Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 78.8 - Chương 78.79

Chương 78


Phó Yểu Yểu không hề quên những kí ức trong khoảng thời gian này. Nàng đã gặp qua những người nào, gặp được những chuyện gì và nói những gì, nàng đều nhớ rõ. Nàng ở trong lòng Bách Lý Hưu giãy giụa hai cái rồi lại vén cổ áo của hắn lên: “Tình cổ thật sự không còn chứ?”

 

Trên mặt nàng vẫn còn nước mắt, nhưng điều nàng nhớ nhung đầu tiên vẫn là hắn.

 

Bách Lý Hưu hơi giơ cánh tay bế nàng lên, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng: “Không còn nữa, ngày đó sau trận nghịch chuyển đã bị ta nôn ra hủy đi rồi.”

 

Hắn nói: “Ta sẽ không lừa nàng nữa.”

 

Viền mắt Phó Yểu Yểu đỏ hoe, nàng lại sờ sờ mái tóc bạc trắng đang buông xõa của hắn. Có ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mái tóc bạc trắng phản chiếu ánh sáng ánh lên chút màu bạc như băng tuyết bao phủ: “Còn cái này thì sao? Chàng đã trả cái giá nào vậy?”

 

Khóe môi Bách Lý Hưu hơi mím lại.

 

Phó Yểu Yểu lập tức muốn nổi giận: “Chàng vừa mới nói là sẽ không lừa ta nữa mà!”

 

Bách Lý Hưu nói: “Chỉ là nửa sinh mạng mà thôi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Hắn nói một câu qua loa hời hợt, trong lòng Phó Yểu Yểu nhảy dựng lên, vừa lo vừa giận: “Chàng lấy một nửa thọ mệnh ra đánh đổi sao? Chàng điên rồi ư!”

 

Nhưng Bách Lý Hưu cười nói: “Nếu như nàng không ở đây thì ta sống mấy ngàn năm vạn năm cũng có ích lợi gì đâu? Nếu như nàng ở thì cho dù ta chỉ có thể ở cùng nàng trăm năm thì ta cũng cảm thấy đáng giá.”

 

Phó Yểu Yểu chưa từng thấy hắn cười nhẹ nhõm đến vậy. Dường như tất cả ân oán năm xưa đều đã được buông bỏ, cuối cùng hắn cũng trở thành dáng vẻ mà nàng muốn nhìn thấy nhất, sống như một người bình thường. Thấy hắn cười như vậy, nàng cũng cười theo.

 

Bách Lý Hưu đặt nàng xuống đất, đưa tay vuốt mái tóc dài và quần áo của nàng, nắm lấy tay nàng rồi bước ra ngoài với vẻ mặt bình tĩnh: “Nàng thích nhân gian, vậy chúng ta làm một đôi phu thê phàm nhân đi. Phàm nhân bạch đầu giai lão chẳng qua cũng chỉ là mấy chục năm, mà chúng ta còn nhiều hơn bọn họ.”

 

Bước ra khỏi cửa, mọi người vừa mới khôi phục trí nhớ nên còn chưa kịp hồi thần lại.

 

Bọn họ nhớ ra Phó Yểu Yểu, đương nhiên cũng nhớ tới những chuyện nàng trải qua sau khi bị thế nhân lãng quên. Lượng thông tin quá lớn, trong tâm trí mỗi người đều như xuất hiện một trận bão táp.

 

Hai mắt Hùng Thanh Thanh bị màu trắng bạc làm chói mắt, hắn ta giật mình: “Tôn thượng! Tóc của ngài!” Hắn ta lại vô thức nhìn về phía Phó Yểu Yểu ở bên cạnh, lúc này tráng hán giết người như ngóe cũng không nhịn được xót xa trong lòng: “Phó cô nương... ôi, ngươi đúng là!”

 

Tinh Viên và Quán Quán một trái một phải nhào vào lòng Phó Yểu Yểu.

 

Ngón tay Độ Hàn Giang run lên: “Khó trách! Khó trách!”

 

Y đã nói mà, làm sao tiểu phu nhân lại biết được nhiều bí mật của y như vậy, hóa ra tiểu phu nhân chính là Phó bằng hữu mà y từng xem như là tri kỷ. Cảnh tượng ngày đó Phó Yểu Yểu cắt đứt ràng buộc với thế giới này, kiên quyết không chút do dự bước vào trận pháp vẫn còn rõ mồn một trước mắt, hôm nay gặp lại dường như đã cách cả mấy đời.

 

Nam Thầm người cái gì cũng không biết khi nhìn thấy khuôn mặt sinh động xinh đẹp kia thì rốt cuộc cũng không nhịn được nhảy ra: “Yểu Yểu sư muội, làm sao muội có thể khởi tử hoàn sinh vậy? Lẽ nào thật sự như Yến tiên hữu năm đó đã nói, muội bị yêu ma câu mất linh hồn? Hiện tại rốt cuộc hồn cũng đã trở về với cơ thể?”

 

Thế rồi Nam Thầm quay đầu nhìn Yến Trường Chu đang có vẻ mặt khó nói, trong lòng có chút kích động: “Yến tiên hữu quả thật đã nói trúng rồi! Yểu Yểu sư muội, muội phải cảm tạ Yến tiên hữu thật tốt đấy, năm đó nếu không phải hắn đã hào phóng tặng Bất Hủ Châu cho muội thì thân thể của muội đã sớm thối rữa từ lâu rồi...”

 

“Sau đó, bọn ta đã đưa muội đến chỗ băng tuyền trên núi Tiên Linh, không ngờ muội có thể sống lại thật rồi, thật đúng là Bàn thần phù hộ!”

 

Trước đây Phó Yểu Yểu còn cảm thấy kỳ quái. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang ở trong băng tuyền giữa trời đông giá rét, miệng ngậm một hạt châu, lúc đó thần trí nàng mơ hồ chỉ thấy lạnh nên đã mơ màng màng xuống núi đi đến chỗ ấm áp. Theo lý thuyết mà nói thì nàng đã chết lâu như vậy, thân thể lẽ ra đã sớm thối rữa rồi mới đúng, hóa ra lúc đó nàng đã nhận được một cái nhân tình của Yến Trường Chu sao?

 

Nàng nhìn vị bạch y tiên trưởng đang không nói lời nào trong viện thì cảm thấy không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả lòng biết ơn trong lòng mình: “Yến Trường Chu, cảm ơn ngươi!”

 

Yến Trường Chu bình tĩnh nhìn nàng.

 

Khuôn mặt đó y đã nhìn thấy từ rất lâu rồi.

 

Lúc ấy y đi ngang qua đây nghe nói có yêu ma hại người nên đã tiến đến điều tra và đã nhìn thấy một thi thể không còn khả năng sống sót. Khi đó y còn cảm thấy thương tiếc vì người đang tuổi thiều hoa như vậy đáng lẽ ra phải bừng bừng sức sống như tiểu viện này thế nhưng lại đột ngột kết thúc sinh mệnh ở những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người. Mặc dù y tu kiếm đạo nhưng cũng rất giỏi quan sát thiên cơ, khi đó y chỉ cảm thấy mệnh của nàng còn chưa tận nên đã tặng cho nàng Bất Hủ Châu, nguyện vì nàng cầu một chút hy vọng sống.

 

Hóa ra duyên phận giữa bọn họ đã được kết lại từ đó.

 

Yến Trường Chu thông minh như vậy, nhìn di ảnh của nàng là có thể biết thiếu nữ mỗi lần tiếp xúc với y đều là nàng. Ở đại hội Tiên Thí từ chối sự giúp đỡ của y, trên trảm yêu đài hỏi y nơi nào là bờ và trên núi Ngọc Đỉnh người đòi lại công bằng cho Mục Âm, vẫn luôn là nàng.

 

Từ khi còn nhỏ, y đã coi việc bảo vệ bách tính muôn dân là nghĩa vụ của mình, y chưa bao giờ vì chuyện mình đã cứu được bao nhiêu người, đã giúp đỡ được những ai mà cảm thấy kiêu ngạo mừng vui. Duy chỉ có giờ này khắc này, y cảm thấy vui mừng và hạnh phúc vì lần cứu trợ nho nhỏ đó của mình.

 

Từ lâu trước đây ở một nơi tối tăm, y đã vì nàng giữ lại một chút hy vọng sống.

 

Năm đó là y đã hại nàng bị Bách Lý Hưu bắt đi và cuối cùng thịt nát xương tan trong trận chiến. Cái mạng y nợ nàng này chung quy coi như là đã trả lại cho nàng rồi.

 

Yến Trường Chu nhìn thiếu nữ với mặt mày linh động trong veo như nước trước mặt thì nhớ lại từng cảnh tượng mình đã từng gặp, cảm thấy nàng nên là như thế này, đây mới là Phó Yểu Yểu nguyên bản hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Y cũng không thể tránh khỏi nghĩ đến mỗi lần nàng kiên định đứng bên cạnh Bách Lý Hưu.

 

Khi tất cả mọi người đều hận không thể g iết chết ma đầu thì nàng đã lựa chọn hắn.

 

Những ý nghĩ xằng bậy trước đây giống như làn khói mù mịt trên con đường tu hành của y, cuối cùng đã bị chuyện cũ trước kia thổi bay, để lộ ra con đường thông thiên mà y vốn nên đi.

 

Yến Trường Chu và thiếu nữ mặt đối mặt từ phía xa, cuối cùng ôm kiếm cười nói: “Phó cô nương không cần cảm tạ, từ nay núi cao sông dài, xin hãy bảo trọng.”

 

Phó Yểu Yểu cũng cười chắp tay về phía y.

 

Yến Trường Chu xoay người rời đi, Nam Thầm nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng đuổi theo: “Yến tiên hữu, sao ngươi lại đi rồi? Cái tên Bách Lý Hưu kia nên làm thế nào bây giờ?”

 

Trong viện chỉ còn lại người của Ma giới, mọi ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt không giấu được vẻ mừng vui. Phó Yểu Yểu hết sức phấn khởi tuyên bố: “Hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, chúng ta ăn lẩu đi!”

 

Độ Hàn Giang và Hùng Thanh Thanh không hẹn mà cùng nhớ lại lúc trước khi nàng còn ở Ma Cung, họ thường cùng ăn cơm với Ma Tôn. Thế nhưng kể từ khi nàng biến mất, Ma Tôn càng ngày càng trở nên điên cuồng, đừng nói là ngồi ăn chung bàn, chỉ cần liếc nhìn hắn nhiều hơn một cái thôi là đã bị lột da rồi. 

 

Trong lúc ăn cơm Hùng Thanh Thanh đã uống quá nhiều rượu, hắn ta nước mắt nước mũi giàn giụa kể lể: “Phó cô nương ngươi không biết đâu, kể từ khi ngươi không có ở đây chúng ta đã phải trải qua một cuộc sống không phải con người! Còn may là ngươi đã trở lại, cuối cùng ngươi cũng đã trở lại rồi hu hu hu...”

 

Bách Lý Hưu: “?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Phó Yểu Yểu lén lút lại gần nói: “Hùng Thanh Thanh uống say rồi, chàng đừng giận hắn ta.”

 

Bách Lý Hưu rót một ly rượu: “Ừ.”

 

Hắn không những không tức giận mà thậm chí còn rất vui vẻ khi nghe những gì Hùng Thanh Thanh nói.

 

Thế gian đều đang trông mong nàng quay lại, giống như tâm tình của hắn vậy.

 

Độ Hàn Giang lớn miệng say bí tỉ nói: “Phó bằng hữu ngươi yên tâm đi! Khi trở về ta sẽ tính toán rõ ràng thu nhập của cửa hàng trong mấy năm qua, tiền kiếm được ta sẽ không thiếu của ngươi một xu!”

 

Phó Yểu Yểu vui vẻ nâng ly: “Được! Cạn ly!”

 

Bọn họ tiếp tục làm ầm ĩ cho đến tận đêm khuya, thậm chí Quán Quán và Tinh Viên cũng say khướt. Hùng Thanh Thanh và Độ Hàn Giang say bí tỉ dắt díu lấy nhau rời đi, bên ngoài đang là lúc trăng sáng sao thưa. Bách Lý Hưu vung tay áo lên, tất cả mùi hỗn tạp trong phòng đều biến mất, chỉ lưu lại chút hương hoa lạnh lẽo.

 

Phó Yểu Yểu cũng uống đến hoa mắt chóng mặt nhưng nàng lại không buồn ngủ chút nào, trong miệng ngâm nga câu “Hôm nay là một ngày tốt lành” rồi chạy ra ngoài ngắm trăng thưởng hoa.

 

Tuy rằng đã trở lại với tiểu viện đã cùng mình lớn lên nhưng lúc nàng tỉnh táo nhìn lại thì lại là một tâm trạng khác. Bách Lý Hưu đi theo tới, nhìn thấy nàng đang đứng dưới tàng cây mận ngọt, ngẩng đầu nhìn những cành cây chồi non đã lộ ra mấy phần ý thu.

 

Nàng có hơi tiếc nuối: “Thời kỳ ra hoa kết trái đã qua mất rồi.”

 

Bách Lý Hưu ôm lấy nàng từ phía sau: “Muốn xem à?” Không đợi nàng trả lời, ngón tay hắn đã khẽ vẫy. Thế là dưới đêm trăng, hoa trên cây lê tranh nhau nở rộ, một cơn gió thoáng thổi qua làm hoa lê bay khắp trời.

 

Phó Yểu Yểu đưa tay lên đón lấy, mặt mày linh động như nước: “Biết pháp thuật thật là tốt.”

 

Bách Lý Hưu cười một tiếng: “Nàng muốn học không?”

 

Phó Yểu Yểu thở dài: “Ta không có linh căn! Chàng đã quên rồi ư, ta chỉ là một phàm nhân.”

 

Ngón tay của hắn chậm rãi vuốt v e khóe môi của nàng: “Chỉ là linh căn mà thôi, còn không phải chuyện đơn giản ư.”

 

Phó Yểu Yểu đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mắt, nàng bị hắn bế lên đặt trên băng ghế dài ở dưới tàng cây phủ kín hoa lê. Ánh trăng và mái tóc bạc trắng của hắn cùng chiếu xuống, tóc màu trắng y phục màu đen, trắng đen phân biệt rõ ràng với nhau, vào lúc này hắn giống như yêu, giống như tiên cũng giống như ma. Và thế là nàng đã bị sắc đẹp che mờ mắt, chủ động ngẩng đầu hôn lên đôi môi hồng hào của hắn.

 

Áo bào trượt xuống đất, mái tóc trắng đen quấn quýt quanh nhau cũng rủ xuống qua khe ghế, hoa lê trắng muốt rơi xuống khắp lưng hắn giống như vẽ lên vân hoa màu nhạt.

 

Gió đêm thổi qua da thịt trống rỗng, Phó Yểu Yểu cuối cùng cũng giật mình tỉnh giấc sau cơn say, nàng đánh vào gáy Bách Lý Hưu để đẩy hắn ra một chút.

 

“Chờ đã!” Nàng hoảng sợ hỏi: “Chúng ta muốn làm gì đây?”

 

Vẻ mặt Bách Lý Hưu bình tĩnh: “Nàng không biết sao?”

 

Phó Yểu Yểu thật sự hoảng sợ: “Ta không biết!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Bách Lý Hưu cười một tiếng rồi đột nhiên vẫy tay. Trong tay xuất hiện một quyển sách, hắn chậm rãi hỏi: “Nếu như nàng đã giữ cuốn sách này lại, vậy tại sao lại không biết ta muốn làm gì? Có chín mươi tám tư thế được ghi lại trong cuốn sách này ta cảm thấy cũng không tệ, chúng ta cũng nên thử xem.”

 

Phó Yểu Yểu tập trung nhìn vào và thấy rằng đó là cuốn sách “Ma Tôn đại nhân, chàng làm đau ta.”

 

Dưới ánh trăng, da thịt trắng như tuyết của nàng lập tức trở nên đỏ ửng, hai gò má dường như sắp nhỏ ra máu. Khi cùng nàng kề sát vào nhau, Bách Lý Hưu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng đã đột ngột tăng cao, hắn không kìm được mà vùi vào hõm cổ nàng cười lớn.

 

Phó Yểu Yểu xấu hổ muốn đẩy hắn ra thế nhưng hắn lại không hề nhúc nhích tẹo nào, đợi khi cười đủ rồi hắn mới lại hôn lên môi nàng: “Chúng ta tiếp tục đi.”

 

Áo bào của hắn tuột xuống eo, mái tóc trắng xõa ngang eo giống như một con yêu tinh đang hấp thụ tinh khí của nàng, giọng nàng đứt quãng: “Đạo, đạo lữ song tu không phải là nên thần giao sao? Tại sao lại, lại như thế này!”

 

“Nàng muốn thần giao sao?” Bách Lý Hưu suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta cùng nhau.”

 

Cùng nhau? Còn có thể cùng nhau?

 

Phó Yểu Yểu còn chưa kịp nói chuyện.

 

Thần thức và thân thể đồng thời va chạm khiến nàng trong nháy mắt như đang bay lên trên mây. Thế tới của hắn hung hăng giống như gió lớn mưa rào, lại giống như hoa lê bay khắp trời rồi rơi xuống đất không để lại dấu vết. Nàng lảo đảo loạng choạng, chìm chìm nổi nổi giống như khúc gỗ nổi trên mặt nước, giống như phi điểu giữa trời mây, không lên bờ được cũng không rơi xuống đất được.

 

Trong khoảnh khắc nào đó, Phó Yểu Yểu mở mắt ra.

 

Nhìn thấy sơn dã xa xôi dưới màn đêm trời đất bao la, nàng nhỏ bé đến mức sắp không tìm thấy chính mình, chỉ có thể dùng sức ôm chặt lấy thân thể trước mặt. Dưới tán hoa lê rợp trời, mái tóc trắng xóa của hắn xõa ra, vừa cười vừa lấy tay che mắt nàng lại.



Chương 79


Trời đất lặng ngắt như tờ, không còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang nữa mà chỉ còn tiếng hô hấp dồn dập.
 
Phó Yểu Yểu cứ hết chìm rồi lại nổi. Nàng giơ tay ra muốn túm lấy gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ vơ được những sợi tóc trắng của Bách Lý Hưu. Một tiếng rên khẽ bỗng vang lên bên tai nàng, sau đó giọng nói trầm thấp khàn đặc của hắn vang lên: "Thả tay ra."
 
Nàng bỗng muốn chơi xấu nên càng nắm chặt hơn: "Không muốn!"
 
Bách Lý Hưu hơi ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt nguy hiểm. Phó Yểu Yểu thừa nhận mình vẫn là mình của năm đó nên lập tức buông tay, sau khi buông còn lanh trí dỗ dành hắn: "Ta sai rồi."
 
Hắn cười một cái: "Muộn rồi."
 
Thần thức mạnh mẽ của Bách Lý Hưu hoàn toàn áp chế Phó Yểu Yểu khiến nàng không thể phản kháng được. Cảm giác mãnh liệt lúc thần hồn hòa vào nhau là cảm giác hoàn toàn không thể nào chống cự được, còn kịch liệt hơn cơ thể va chạm rất nhiều, không cho nàng chút thời gian th ở dốc nào. Những cơn sóng biển dập dờn ồ ạt hất tung nàng lên trời, để nàng lơ lửng như vậy từ đầu đến cuối chưa từng rơi xuống.
 
Đến nửa đêm, Phó Yểu Yểu sức cùng lực kiệt được ôm về phòng, tay chân như nhũn ra, toàn thân mềm như bún, không còn chút hơi sức nào.
 
Mấy cánh hoa được thả vào nước tắm vẫn còn dính trên người nàng để lộ dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp. Thùng nước tắm lần này lớn hơn thùng gỗ hồi trước nàng dùng để tắm thuốc nhiều, đủ cho hai ba người ngồi vào lận. Phó Yểu Yểu vừa nghĩ đến đây, Bách Lý Hưu đã bước vào.
 
Hắn ngồi xuống đối diện với nàng, hai cánh tay hờ hững đặt dọc theo mạn thùng, lưng dựa vào vách thùng, hơi ngửa đầu ra sau híp mắt lại, dáng vẻ cực kỳ thỏa mãn và thư giãn.
 
Máu tóc trắng xõa tung trên đầu vai lơ lửng trên mặt nước. Giữa không gian tràn ngập sương mù, Phó Yểu Yểu nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy hình ảnh này thật sự quá quyến rũ ướt át. Thiếu niên tóc trắng xinh đẹp cái gì chứ, toàn đâm cho nàng mất hồn thôi.
 
Phó Yểu Yểu vốn đã héo queo lại đột nhiên cảm thấy mình sống lại rồi!
 
Nàng lội lên phía trước ngồi dựa vào hắn rồi lén lén lút lút thò tay ra sờ sờ mái tóc trắng kia. Trên mái tóc dài còn ánh lên tia bàng bạc. Rõ ràng là tuổi thọ của hắn đã bị ảnh hưởng thế mà lại không có vẻ gì là già yếu, trái lại còn khiến hắn trẻ trung hơn rất nhiều.
 
Bách Lý Hưu mở mắt ra, ý cười trong mắt rất rõ ràng: "Nàng đang nhìn gì thế?"
 
Phó Yểu Yểu giơ cánh tay trắng trẻo thon thả ra khỏi nước, sờ sờ đỉnh đầu hắn: "Tinh Viên và Bàn Phục đều có đặc điểm của Yêu thú mà, sao chàng lại chẳng có gì hết vậy?"
 
Bách Lý Hưu túm lấy tay nàng đặt xuống ngực mình: "Yêu Nhân tu vi hùng mạnh có thể tùy ý ẩn đi đặc điểm của Yêu thú."
 
Mắt Phó Yểu Yểu sáng bừng lên: "Vậy chàng ẩn đi rồi hả? Chàng để lộ ra cho ta nhìn một chút đi!"
 
Bách Lý Hưu nhìn nàng bằng ánh mắt đầy sâu xa, mặt đầy vẻ từ chối không muốn. Thế là Phó Yểu Yểu nũng nịu chơi xấu: "Ta muốn nhìn, ta muốn nhìn, ta muốn nhìn! Cho ta nhìn đi, cho ta nhìn đi, cho ta nhìn đi!"
 
Hắn hết cách với nàng nên không thể làm gì khác hơn là đè bàn tay đang sờ mó lung tung kia lại: "Được, chỉ liếc một cái thôi đấy."
 
Phó Yểu Yểu đáp: "Một cái làm sao mà đủ! Ít nhất cũng phải mười cái!"
 

Nàng lại dựa sát vào giơ hai tay lên ôm cổ Bách Lý Hưu, hai cơ thể dưới nước nằm chồng lên nhau, đôi mắt trơn ướt nháy mắt của hắn: "Chàng nhanh lên chút đi."
 
Bách Lý Hưu yên lặng hồi lâu, có vẻ như là đang làm công tác tư tưởng cho bản thân. Phó Yểu Yểu trừng đến mỏi cả mắt nên đang định cúi đầu dụi mắt một cái thì đột nhiên nhìn thấy một đôi tai thú nhú lên từ đỉnh đầu tóc trắng của hắn.
 
Phó Yểu Yểu chỉ cảm thấy có một đống pháo hoa nổ tung trong đầu mình: "A! Chàng có tai kìa! A a a đáng yêu chết đi được!"
 
Nàng lập tức thò tay ra bóp bóp. Chỉ là vừa mới sờ được một chút đôi tai kia đã biến mất. Vẻ mặt Bách Lý Hưu rất quái dị, còn đẩy cái người đang sờ đầu mình ra một chút rồi nhìn nét mặt hưng phấn của nàng mà nói với vẻ quái dị: "Nàng thích cái này hả?"
 
Phó Yểu Yểu điên cuồng gật đầu: "Thứ này quá là tuyệt vời! Ta còn chưa nhìn đã!"
 
Bách Lý Hưu không nể nang gì mà từ chối luôn: "Nàng nhìn đã rồi."
 
Phó Yểu Yểu giương nanh múa vuốt nhào tới: "A a a cho ta liếc thêm cái nữa đi mà!!!"
 
Hắn bày ra vẻ không thể cho nàng nhìn thêm được. Đường đường là Ma Tôn nhưng lại bị người yêu miêu tả bằng từ dễ thương. Hắn cũng cần mặt mũi mà?!
 
Phó Yểu Yểu bị Bách Lý Hưu kiên quyết nhấn vào lòng bắt đi ngủ. Trong bóng tối, nàng ngửi được mùi tiên thảo thoang thoảng trên người hắn, suy nghĩ bèn trôi về Ma Cung, cuối cùng cũng không cố chấp đòi xem tai của hắn nữa nhưng trong giọng nói vẫn khó nén nổi hưng phấn: "Ta muốn gặp rất nhiều người!"
 
Bách Lý Hưu vùi mặt vào tóc nàng: "Ừ, từ từ rồi chúng ta sẽ đi gặp hết."
 
Nàng nằm im lặng hồi lâu không lên tiếng, Bách Lý Hưu tưởng nàng ngủ rồi nên hắn cũng nhắm mắt lại. Một lúc sau, giọng nói của Phó Yểu Yểu lại vang lên giữa bóng đêm: "Chúng ta vẫn sẽ còn xa nhau ư?"
 
Hắn ôm nàng chặt hơn một chút: "Ta không biết."
 
Phó Yểu Yểu nói nhỏ: "Khi đó ta không còn cách nào khác."
 
Nàng còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại chợt cảm nhận được một dòng nước ấm tràn vào mọi ngõ ngách trong cơ thể mình, giống như ánh mặt trời tan thành nước bọc lấy toàn thân vậy. Cơn buồn ngủ ập tới, Phó Yểu Yểu nằm trong ngực Bách Lý Hưu ngủ say. Tay hắn vuốt vuốt sống lưng nàng, chậm rãi rót linh khí tinh thuần vào trong cơ thể nàng.
 
Bầu trời đêm bên ngoài trong vắt, thỉnh thoảng lại thoáng vang lên mấy tiếng sấm rền. Bách Lý Hưu giơ tay lên tạo một lớp kết giới không để động tĩnh bên ngoài lọt được vào đây.
 
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Phó Yểu Yểu ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện ra linh căn của mình phát triển rồi
 
Không chỉ có vậy, nàng đã trực tiếp vượt qua những giai đoạn mà bất kỳ tu sĩ bắt đầu tu hành nào cũng cần vượt qua là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ để đạt đến tu vi Kim Đan kỳ rồi. Nghĩ lại thì khi nàng vừa bị Phó Yếu dẫn tới đây cũng có tu vi Kim Đan nên đây là cảnh giới mà nàng hiểu biết nhất.
 
Kim đan trong khí hải cũng khác với trước kia. Nó được bao bọc bởi những tia chớp màu đen ẩn chứa sức mạnh kinh người.
 
Trước đây lúc nuôi dưỡng thần hồn cho nàng, Bách Lý Hưu cũng đã dùng đủ các loại bảo vật quý hiếm trên đời để thay đổi thể chất người phàm của ngài. Đêm qua lúc song tu nàng chỉ lo hưởng thụ nên không hề phát hiện ra hắn đã điều khiển nghiệt khí bơi quanh gân mạch toàn thân nàng rồi để nó kết hợp với đống linh bảo đã chất đống trong cơ thể mà trọng tố linh căn cho nàng.
 
Đợi sau khi nàng ngủ, linh căn sẽ hoàn toàn phát triển và cản luôn thay nàng hai tia lôi kiếp khi đi qua hai kỳ tu vi.

 
Nàng của lúc này có thể nói đơn giản là lên cấp mà chẳng phải chịu đau đớn gì.
 
Một cơn mưa xuân đổ xuống đầu Phó Yểu Yểu.
 
Bách Lý Hưu che dù đứng trên mặt cỏ ướt át, ngẩng đầu nhìn ra ngoài. Vạn vật hồi sinh, hoa cỏ nảy mầm, mảnh đất đã từng từ từ vỡ vụn rồi sụp đổ ngay trước mắt hắn giờ cuối cùng cũng đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
 
Phó Yểu Yểu chui vào dù hắn, hai người đứng sóng vai nhau như đang thưởng thức cảnh một cơn mưa vậy.
 
Sau khi mưa xuân tạnh, cầu vồng xuất hiện.
 
Sáng sớm, ngoài sân đột nhiên trở nên ồn ào. Những người nhớ tới Phó Yểu Yểu cũng nhanh chóng chạy tới nhà nàng. Tiểu Mã lại càng không cần phải nói. Hắn ta trực tiếp trèo tường nhảy qua, giọng nói kích động đến nỗi run lên: "Yểu Yểu! Yểu Yểu! Ta nhớ ngươi muốn chết luôn á!"
 
Phó Yểu Yểu vốn còn muốn nằm ỳ trên giường thêm lúc nữa nhưng chợt nghe thấy tiếng động nên không thể làm gì khác hơn là bò dậy.
 
Vừa mở cửa ra, Tiểu Mã như một con khỉ nhảy vọt lên cho nàng một cái ôm bự vì được gặp lại sau nhiều ngày xa cách. Ôm xong hắn ta lại khóc toáng lên: "Hu hu hu Yểu Yểu ơi đúng là ngươi thật rồi. Ta đáng chết lắm, sao ta lại quên ngươi được chứ! Ta cũng biết ngươi sẽ sống lại mà Yểu Yểu. Chắc chắn mấy tiên trưởng kia có cách!"
 
Phó Yểu Yểu bị hắn ta nói cho mắt cũng đỏ ửng lên.
 
Lúc này tiếng gõ cửa mạnh mẽ của Uyển Hà lại vọng vài: "Yểu Yểu ơi! Yểu Yểu ơi mở cửa!"
 
Phó Yểu Yểu vội vàng lau nước mắt rồi nhanh chân chạy ra mở cửa. Cửa sân vừa mở, một đám người đã chen chúc tràn vào, đều là những khuôn mặt quen thuộc ở trấn Phong Vũ. Ký ức cuối cùng mà bọn họ có được là Phó Yểu Yểu bị yêu quái sát hại. Tiên trưởng của Thanh Miểu tông tới đưa thi thể nàng đi rồi từ đó không còn tin tức gì nữa.
 
Nhưng hôm nay nàng không những sống lại nhảy nhót bình thường mà bọn họ còn quên mất nàng. Cũng may mà người lớn lên ở thế giới này không hề cảm thấy quái lạ đối với việc mất trí nhớ tập thể và khôi phục trí nhớ tập thể như này.
 
Uyển Hà ôm mặt Phó Yểu Yểu quan sát thật kỹ: "Ngươi có còn ngốc nữa không vậy?"
 
Phó Yểu Yểu cũng cười hì hì ôm lấy mặt nàng ta: "Đã khỏi rồi!"
 
Hai người ôm chầm lấy nhau vừa nhảy vừa la.
 
Sau một hồi ầm ĩ, người trong thôn mới dần giải tán bớt. Cuối cùng chỉ còn Uyển Hà và Tiểu Mã ở lại. Ba người cùng lớn lên với nhau từ bé, quan hệ thân mật chẳng có gì để giấu diếm nhau nên sau một hồi hết khóc rồi cười, tâm trạng mới bình tĩnh lại.
 
Đột nhiên Uyển Hà nghĩ đến cái gì đó: "Yểu Yểu! Ngươi có biết bây giờ ngươi là Mục phu nhân không?"
 
Nghe vậy, Phó Yểu Yểu bỗng cảm thấy hơi xấu hổ: "Còn chưa chính thức thành thân mà."
 

Uyển Hà không thể tin nổi: "Ngươi và Mục công tử thật sự đến với nhau rồi hả? Vậy Chu tiên sinh thì làm sao bây giờ?"
 
Vừa mới dứt lời nàng ta đã cảm nhận được một cơn gió lạnh như băng thổi từ bên cạnh tới. Uyển Hà run bắn người quay đầu nhìn lại. Chẳng biết Mục công tử trong miệng nàng ta đã đi ra đây từ bao giờ, còn đang dựa trên khung cửa, mái tóc dài màu bạc làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của hắn, vẻ đẹp kia trông vừa giống thần tiên vừa giống yêu quái.
 
Uyển Hà nhất thời bị sắc đẹp che mắt nắm tay Phó Yểu Yểu mừng húm lên: "Người này được, người này được! Người này đẹp hơn!"
 
Trái lại Tiểu Mã bên kia lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn thần tượng trong lòng mình: "Mục công tử, sao tóc ngươi lại đổi màu vậy? Ngươi bị thương hả?"
 
Bách Lý Hưu đáp: "Không sao."
 
Hắn không làm phiền bọn họ ôn chuyện cũ mà còn rót trà bưng ra cho. Phó Yểu Yểu dùng lời lẽ hơi khoe khoang kể cho hai người bạn nghe những chuyện mình gặp trong mấy năm qua. Hai người kia nghe mà ngạc nhiên. Phó Yểu Yểu còn đang đắc ý khoe pháp thuật của mình làm Tiểu Mã và Uyển Hà không ngừng ngưỡng mộ.
 
Ba người nói chuyện đến tận trưa, công tử áo trắng đã nấu xong cơm trưa rồi.
 
Mặc dù công tử này đẹp nhưng rất hung dữ, dáng vẻ lạnh như băng lúc nhìn người khác cực kỳ đáng sợ. Uyển Hà hơi sợ hắn nên đã khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn trưa của Phó Yểu Yểu rồi kéo Tiểu Mã chạy biến.
 
Cuối hè rồi nên ánh mặt trời không còn quá chói chang. Phó Yểu Yểu ngồi dưới tán cây nếm thử một miếng đồ ăn rồi cất tiếng thán phục: "Tài nấu nướng của con rối còn tốt hơn cả ta!"
 
Bách Lý Hưu nói: "Đây là con rối được tạo ra để nấu nướng."
 
Hắn đã nghiên cứu nó rất lâu mới làm ra được, rót trí nhớ thần thức của đầu bếp ở nhân gian vào trong cơ thể nó mới tạo ra được con rối có khả năng nấu nướng cao siêu như này.
 
Phó Yểu Yểu cười nhạo: "Ta còn tưởng có món ăn đặc biệt chứ! Sau này chúng ta có thể bán các loại con rối có tác dụng để kiếm tiền rồi!"
 
Bách Lý Hưu nhìn nàng một cái đầy thâm sâu: "Vừa mới tỉnh lại đã muốn kiếm tiền rồi."
 
Phó Yểu Yểu: "Có ai chê nhiều tiền đây! Ta muốn trở thành người giàu nhất tam giới!"
 
Bách Lý Hưu gắp một miếng đồ ăn lên: "Làm người giàu nhất thì có gì khó đâu."
 
Phó Yểu Yểu nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo: "Bây giờ chúng ta là đôi vợ chồng người bình thường. Chàng bớt làm mấy chuyện đốt nhà cướp của đi!"
 
Bách Lý Hưu: "..."
 
Hai người đang ăn cơm thì lại có một người tới gõ cửa kêu: "Yểu Yểu! Ôi chao con gái lớn số khổ của ta, cháu coi như là sống lại rồi."
 
Phó Yểu Yểu vừa quay đầu lại thấy người tới đã vui vẻ đứng dậy nói: "Bạch bà bà, đã lâu không gặp! Bà đi đâu vậy ạ?"
 
Bạch bà bà đến gần cầm lấy tay nàng quan sát cẩn thận rồi đỏ mắt đáp: "Hôm qua ta tới thành Bạch Thuỷ, vừa mới làm mai được một mối tốt cho khuê nữ nhà bán tơ lụa kia! Về đến nơi đã vội vàng qua thăm cháu rồi này. Cháu xem cháu này, một lần chết đi rồi sống lại còn mặn mà hơn cả trước nữa!"
 
Phó Yểu Yểu cười ngây ngô: "Bạch bà bà, bà chưa ăn cơm trưa phải không? Bà qua ăn với chúng cháu nhé?"
 
Bạch bà bà nhìn người đàn ông tóc trắng đang ngồi ngay ngắn một bên từ tốn gắp đồ ăn một cái rồi lại vội vàng nhìn qua chỗ khác, còn kéo Phó Yểu Yểu ra xa nói nhỏ: "Yểu Yểu, vị Mục công tử này phu quân của cháu đó hả?"
 
Phó Yểu Yểu hơi xấu hổ: "Còn chưa chính thức thành thân ạ..."
 

Bạch bà bà vỗ đùi: "Cháu xem cháu đi! Bây giờ cháu có vị hôn phu rồi bảo Chu tiên sinh làm sao bây giờ?!"
 
Phó Yểu Yểu: "Dạ?"
 
Bạch bà bà: "Trước kia cháu bảo ta làm mai giúp cháu và Chu tiên sinh, ta cũng không để bụng lắm nên cháu vừa nói xong ngày đó ta đã lên đường luôn! Ai ngờ ngày hôm sau cháu đã bị Yêu ma hại chết rồi..."
 
Phó Yểu Yểu thật sự không ngờ mình chỉ nói một câu mà Bạch bà bà đã hành động nhanh như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấy hơi căng thẳng: "Cái cái cái... Cái đó, lúc ấy Chu tiên sinh nói thế nào ạ?"
 
Bạch bà bà giậm chân: "Thì đồng ý chứ sao nữa! Chu tiên sinh là người có học, còn bảo ta chuyển lời cho cháu là sẽ chuẩn bị xong sinh lễ rồi chọn ngày lành tháng tốt tới cửa cầu hôn! Ai ngờ qua hôm sau cháu đã mất mạng rồi. Sau khi biết được tin này, mấy ngày liền Chu tiên sinh không đến học đường luôn đó, mấy năm nay cũng không bàn chuyện hôn sự gì nữa."
 
Phó Yểu Yểu nghe xong trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Má ơi! Mình hại nhà người ta rồi!
 
Mặc dù Bạch bà bà đã đè thấp giọng xuống hết sức rồi nhưng Bách Lý Hưu là ai chứ? Hắn nghe không sót dù chỉ một chữ. Nghĩ đến việc trước kia bé đần này còn đòi sống đòi chết muốn gả cho người khác là hắn lại muốn túm cổ nàng lại xử tử tại chỗ.
 
Phó Yểu Yểu căng thẳng rụt tay lại nài nỉ: "Bạch bà bà, bà tìm quanh khu vực này xem còn có cô nương tốt nào không mau làm mối cho Chu tiên sinh một người đi. Cháu làm lỡ nhân duyên của người ta, thật sự rất áy náy không yên lòng."
 
Bạch bà bà đáp: "Cháu tưởng ta chưa làm à? Nhưng lần nào Chu tiên sinh cũng cười cười từ chối sạch, làm bà già này cũng áy náy suốt mấy năm qua. Hôm qua nghe tin cháu về, ta còn vui sướng nghĩ cuối cùng Chu tiên sinh cũng được như mong muốn rồi, ai mà ngờ..." Bà ấy liếc nhìn một cái, lại phát hiện Bách Lý Hưu đang cúi đầu gắp thức ăn, có vẻ như không để ý đến hai người bên này nên mới nói tiếp: "Rốt cuộc cháu gặp được vị Mục công tử này ở đâu vậy? Cháu cứ kiên quyết phải gả cho hắn hả? Hay cháu nghĩ lại một chút đi, Chu tiên sinh tốt biết bao nhiêu, có đốt đèn lồ ng cũng khó mà tìm được người thứ hai!"
 
Phó Yểu Yểu rất hiểu tên ma đầu kia, rất sợ những lời này sẽ chọc giận hắn. Bạch bà bà đã lớn tuổi không thể chịu nổi dằn vặt nữa. Thế là nàng vội vàng nói: "Bạch bà bà! Cháu sinh ra là người của Mục công tử, chết cũng là ma của Mục công tử. Kiếp này kiếp sau gì cháu cũng chỉ có một mình hắn thôi! Bà không cần nói nữa đâu ạ. Còn bên chỗ Chu tiên sinh thì bà cẩn thận tìm cô nương tốt giúp cháu. Chờ cháu có thời gian rảnh rồi... Cháu sẽ tới nói chuyện với người ta một chút."
 
Hai người lại chuyện trò thêm mấy câu nữa rồi Bạch bà bà mới rời đi. Phó Yểu Yểu ngồi lại trước bàn cơm, phiền não cắn đũa nhưng không còn tâm trạng ăn uống nữa.
 
Bách Lý Hưu nhìn dáng vẻ than thở sầu muộn của nàng rồi đột nhiên nói: "Chúng ta thành thân đi."
 
Phó Yểu Yểu ngạc nhiên hoảng hốt: "Cái gì cơ?"
 
Bách Lý Hưu đáp: "Chẳng phải nàng bảo là chúng ta còn chưa chính thức thành thân à? Vậy chúng ta thành thân đi."
 
Phó Yểu Yểu có cảm giác như đột nhiên được cầu hôn vậy. Sau khi lấy lại được phản ứng, gò má nàng đỏ bừng lên: "Ở đây luôn hả?"
 
Bách Lý Hưu giơ tay ra vuốt v e khuôn mặt đỏ ửng của nàng: "Nhân gian, Ma giới, tiên môn, nàng muốn ở đâu cũng được hết."
 
Phó Yểu Yểu nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn: "Chẳng phải chàng bảo muốn làm một đôi vợ chồng bình thường với ta sao? Vậy chúng ta thành thân ở đây đi." Bỗng nhiên nàng trở nên hưng phấn: "Chúng ta làm vào ngày nào đây nhỉ? Phải chuẩn bị mấy món đồ cần thiết nữa! Chàng sẽ đưa sính lễ cho ta hả? Cưới xin ở nhân gian toàn phải có tam thư lục sính! Còn nữa còn nữa, sân nhà chúng ta nhỏ quá, muốn mời tất cả bạn bè tới dự lễ thì ngồi sao đủ?"
 
Bách Lý Hưu bật cười, kéo nàng lại ôm vào lòng hôn một cái: "Ta sẽ chuẩn bị hết tất cả mọi thứ. Nàng chỉ cần yên tâm đợi gả cho ta là được."
 
Phó Yểu Yểu vui đến nỗi mắt cũng cong lên, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên ngẩng đầu nghiêm túc dặn dò hắn: "Chàng không được gây phiền phức cho Chu tiên sinh đâu đấy!"
 
Bách Lý Hưu cười lạnh một tiếng rồi nhéo nhéo hông nàng: "Những lúc như này mà nàng lại nói đến người kia với ta à?"
 
Phó Yểu Yểu uốn tới ẹo lui trong lòng hắn: "Ta mặc kệ! Chàng không được làm hại người vô tội nữa!" Sau đó nàng bóp cổ hắn: "Đồng ý với ta mau lên!"
 
Bách Lý Hưu vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn ấn tay nàng vào lòng không cho lộn xộn láo nháo nữa. Một lúc sau hắn mơi cọ cọ đỉnh đầu nàng rồi lạnh nhạt đáp: "Ta đồng ý với nàng từ lâu rồi mà."

 


Bình Luận (0)
Comment