Chu Hoài Vũ: "Tớ từng nghe một tin đồn, hình như mẹ Tưởng Niên là tình nhân của ba cô gái hôm trước. Để lấy lòng người yêu, mẹ cậu ấy đã đổi họ của cậu ấy thành họ Tưởng."
Thẩm Chiêu Chiêu nhớ lại, ngày đó Tưởng Yếu Di có nhắc đến việc Tưởng Niên và mẹ cô ấy sống trong căn nhà mà nhà họ Tưởng mua lại.
Hỏi cô ta là biết ngay.
Nhưng Thẩm Chiêu Chiêu không muốn dây dưa với cô ta, cũng không muốn chuyện này bị lan ra.
"Hay là cậu hỏi cô chủ nhiệm xem?" Cố Thừa Châu đề nghị, "Tớ nhớ lúc mới nhập học phải có sổ hộ khẩu, chắc chắn cô chủ nhiệm có địa chỉ nhà của mọi người."
Mọi người đều nghĩ nó khả thi.
Nhưng ai sẽ đi hỏi?
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Thịnh Trử Ý.
Anh là học sinh được các thầy cô quý mến nhất. Nếu anh đi hỏi, chắc chắn anh sẽ hỏi được.
"Chờ một lát." Thịnh Trử Ý không làm gì được bọn họ nên lập tức đi đến văn phòng.
Một lúc sau, Thịnh Trử Ý đi ra khỏi văn phòng.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Anh hỏi được chưa?" Thẩm Chiêu Chiêu sốt ruột hỏi.
Thịnh Trử Ý "Cô chủ nhiệm nói cô ấy cũng định đến nhà Tưởng Niên, nhưng nếu chúng ta đi thì cô ấy sẽ không đi nữa. Cô ấy bảo chúng ta tan học thì qua đó, tối nay không có tiết tự học."
Buổi tối, bốn người dựa theo địa chỉ mà tìm được nhà của Tưởng Niên, đó là một căn nhà hai tầng nhỏ.
Thẩm Chiêu Chiêu bước tới bấm chuông cửa.
"Các cháu tìm ai thế?" Người mở cửa là một người phụ nữ ăn mặc rất quyến rũ.
"Cháu chào dì, có phải đây là nhà của Tưởng Niên đúng không ạ?"
Người phụ nữ đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới rồi nói: "Các cháu là bạn cùng lớp với Niên Niên phải không? Niên Niên đi học chưa về, các cháu có muốn vào đợi con bé không?"
"Dì nói Tưởng Niên đi học ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu nhíu mày, nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy Tưởng Niên ở trường.
"Đúng vậy, con bé ra khỏi nhà từ sáng sớm, các cháu không thấy con bé ở trường sao?" Dường như người phụ nữ cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
"Có phải Niên Niên gặp chuyện gì không?" Dì ấy cau mày hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu không nói về việc Tưởng Niên bị bắt nạt ở trường, cũng không đề cập đến việc cô ấy đã vắng mặt bốn ngày, chỉ nói: "Dì ơi, không có chuyện gì đâu ạ, chúng cháu chỉ hẹn nhau hôm nay đến nhà sách, không thấy cậu ấy nên chúng cháu mới tới đây."
"Sao các cậu lại tới đây?" Vừa dứt lời, phía sau đã vang lên giọng nói của Tưởng Niên.
"Niên Niên, con về rồi à? Họ nói họ là bạn cùng lớp của con, đến tìm con đấy."
"Mẹ, con ra ngoài với bọn họ một lát nhé." Tưởng Niên nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Chiêu Chiêu và những người khác nhìn nhau khó hiểu, sau đó nói với người phụ nữ: "Vậy dì ơi, bọn cháu xin phép đi trước."
"Được rồi, lần sau có thời gian thì đến nhà dì chơi nhé." Người phụ nữ nhiệt tình tiễn họ.
Mấy người rời khỏi căn nhà nhỏ, đi bộ một lúc, Thẩm Chiêu Chiêu mới nói: "Tưởng Niên, mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Sao không đến trường?"
"Các cậu có nói với mẹ tớ là tớ không đi học không?" Tưởng Niên hỏi.
"Không có." Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu, "Nhưng dì có vẻ nghi ngờ rồi."
"Không sao đâu, tớ sẽ nói với bà ấy."
"Cậu?" Thẩm Chiêu Chiêu nhất thời không biết nên hỏi cái gì.
"Tớ đi làm!" Tưởng Niên chủ động nói.
"Các cậu cũng biết rồi đấy, căn nhà mẹ con tớ đang ở là do ba của Tưởng Yếu Di mua. Ba cậu ta cho tớ tiền đi học, tiền ăn, tiền mua sắm, tớ không muốn tiêu tiền của ông ta nữa..."
Thẩm Chiêu Chiêu: "Cho nên cậu định tự đi làm kiếm tiền sao?"