy nàng."
Sau này đều sẽ tùy nàng..