Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 89

Kỳ thi cuối kỳ học kỳ một năm lớp mười một kết thúc, không hề có gì bất ngờ xảy ra, thành tích của Phó Yểu Yểu vẫn đứng đầu toàn khối mười một.

Đến khi kỳ nghỉ đông tới thì trời đã rất lạnh rồi. Học sinh khối lớp mười vừa mới dọn sạch tuyết đọng trên sân vận động lúc sinh hoạt đầu giờ buổi sáng, vậy mà, chỉ mấy tiết sau, mặt đường chạy đã lại đọng một lớp mỏng trắng xóa như vụn băng. Phó Yểu Yểu đeo chiếc khăn len màu đỏ che hết quá nửa khuôn mặt từ phần bên dưới mắt trở xuống. Cô cầm chiếc bình giữ nhiệt đựng nước nóng vừa mới đi lấy về, đi về phía lớp học.

Lúc Phó Yểu Yểu đi ngang qua lớp 11-9, học sinh trong lớp ồn ào hẳn lên, mấy bạn nam cao to chui ra khỏi lớp, người cầm đầu cả bọn trông có vẻ hơi ngang ngược, mặc đồ hiệu từ đầu đến chân, cậu ta cười hì hì gọi cô: “Lớp phó học tập, chúc mừng cậu lại đứng nhất toàn khối nhé, cậu lợi hại ghê.”

Phó Yểu Yểu nhìn mấy tên học dốt đứng nhất toàn khối từ dưới lên trước mặt, có phần cạn lời nhìn bạn nam cầm đầu lũ này: “Ngũ Gia Niên, cậu lại muốn gì nữa?”

Bạn nam tên là Ngũ Gia Niên trông diễu võ dương oai là vậy nhưng đối mặt với bạn nữ mình thích vẫn không khỏi có phần rụt rè: “Trời thủ đô lạnh thế này, cậu đi nghỉ ở Tam Á với bọn tôi nhé.” Không đợi cô trả lời, cậu ta lại vội vàng nói thêm: “Tiền vé máy bay tôi trả! Nhà tôi có một ngôi biệt thự ở bên đó, lớp chúng tôi có Đào Tư Tư và Phùng Tình cũng đi, cậu có thể ở chung tầng với mấy cậu ấy.”

Phó Yểu Yểu nói: “Tôi không đi đâu, bọn cậu tự chơi với nhau đi.”

Nói xong cô cất bước dợm bỏ đi, Ngũ Gia Niên níu cánh tay cô lại: “Đừng mà, đi chung đi mà, tôi bao hết mọi chi phí, cậu không cần phải chi một đồng nào hết. Không phải lần trước, trong bài văn được điểm tuyệt đối của cậu, cậu viết là tới tận giờ vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy biển hay sao? Tôi đưa cậu đi ngắm biển nhé.”

Phó Yểu Yểu: “Bỏ ngay cái cẳng của cậu ra!”

Cô quát đồng thời trừng đôi mắt tròn xoe lên nhìn. Ngũ Gia Niên không khỏi cảm thấy hơi sợ cô, bất giác thả tay ra.

Phó Yểu Yểu phủi áo, đôi mắt mà Ngũ Gia Niên thích nhất ở cô trợn ngược lên với cậu ta: “Ai thèm đi ngắm biển với cậu! Tôi thích ngắm thì tôi tự biết đường đi. Hơn nữa, bài tập được giao cho kỳ nghỉ đông nhiều lắm, tôi còn nhận làm thêm gia sư cho người ta nữa, không rảnh đi chơi với mấy đứa con nít ranh bọn cậu.”

Ngũ Gia Niên nóng ruột: “Con nít ranh cái gì cơ! Tôi còn lớn hơn cậu một tuổi đấy nhé! Với lại, cậu định đi làm gia sư hả? Cậu làm gia sư ở đâu? Cậu mới chỉ là học sinh cấp ba thôi mà, ai lại mời cậu làm gia sư chứ?”

Phó Yểu Yểu chống hông, quát to: “Chẳng! Liên! Quan! Gì! Tới! Cậu!”

Chuông vào học vang lên rất đúng lúc, Phó Yểu Yểu cầm bình giữ nhiệt chạy đi mất, Ngũ Gia Niên chán nản nhìn theo bóng lưng của cô, tức giận dậm chân. Gã anh em tốt đứng bên cạnh tặc lưỡi cảm thán, cười trên nỗi đau của người khác: “Đã bảo là học sinh ngoan học giỏi kiểu này khó cưa lắm rồi mà, giờ cậu tin rồi chứ?”

Ngũ Gia Niên bực bội đẩy đối phương ra: “Mau cút đi.” Cậu ta thoáng dừng lại, nói với người đứng bên cạnh: “Cậu hỏi thăm giúp tôi xem cô ấy đi làm gia sư ở đâu.”

Ngày cuối cùng trước khi bắt đầu nghỉ lễ, các giáo viên bộ môn chỉ giảng lại một lượt đề thi cuối kỳ rồi giao bài tập cho kỳ nghỉ đông, tiết cuối cùng của buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm tới dặn dò những điều cần phải chú ý trong kỳ nghỉ, vậy là kỳ nghỉ đông chính thức bắt đầu.

Phó Yểu Yểu ngồi thu dọn sách vở ở chỗ ngồi của mình, bạn học cùng lớp Lạc Tử Duyệt ngồi lên mặt bàn trước mặt cô, đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Lớp phó học tập, đây là danh thiếp của cô họ của tớ, trước khi đi, cậu nhớ gọi cho bà ấy trước, bà ấy sẽ cử lái xe tới đón cậu.”

Phó Yểu Yểu nhận lấy tấm danh thiếp, trông thấy trên đó viết là CEO của Tập đoàn Mục Thị - Mục Âm.

Cô tiện tay cất danh thiếp vào túi: “Thực ra không cần phải phiền vậy đâu, cậu cứ gửi luôn địa chỉ cho tớ, tớ đi xe buýt tới đó là được.”

Lạc Tử Duyệt nói: “Ôi dào, không sao đâu, cô họ tớ tốt tính lắm, chuyện cho lái xe đưa đón là bà ấy chủ động nói trước đó, với lại cũng có tính vào tiền gia sư của cậu đâu, không đi thì phí. Chưa kể, nhà của bà ấy nằm ở nơi khá vắng vẻ, xe buýt không chạy tới đó đâu, cậu phải cuốc bộ một cây số cơ đấy, mùa đông trời nhanh tối, chẳng an toàn gì hết.”

Phó Yểu Yểu nhún vai: “Vậy được thôi.” Cô lấy trong túi ra hai gói Kiss Burn* đưa cho Lạc Tử Duyệt một gói: “Cảm ơn cậu đã giới thiệu việc làm thêm cho tớ, đợi bao giờ tớ nhận được lương gia sư, tớ mời cậu ăn KFC nhé.”

*Kiss Burn là một thương hiệu quà vặt nổi tiếng do công ty Weilong có trụ sở ở Hà Nam (Trung Quốc) sản xuất chuyên bán các miếng tăm cay vuông làm bằng bột mì tẩm ướp gia vị.

Lạc Tử Duyệt xé gói tăm cay vuông ra cắn một miếng: “Mời được một học sinh giỏi nức tiếng như cậu đi làm gia sư cho anh họ tớ là niềm vinh hạnh của tớ chứ! Nhưng lúc trước tớ cũng đã nói với cậu rồi đó, tính cách của anh họ tớ không được tốt đâu, đã từng phải thay mấy đời gia sư rồi đó nên giờ mới muốn thử thuê một gia sư cùng trang lứa xem sao. Nếu như anh ấy mắng cậu, dữ dằn với cậu thì cậu đừng để bụng nhé.”

Phó Yểu Yểu nói: “Người ta trả phí gia sư cao như vậy, nếu cậu ấy dễ tính quá thì tớ cũng ngại nhận số tiền này của người ta!”

Lạc Tử Duyệt cười nghiêng ngả: “Vậy thì tốt rồi! Hy vọng cậu có thể chung sống hòa bình với anh họ tớ nhưng cậu cũng đừng để mình chịu thiệt nhé, nếu có chuyện gì thì cậu cứ gọi cho tớ.”

Phó Yểu Yểu chào tạm biệt bạn học, đeo cặp sách nặng trĩu leo lên xe buýt trở về nhà. Nhà cô nằm trong một con ngõ nhỏ, một ngôi nhà tứ hợp viện không mấy rộng rãi có ba gia đình cùng chung sống, nhà cô có tổng cộng hai gian phòng, một gian để ba mẹ cô ở, một gian dựng tấm ván gỗ ngăn đôi ra thành một phòng ngủ nhỏ cho cô, bên ngoài là không gian học tập của cô.

May là mọi người là hàng xóm láng giềng của nhau những mấy chục năm trời nên quan hệ cũng không tồi, hai hộ gia đình còn lại đều là những cặp vợ chồng đã ngoài năm mươi tuổi, con cái đi làm ăn xa, Phó Yểu Yểu là người trẻ tuổi duy nhất trong tứ hợp viện nên mọi người rất quan tâm cô, không làm gì ồn ào trong lúc cô đang học bài hay đang ngủ.

Ba mẹ cô đã biết chuyện cô sẽ làm gia sư cho con của một gia đình giàu có từ mấy hôm trước. Ban đầu, ba mẹ cô hơi lo lắng một chút nhưng sau nhiều lần Phó Yểu Yểu trấn an thì họ cũng thôi.

Gia đình người ta là gia đình như thế nào? Đi xe sang, ở biệt thự, có công ty đã niêm yết trên sàn chứng khoán, công ty của gia tộc còn từng xuất hiện trên bản tinh kinh tế - tài chính nữa cơ! Có gì mà họ chưa từng thấy đâu, liệu họ có thể toan tính điều gì của con gái của ba mẹ đây? Tiền thì không có, nhan sắc thì cũng có một chút nhưng vẫn còn thua xa các cô con gái nhà giàu trong xã hội thượng lưu của người ta, ba mẹ cứ yên tâm cất lại trái tim vào trong lòng đi!

Cái chính là lương của công việc gia sư này được những tám trăm tệ một giờ! Lại còn bao trọn ba bữa cơm mỗi ngày! Ba mẹ thử hỏi bà Lưu hàng xóm mà xem, con gái của bà ấy làm việc ở khu trung tâm kinh tế tài chính của thành phố cũng chẳng được hưởng đãi ngộ tốt như vậy!

Hôm nay, Phó Yểu Yểu cầm danh thiếp của Mục Âm về, ba Phó và mẹ Phó cố ý lên mạng tra cứu thử mới biết doanh nghiệp này là một trong số ít các công ty lớn ở thủ đô, gia đình họ cũng đang sử dụng sản phẩm tiêu dùng của công ty con của công ty này!

Cuối cùng, họ cũng đỡ lo lắng phần nào.

Lịch gia sư được chốt vào ba ngày nữa, Phó Yểu Yểu đã hỏi trước Lạc Tử Duyệt xem tình hình học tập của anh họ cậu ấy đến đâu rồi nhưng hỏi gì Lạc Tử Duyệt cũng không biết, bảo cô cứ dạy như dạy học sinh yếu kém là được. Phó Yểu Yểu đã mường tượng đại khái được vấn đề. Trong vòng ba ngày này, cô hệ thống lại một lượt kiến thức của các môn học từ cấp hai tới cấp ba và viết mấy đề thi để kiểm tra đánh giá trình độ của đối phương.

Đối với một học sinh xuất sắc đã học xong hết chương trình học ba năm cấp ba, thậm chí còn giành được giải thưởng lớn trong các kỳ thi như Phó Yểu Yểu thì đây chỉ là chuyện hết sức đơn giản.

Ngày mai là ngày tới nhà người ta dạy gia sư, Phó Yểu Yểu lấy tấm danh thiếp ra, bấm số điện thoại ghi trên đó. Lạc Tử Duyệt cho cô danh thiếp cá nhân nên người nghe điện thoại bên đầu bên kia là Mục Âm, giọng bà dịu dàng và trầm lắng: “Yểu Yểu, chào cháu, lát nữa dì sẽ gửi cho cháu số điện thoại của lái xe, cháu trực tiếp hẹn giờ tới đón với người ta nhé. Tiếp theo đây phải vất vả cho cháu rồi.”

Phó Yểu Yểu nhanh miệng nói: “Không có gì vất vả đâu ạ! Ngài trả lương cho cháu mà!”

Mục Âm bật cười, nói tiếp: “Tính của con trai dì không được tốt. Trong quá trình dạy học, nếu như nó có làm bất kỳ điều gì mạo phạm tới cháu thì cháu có thể gọi điện cho dì bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, dù xấu tính nhưng nó không có khuynh hướng bạo lực, riêng về chuyện này thì mong cháu không cần phải lo lắng.”

Phó Yểu Yểu: “Dạ được! Giám đốc Mục cứ yên tâm! Cháu đỡ đòn giỏi lắm!”

Mục Âm thực sự bị giọng nói non nớt bên đầu bên kia chọc cười: “Cháu gọi dì là dì là được rồi. Hy vọng cháu có thể chung sống vui vẻ với Tiểu Hưu.”

Phó Yểu Yểu: “Dạ vâng, dì Mục.”

Sau khi cúp điện thoại, Phó Yểu Yểu đột nhiên cảm thấy ngập tràn mong đợi với chuyến đi gia sư ngày mai. Không biết tính cách của đối phương tệ hại đến đâu mà hết người này tới người khác đều phải nhắn nhủ cô chuyện này nhỉ? Chà chà, chẳng những cô không sợ mà thậm chí còn thấy hơi hưng phấn nữa cơ!

Mục Âm nhanh chóng gửi số điện thoại của lái xe cho cô. Phó Yểu Yểu đang định gọi điện thì WeChat chợt vang lên âm báo có cuộc gọi đến. Thấy người gọi là Ngũ Gia Niên, Phó Yểu Yểu quả quyết bấm từ chối cuộc gọi nhưng Ngũ Gia Niên thực sự rất cố chấp, không hề dừng lại dù chỉ một giây, lập tức gọi ngay lại cho cô.

Phó Yểu Yểu vừa mới nghe máy, còn chưa kịp nói gì, người bên đầu bên kia đã nói liến thoắng: “Yểu Yểu! Cậu định đi dạy gia sư cho Bách Lý Hưu của nhà họ Mục đúng không?”

Phó Yểu Yểu: “Sao cậu biết?”

Ngũ Gia Niên: “Cậu không được đi! Cậu có biết Bách Lý Hưu là một thằng tâm thần không! Cậu đừng để bị lừa, nhất định không được đi!”

Phó Yểu Yểu thoáng sửng sốt: “Tâm thần gì? Cậu chớ nói năng lung tung.”

Ngũ Gia Niên nóng ruột: “Tôi không hề nói lung tung! Người trong giới bọn tôi làm gì có ai không biết chuyện đứa con trai duy nhất của nhà họ Mục bị tâm thần cơ chứ! Nếu không thì cậu nghĩ vì sao cậu ta lại phải thuê gia sư? Cậu ta hoàn toàn không thể đến trường đi học như bình thường! Cậu ta còn từng ở trong viện điều dưỡng nữa đấy, cậu ta là đồ điên, lại còn có khuynh hướng bạo lực nữa! Không tin thì cậu xem ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện tôi gửi cho cậu đi. Hồi cấp hai, cậu ta từng bị đuổi học vì đánh nhau đấy!”

Phó Yểu Yểu mở giao diện nhắn tin xem thử, ảnh chụp là cuộc nói chuyện giữa Ngũ Gia Niên và bạn học hồi cấp hai của Bách Lý Hưu.

Sau khi xem xong, tâm trạng của Phó Yểu Yểu khá nặng nề. Dù sao sau cuộc điện thoại ban nãy, Mục Âm đã để lại cho cô rất nhiều thiện cảm, cô không tin một dì dịu dàng như vậy lại nuôi dạy nên một cậu con trai có khuynh hướng bạo lực.

Ngũ Gia Niên thấy cô im lặng thì khá lấy làm đắc ý: “Tôi không lừa cậu mà phải không? Cậu đừng đi dạy, đi chơi Tam Á với tôi đi.”

Phó Yểu Yểu nói: “Cảm ơn cậu đã nghe ngóng chuyện này giúp tôi nhưng tôi sẽ tự quyết định chuyện của mình, tôi cúp máy đây.”

Nói xong, Phó Yểu Yểu cúp máy luôn, không cho Ngũ Gia Niên cơ hội nói thêm gì nữa, cúp máy rồi còn lo cậu ta sẽ lại gọi lại nên cô chặn luôn nick của cậu ta. Phó Yểu Yểu xem lại ảnh chụp màn hình một lần nữa, ngẫm nghĩ rồi quyết định gửi tin nhắn cho Lạc Tử Duyệt đoạn người ta nói hồi cấp hai, Bách Lý Hưu đánh nhau bị đuổi học và từng ở trong viện điều dưỡng.

Lạc Tử Duyệt nhanh chóng gọi lại: “Lớp phó học tập! Cậu đừng nghe mấy lời đồn tầm bậy tầm bạ đó! Tính anh họ tớ hơi bất ổn một chút nhưng hoàn toàn không hề bị tâm thần! Anh ấy đánh người ta là vì người ta tung tin đồn thất thiệt về anh ấy trước! Ôi chao, để tớ kể cho cậu nghe nhưng cậu đừng nói với ai nhé. Hồi nhỏ, anh ấy và ba anh ấy từng bị bắt cóc, anh ấy tận mắt nhìn thấy ba mình chết nên bị mắc rối loạn căng thẳng sau sang chấn, anh ấy không thích ở nơi đông người, không thích tiếp xúc với người khác. Bởi vậy nên cô họ tớ mới đưa anh ấy tới ở viện điều dưỡng một thời gian.”

Phó Yểu Yểu nghe xong không khỏi tròn mắt.

Bắt cóc! Rối loạn căng thẳng sau sang chấn! Chuyện hận thù trong gia đình giàu có phiên bản hiện thực!

Lạc Tử Duyệt: “Yểu Yểu? Cậu còn nghe không vậy?”
Bình Luận (0)
Comment