Phó Yểu Yểu phát hiện xuyên đến thế giới tu tiên cũng tốt, nếu xuyên đến thế giới trạch đấu, bây giờ nàng đâu được nằm thảnh thơi thế này mà phải đi thỉnh an cha mẹ chồng. Hiện giờ tu vi của nàng là Kim Đan, tất nhiên năm giác quan mạnh hơn người phàm rất nhiều, dù đang làm tổ trong ngực Bách Lý Hưu và nghịch lọn tóc trắng thuần của hắn thì vẫn nghe tiếng nói chuyện vụn vặn bên ngoài đình. Nàng hỏi: “Đám người Hùng Thanh Thanh về đấy à?”
Bách Lý Hưu trả lời: “Là người hầu trong phủ.”
Phó Yểu Yểu kinh ngạc bật dậy trên giường: “Chàng mua người hầu à? Mua lúc nào thế? Họ đều là phàm nhân hết ư?”
Bách Lý Hưu nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới khẽ nhúc nhích ngón tay, bỗng nhiên hai tiếng bước chân đi từ ngoài đình đến cửa rồi gõ cửa phòng. Phó Yểu Yểu quay đầu nhìn lại thì thấy hai bóng người ăn mặc như tỳ nữ ở bên ngoài rèm, khom người hành lễ: “Tôn thượng, phu nhân.”
Phó Yểu Yểu khẽ a một tiếng, nhảy xuống giường và bước qua. Hai tỳ nữ trông không khác gì phàm nhân, có cả da thịt và nhiệt độ, biết nói biết cười, có điều Phó Yểu Yểu cũng là người tu tiên nên vẫn phát hiện ra điểm khác thường của họ.
Nàng dò xét một lúc bèn duỗi tay sờ mặt tỳ nữ, không ngờ tỳ nữ nọ còn nhìn nàng bằng ánh mắt thẹn thùng.
Có điều Phó Yểu Yểu vẫn phát hiện ra vấn đề, thế là quay đầu ngạc nhiên mừng rỡ nói: “Chẳng phải đây là con rối Ngọc Thạch của chàng điêu khắc hay sao? Tại sao họ lại biết nói chuyện? Hơn nữa còn, còn… Giống người như thế?”
Trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết nên hình dung họ như thế nào mới đúng. Lúc trước Ma Cung có rất nhiều con rối giống như thế này, dù chúng cũng có tay chân xương thịt nhưng không biết nói chuyện, cũng không có biểu cảm gì, vừa nhìn đã thấy là vật chết không có sức sống.
Nhưng bây giờ hai tỳ nữ trước mặt có biểu cảm và hành động giống y hệt phàm nhân, vẻ ngoài cũng có chỗ đặc biệt riêng, hơn nữa họ còn biết bất an cúi đầu khi Phó Yểu Yểu nhìn chòng chọc vào họ và hỏi: “Phu nhân, không biết chúng nô tỳ không tốt chỗ nào không?”
Phó Yểu Yểu thử hỏi dò: “Tên của các ngươi là gì?”
Hai con rối đồng loạt trả lời: “Bẩm phu nhân, nô tỳ vẫn chưa có tên, mong được phu nhân ban tên cho ạ.”
Mặc dù biết họ chỉ là con rối Ngọc Thạch nhưng vì họ thể hiện như vậy, Phó Yểu Yểu không thể không coi họ là con người. Nàng quay người nhào lên giường, lay bả vai Bách Lý Hưu: “Chàng làm bằng cách nào? Tại sao họ lại đột ngột tiến giai rồi?”
Bách Lý Hưu lười biếng nằm đó, hỉ phục đỏ thẫm thẳng thớm ban đầu giờ đã nhăn nhúm ở trên giường, vừa nhìn đã biết đêm qua kịch liệt đến mức nào. Tóc trắng xõa tung trên nền đỏ thẫm tạo nên vẻ đẹp vỡ vụn k1ch thích tầm mắt người khác.
Phó Yểu Yểu có cảm giác như mình mới là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc, sau đó nghe hắn trả lời: “Do Độ Hàn Giang cải tiến.”
Khó trách ban đầu chúng chỉ là những con rối được hắn rót pháp lực vào để nghe theo mệnh lệnh của hắn nhưng qua bàn tay của Luyện khí đại sư Độ Hàn Giang, chúng đã không còn là con rối nữa mà trở thành pháp bảo hiếm có khó tìm.
Rất nhanh pháp bảo truyền âm của Phó Yểu Yểu đã nhận được tin tức do Độ Hàn Giang gửi đến: “Tặng năm mươi pháp bảo con rối, chúc Phó bằng hữu tân hôn vui vẻ!”
Năm mươi con! Trước đó nàng còn lo rằng Mục Trạch quá đối rộng lớn và trống trãi, có nên mua nô tỳ và quản gia về quản lý hay không. Suy cho cùng họ cũng đang ở nhân gian, nhà ai mà không có mười mấy, hai mươi gia đình, như vậy mới có sức sống hơn tý.
Bây giờ Độ Hàn Giang đã giải quyết được nỗi lo của nàng, thế là nàng đã có thể sắp xếp thêm người vào các nơi trong phủ rồi. Phó Yểu Yểu cảm động vô cùng, bèn trả lời hắn: “Hai ngày nữa ta sẽ đến vực sâu tăm tối săn vài yêu thú tặng cho ngươi làm vật liệu luyện khí!”
Độ Hàn Giang: “Không hổ là bạn bè của nhau! Lão tử rất thích tấm lòng nghĩa khí của ngươi!”
Không hổ là pháp bảo đã được Luyện khí đại sư cải tạo, nó còn có cả công năng làm việc dựa trên ngôn hành cử chỉ của chủ nhân, con rối vừa thấy Phó Yểu Yểu rời giường thì lập tức tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục. Phó Yểu Yểu ngồi trước gương đồng nhìn hai tỳ nữ khóe tay chải một búi tóc xinh đẹp cho nàng, không khỏi chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Bách Lý Hưu thấy nàng vui vẻ như thế thì thoáng cười theo.
Rửa mặt xong xuôi, người hầu lập tức bưng thức ăn đến. Phó Yểu Yểu nếm thử vài ngụm thì thấy hương vị tuyệt đối không thể sánh bằng Bách Vị lâu ở thành Bạch Thủy.
Ngoài viện cỏ cây hoa lá xum xuê, gia đinh trong dáng vẻ thằng nhóc đang chơi bóng cùng Quán Quán, kẻ ném người nhặt vui vẻ vô cùng. Hơn nữa còn có tỳ nữ trạc tuổi Tinh Viên đang ngồi xổm nhặt hoa dưới gốc hoa quế cùng nàng, nói muốn dùng hoa quế ủ hoa quế mật ong.
Phó Yểu Yểu cảm giác chưa bao giờ thư thái như bây giờ, cuối cùng đã có cảm giác có một ngôi nhà chốn nhân gian chân thật rồi.
Bách Lý Hưu ăn cơm xong bèn hỏi nàng: “Nàng có muốn dẫn tỳ nữ thiếp thân ra ngoài đi dạo không?”
Trong khoảng thời gian này, hắn thường tới lui Bạch Thủy thành, nhìn thấy đa số các tiểu thư và phu nhân trong thành đều dẫn theo tỳ nữ ra ngoài đi dạo cửa hàng, có lẽ đó là cuộc sống mà nàng thích.
Quả nhiên Phó Yểu Yểu rất thích, lập tức gật đầu: “Được! Đúng lúc ta muốn mua một số thứ.”
Hai tỳ nữ nghe cuộc nói chuyện của họ bèn lấy một tấm áo choàng màu xanh da trời khoác lên người Phó Yểu Yểu: “Hôm nay trời lạnh, nếu phu nhân muốn đi ra ngoài thì nên khoác thêm y phục.”
Phó Yểu Yểu cảm thán: “Chu đáo quá!”
Nàng cẩn thận quan sát hai con rối một lúc, có lẽ họ được chế tạo từ một người nên tướng mạo có hơi giống nhau, lại hơi nhạt nhẽo rất khó phân biệt, thế là nàng bèn hỏi: “Sau này các ngươi cũng sẽ giữ dáng vẻ này sao?”
Hai tỳ nữ liếc hau: “Nếu phu nhân không thích vẻ ngoài của nô tỳ, nô tỳ có thể thay đổi ngay lập tức.”
Dứt lời, không đợi Phó Yểu Yểu phản ứng lại, hai người đã thẳng tay xé mặt mình ra. Một tiếng roẹt vang lên, một tấm da người đã bị kéo xuống. Phó Yểu Yểu hoảng hốt nhìn gương mặt không có ngũ quan của họ, không ngờ gương mặt đó còn nói: “Phu nhân muốn diện mạo thế nào cứ dặn dò.”
Phó Yểu Yểu: “Má ơi!”
Nàng nhảy bật lên ba trượng, suýt nữa đã bị gương mặt thay đổi đột ngột giữa ban ngày này dọa ngất xỉu.
Nàng che mắt lại không dám nhìn họ, liên tục nói: “Gương mặt như vừa rồi đi! Mắt to hơn chút, mũi nhếch cao hơn chút là được! Nhanh nhanh nhanh, biến trở về đi.”
Hai tỳ nữ lại lắp mặt nạ lên mặt mình, họ thực hiện theo lười nàng nói, phóng to đôi mắt, lỗ mũi vểnh lên, có nhiều nét riêng hơn trước nên rất dễ phân biệt.
Phó Yểu Yểu vẫn còn sợ hãi, cảnh cáo hai người đó: “Từ đây về sau cấm các người xé da mặt của mình!”
Hai tỳ nữ cười nói thong dong đáp lời: “Xin nghe theo sự căn dặn của phu nhân.”
Phó Yểu Yểu vỗ ngực, đuổi cảnh tượng kinh khủng vừa rồi ra khỏi đầu, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ta đặt tên cho các ngươi nhé. Ngươi tên là Đàm Yên, ngươi là Tinh Hòa được không?”
Hai người đồng thanh vui vẻ đáp: “Đàm Yên/ Tinh Hòa cảm tạ phu nhân đã ban tên.”
Phó Yểu Yểu kêu Quán Quán đang chơi bóng, sau đó nắm tay Tinh Viên và vui vẻ vỗ tay thành tiếng: “Đi nào, dạo phố thôi!”
Bên trên hai bức tượng sư tử đá và biển hiệu bên ngoài Mục Trạch vẫn còn treo lụa đỏ, cho thấy hôm qua rộn ràng vui vẻ thế nào. Tin tức Mục công tử của Mục Trạch là người tiên môn đã được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, hôm qua gần như những nhân vật có tiếng tăm ở thành Bạch Thủy đều đến dự tiệc cưới, dù họ không nhận được thiệp mời cũng mặt dày mày dạn tặng lễ vật, đến uống một ly rượu mừng.
Ngày xưa tiên trưởng thường ở trên tiên sơn, có người cả đời còn chưa gặp mặt tiên nhân lần đầu nhưng bây giờ đã có tiên trưởng ở tại thành Bạch Thủy, tình nguyện sống như một phàm nhân, bất kể là người giàu có ở chốn nhân gian bao nhiêu đi chăng nữa cũng đầy tôn kính khi gặp tiên trưởng.
Những năm qua, Phó Yểu Yểu chỉ đi dạo thành Bạch Thủy vào những dịp lễ tết, mua một ít son phấn, y phục và trang sức thường ngày không dám mua. Sau đó đến Ma giới, mặc dù nàng có tiền nhưng vẫn cảm thấy đồng tiền không có giá trị gì ở một nơi tôn sùng pháp thuật thế này.
Chỉ khi làm người mới cảm nhận được sự tuyệt vời của tiền bạc. Bây giờ nàng đang ở nhân gian, cộng thêm đang giữ một khoản tiền kếch sù thế là bèn thèm đi mua sắm.
Phó Yểu Yểu mua sắm từ đầu đường tới cuối hẻm, mọi người nghe nói Mục phu nhân dạo phố, thế là các cửa tiệm tạm thời đóng cửa không bán cũng vội vàng mở cửa chào hàng. Có không gian giới tử và bình Càn Khôn, dù mua nhiều đến đâu cũng không cần xách, tất cả cửa tiệm đều lấy bảo vật trấn đi3m ra chiêu đãi Mục phu nhân giàu sang và hào phóng này.
Đàm Yên và Tinh Hòa nói ngon nói ngọt khiến Phó Yểu Yểu hoàn toàn quên mất các nàng chỉ là con rối: “Phu nhân mặc thứ này lên thật đem! Phu nhân cài chiếc trâm này thật xinh xắn! Phấn này quá hợp với gương mặt của phu nhân!”
Phó Yểu Yểu thầm nhủ, thật ra hai ngươi đã được các thương nhân ủy thác đúng không?
Nàng dạo phố, ăn cơm, lại đến trà lâu đọc sách xem hí kịch, đến chạng vạng tối mới hồi phủ.
Nàng vừa đến cổng đã thấy Bách Lý Hưu mặc áo bào trắng đứng trước cửa chờ mình, áo trắng tóc trắng có một sức hút kỳ lạ, thế là Phó Yểu Yểu bổ nhào vào ngực hắn như kẻ háo sắc, vùi vào cổ hắn hít lấy hít để.
Bách Lý Hưu bật cười, ôm lấy nàng để nàng có thể dễ dàng cọ vào cổ mình hơn: “Có mệt không?”
Phó Yểu Yểu phấn vẫn chưa hết phấn khích: “Không mệt! Ta còn mua đồ cho chàng cơ!”
Bách Lý Hưu nhíu mày: “Quà à?”
Phó Yểu Yểu trả lời: “Không được coi là quà, một lát chàng sẽ biết!”
Nàng ra vẻ thần bí nên Bách Lý Hưu không hỏi gì nhiều. Hai người về Đông Lai Uyển, Phó Yểu Yểu bèn chạy về phòng, không quên dặn dò: “Không được phép dùng thần thức nhìn lén đâu đó!”
Bách Lý Hưu gật đầu, nghe thấy nàng gọi hắn mới đi ra khỏi phòng.
Phó Yểu Yểu đứng bên cạnh ghế dài, xắn tay áo lên, trên chiếc bàn bên cạnh có một bát màu nhuộm màu tím đen. Bách Lý Hưu thầm dự đoán không ổn, quả nhiên nàng kéo hắn nằm xuống ghế dài, phấn khích nói: “Ta nhuộm tóc cho chàng!”
Bách Lý Hưu nheo mắt lại: “Nàng muốn nhuộm tóc của ta thành… Màu này ư?”
Phó Yểu Yểu: “Trông rất đẹp mà!”
Bách Lý Hưu: “…”
Phó Yểu Yểu: “Tóc tím ngầu lắm! Ta còn thỏa thuận xong với ông chủ, ông ấy sẽ chiết xuất các màu khác từ cánh hoa giúp ta, sau này chúng ta sẽ thử các màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím một lần được không?”
Tay Bách Lý Hưu ấn mạnh vào mi tâm: “Chẳng ra làm sao cả.”
Phó Yểu Yểu im lặng cả buổi, Bách Lý Hưu quay sang nhìn nàng thì thấy quả nhiên nàng đang bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Hắn nhắm mắt nằm ngửa ra rồi nói: “Tùy nàng vậy.”
Phó Yểu Yểu trở mặt ngay lập tức: “Được thôi!”
Mái tóc bạc trắng từ trên ghế xõa xuống, nhuốm màu hoàng hôn để lộ một tầng vàng kim. Bách Lý Hưu nhắm mắt lại, thần thức có thể nhìn thấy nàng mỉm cười nâng mái tóc trắng thuần của hắn lên, sau đó cẩn thận quệt lên một màu tím.
Trong đình viện rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hổn hển của nàng vì kích động.
Ánh chiều tà mùa thu phủ xuống giống như nước ấm.
Hắn khuếch tán thần trí không giới hạn, nhìn thấy trăm ngàn hộ dân và khói bếp lượn lờ bên trong thành trì này. Mỗi hộ đều có niềm vui riêng của mình, đều đang bận rộn mưu sinh, từng cảnh hồng trần khói lửa tụ họp lại thành nhân gian mà nàng yêu thích.
Hắn khuếch tán thần thức ra xa trăm dặm ngắm nhìn hồng trần phồn hoa, sau đó quay về đình viên nho nhỏ này và tập trung lại trên người nàng.
Đôi mắt của nàng sáng lấp lánh, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ, môi hơi mím chặt, muốn nhuộm đều từng sợi tóc trắng của hắn. Do tóc hắn quá nhiều nên cầm nắm khó khăn, thế là nàng nâng tóc hắn lên rầu rĩ một lát rồi lại chăm chỉ không ngừng thử nghiệm.
Đúng lúc này, Bách Lý Hưu bỗng nhiên cũng hơi thích nhân gian phồn hoa rồi.