Vương quản sự thử mang vào trên chân mình, tuy hơi nhỏ một chút, nhưng mang lại cảm giác rất ấm áp.
"Tiểu huynh đệ cho ta mượn một chút, tối nay ta đưa lại cho ngươi, ta cho người chạy đi làm thêm một nhóm.
"
"Ca ca không có gì để cảm tạ, lát nữa đưa hai cái áo khoác da dê ngắn cho huynh đệ các ngươi, dọc theo đường đi cũng không thể thiếu thứ này".
"Được!"
Hai chiếc áo khoác da dê trắng, Tử Ngọc cầu còn không được, trong không gian áo lông kém nhất cũng là áo khoác da thỏ, không thích hợp lấy ra để mặc.
Vương quản sự cầm được thứ mới lạ vội vàng rời đi, Tử Lạc ở trong phòng chạy tới chạy lui chơi vui vẻ, Tử Ngọc lại bắt đầu may đệm da dê.
…
"Ca ca, ngươi mau nhìn!"
Chẳng biết Tử Lạc leo lên trên ghế từ lúc nào, chỉ xuống dưới lầu hô to gọi nhỏ.
Một đội tù nhân mặc trang phục tù nhân lưu đày, đeo gông xiềng xích sắt đang chậm rãi di chuyển.
Dân chúng vây xem nhao nhao lấy đá, nhổ nước miếng, còn có người phẫn nộ lấy đồ trong tay đập.
"Đánh chết đám tham quan ô lại này, đánh chết bọn họ!"
"Đánh chết bọn họ!!"
…
Dân chúng lập tức xúc động phẫn nộ, cũng có người nhào lên phía trước tát một cái, nhổ đờm lên trên mặt phạm nhân bị lưu đày.
"Giải tán giải tán, đừng đánh chết ngươi, chúng ta còn phải báo cáo kết quả!"
Quan sai áp giải đúng lúc lên tiếng ngăn lại, nha dịch đứng một bên tiến lên ngăn cách người.
"Ca ca, phụ mẫu đều bị bọn họ hại chết sao?"
Tử Lạc mắt ngấn lệ, nắm đấm nhỏ căm giận nhìn đám người kia.
"Đúng vậy, bởi vì chúng ta quá nhỏ yếu, lại không quyền không thế.
"
"Ca ca, Tiểu Lạc muốn làm đại tướng quân, báo thù cho cha nương.
"
"Không cần nghĩ tới đại tướng quân, trước tiên lo cho tốt mình đã!"
Tử Ngọc cũng không có ý nghĩ bảo vệ quốc gia gì, từ xưa trung thần lương tướng có mấy người có được kết cục tốt, sống tốt cuộc sống của mình mới là điều căn bản.
Vương quản sự trở về nghe được hai huynh đệ nói chuyện, nghi hoặc trong lòng cũng có lời giải đáp, dâng lên một tia đồng tình.
"Tiểu huynh đệ, nên xuống lầu ăn cơm!"
Hôm qua ăn nồi canh Tử Ngọc tự tay nấu, hơn nữa dọc theo đường đi chiếu cố lẫn nhau, Vương quản sự có lòng mời lại nàng một lần.
Thế nhưng nghe được gia thế hai huynh đệ đang che dấu, tham quan trong thiên hạ nhiều vô số kể, nào phải là người thường dân như bọn họ có thể chống lại.
"Đi thôi!"
Tử Ngọc mặt không đổi sắc, chắn cửa lò lửa lại, chậm rãi hầm thịt, dắt Tử Lạc ra ngoài còn không quên khóa cửa.
…
Trong bữa cơm, Vương quản sự tán gẫu với Tử Ngọc những tin đồn thú vị đã nghe qua, giống như vô tình nói đến.
"Da dê ở thành Hợp Cốc nổi tiếng gần xa, nhưng đến phía nam thì không thích hợp, tốt nhất nên bán ra ở phủ Bách Cốc, chất lượng tốt có thể nhận được con số này.
"
Vương quản sự quơ quơ bàn tay, Tử Ngọc cười gật đầu chắp tay.
"Vương đại ca, cảm tạ đã chiêu đãi, chúng ta lên trước.
"
Bởi vì đã bao trọn khách đi3m, đoàn người Vương quản sự cũng không vội lên lầu nghỉ ngơi, không thấy bóng dáng của hai huynh đệ nữa, trong đại sảnh lại phát ra những tiếng người ồn ào.
Chơi kéo búa bao, uống rượu, nói chuyện phiếm, đánh rắm, thể hiện rõ bản sắc nam nhân.
"Quản sự, chúng ta cũng học theo Tử Ngọc huynh đệ, chuẩn bị một ít thịt dê, nội tạng dê.
"
"Cũng không ngờ nội tạng dê bị người người ghét bỏ lại ngon tới như vậy, chỉ là có chút khó rửa.
"
Bao Cửu là người chuyên trách phụ trách thức ăn của thương đội, học được mấy món ăn từ Tử Ngọc, tự nhận có tay nghề đầu bếp, mỗi lần bắt nồi nấu cơm cũng không cảm thấy mệt mỏi.
"Tiểu huynh đệ Tử Ngọc là người sành ăn, cũng là một hài tử có mệnh khổ, trên đường đi chiếu cố nhiều một chút.
" Vương quản sự nhìn một bàn người phân phó nói.
"Yên tâm đi! Tiểu huynh đệ là người hào sảng, chúng ta cũng không thể vô ơn được.
" Bao Cửu vỗ ngực nói.