Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt

Chương 7


Ánh chiều tà rực rỡ trải một màu đỏ rực khắp mặt đất.
Chờ đến khi chiếc kiệu hoa được hạ xuống Vương phủ, Cảnh Vương liền kéo cung "Vèo, vèo, vèo" ba mũi tên bắn hướng về phía kiệu hoa.
Sau đó tân nương được tỳ nữ dìu bước xuống kiệu hoa, các tân khách nhao nhao tán thưởng phúc khí mà Cảnh Vương được ban cho.
Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu ngồi cô độc ở một góc.

Đặc biệt là Khương Tuế Ngọc, nàng nói cười giống như không có việc gì, nhưng trong mắt người khác lại là nụ cười gượng ép.
Một vài người có ác ý chế nhạo nàng nói: "Cảnh Vương gia đã có được mỹ nhân, Huyện chúa cũng tìm được người bạn đời đẹp đôi, quả thật là chuyện vui đi đôi mà."
Ai mà không biết Thôi Mạch Chu đã bị Trường Nhạc Huyện chúa ép buộc cướp đi chứ, trong mắt mấy người thích đứng hóng chuyện, Khương Tuế Ngọc hẳn là nên hồn bay phách lạc, buồn bực không vui mới đúng.
Khương Tuế Ngọc không giận mà còn cười: "Không so được với hiền thê nhà La Ngự sử."
Trong triều ai mà không biết nhà hắn ta có một con hổ cái, mấu chốt là địa vị nhà mẹ đẻ của con hổ cái này không thấp.

La Ngự sử nghẹn lời, sầm mặt, quay đi cắm đầu uống rượu.
Một vị có bộ râu quai nón ngồi ở phía sau Khương Tuế Ngọc, mắt như sao lạnh, mình hổ thân gấu, nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Miệng lưỡi của Huyện chúa quả nhiên thật gian xảo."
"Miệng lưỡi này của ta có thể kiếm miếng cơm ăn là được rồi, làm sao so được với cơm thơm ngon ở nhà nhạc phụ của Sầm tướng quân."
"Ngươi!" Sầm Dự vốn xuất thân nhà nghèo, cử chỉ vẫn mang phong thái của một người lính, nhớ tới nhạc phụ dặn dò mãi khi đến Thượng Kinh thì phải hành sự thật cẩn trọng nên hắn ta đành phải nuốt cơn tức vào trong: "Ta không thèm chấp nhặt nữ tử."
"Ta cũng không tính toán chi li với kẻ thô lỗ."
Sầm Dự còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại nên đành thôi.
Vị Sầm tướng quân này, đúng là con rể của hộ quốc công Phương Khánh Sơn.

Từ trước đến nay gia tộc nhà họ Phương luôn không thích Khương Tuế Ngọc, hiển nhiên Sầm Dự cũng coi nàng như kẻ địch.

Mấy năm trước hắn ta từng bị Khương Tuế Ngọc chế nhạo vì lời nói và việc làm thô tục, không đủ tao nhã.

Hắn ta luôn ghi nhớ điều này trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội vặn lại một lần.


Cảnh Vương đại hôn, nữ hoàng đích thân tới chủ trì, ngay cả vị thái tử ốm đau nhiều năm, luôn đóng cửa từ chối tiếp khách cũng đến tham dự, khung cảnh lại càng thêm sôi nổi vô cùng.
Tất cả mọi người đều chen nhau vây xem, Khương Tuế Ngọc ngồi xe lăn nên di chuyển không tiện lắm, nên dừng ở phía sau.
Tuy Sầm Dự là một tên võ sĩ cường tráng, nhìn qua thì có thể thấy thuộc loại tứ chi phát triển, thật ra lòng dạ hắn ta chỉ bé bằng cái lỗ kim, tính cách bốc đồng nhưng cũng biết suy nghĩ đôi chút.

Thừa dịp không có người chú ý, ngón tay hắn ta chấm một giọt rượu, dùng lực ở đầu ngón tay rồi gảy một phát, giọt nước khiến cho chiếc xe lăn gỗ của Khương Tuế Ngọc xuất hiện một cái lỗ nhỏ nhưng chỉ tạo ra một tiếng "póc" rất bé, so với sự ầm ĩ của bữa tiệc này cũng trở nên không đáng kể.
Nếu như Khương Tuế Ngọc không có được thần công vô tướng, nhĩ lực rất cao thì chắc cũng không thể phát hiện được.
Chỉ cần bắn vài giọt vào trọng điểm thì ngay lập tức xe lăn sẽ hỏng, Khương Tuế Ngọc mà muốn thay đổi phương hướng, hơi dùng một chút lực di chuyển thì xe lăn sẽ rời ra từng mảnh, khiến Khương Tuế Ngọc xấu hổ trước mặt mọi người.
Sầm Dự định lặp lại trò cũ lần nữa, nhưng cũng may Khương Tuế Ngọc có phòng bị, âm thầm phát lực, bắn rượu ngược lại trên người Sầm Dự làm cả người hắn ta đau đến run rẩy nhưng không dám kêu, chỉ có thể im lặng mà chịu đựng.
[Vô tướng đã sử dụng xong.]
Đồng liêu nhìn thấy Sầm Dự ngồi vặn vẹo trên chỗ ngồi, cho rằng hắn ta cũng gặp phải phiền não giống mình, tốt bụng lấy ra một bình cao dược đưa cho hắn ta, hạ thấp giọng nói: "Ta phải mất một số tiền lớn mới có được dược này đấy, trị bệnh trĩ rất có hiệu quả, đừng nên sợ thầy giấu bệnh."
Sắc mặt Sầm Dự xanh mét, không biết trả lời như nào.
Thôi Mạch Chu bây giờ vẫn đang mang tội trên người nên không thể ngồi với các vị quan lớn khác, chỉ có thể ở một bên yên lặng quan sát.
Tỳ nữ bưng rượu ra lại không cẩn thận đụng vào người hắn, rượu bị nghiêng rồi đổ ướt hết vào quần áo của hắn.

Khuôn mặt nhỏ của nàng ta lập tức tái nhợt, vội vàng cầu xin tha thứ.
Thôi Mạch Chu nhíu mày, cũng không trách móc nặng nề nàng ta.

Tuy vậy thì vẻ ngoài trông cũng không ổn lắm, bèn tìm một chỗ thay quần áo, tỳ nữ kia có lẽ là muốn lấy công chuộc tội nên đã chủ động dẫn hắn đi.

Sau khi báo cho Khương Tuế Ngọc một tiếng, hắn liền đi theo tỳ nữ kia.
Bốn phía xung quanh đều được thắp đèn lồng, cả tòa vương phủ sáng ngời.

Hậu hoa viên, hàng trúc dài cao vút, côn trùng trong đêm khẽ kêu, một vài nữ tử không uống được rượu nên đứng ở đây hít thở không khí.
Rượu quá ba tuần, yến hội cũng đã đến hồi kết thúc, một vài người uống rượu say thì mất hết phong độ, lập tức cởi bỏ lớp da hào nhoáng bên ngoài mà bại lộ bản chất cầm thú của mình.
"Tiểu cô nương này đẹp thật, đã có hôn phối chưa?" Ninh Vương với hai gò má đỏ ửng, duỗi tay ngăn các nàng lại.
"Cô nương." Thúy Yên giống như là chim mẹ bảo hộ chim non, đem nhóm nữ tử bảo vệ ở phía sau người.

Cố Khanh Dung chính là trưởng nữ của Yến Bắc hầu, dung mạo diễm lệ, lại tài giỏi, cũng là đại mỹ nhân số một số hai ở Thượng Kinh.

Ai thân cận nàng ta thì đều sẽ nhận ra tính cách của nàng ta vô cùng ngang ngược, không coi ai ra gì, cho nên quý nữ ở Kinh Thành đều không muốn qua lại với nàng ta.

Nhưng với quyền thế của Yến Bắc hầu, ít nhiều gì vẫn sẽ có người nguyện ý mặt nóng dán mông lạnh.
Mà thứ nữ nhà Trung Dũng Bá Ngụy Mẫn Nhi ăn nói ngọt, thường lấy lòng Cố Khanh Dung, gần đây cũng thường chăm chỉ đến phủ Yến Bắc hầu.
Liên tục đưa mắt đánh giá, Ngụy Mẫn Nhi cảm thấy nam tử này có chút quen mặt, sau đó mới bừng tỉnh nhớ tới mình đã từng gặp qua hắn ta ở yến tiệc bách hoa vào năm trước.

Nàng ta tiến đến nhỏ giọng nói bên tai: "Khanh Dung tỷ tỷ, hắn ta hình như là Ninh Vương."
Ninh Vương là đệ đệ nhỏ của tiên đế, cùng lắm chỉ hơn vài tuổi so với thái tử.

Hắn ta thường không có gì nổi bật trong đông đảo hoàng thân quốc thích, sợ là đến bệ hạ còn không nhớ nổi tên của hắn ta.

Nhưng thật ra với tính cách phong lưu của hắn ta, ai ai ở Thượng Kinh này cũng đều biết.

Không nói đến những phi tần xinh đẹp trong Vương phủ, hắn ta còn cả ngày phong hoa tuyết nguyệt, từ thanh lâu Bình Khang đến quả phụ ru rú trong nhà, đều lưu "Mỹ danh" của hắn ta.
"Cô nương này có mắt nhìn người đấy, lại có thể nhận ra ta." Không uổng cho ngoại hình tuấn tú của Ninh Vương, sau khi bị người nhận ra cũng có chút rụt rè, thu liễm lại sự tuỳ tiện vừa rồi để lộ ra vài phần bộ dáng của quý công tử nhưng ánh mắt vẫn hời hợt như cũ, chắp tay thi lễ nói: "Xin hỏi vị cô nương này là quý nữ nhà ai?"
Ngụy Mẫn Nhi đỏ mặt, không nghĩ nhiều liền thay Cố Khanh Dung trả lời: "Vương gia, vị này chính là đích nữ của Yến Bắc hầu."
Cố Khanh Dung vừa bực vừa xấu hổ mà trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái.

Ngụy Mẫn nhi giật mình, lúc này mới phát giác ra mình đã nói sai, nhéo khăn tay cắn môi cúi đầu.
"Vương gia thỉnh tự trọng, nơi này là nội viện, khách nam nên đứng ở bên kia." Cố Khanh Dung tùy tiện chỉ một ngón tay về phía bên kia.
Ninh Vương sửa lại vạt áo: "Được rồi, gặp nhau tức là duyên phận, gặp được cô nương đây, ta chỉ cảm thấy phảng phất giống như gặp được tiên nữ, những mỹ nhân khác chẳng qua là một đám phàm nhân mà thôi."
Cố Khanh Dung nghẹn đỏ mặt, rõ không muốn đáp lời hắn ta, nhưng hắn ta vẫn cứ dây dưa mãi không thôi, càng không để cho nàng ta rời đi.
Khương Tuế Ngọc thấy Thôi Mạch Chu mãi vẫn chưa quay lại thì đi tìm hắn.


Trên đường đi nàng vô tình nghe được ba chữ "Yến Bắc hầu", sau đó thì gặp được một cảnh tượng như vậy.
Nữ nhi của Yến Bắc hầu, còn không phải là nữ phụ quốc sắc thiên hương được đề cập trong sách, Cố Khanh Dung sao? Nàng mơ hồ nhớ được, nàng ta hình như chính là ở hậu hoa viên này chạm mặt phải Ninh Vương, sau đó bị đùa giỡn.

Rồi Cảnh Vương hiện thân giúp nàng ta giải vây, khi ấy nàng ta mới bắt đầu động tâm đối với nam chủ Cảnh Vương.
Đều là nữ tử, gặp phải tay ăn chơi đùa giỡn lưu manh, Khương Tuế Ngọc không thể vờ như không thấy nên nàng đành kêu Khương Nghiễn đẩy nàng qua chỗ đó.
"Ôi, Ninh Vương gia, lâu lắm rồi không gặp, bây giờ ngài vẫn oai hùng bất phàm như trước đây." Khương Tuế Ngọc cười nói.
Tục ngữ có câu đừng đánh một người hay cười, Ninh Vương liền gật đầu: "Hóa ra là Trường Nhạc Huyện chúa, thất kính thất kính."
"Mấy vị ở chỗ này có việc gì vậy?" Khương Tuế Ngọc giả vờ tò mò.
Ninh Vương cười gượng: "Ta cùng với Cố cô nương vừa gặp như đã quen, đang đứng trò chuyện với nhau."
Tầm mắt Khương Tuế Ngọc chuyển sang người của Cố Khanh Dung: "À, nhưng sao ta thấy khí sắc của Cố cô nương hình như không tốt lắm, chẳng lẽ là bị cảm nắng?"
Giờ đã vào đêm rồi, làm sao có thể bị cảm nắng, rõ ràng nói dối trợn mắt.
Thúy Yên nhanh nhạy, lập tức hiểu rõ ý của nàng liền đưa cô nương nhà mình cáo từ rời đi.
Thấy có người đến phá đám chuyện tốt của mình, mặt Ninh Vương đen sì như thể có ai đó thiếu hắn ta mấy trăm lượng.

Giọng nói hắn ta cũng không được tốt, ngẩng cao đầu hướng lỗ mũi về phía nàng nàng: "Khương Tuế Ngọc, ngươi có ý gì?"
"Vương gia cho rằng ta có ý gì thì chính là có ý đó." Khương Tuế Ngọc âm thầm trợn trắng mắt, nàng đường đường là vai ác nữ phụ, muốn làm thì làm, cần phải có lý do sao.

"Vương gia, xin nhường đường."
Lời còn chưa dứt, nàng đã trực tiếp di chuyển qua trước mặt hắn ta.
Mu bàn chân bỗng dưng truyền đến một cơn đau xót, Ninh Vương cúi đầu nhìn xuống, chiếc xe lăn gỗ trực tiếp nghiền vào chân hắn ta, đau đến giậm chân, hắn ta lập tức lớn tiếng hô đau.
Đáng giận nhất chính là Khương Tuế Ngọc còn trưng ra vẻ mặt vô tội mà nói: "Ai da, Vương gia ngài làm sao vậy?"
Vừa nói vừa điều khiển xe lăn trở lại, thì đè ép một bên chân khác của hắn ta.
Khương Tuế Ngọc giống như mới chợt phát hiện mình đã đè vào chân hắn ta, vẻ mặt áy náy: "Sao lại đè vào chân Vương gia rồi.

Khương Nghiễn, ngươi sao lại không chú ý nhìn đường thế?"
Khương Nghiễn ở đằng sau đẩy xe lập tức nhận tội: "Thuộc hạ đáng chết, thỉnh Vương gia và Huyện chúa giáng tội."
Không đợi Ninh Vương lên tiếng, Khương Tuế Ngọc đã quát lớn Khương Nghiễn: "Nói bậy, Vương gia tính tình rộng lượng, sao có thể so đo cùng ngươi, ngươi cho rằng Vương gia là loại người nào?"
Khương Nghiễn cúi đầu nghẹn cười, liên tục gật đầu đồng ý.
Được, người tốt người xấu là do nàng đảm đương hết.

Khương Tuế Ngọc quay đầu lại nói với Ninh Vương: "Vương gia đại nhân độ lượng, quả nhiên không chấp nhất tiểu nhân.

Khương Nghiễn xác thật ngộ thương Vương gia, ta chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm nàng ta."
Khuôn mặt Ninh Vương trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Trường Nhạc Huyện chúa cần phải xem lại hạ nhân của mình, nếu lần sau còn tái phạm, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
Khương Tuế Ngọc gật đầu: "Nhất định rồi."
Ninh Vương phất tay áo, giận dữ rời đi.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Khương Nghiễn mới phụt bật cười: "Huyện chúa cao minh."
"Nhỏ giọng thôi, nhỏ giọng thôi." Khương Tuế Ngọc không biết con đường trở thành nhân vật phản diện, khiến người căm thù đến tận xương tủy của mình lại càng ngày càng xa dần rồi.

Đẩy xe lăn vào sâu trong lối đi đầy cỏ cây, phía trước chính là rừng đào, mùi hương lan tỏa nhân gian, kéo dài suốt bốn tháng qua, giờ trên cây đào chỉ còn lại lá cây rậm rạp.

Trên mặt của hồ nước, bông sen nhỏ mới lộ một góc nhọn, ngẫu nhiên xung quanh truyền đến tiếng kêu "Ộp, Ộp" của ếch đồng.
Khương Nghiễn ăn phải đồ ăn hỏng nên bị đau bụng, sắc mặt dần tái xanh: "Huyện chúa, thuộc hạ muốn đi giải quyết."
Khương Tuế Ngọc vẫy vẫy tay: "Đi đi."
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh nên tiếng bước chân hay tiếng nói chuyện đều cực kỳ rõ ràng.

Khương Tuế Ngọc nghe được tiếng như có người tới, tưởng Khương Nghiễn nhanh như vậy đã đi giải quyết xong trở về, miệng khẽ nhếch vừa định kêu người thì nghẹn lại.
Hửm?
Hình như có chuyện gì đó.
"Dữ Tu ca ca." Giọng nói của nữ tử ba phần triền miên, cộng thêm bốn phần nhu tình khiến đàn ông nghe xong thì lập tức chịu không nổi, không phải là Thẩm Hạm thì là ai.
Nhưng Thôi Mạch Chu lại không giống với đàn ông bình thường khác.
Nhờ vào ánh trăng, hắn nhận ra là nàng ấy thì như bị sét đánh, lập tức kéo ra khoảng cách với nàng ấy: "Vương phi thỉnh tự trọng!"
Trong phút chốc không gian đọng lại, Thẩm Hạm đứng yên ngây người nhìn hắn.
Một lúc sau, Thôi Mạch Chu mới nói: "Lúc này Vương phi không phải nên đợi ở tân phòng chờ Vương gia hay sao, làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Tỳ nữ kia quả nhiên không đơn giản, lấy cớ là đưa hắn đi thay quần áo nhưng thật ra là dẫn hắn tới nơi này.
Khương Tuế Ngọc vểnh tai lên nghe ngóng một lúc thì đoán được đại khái.

Hóa ra là lúc tân lang còn đang ở bên ngoài kính rượu với khách khứa, tân nương lại muốn chạy trốn cùng nam nhân khác, thật là kích thích..

Bình Luận (0)
Comment