Trong lúc giằng co kịch liệt thì một giọng nói khe khẽ đột nhiên phát ra: “Chu tiên sinh, cứ để bọn họ đánh, chúng ta mau chạy đi.”
Mí mắt Bách Lý Hưu giật thật mạnh, hắn quay đầu lại thì thấy sắc mặt thiếu nữ xám xịt kéo Chu Ngạn Cẩn đang cứng đờ, định chạy trốn khỏi tầm mắt hắn.
Bị ánh mắt chết chóc của Bách Lý Hưu khóa chặt, Chu Ngạn Cẩn cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện: “Mục công tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?”
Y cũng vừa mới nhận ra vị mặc áo bào đen đẹp đẽ quý giá với vẻ ngoài đầy sát khí này chính là Mục công tử - người hay đưa trứng gà cho người trong trấn Phong Vũ năm ngoái, chỉ là hình tượng lẫn khí chất hai người quá khác nhau, Mục công tử là một quý công tử phong độ nhẹ nhàng thanh lãnh, kiêu ngạo của nhân gian, từ khi nào lại có dáng vẻ đáng sợ như vậy?
Chẳng lẽ là mình nhận nhầm người, bọn họ chỉ là trông giống nhau thôi?
Bách Lý Hưu lạnh lùng nhìn y rồi đi về phía bọn họ.
Dưới áp lực cận kề cái chết, Chu Ngạn Cẩn căng da đầu dang tay ra bảo vệ Phó Yểu Yểu ở phía sau người mình: “Mục công tử, ngươi biết cô nương này sao?”
Bách Lý Hưu nói: “Nàng ấy là thê tử của ta.”
Hô hấp Yến Trường Chu thoáng khựng lại, siết chặt nắm đấm.
Chu Ngạn Cẩn không ngờ mọi chuyện lại bất ngờ như vậy, nhất thời y sửng sốt: “Nhưng, nhưng hình như nàng ấy không quen biết ngươi.”
Ánh mắt Bách Lý Hưu rơi trên mặt thiếu nữ, ánh mắt lạnh lùng chợt dịu dàng xuống, giọng điệu hắn cũng trở nên ôn hòa: “Nàng bị thương, ta sẽ chữa khỏi cho nàng.”
Chu Ngạn Cẩn không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình là gì, giống như được nhấc lên không trung rồi đột nhiên rơi xuống thật mạnh, sầu muộn hụt hẫng. Y xoay người nhìn thiếu nữ có đôi mắt lấp lánh như sao, cố nén chua xót trong cổ họng, y nói với nàng: “Cô nương, người nhà của ngươi tới đón ngươi, ngươi mau đi đi.”
Phó Yểu Yểu túm lấy góc áo y không buông: “Không có người nhà mà!”
Nàng vừa nói lời này ra, một bóng người nho nhỏ và một bóng dáng trắng như tuyết lao về phía nàng.
Nàng thay đổi diện mạo, nhưng hơi thở nóng bỏng như ánh mặt trời ấm áp truyền ra từ linh hồn nàng vẫn giống hệt như trước, Tinh Viên rưng rưng chui vào lòng nàng, Quán Quán cũng nhảy lên vai nàng, dùng đầu lưỡi ấm áp li3m mặt nàng.
Phó Yểu Yểu ngây ra.
Nàng mê mẩn sờ đầu nhỏ có lông xù xù bên cổ, rồi lại sờ tai trên đầu Tinh Viên, nhất thời thích thú không nỡ buông tay, toàn bộ sự chú ý của nàng đều bị bọn chúng hấp dẫn. Ngay khi nàng đang sờ hăng say thì Bách Lý Hưu nói: “Trở về.”
Tinh Viên và Quán Quán lưu luyến trở về bên cạnh hắn.
Phó Yểu Yểu gấp đến mức kêu một tiếng “a”, ánh mắt trông mong nhìn theo.
Trên mặt Bách Lý Hưu lộ ra ý cười, hắn lại vươn tay về phía nàng lần nữa: “Lại đây!”
Phó Yểu Yểu xoắn ngón tay lại với nhau, hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, nàng bối rối không biết làm sao!
Yến Trường Chu ở phía sau hung hăng nghiến răng: “Không biết xấu hổ!”
Tâm trạng Bách Lý Hưu hiện tại rất tốt, không thèm so đo với Yến Trường Chu, thậm chí hắn còn cười với y: “Còn chưa đi sao? Chờ bản tôn trả thù lao cho ngươi vì giúp bản tôn tìm ái thê về sao?”
Yến Trường Chu bị mấy câu nói của hắn làm cho tức giận đến xanh cả mặt, người tốt tính nổi giận cũng chuyên chọn chỗ đau của đối phương mà chọc dao vào: “Ma Tôn đã nhận nàng ấy là thê tử của ngươi, vậy lúc trước tại sao tự tay giết nàng để chứng đạo?”
Lần này đến lượt Bách Lý Hưu tái mặt.
Hai người ở bên này giằng co căng thẳng mà Phó Yểu Yểu là người gây ra cuộc giao chiến giữa hai người thế nên chính là người cuối cùng phải đưa ra quyết định. Nàng đi ra từ phía sau Chu Ngạn Cẩn, lắp bắp đi đến bên cạnh Bách Lý Hưu.
Hơi thở xung quanh Bách Lý Hưu lập tức dịu xuống.
Trước tiên nàng ôm Quán Quán lại, liếc nhìn vẻ mặt Bách Lý Hưu, thấy hắn đang cười lại kéo Tinh Viên tới, nàng nhỏ nhẹ nói: “Ta phải về nhà.”
Tâm tình Bách Lý Hưu lập tức tan chảy thành một vũng nước, kìm nén xúc động muốn vươn tay chạm vào nàng, hắn dịu dàng nói: “Được, ta đưa nàng về.”
Phó Yểu Yểu nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi biết nhà của ta ở đâu sao?”
Bách Lý Hưu gật đầu: “Biết, trong tiểu viện của nàng có một cây mận ngọt, hoa phượng hoàng, còn có đống cỏ khô của mùa thu được chôn vùi.”
Trong mắt Phó Yểu Yểu tràn đầy háo hức vui mừng: “Đúng vậy, đó là nhà của ta!”
Nàng ôm lấy Quán Quán và Tinh Viên vô cùng vui vẻ đi về phía trước, Bách Lý Hưu mỉm cười một cái nhìn về phía Yến Trường Chu: “Mấy tên thổ phỉ làm nhiều việc ác này giao cho tiên trưởng xử lý, cáo từ.”
Kiếm trong tay Yến Trường Chu kêu leng keng, y nghiến răng nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn không đuổi theo, bắt đầu xử lý chuyện trước mặt.
Người xung quanh dường như bất động cuối cùng cũng tỉnh lại, Yến Trường Chu trói mấy tên đạo tặc kia lại, trấn an những người bị hoảng sợ.
Chỉ có Chu Ngạn Cẩn nhìn hai bóng lưng một trước một sau trong bóng đêm, lắc đầu tự giễu.
Quả nhiên Phó Yểu Yểu biết đường về nhà, chạy nhảy tung tăng, rất nhanh đã đi tới cây đa lớn ở đầu trấn. Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có đàn chim đậu trên cành lá xum xuê. Bách Lý Hưu chậm rãi đi phía sau nàng, chỉ cần nhìn bóng lưng nàng thôi thì hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chặng đường này đã đủ để hắn lặng lẽ thăm dò thần hồn nàng, những thần hồn vỡ vụn và thiếu hụt đó đều bị oán khí cưỡng ép liên kết với nhau, tan thành từng mảnh nhỏ. Phải nói là oán khí này đã hoàn toàn hợp nhất với nàng, chỉ khi nàng gặp phải nguy hiểm mới phát tác ra, lúc đó hắn mới có thể cảm ứng được liên kết yếu ớt.
Tối nay hắn cảm nhận được hai lần liên tiếp mới có thể tìm tới nơi này từ ngàn dặm xa xôi.
Nàng không nhớ ra hắn cũng không sao cả, hắn sẽ chữa khỏi cho nàng. Nếu nàng vĩnh viễn quên đi hắn thì cũng không sao, hắn sẽ không rời xa nàng lần nào nữa.
Phó Yểu Yểu quen cửa quen nẻo đi lại trong tiểu viện của mình. Bây giờ là mùa xuân, hoa cỏ xum xuê, thỉnh thoảng Bách Lý Hưu sẽ trở về một chuyến, còn có Tiểu Mã chăm sóc nên tiểu viện sạch sẽ tươi tốt, giống hệt nhà như trong trí nhớ của nàng.
Nàng vui vẻ nhảy bổ vào làm lũ gà đang lảng vảng trong sân sợ hãi kêu cục tác khắp nơi. Nàng lại quen thuộc chui vào chuồng gà, lấy ra một vài quả trứng còn ấm và tươi mới, giơ chúng tới trước mặt Bách Lý Hưu để khoe với hắn như một vật quý.
Bách Lý Hưu lấy hai quả trứng: “Ăn canh trứng không?”
Hai mắt Phó Yểu Yểu sáng ngời, nàng gật đầu.
Hắn cười một cái, thuần thục châm lửa đun nước, cho trứng vào trong nồi. Thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu nhìn lên, Phó Yểu Yểu và Quán Quán đang chạy tán loạn trong sân, khuôn mặt nhỏ lấm lem bụi đất nhưng đôi mắt lại khảm sâu vào đáy lòng hắn.
Bách Lý Hưu đun một ấm nước, chờ nàng chạy tới mệt ngồi xuống cửa, hắn bưng chậu nước đi tới bên cạnh nàng, lấy khăn thấm nước ấm lau mặt cho nàng.
Hơi nóng phả ra, hai mắt nàng chứa hơi nước sương mù, nàng ngửa khuôn mặt nhỏ lên, cũng biết là nam nhân này đối xử tốt với mình, hắn dùng lực vừa phải lại dịu dàng lau mặt nàng. Lớp bụi bặm được gột rửa gỡ bỏ, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đó là dáng vẻ linh động giống hệt như trong trí nhớ mà hắn từng thấy.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên thấy, nhưng lại như đã quen thuộc hàng ngàn năm.
Bất kể nàng biến thành dáng vẻ như thế nào, hắn mãi mãi yêu linh hồn tự do và ấm áp kia một cách sâu đậm.
Bách Lý Hưu cúi đầu giấu đi vệt đỏ nơi đuôi mắt, cẩn thận lau khô từng ngón tay của nàng. Đầu ngón tay trắng nõn được lòng bàn tay của hắn xoa xoa và vuốt v e, trên mặt Phó Yểu Yểu không hiểu sao chợt đỏ bừng lên.
Bách Lý Hưu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, nhịn không được cười nhẹ: “Làm sao vậy?”
Nàng ngượng ngùng nói: “Người sờ tay ta.”
Bách Lý Hưu nói: “Không được sờ sao?”
Phó Yểu Yểu vội vàng chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tay nữ nhi không thể tùy tiện để người khác chạm vào!”
Bách Lý Hưu cười nhìn nàng, đèn lồ ng dưới mái hiên chiếu xuống, chiếu sáng tình yêu dịu dàng chảy trong mắt hắn. Hắn kéo tay nàng tới trước mặt mình, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay nàng: “Ừm, nàng nói đúng, ngoại trừ ta ra thì không ai được sờ.”
Tư duy của Phó Yểu Yểu hiện tại non nớt không đủ để phản bác mấy lời này, rất nhanh đã bị phân tâm bởi món canh trứng mà hắn bưng tới.
Trứng gà ra khỏi nồi, rắc hành lá thái nhỏ lên trên, màu sắc hấp dẫn mê người, hắn múc một muỗng thổi thổi, sau đó đút cho nàng.
Phó Yểu Yểu chớp chớp mắt, vừa ăn vừa bình tĩnh nhìn gương mặt gần ngay trước mắt.
Nhìn nhìn một lúc, mặt nàng lại đỏ bừng.
Nàng lặng lẽ nói: “Ngươi thật đẹp.”
Những cảm xúc to lớn khi mất đi vì sinh ly tử biệt vừa tìm lại được ở trong lòng Bách Lý Hưu lại lập tức bởi vì một câu nói của nàng lấp đầy, nàng luôn có cách để biến khổ đau thâm thù đại hận hóa thành mây gió thoáng qua, chỉ để lại vui vẻ nhẹ nhàng trong cuộc sống.
Bách Lý Hưu cười đến vai đều run lên: “Thật sao?”
Nàng sợ hắn không tin: “Thật đấy, còn đẹp hơn cả Chu tiên sinh!”
Bách Lý Hưu lại đút cho nàng một muỗng canh trứng: “Vậy nàng thích ta hơn hay là thích Chu tiên sinh hơn?
Phó Yểu Yểu nuốt ngụm canh trứng xuống, có chút buồn rầu: “Tuy ngươi đẹp hơn Chu tiên sinh, nhưng ngươi lại không biết đọc thơ.”
Bách Lý Hưu nhíu mày: “Ai nói ta không biết?”
Thiếu nữ ngốc này, không ngờ còn thích người có học vấn cơ đấy.
Phó Yểu Yểu: “Vậy ngươi đọc một đoạn thơ cho ta nghe đi.”
Bách Lý Hưu: “...” Hắn xoa xoa giữa mày: “Đợi mai ta đi mua một tập thơ về rồi đọc cho nàng nghe có được không?”
Phó Yểu Yểu rất khinh thường nhìn hắn một cái: “Chu tiên sinh đọc thơ không cần xem sách luôn, những bài thơ đó đều ở trong lòng hắn!”
Khá lắm, lát nữa hắn sẽ đi làm thịt Chu Ngạn Cẩn.
Sau khi đút nàng ăn xong, nàng lại chơi với Tinh Viên và Quán Quán trong chốc lát, Bách Lý Hưu thấy nàng ngáp mấy lần nên đã kéo nàng vào trong phòng để nàng ngủ. Chiếc giường Nguyệt Lượng mà nàng yêu nhất được đặt dựa vào tường, quả nhiên nàng vừa thấy nó thì thích thú không nỡ buông tay, sờ qua sờ lại thích thú vô cùng.
Bách Lý Hưu đi tới, dưới vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hắn bình tĩnh cởi qu@n áo ra rồi nằm lên.
Mặt nàng đỏ bừng: “Ta ngủ ở đây!”
Bách Lý Hưu nhướng mày nhìn nàng: “Đây là giường của ta.” Hắn chỉ vào giường gỗ bên kia: “Đó mới là giường của nàng.”
Phó Yểu Yểu quay đầu nhìn qua, quả nhiên là chiếc giường hỏng của nàng!
Nàng chu môi, nhìn chiếc giường Nguyệt Lượng xinh đẹp, lại nhìn chiếc giường gãy bên kia, quả thực sắp khóc tới nơi.
Bách Lý Hưu thở dài một hơi, dịch người vào bên trong, làm ra vẻ mặt đau khổ: “Vậy thế này đi, ta chia cho nàng một nửa.”
Hai mắt Phó Yểu Yểu trừng lớn, do dự nhìn hắn.
Bách Lý Hưu quay đầu nhìn nàng: “Không muốn à?”
Phó Yểu Yểu sợ hắn đổi ý nên vội vàng xông tới, ngửi được mùi hương thơm mát, ngã vào trong chăn gấm mềm mại, rốt cuộc nàng thỏa mãn nhắm mắt lại. Bách Lý Hưu ghé sát vào cánh tay nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể xuyên qua một lớp quần áo, khóe môi cong lên.
Đèn dầu trong phòng không tiếng động tắt đi, nàng hưng phấn lăn qua lăn lại ở bên cạnh hắn, cuối cùng len lén ghé vào tai hắn thì thầm: “Ngươi đúng là người tốt.”
Bách Lý Hưu dùng tay che mặt lại, cố nén để không bật cười.
Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bên cạnh hắn, chờ nàng ngủ say, hắn mới từ từ mở mắt ra. Mặc dù tối đen như mực nhưng chỉ cần hắn dùng thần thức thì vẫn có thể nhìn thấy nàng rất rõ ràng. Gương mặt này hắn đã miêu tả hàng ngàn lần trong những giấc mơ của mình, cuối cùng cũng chân thật xuất hiện trước mắt hắn.
Hắn ôm nàng vào lòng, cánh tay rõ ràng ôm rất chặt, hận không thể áp nàng vào người, nhưng động tác lại nhẹ đến mức sợ đánh thức nàng. Mãi đến khi nàng xoay người mới cảm nhận được sự tồn tại của nàng, chỗ trống trải trong tim kia như được được một lớp keo dính lấp lại, không còn thủng nữa.
Hắn lấy ra một đạo oán khí rót vào trong cơ thể nàng, từ từ gia cố những liên kết oán khí với thần hồn nàng. Một đêm qua đi, tuy thần hồn nàng vẫn vỡ nát như cũ, nhưng ít nhất không lung lay sắp đổ như trước.
Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, Phó Yểu Yểu tỉnh lại từ trong mộng đẹp, vừa tỉnh dậy nàng đã nhảy xuống giường, mặc quần áo đi giày rồi chạy ra ngoài.
Bách Lý Hưu vừa mới làm xong bữa sáng, chặn người lại ở lối vào sân: “Đi đâu vậy?”
Phó Yểu Yểu gấp không thể chờ được: “Đến trường học nghe Chu tiên sinh đọc thơ!”
Thái dương Bách Lý Hưu giật giật.