Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Chương 8



Mặc dù vận may chỉ duy trì vẻn vẹn thời gian một tiết học, nhưng đối với vận xui đến tận cùng của Đồng Tuyển mà nói thì, đó đã là một tiến bộ không nhỏ rồi.

Hơn nữa, tiến độ nhiệm vụ ngày càng tiến triển, cậu sẽ ít bị ảnh hưởng bởi nhân vật "Nam phụ ác độc" hơn, kết quả là suốt một ngày, tuy không có chuyện tốt nào xảy ra, nhưng Đồng Tuyển cũng không gặp xui xẻo.

Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cậu tùy tiện lướt tieba của trường và thấy trang chủ là một bài đăng tin đồn về tin tức gần đây của trường học:
—— Nghe nói trước đây Đồng Tuyển luôn đi theo Thẩm Lãng, là bởi vì Thẩm Lãng tỏ tình với hắn, thật hay giả?
Đồng Tuyển nhấp vào, thấy chủ lầu viết:
Nói rõ trước, đây là một câu nghi vấn, nghe được người khác nói, mong mọi người giải đáp.

Điều này có thật không, nó hoàn toàn phi logic á?
Phía sau liền xuất hiện theo vài tầng lầu, đều copy and paste: "Fuck, thiệt hay giả?".

Mãi đến tận lầu chín, mới có người cho một câu khẳng định.

Lầu 9:
Là thật, đừng nghi ngờ.

Lầu 10:
??? Cầu nội tình? Không phải Thẩm Lãng cùng Đồng Tuyển đều yêu thích Dịch hoa khôi của chúng ta sao? Hơn nữa Đồng Tuyển tính tình thế kia, CP này nuốt không trôi nha!
Lầu 11:
Thẩm Lãng đúng là có tỏ tình với Đồng Tuyển, nhưng mà chỉ là trêu chọc hắn mà thôi, để trút giận cho Dịch hoa khôi.

Chẳng phải cô ấy nói luôn bị Đồng Tuyển quấy rối đấy sao.

Lầu 14:
Sự thật hóa ra là như thế này, ta từ tam quan bị lật đổ trở về rồi, mà nói đúng là, người như Đồng Tuyển cũng có người tỏ tình, ta sống đến giờ chưa từng được theo đuổi không phải là quá mất mặt sao?

Lầu 15:
Nhưng Thẩm Lãng làm ra chuyện này cũng không biết xấu hổ à? Một bên làm chuyện ác, một bên lại lợi dụng Đồng Tuyển sai bảo, đúng là hành vi khó hiểu của loài người.

Đồng Tuyển tùy tiện lướt qua lướt lại, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, cậu vốn nghĩ mình là nam phụ ác độc, như vậy sẽ bị người gặp người mắng, không ngờ người diss Thẩm Lãng cũng không ít, xem ra vẫn có người hiểu chuyện.

Không biết là do chức năng OOC của hệ thống có hiệu lực hay là do nguyên tác đặt ra như thế.

Khi đang tìm hiểu tình hình cơ bản của trường thông qua các bài viết, điện thoại di động rung hai lần, một thông báo WeChat hiện ra:
"Đồng Tuyển, cậu có khỏe không? Trước trong lúc nói chuyện với Thẩm Lãng, tôi vô tình đề cập đến chuyện chúng ta ngồi cùng bàn ba năm cấp 2 một chút, không nghĩ tới cậu ấy vì ghen tị mà gây rắc rối cho cậu, thật sự rất xấu hổ."
Người gửi tin nhắn, chính là Dịch San San.

Đồng Tuyển nhếch môi dưới, tựa như cười mà không phải cười.

Dịch San San rõ ràng ý thức được mình có sức ảnh hưởng đối với nguyên chủ, một mặt sau lưng ra sức bôi đen hắn, dùng để thể hiện bản thân đơn thuần vô tội, mặt khác lại dùng sự quan tâm rẻ mạt cùng mấy lời nói tốt không có giá trị để bắt chẹt nguyên chủ.

Mà nguyên chủ thì khăng khăng ăn cái bao này, lịch sử trò chuyện của hai người hắn đều không nỡ xóa, Đồng Tuyển lướt một chút, thấy mỗi lần Dịch San San gửi tin nhắn đến, hắn gần như trả lời trong vòng vài giây.

Nhưng mỗi cuộc trò chuyện, đều là Dịch San San mở đầu.

Đối với người hướng nội tự ti như nguyên chủ mà nói, muốn chủ động nói chuyện với nữ thần trong lòng thì phải mất rất nhiều dũng khí, làm sao có khả năng đi "quấy rầy"?
Có lẽ vì thấy cậu mãi không trả lời, Dịch San San gửi thêm một tin nhắn:
"Làm gì mà không để ý tới tôi, đừng nói là cậu giận thật nhé?"
Phía sau còn kèm theo một emoji vô cùng đáng thương.

Đồng Tuyển nhướng mày, ngón tay trượt trên màn hình hai lần, lập tức đem cô xóa bạn tốt.

Dịch San San nhắn tin với nhiều người cùng một lúc, phải mất hai phút sau mới phát hiện Đồng Tuyển vẫn chưa trả lời, cô gửi tiếp một dấu "?", kết quả phát hiện mình bị đối phương xóa bạn bè.

Cô thực sự không tin được, nhấn ra nhấn vào nhiều lần mới xác nhận đối phương đúng là Đồng Tuyển.

Bình thường bất kể là Dịch San San nói chuyện với ai, cô cũng đều dịu dàng nhẹ nhàng, chưa bao giờ nổi nóng.

Điều này không phải vì cô là một người có tính cách ôn hòa, mà là do cô sống với cha và mẹ kế từ khi còn nhỏ, cô biết chính xác mình nên làm thế nào để tỏ ra ngây thơ vô tội và đạt được lợi ích.

Dịch San San biết rất rõ nét quyến rũ của mình, cũng rất giỏi tận dụng nó, cho tới nay vẫn luôn được nam sinh yêu thích và tâng bốc, đặc biệt là Đồng Tuyển, cô thường coi những lời nói bình thường của mình là tiêu chuẩn.

Chỉ cần cô mơ hồ để lộ ra ý nghĩ thích thứ gì đó nhưng không mua nổi, sau đó luôn có thể tìm thấy nó trong ngăn bàn học.

Dù sao thì Đồng Tuyển cũng không dám nói là mình mua tặng, cô cũng xem như không biết, yên tâm nhận nó.

Chính vì thế, tuy rằng Dịch San San không nhìn lọt mắt nam sinh rụt rè tự ti này, nhưng cũng vui vẻ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với hắn.

Kết quả hiện tại, Đồng Tuyển lại dám xóa bạn tốt với cô?
Cho dù đối phương có mắng cô hai câu, cũng không đến nỗi uất ức như này, Dịch San San không gửi được tin nhắn, vừa tức giận vừa tủi thân, đem điện thoại ném lên giường.

Đồng Tuyển là cái thá gì, muốn đẹp cũng không đẹp được, thành tích học tập kém như vậy, lại có thể phát cáu còn dám xóa cô?
Cho dù mấy ngày sau hắn muốn thêm lại, cô cũng không đồng ý.

Dịch San San nghĩ có hơi nhiều, Đồng Tuyển không phải đang giận, chỉ đơn giản là cảm thấy cô đáng ghét mà thôi.

Hôm nay là thứ hai, tiết tự học buổi tới cuối năm cấp 3 của bọn họ vẫn luôn đến tận 10 giờ, ngoại trừ Nguyên Thác được đặc cách ra ngoài làm việc, gần như những học sinh còn lại cũng không bỏ qua thời gian ôn tập còn sót lại này.

Thời gian quá muộn, Đồng Tuyển cũng nói qua chuyện này với ông nội Đồng, buổi tối ở lại kí túc xá.


Trường học đối với học sinh sắp tốt nghiệp tương đối thả lỏng, kí túc xá 11 giờ mới tắt đèn, sau khi tan học, Đồng Tuyển cũng không vội vã quay về, mà lại chạy ra cổng trường thưởng thức hai xiên khoai tây chiên lốc xoáy cháy vị cay.

Cậu có cơ địa ăn bao nhiêu cũng không béo, lại rất hiếm khi mọc mụn nên ăn uống không quá kiêng khem gì cả.

Tuy nhiên, là người của công chúng, ở hiện thực, cậu ít có cơ hội được đứng thong dong trước một quán ven đường, ăn xiên nướng trong gió đêm.

Sau khi rất trân trọng ăn xong, Đồng Tuyển hai tay đút túi quần, chậm rãi quay về hướng tòa nhà dạy học.

Đồng Tuyển đứng ở dưới tầng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy đèn trong phòng học vẫn sáng.

Bởi vì cậu là người rất lười biếng, nên rất hiếm khi dự định làm gì đấy, lại còn đặc biệt chú ý đến năng suất.

Nếu muốn trao ấm áp, vậy thì cao cấp một chút, thay vì giúp Nguyên Thác lau bàn mỗi ngày, không bằng đi giải quyết triệt để nguyên nhân gốc rễ của vấn đề một cách trực tiếp.

[Căn cứ theo đo lường của hệ thống, trong phòng học có năm người.

Phân loại nhân vật: Vật hy sinh mặc áo rồng.

Chức năng nhân vật: "Trong trường học gây rắc rối cho nhân vật chính, trau dồi ý chí của nhân vật chính, khơi dậy sự tức giận của độc giả".]
Chức năng của vật hy sinh này còn thấp hơn cả cậu, Đồng Tuyển bỗng nhiên sinh ra cảm giác vượt trội không thể giải thích được.

Cậu loại bỏ ý nghĩ vô vị này rất nhanh, hỏi: "Trừ mấy người bọn họ ra, không có những bạn học khác chứ?"
[Không phát hiện ra hơi thở của người qua đường Giáp.]
Đồng Tuyển mỉm cười, đi tới cửa phòng học, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy có người hổn hển kêu to: "Dcm, không rút ra được, Nguyên Thác chó vãi."
[Nhắc nhở OOC, nguyên chủ tính cách nhát gan, trong tình huống như này không dám tiến vào lớp, mức OOC của ngài vượt quá 30% gói quà tặng newbie.]
Trước đó Đồng Tuyển đã xem qua cửa hàng của hệ thống, biết rằng sử dụng đạo cụ sẽ không bị hạn chế trong một khoảng thời gian nhất định.

Cậu nói: "Không phải có thẻ kĩ năng sao? Đổi cho ta một cái thẻ xã hội."
Hệ thống thích cậu tiêu pha, càng tiêu pha càng có động lực kiếm điểm.

[Keng! "Có thẻ xã hội, chính là người xã hội" —— "Thẻ xã hội" của ngài đã được đổi, thời gian hiệu lực là 30 phút, tiêu hao 5 điểm.]
Đồng Tuyển lập tức giơ chân lên, đạp mở cánh cửa trước mặt một tiếng "uỳnh", sau đó nghênh ngang đi vào.

Lúc này, cả dãy phòng học không có ai, tiếng động này khiến mấy nam sinh trong phòng giật nảy người, đồng loạt nhìn sang.

Ánh mắt Đồng Tuyển đảo qua năm người bọn họ, theo trí nhớ của nguyên chủ thì có ba người là bạn cùng lớp, hai người trong số đó chắc là lớp bên cạnh, cũng là "Đại ca" nổi tiếng trong trường.

Trong những người này, Đồng Tuyển biết kẻ cầm đầu, tên là Triệu Gia Hưng, là một học sinh thể thao, bằng kinh nghiệm đánh nhau phong phú cùng bộ mặt dữ tợn, hắn đã trở thành đại ca của một đám đàn em.

Nhưng bây giờ đại ca trông có chút chật vật, tay hắn bị dính với một quyển truyện cổ tích bằng keo 502.

Sau khi nhìn rõ người đạp cửa đi vào là Đồng Tuyển, vẻ kinh hãi trên mặt mấy người nhanh chóng biến mất, thay vào đó tất cả đều tức giận:
"Dcm mày muốn chết à, mày định đạp cửa trước mặt ai!"
Triệu Gia Hưng định giống như lần trước, lợi dụng lúc không ai để ý xé sách Nguyên Thác để trong ngăn bàn, kết quả không ngờ rằng thò tay vào lại đụng phải một quyển truyện cổ tích quái quỷ.

Cái này cũng chả sao, mấu chốt là cả quyển truyện bôi đầy keo 502!
Keo được sản xuất đặc biệt bởi hệ thống, để lâu cũng không bị khô, dính vào rồi thì khó gỡ ra lắm.

Lần này không đơn giản chỉ là xé sách nữa, sợ rằng phải xé tay.

Mấy đứa đàn em nhiệt tình vây xung quanh nghĩ cách giúp Triệu Gia Hưng, lại càng làm cho hắn cảm thấy mất mặt, tâm trạng lúc này đã nóng nảy, nhìn thấy con gà yếu ớt Đồng Tuyển nghênh ngang đi vào khiến hắn càng thêm tức giận.


Một đứa đàn em bên cạnh Triệu Gia Hưng thấy thế, sải bước tới, đưa tay vặn cổ áo Đồng Tuyển, muốn xách cổ thằng nhãi này lên.

"Anh Hưng đang nói với mày đấy, mày có nghe thấy không, hả?"
Chữ "hả" cuối cùng kia, âm cuối tràn ngập uy hiếp vì muốn xách cổ lên còn chưa kịp thốt ra đã bị Đồng Tuyển nắm chặt tay.

Hắn chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, cả người suýt bị đối phương vặn 180°, thân thể bị nguồn sức mạnh này uốn cong, theo cái xoay người, chân hắn không kiểm soát được bay lên không, cả người ngã xuống đất.

Đồng Tuyển khi còn bé không có tập võ hay gì, mãi đến sau này đóng một bộ phim hành động.

Khi đó cậu mới vào nghề, chưa đủ điều kiện để dùng diễn viên đóng thế, yêu cầu phải đánh thật toàn bộ trước máy quay.

Vì vậy, Đồng Tuyển đã theo một võ sư nổi tiếng để học võ trong một khoảng thời gian, mặc dù sau đó cậu không đóng phim hành động nữa nhưng chiêu này vẫn nhớ kĩ.

Đồng Tuyển dễ dàng quật ngã người kia, tiện tay quăng người ra xa, chống tay ra sau và ngồi lên mặt bàn sau lưng.

Cậu thản nhiên nở nụ cười, vẻ mặt mang theo một chút biểu cảm giống như nước mưa lạnh lẽo thưa thớt, lười biếng hỏi: "Sao vậy, tôi quay lại phòng học của mình, mọi người không vừa lòng à?"
Bốn người con trai bị một loạt động tác giữa hai người này làm cho kinh ngạc.

Không biết tại sao, sau khi Đồng Tuyển bước vào lớp, ánh sáng chói lọi từ hai bóng đèn trên đầu cậu trở nên yếu đi một cách khó hiểu.

Điều này che đi kiểu tóc buồn cười và trang phục cứng nhắc của Đồng Tuyển, nhưng vì hiệu ứng tuyệt vời giữa ánh sáng và bóng tối, một chút lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt của cậu.

Khiến người ta cảm thấy nguy hiểm theo bản năng.

Trong tích tắc, mấy người thậm chí còn hoài nghi rằng người trước mặt họ căn bản không phải là Đồng Tuyển —— giống như là bị ma nhập vậy.

Triệu Gia Hưng bạo gan nói: "Mày, mày quay lại làm cái gì?"
Nói xong câu này, hắn mới thấy ngay cả giọng của mình cũng đang run rẩy, khiến câu chất vấn này có vẻ yếu ớt hèn nhát, cực kì mất mặt.

Đồng Tuyển nâng cằm, tầm mắt rơi trên tay Triệu Gia Hưng: "Lấy sách."
Triệu Gia Hưng cảm thấy ánh mắt như muốn chặt đứt tay mình, không khỏi đưa tay ra sau, sau đó nghĩ một chút, mới hiểu cậu có ý gì:
"Tao, tao ịt vào——" Giờ phút này sự tức giận đã chiến thắng nỗi sợ hãi, hắn buột miệng: "Quyển truyện này là mày đặt vào? Mày cố ý bôi đầy keo 502 lên truyện rồi đặt trong ngăn bàn Nguyên Thác!"
Đồng Tuyển dường như cho rằng hắn chơi khá vui, vì vậy cậu cười híp mắt gật đầu: "Chuẩn rồi."
Triệu Gia Hưng vốn tưởng chiêu này là của Nguyên Thác, giờ mới biết, từ đầu đến cuối đều là tên nhãi Đồng Tuyển này kiếm chuyện.

Trước đó cố ý chơi khăm hắn, hiện tại lại kiêu căng chạy về xem trò vui?
Chết tiệt, đến nỗi này còn không xử hắn, mình sao có thể tiếp tục lăn lộn? Hắn không phải là kẻ vô dụng như Thẩm Lãng!
Triệu Gia Hưng bừng bừng lửa giận nói: "Hôm nay không dạy dỗ được mày, dcm tao về sau sẽ theo họ mày luôn!"
Đồng Tuyển không nhịn được cười một tiếng, nói rằng: "Ấy đừng, tao không thiếu con trai."
Chương này có một số chỗ mình edit hơi cấn vì không biết edit sao nữa, sozi mọi người ಥ_ಥ.

Éc éc cho tui hỏi xíu nên để thể loại truyện trên wattpad là gì để phần gợi ý truyện phía dưới không phải mấy bộ truyện nước ngoài tình yêu nồng cháy nữa vậy?.


Bình Luận (0)
Comment