Xoa bóp một hồi, Phó Yểu Yểu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó nên hỏi hắn: "Trồng ớt chưa?"
Bách Lý Hưu đang tận hưởng được mát xa thì vẻ mặt cứng ngắc: "Cái gì?"
Phó Yểu Yểu cạy ngón tay hắn ra đếm: "Ớt, củ cà rốt, cà chua, dưa chuột, cấy mạ non xong thì phải trồng chứ!"
Bách Lý Hưu đau khổ che mắt lại.
Phó Yểu Yểu tách hai tay hắn ra, ép hắn nhìn nàng, hai tay nàng ôm mặt hắn lắc mạnh: "Ngươi trồng chưa?"
Bách Lý Hưu cảm thấy không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Dỗ nàng ăn sáng xong, hắn vội vàng thu dọn qua loa, thừa dịp Phó Yểu Yểu rảnh rỗi cho gà ăn thì thu giường Nguyệt Lượng vào trong lòng bàn tay, bước ra cửa viện, truyền linh lực vào, giường Nguyệt Lượng biến thành một chiếc thuyền hình Nguyệt Lượng, lặng lẽ trôi ở giữa không trung.
Hắn khoá cửa viện lại, Phó Yểu Yểu bị khiêng lên thuyền, khi nàng phản ứng lại thì đã bay lên trời rồi.
Có lẽ nàng cảm thấy con thuyền trông quen quen nên cứ nhìn chằm chằm vào biểu tượng Phách Thiên cốc lấp lánh kia, nàng sờ chỗ này rồi lại chỗ kia, cuối cùng đưa ra kết luận rất chắc chắn là: "Là phi thuyền!"
Phi thuyền mới lạ cuối cùng đã chuyển hướng sự chú ý của nàng, nàng đã ngừng đòi việc trồng ớt. Một đàn chim tước thỉnh thoảng bay lướt qua đám mây, có mấy con cách rất gần, nàng mở to mắt rồi lén lút giơ tay bắt lấy, nhưng lại bị bọn nó không chút thương tiếc mổ vào mu bàn tay, lúc này nàng lập tức òa khóc.
Quán Quán nhe răng trợn mắt, bóng dáng nhỏ nhắn trắng như tuyết nhảy lên một cái, nó cắn con chim một cái rồi ném tới trước mặt nàng. Con chim vỗ cánh muốn chạy trốn, Quán Quán đã dùng móng vuốt đè lên đầu nó, hung hăng ra hiệu cho Phó Yểu Yểu đánh trả nó.
Phó Yểu Yểu nhe răng với kẻ thù, khoé mắt nhìn thấy Bách Lý Hưu đang khoanh chân ngồi ở mạn thuyền, dù bận nhưng vẫn nhàn nhã nhìn nàng, vẻ mặt kiêu căng phách lối đột nhiên thay đổi, hắn nắm chặt mu bàn tay của nàng, quay đầu lại ôm nàng đang thút thít vào lòng, nàng làm bộ tội nghiệp đưa mu bàn tay bị mổ có dấu đỏ cho hắn xem.
Bách Lý Hưu rít lên một tiếng: "Nghiêm trọng như vậy sao?"
Vành mắt của nàng thậm chí còn đỏ hơn, nàng khóc nức nở hai tiếng một cách đau khổ.
Bách Lý Hưu một tay ôm lấy nàng, một tay đặt lên trán, cười đến mức mà cả mái tóc đen đều lay động.
Phó Yểu Yểu cuối cùng cũng nhận ra hắn đang cười, trong mắt lộ ra vẻ ngượng ngùng, hung dữ đẩy hắn một cái. Bách Lý Hưu khuỵu một gối xuống đất, mái tóc dài và áo choàng của hắn trải đầy đất, hắn không có chút hình tượng nào mà cất tiếng cười to một trận.
Phó Yểu Yểu tức giận đến mức cắn bả vai hắn một cái, nàng chạy đến một góc khác ngồi xổm đưa lưng về phía hắn ngồi vẽ vòng tròn. Cuối cùng, Bách Lý Hưu đã nhổ sạch lông chim, làm sạch và nướng thành món thịt chim nướng thơm ngon, lúc này mới dỗ nàng vui vẻ trở lại.
Thuyền Nguyệt Lượng đã không di chuyển trong một thời gian dài, đích đến lần này là một toà thành thị ở nhân gian.
Trong trận chiến giữa tiên ma, có rất nhiều Tiên Vực mà hắn chưa kịp tấn công, vì vậy các thành trì của con người trong những Tiên Vực này không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa chiến tranh. Khi chiến tranh kết thúc và những phàm nhân rút khỏi vực Nam Tinh, những nơi này nhanh chóng khôi phục lại sự thịnh vượng trước đây.
Thành Hoài là một trong số đó.
Trong nhiều bộ hý kịch của phàm nhân, những câu chuyện về các nam tài tử cùng với giai nhân hoa tiền nguyệt hạ, hay những đại hiệp áo trắng cứu mỹ nhân, các vương công quý tộc chuộc các hoa khôi thì đều xảy ra ở thành Hoài. Đây là một thành trì giàu trí tưởng tượng, là nơi phồn hoa thích hợp để dạo chơi nhất.
Khi còn ở trên mây, nàng đã có thể thấp thoáng thấy sự hối hả và phồn hoa ở bên dưới.
Phó Yểu Yểu dựa vào mạn thuyền nhìn xuống, nàng có thể thu hết toàn bộ hình dáng của thành trì vào đáy mắt, nó đứng sừng sững trên mặt đất, nàng đột nhiên nói: "Thật giống với thành Tứ Phương!"
Bách Lý Hưu đang mỉm cười thì ngừng lại, trong mắt hiện lên vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kéo nàng về lại: "Nàng nhớ ra cái gì rồi?"
Nhưng sau khi nói xong nàng lại quên mất câu vừa nãy, giống như chỉ là một câu cảm thán trong vô thức, nàng ngơ ngác nhìn hắn chớp chớp mắt. Nhưng dù sao đó cũng là một dấu hiệu tốt, tâm trạng Bách Lý Hưu rất tốt nên nâng mặt nàng lên hôn một cái.
Thuyền Nguyệt Lượng đáp xuống ngoài cổng thành như thể không có ai ở xung quanh, những người lính ở nhân gian đang canh giữ thành trì không thể nhìn thấy họ. Mãi cho đến khi Bách Lý Hưu dẫn Phó Yểu Yểu đi qua cổng thành, hai bóng người mới tự nhiên hòa vào đám đông.
Quả nhiên, Phó Yểu Yểu rất phấn khích, nhìn cái gì cũng thấy thú vị, mới đi được hai bước đã bị đám giang hồ làm xiếc khỉ thu hút. Con khỉ nhỏ mông đỏ nhanh nhẹn nhảy tới nhảy lui giữa vòng lửa, ánh mắt của Phó Yểu Yểu cũng nhảy tới nhảy lui theo nó, quả thực xem đến đắm đuối.
Người nghệ nhân giang hồ nhìn một cái, ồ, bên này có vị tiểu thư xem đến mê mẩn, còn không mau nhân cơ hội đòi tiền thưởng, người đó lập tức ra hiệu cho con khỉ nhỏ bưng bát đồng nhỏ đến trước mặt nàng để đòi phần thưởng.
Nhìn thấy con khỉ nhỏ đi về phía mình, Phó Yểu Yểu hưng phấn đến mức lỗ tai đỏ bừng. Con khỉ nhỏ bước đến gần nàng, kiễng chân, đưa chiếc bát đồng về phía trước và cúi chào nàng. Trong bát đồng lưa thưa có mấy đồng xu, Phó Yểu Yểu trừng mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Cho ta sao?"
Con khỉ nhỏ không hiểu nên lại đưa chiếc bát đồng đến trước mặt nàng. Phó Yểu Yểu xấu hổ quay đầu nhìn Bách Lý Hưu, nhận được ánh mắt khích lệ của Bách Lý Hưu, nàng quả quyết đưa tay vào trong bát đồng để lấy ra mấy đồng xu, bỏ vào túi nhỏ của mình: "Cám ơn!"
Con khỉ nhỏ: "?"
Nghệ nhân giang hồ: "?"
Bách Lý Hưu cong ngón tay ấn vào mi tâm, cực khổ lắm mới nhịn được cười.
Hắn phất tay tung một chiêu pháp, nghệ nhân giang hồ đang hung hăng muốn đi qua đòi lại thì đột nhiên khó hiểu quay đầu lại, con khỉ nhỏ cũng mang theo một cái bát đồng trống rỗng quay trở về, đi được hai bước, bên trong phát ra một tiếng giòn vang, hai khối bạc vụn rơi xuống.
Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại ấm áp trong tay, Bách Lý Hưu cảm thấy khoảng thời gian này mình còn cười nhiều hơn so với ba trăm năm trước cộng lại.
Sau khi xem trò xiếc khỉ, Phó Yểu Yểu lại bị trò đánh vỡ tảng đá trong ngực thu hút, nàng vỗ tay còn to hơn những người khác, kích động như thể người nằm ở đó là nàng vậy.
Bách Lý Hưu cuối cùng cũng phát hiện ra quy luật của nàng, nơi nào có nhiều người thì nàng sẽ đi góp vui, ngay cả tỷ võ cầu hôn nàng cũng muốn đi lên hóng chuyện.
Sau khi đi dạo cả buổi sáng, vị tiểu tổ tông này đã kiệt sức nên xoa bụng kêu đói.
Bách Lý Hưu dẫn nàng vào một tửu lâu sang trọng nhất ở thành Hoài.
Khi nàng bước vào, có một tiên sinh kể chuyện xưa đang đứng trong tiền sảnh, ngay khi người đó nói đến điều gì đó thú vị thì hét lên và đập miếng chuỳ gỗ xuống khiến nàng bị giật mình. Giật mình xong thì nàng trợn tròn mắt, lại nhìn chằm chằm chùy gỗ trong tay người kia hồi lâu, vừa nhìn đã thấy có hứng thú.
Cho đến khi tiểu nhị dẫn họ đến phòng riêng trên lầu hai, đôi mắt nàng vẫn đang đuổi theo chiếc chuỳ gỗ trong tay của tiên sinh kể chuyện. Sau khi xem một lúc, nàng lắp bắp tiến đến bên cạnh Bách Lý Hưu, kéo ống tay áo của hắn: "Hưu Hưu..."
Bách Lý Hưu nhàn nhã rót một tách trà: "Muốn cái đó sao?"
Nàng gật đầu lia lịa, mắt sáng hơn cả sao trời. Bách Lý Hưu vốn muốn trêu chọc nàng một lúc, nhưng hắn lại không thể chịu đựng được, vì vậy hắn đưa tay ra, một cái chuỳ gỗ giống hệt như cái ở trong tay người kể chuyện đã xuất hiện trong tay hắn.
Phó Yểu Yểu cực kỳ vui vẻ, nhận lấy rồi ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ của mình, thử vỗ vỗ một cái. Có một tiếng lách tách giòn tan vang lên, nàng phấn khích đến mức bắt đầu mong đợi nhìn tiên sinh kể chuyện ở lầu dưới, chờ hắn ta giơ tay lên, nàng cũng sẽ đánh một cái cùng với hắn ta.
Nhưng vừa mới qua đoạn cao trào, hiển nhiên tiên sinh kể chuyện đã bước vào giai đoạn kể chuyện bình thường, Phó Yểu Yểu đợi hồi lâu mà không thấy gì, chợt sốt ruột: "Tại sao hắn ta không đập?!"
Tiên sinh kể chuyện nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Vương Thất không biết hành động của mình đã đắc tội Cửu Nương, nửa đêm hắn còn mong được hẹn hò với Cửu Nương ở trước đình…" Đang kể tới đây thì đột nhiên có một tiếng "cách" trên đỉnh đầu hắn ta, âm thanh này giống hệt như âm thanh của chiếc chuỳ gỗ trong tay hắn ta.
Tiên sinh kể chuyện sửng sốt một chút, nhưng cũng không để trong lòng, tiếp tục kể: "Cho nên trong đêm đó hắn đặc biệt đi tắm rửa thay quần áo, nhìn bốn phía xung quanh thấy mọi người đã ngủ thiếp đi, sau đó lặng lẽ đứng dậy…"
"Cách!"
"... Dậy đi đến hội đình hẹn hò, đèn lồ ng treo đầy đường."
"Cách!"
"... Những chiếc đèn lồ ng dọc theo con đường nhấp nháy mờ ảo."
"Cách! Cách! Cách!"
Tiên sinh kể chuyện không thể chịu đựng được nữa, tức giận nói: "Ai đang gây rối ở đây vậy!"
Cái đầu nhỏ trong tương phòng ở lầu hai co rụt lại, quay đầu bắt gặp ánh mắt buồn cười của Bách Lý Hưu, nàng hơi chột dạ nhìn xung quanh, lén lút giấu cái chuỳ gỗ ra sau lưng, cầm đũa lên ăn như không có chuyện gì, như thể không phải nàng là người đã gây ra rắc rối vừa rồi.
Sau bữa tối, buổi chiều lại đi chơi vui vẻ. Khi màn đêm buông xuống, Phó Yểu Yểu cuối cùng cũng nghĩ ra một chuyện chính, lo lắng hỏi hắn: "Hưu Hưu, chúng ta sẽ ngủ ở đâu? Ta có thể tắm ở trên đường phố không?"
Bách Lý Hưu đỡ trán.
Thần thức của hắn quét qua toàn bộ thành trì, lặp lại thủ đoạn cũ một lần nữa, hắn chọn biệt phủ của một phú gia có quang cảnh tao nhã, khống chế người trong phủ rồi dẫn Phó Yểu Yểu vào trong đó một cách nghênh ngang. Trước đây Phó Yểu Yểu sẽ âm thầm coi thường hắn, bây giờ nàng chỉ biết cười ngây ngô.
Sau mấy ngày, hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển chỉ còn lại cánh hoa cuối cùng, sau khi ngâm mình trong bồn tắm đêm nay, ngày mai hắn sẽ lên đường đi tìm những thứ mới có thể nuôi dưỡng thần hồn của nàng.
Không biết có phải do nàng phải hấp thụ toàn bộ hoa Hoàng Tuyền Cửu Chuyển cho nên mới xuất hiện tác dụng hay không, Phó Yểu Yểu đang tắm thì chìm vào giấc ngủ say. Bách Lý Hưu đặt cánh tay của nàng lên vành thùng tắm rồi để nàng ngủ trên cánh tay của mình, đợi cánh hoa đã phai màu sang màu trắng hắn cẩn thận bế nàng ra ngoài.
Trước khi đi ngủ, hắn dùng thần thức đi vào trong cơ thể nàng để thăm dò thần hồn của nàng, phát hiện vết nứt quả nhiên đã thu nhỏ lại, các khớp nối bởi oán khí đang phát ra một tia sáng đỏ nhạt, đây là dấu hiệu đã lành.
Hiện tại nàng đã là phàm nhân, đã không còn tâm thức với cỏ mọc, chim ưng tung bay. Ngay từ khi còn nhỏ cơ thể của nàng đã được kết luận là nàng không có linh căn nên không thể tu luyện, nhưng đó là đối với những người khác. Hắn có rất nhiều cách để tạo ra một linh căn, chỉ cần hắn muốn, trên đời này không có chuyện gì là hắn không làm được.
Hắn muốn nàng sống thật lâu, ở bên cạnh hắn thật lâu.
Ngày nào nàng còn sống, ngày đó hắn sẽ yêu thế gian này.
Bách Lý Hưu ôm cơ thể mềm mại trong vòng tay và chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện. Sáng sớm hôm sau, tiếng sột soạt bên cạnh đã đánh thức hắn dậy. Mở mắt ra, thấy Phó Yểu Yểu đang giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, vẻ mặt nàng có hơi hoảng loạn, muốn giật lại y phục dưới người hắn, giống như muốn bỏ chạy.
Bách Lý Hưu vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Phó Yểu Yểu giật mình, cúi đầu nhìn ánh mắt của hắn, sắc mặt nàng gần như tái nhợt. Da nàng trắng bệch, hốc mắt đỏ hơn, đôi mắt ngấn lệ kia chứa đầy cảm xúc mãnh liệt.
Trong lòng Bách Lý Hưu kích động, ghé người lại gần: "Yểu Yểu, nàng nhớ ra ta rồi sao?"
Vừa đến gần, nàng lập tức hét lên.
Bách Lý Hưu hoảng sợ buông cổ tay ra, Phó Yểu Yểu bò đến góc giường, dùng chăn quấn chặt lấy người mình như thể đang cố gắng che giấu mình đi vậy.
Bách Lý Hưu nhắm mắt lại, đè nén sự phiền muộn trong lòng, khàn giọng nói: "Yểu Yểu, ta là Bách Lý Hưu, ta sẽ không làm hại nàng đâu."
Nhưng nàng lại bị câu nói này càng làm cho sợ hãi hơn, nàng che mặt khóc rống lên: "Ta không gặp Bách Lý Hưu đâu!"
Bách Lý Hưu dừng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao?"
Giọng nói nghẹn ngào của nàng liên tục phát ra một cách đứt quãng từ giữa những ngón tay của mình: "Cổ trùng sẽ cắn ngươi, không thể gặp ngươi..."
"Cổ trùng gì..." Hắn đột nhiên phản ứng lại, trong lòng nhất thời vui buồn lẫn lộn, mắt mũi hắn đột nhiên thấy chua xót, cổ họng nghẹn ngào, nói không nên lời, hắn chậm rãi quay đầu đi chỗ khác.