Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
Bùi Doãn Ca mí mắt vừa động, “Trình độ chuyên nghiệp thế nào?”
“Tuyệt đối là đứng đầu thế giới! Cô xem viện nghiên cứu bọn họ cấy tóc sẽ biết ha ha ha.”
Marcus sờ soạng một phen tóc ngắn rậm rạp của mình, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.
“Có chuyên gia khoa não không?”
Bùi Doãn Ca hỏi.
Ông nội nguyên chủ có một khối u trong não.
Tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng hiện tại cô thay thế nguyên chủ tồn tại, tất nhiên sẽ nghĩ cách đền bù tiếc nuối của nguyên chủ.
“Đương nhiên là có, lúc trước chuyên gia não bộ đoạt lấy giải thưởng y học cao nhất, chính là từ viện của bọn họ.”
Marcus nói xong, lại nhịn không được nói, “Chẳng qua, tên này một năm chỉ làm mười cuộc giải phẫu, không ai có thể đánh vỡ quy định đó.”
“Vì sao?”
Marcus vừa nghe, cười nói, “Tên này quả thực chính là người điên, một lòng hướng về nghiên cứu, không thích lặp lại cuộc giải phẫu tương tự.”
“Đúng rồi, Bùi tiểu thư cô hẳn là cũng hiểu chút y học?”
Lần đó Bùi Doãn Ca đưa luận văn, có không ít tri thức liên quan đến y học. Ngay cả người viện nghiên cứu y học sát vách xem xong, cũng cảm thấy đây là nhân vật tàn nhẫn.
“Đại học có học qua một chút.”
Bùi Doãn Ca lại dương môi nói, “Luận văn lúc trước gửi cho anh, có thể giúp tôi gửi một ít cho vị chuyên gia não bộ kia không?
Đây là dự án có thể thực hiện được, chỉ cần người đó muốn, có thể gửi tiếp bất cứ lúc nào.”
Đời trước, Bùi Doãn Ca từ nhỏ bởi vì mẹ, đối với lĩnh vực vật lý và máy tính mưa dầm thấm đất.
Cho nên lúc thiếu niên, cô đã tham gia một khoá học bổ sung về kỹ thuật y học, phát minh máy kiểm tra đo lường chữa bệnh, được không ít bệnh viện sử dụng.
Marcus hít hà một hơi, phát hiện chính mình đào được bảo vật rồi!
Tùy thời gửi tiếp?
Ý tứ này, còn không phải là đã thử nghiệm thành công rồi sao?!
Ông bình tĩnh lại, “Được, Bùi tiểu thư yên tâm, tôi sẽ thay cô truyền đạt.”
“Cảm ơn.”
Bùi Doãn Ca cong môi.
“Không cần, nên làm!!”
Marcus cao hứng đến không được vì trong viện máy tính có thể có nhân tài như vậy.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, vị đại lão này không định di dân.
……
Nói chuyện xong.
Bùi Doãn Ca mới vừa cắt đứt điện thoại, chuẩn bị rời đi, liền gặp phải Trình Tử Hoài.
Trình Tử Hoài là tới tìm Tần Hữu Kiều, không nghĩ tới trên hành lang, sẽ đụng phải Bùi Doãn Ca. Ánh mắt theo bản năng đảo qua sách trong tay cô.
Một quyển sách tiếng Anh liên quan đến máy tính.
Đáy mắt Trình Tử Hoài lộ ra nhàn nhạt châm chọc.
Còn nói không có tâm cơ với mình?
Bùi Doãn Ca biết hắn ta đối với máy tính cảm thấy hứng thú.
Nếu không phải bởi vì hắn ta, chẳng lẽ cô còn có thể xem hiểu loại sách tối nghĩa khó hiểu chuyên nghiệp này?
“Bùi Doãn Ca, sách trên tay cô, tôi cũng xem không hiểu.”
Trình Tử Hoài cười nhạo, nhìn cô nói.
Bùi Doãn Ca kéo kéo môi, lại cười như không cười đánh giá Trình Tử Hoài.
Loại trình độ này, cũng muốn cô dẫn dắt?
Bùi Doãn Ca phản cười, “Nhất thiết phải để lộ chỉ số thông mình của mình sao?”
Tức khắc.
Trình Tử Hoài sắc mặt bỗng chốc đen xuống.
Khó trách Tần gia vẫn luôn chướng mắt cô. Làm con gái ruột Tần gia, Bùi Doãn Ca so ra đều kém Hữu Kiều.
Chỉ biết giở trò bịp bợm.
Trình Tử Hoài sắc mặt dần dần khôi phục, lại thấy hắn ta sửa sang lại một chút ống tay áo, lạnh lùng câu môi nói.
“Bùi Doãn Ca, loại thủ đoạn tâm cơ này của cô, cho dù là người đàn ông nào cũng sẽ thấy chướng mắt.”
Bùi Doãn Ca vài lần bị Trình Tử Hoài hiểu nhầm, đã sớm không còn kiên nhẫn.
Cô đột nhiên gợi khoé môi, hơi nhướng mi.
Xinh đẹp lại kiêu ngạo, “Thủ đoạn? Anh cũng xứng?”