Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
Bùi Doãn Ca nghe lời này, nhàn tản dựa vào tường cười.
“Tôi không muốn biết, ông cũng đừng làm cho tôi không cao hứng. Bằng không, tôi sẽ nói với ông nội thân phận của viện trưởng bệnh viện tâm thần kia, là cha ruột của ai.
Ông nói, ông nội có đuổi Tần Hữu Kiều đi không?”
Cha Tần cả người cứng lại, tức giận, “Con đang uy hϊếp ta?”
Ông ta không nghĩ tới, Bùi Doãn Ca bắt đầu từ khi nào, đã dám quang minh chính đại phản kháng mình!
“Đúng. Không muốn cô ta cút, thì ít chọc tôi tức giận.”
Bùi Doãn Ca lười biếng cúi đầu, câu lấy môi đỏ, minh diễm lại làm càn.
……
Rời khỏi hiệu sách.
Bùi Doãn Ca giương mắt liền nhìn thấy người đàn ông trong cửa sổ xe, tâm tình tốt lên không ít.
Người đàn ông đẹp trai tự phụ, cổ áo mở hai cúc áo, viền cổ áo trắng sạch lỏng lẻo, làm lộ rõ ngực cường tráng gợi cảm.
Ánh mắt anh nhẹ nhìn qua, lại làm người khác mềm nhũn chân.
“Anh trai, con nai nhỏ của em bị đâm bất tỉnh , khi nào thì chịu trách nhiệm một chút?”
Cô gái xinh đẹp lanh lợi chống tay lên cửa sổ, đôi mắt như có ánh sáng, nâng mặt cười nói.
Hoắc Thời Độ đảo mắt liền thoáng nhìn qua cô gái bên cửa sổ, giống như con mèo nhỏ vừa làm chuyện xấu.
Ngón tay thon dài như ngọc của người đàn ông, lười nhác gãi cằm cô gái.
Giọng nói trầm ấm, cười ra tiếng.
“Hỏi nó một chút, vì sao vừa thấy anh trai liền đâm loạn.”
Bùi Doãn Ca bị gãi cằm, sự tức giận trong đáy mắt vừa rồi lập tức biến mất.
Cô lên xe ngồi vào ghế phụ, nói sang chuyện khác.
“Anh đợi lâu chưa?”
“47 phút.”
Người đàn ông không chút để ý nói.
“……”
Bùi Doãn Ca yên lặng.
Cũng may.
Điện thoại người đàn ông vang lên, khiến bầu không khí không cồn trầm mặc nữa.
Hoắc Thời Độ ấn nhận cuộc gọi, ngữ điệu đạm bạc.
“Chuyện gì?”
“Độ gia, cậu đã mấy ngày không đến hội sở rồi, hôm nay có đến không?”
“Không rảnh.”
Hoắc Thời Độ mặt mày lười nhác, cự tuyệt cũng không cảm thấy một chút áy náy.
“Vội cái gì? Độ gia, tôi nói với cậu, gần đây mấy cô gái trong hội sở rất được! Cho dù không chạm vào, cũng tốt xấu đến xem, thả lỏng một chút.”
“Đón cô gái nhỏ tan học.”
Hoắc Thời Độ nói xong, Bùi Doãn Ca bên cạnh ghé mắt nhìn, lại quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bộ dáng thuận theo, làm người đàn ông không tự giác gợi lên môi mỏng.
Ngay cả tiếng ồn trong tai nghe cũng không quá khó chịu.
“Độ gia, nhà cậu không phải có đứa bé trai sao?” Người nọ sửng sốt.
“Không phải nhà tôi.”
Hoắc Thời Độ nói, làm người đầu dây bên kia trầm mặc.
“Độ gia, tôi tuy rằng không phải người tốt gì, nhưng chúng ta cũng phải một lòng che chở mầm non tổ quốc.
Này còn chưa thành niên, có phải…… có chút nhỏ?”
Hắn là thật không nghĩ tới, Độ gia bình thường không dính nữ sắc, trong giới danh viện có ai không muốn vào Hoắc gia?
Sao lại coi trọng mầm non của tổ quốc?!
Ngay cả phát dục cũng chưa phát dục, một chút vị phụ nữ cũng không có!
“Trong đầu có thứ không bình thường, có thể đổi sớm chút.”
Hoắc Thời Độ cười nhạo, đạm bạc nói.
Da đầu người đầu dây bên kia đã tê rần, không bao lâu, mới hiểu ý của Hoắc Thời Độ!
Hắn cười, “Thì ra không phải giống như tôi nghĩ! Vậy Độ gia đến sớm một chút, cô gái nhỏ có thể có chuyện phiền phức gì.”
Người đàn ông hơi thở dài cười, thong thả ung dung nói.
“Cô gái nhỏ một ngày cũng không an phận.”
“……” Bùi Doãn Ca quay đầu nhìn anh.
(Chỉ đăng trên truyenwk.com @FreyaAlbert